Bạn đang đọc Tiểu Thư Nghịch Ngợm: Chương 16
Cả lớp kéo nhau ra khỏi lớp thì không biết phải làm sao để ra khỏi trường được, tường rất cao nên không thể trèo qua hết được, đâu phải ai cũng biết trèo. Nhờ Ái Nhi nhấn nút cổng trường thì có chú bảo vệ cứ đứng canh, cả lớp cứ loay hoay chưa biết phải làm sao để đi ra ngoài được đây.
-phải làm sao bây giờ-Lan sốt ruột
-Tớ thì không biết trèo tường, tường à tớ thì sợ độ cao lắm-Trà nói mặt méo xẹo
Cả lớp thở dài, chẳng lẽ không thể nào trốn ra ngoài được sao?
-A, tớ có cách rồi-sau một hồi suy nghĩ, nó reo lên
-Cách gì, cậu nói nhanh lên
-Bây giờ thế này nhé, tớ sẽ đi báo với chú bảo vệ là có đánh nhau, sau đó sẽ đưa chú ấy đến khu vườn sau trường, còn các cậu thì đứng nấp ở gần cổng trường trước, chờ khi chú ấy theo mình rồi thì Ái Nhi sẽ mở cổng trường đưa các cậu ra ngoài. Ok?-nó
-Nhưng rồi làm sao cậu ra ngoài được?-Nhi thắc mắc
-Mình có cách của mình, cậu yên tâm-nó nháy mắt
-Liệu có ổn không, hay để anh đi báo chú bảo vệ cho-hắn lo lắng cho nó
-Không cần đâu, tôi tự lo được-nó quả quyết.
-Không được, vậy thì anh sẽ đi báo với em, hai người sẽ đáng tin hơn, đúng không?-hắn nhìn nó chờ đợi, hắn không yên tâm để nó ở lại 1 mình chút nào cả
-Ùm…vậy cũng được-nó thấy hắn nói cũng có lý nên đồng ý
-Bây giờ tớ và Phong sẽ chạy ra báo với chú bảo vệ, các cậu chuẩn bị nha-nó quay sang lớp nói
-Ok-đồng thanh.
Nó và hắn chạy lại chỗ phòng chú bảo vệ, vừa chạy vừa kêu ra vẻ hốt hoảng lắm.
-Chú bảo vệ ơi, chú bảo vệ, có chuyện gấp lắm, chú ơiiii !!!!
-có chuyện gì vậy-nghe nó kêu vậy chú cũng đâm hoảng vội chạy ra hỏi coi có chuyện gì
-Chú ơi…hộc…có đánh nhau..hộc…-nó vừa nói vừa thở
-Đúng đó chú, đánh nhau ghê lắm, cháu cản không được-hắn cũng chêm vào, vừa nói vừa lau mồ hôi trên trán
-Ở đâu-chú thấy bộ dạng của 2 đứa thì cũng tin là thật
-Dạ, ở vườn sau trường ạ-nó đáp
-Đi, chỉ chỗ cho chú nhanh lên
-Dạ-nói rồi nó và hắn chạy trước còn chú bảo vệ thì chạy theo sau.
Thấy chú bảo vệ vừa khuất, Ái Nhi vội chạy ra mở cổng cho cả lớp trốn ra ngoài một cách trót lọt như kế hoạch của nó.
Nó và hắn thì vừa chạy vừa thở hộc hộc, cũng may là có học võ nên thể lực tốt, nếu không thì chắc gục lâu rồi, trường Mary đâu phải nhỏ đâu
-Đây…phù..phù…chú-nó vừa chỉ vào phía trước vừa thở gấp
-Đâu…sao…chú…không thấy…ai…hết…vậy-đột ngột có người báo có đánh nhau làm chú chạy theo nên cũng rất mệt.
-Rõ…ràng…lúc…nãy…có…người…đánh…nhau…ở đây…mà-hắn cũng rất mệt, vừa nói vừa lấy tay lau mồ hôi
-Chắc…nghe…bọn cháu…noói…báo…chú…bảo…vệ nên…mấy…người đó…bỏ…đi…rồi…phù-nó xạo
-hờ…chắc…vậy…thôi…2…cháu… vào…lớp đi-chú bảo vệ do lâu ngày mới chạy bộ xa mệt quá nên chẳng nghi ngờ gì kêu bọn nó lên lớp
-Dạ…-đồng thanh rồi nhìn nhau với ánh mắt “thành công rồi, yeah”
Chú bảo vệ vừa đi khuất thì hắn và nó ngồi phịch xuống bãi cỏ
-Bây giờ ra bằng cách nào?-hắn hỏi nó
-phù, chạy mệt quá, nghỉ ngơi chút xíu rồi trèo tườngg ra ngoài chứ sao-nó trả lời tỉnh bơ
-Hửm, em trèo được không đó, tường trường mình cao lắm đó nha-hắn nhíu mày nhìn nó
-Xời, chuyện nhỏ-nó vừa nói vừa quệt tay ngang mũi-đối với bổn cô nương đây thì không gì là không thể.
Hắn mặc dù vẫn còn nghi ngờ nhưng cũng yên lặng không nói gì, nếu nó không trèo qua được thì hắn sẽ đỡ nó(cười gian)
-Thôi, đỡ rồi, nhanh trèo ra không lớp đợi-nó đứng dậy phủi phủi quần áo rồi bất ngờ quay qua hắn nhìn với ánh mắt nghi ngờ-mà anh trèo được không đó
-hơ hơ, em khinh thường anh à, tất nhiên là được rồi.
-Tốt, đi nào
Thế là 2 đứa lấp ló đi ra 1 chỗ khuất để thực hiên kế hoạch “đào tẩu”.
-Em leo trước đi, có gì anh đỡ lên-hắn nói
-Không cần đâu-nó nói rồi
Phóc…như một con sóc nó lấy đà rồi nhảy một phát lên tường trước ánh mắt ngỡ ngàng của hắn
-Nhìn gì mà nhìn, lo mà nhảy qua nhanh lên không tui để ở lại một mình bây giờ-nó nói rồi nhanh chóng nhảy xuống
Bừng tỉnh, hắn cũng nhanh chóng nhảy qua rồi cùng nó tiến đến chỗ lớp đang chờ
-2 người ấy kia rồi-Nhi đang lo lắng thì thấy nó và hắn bước đến
-só rỳ vì đã bắt lớp đợi lâu, giờ chúng ta đến chỗ Quân thôi-nó
-Ừm, nhưng mà…Quân giờ đang ở đâu-Lan thắc mắc
-Ừ, đúng rồi, chúng ta có biết Quân ở đâu đâu, kiểu này công toi rồi-Thanh hét lên
-Yên tâm, tớ biết-nó nói rồi lấy ra một cái máy tính bảng có định vị điện thoại của Quân. Một lúc sau, nó bảo với cả lớp
-Có rồi, tại ngọn đồi Gió, chúg ta mau đi thôi
Cả lớp nhanh chóng tiến về ngọn đồi Gió. Đến nơi, cả lớp thấy ông Nam đang đứng gần đó trên tay là một bó lan trắng, còn trên khuôn mặt ông thì cả lớp thấy từ khóe mắt có một giọt nước trong veo vừa lăn ra, cả người ông đang run. Ở phía xa kia, Quân quỳ xuống, nửa thân trên Quân nằm dài ôm ngôi mộ của mẹ mình, mắt tuy nhắm nhưng những giọt nước vẫn cứ trào ra, miệng thì lẩm bẩm nói gì đó không rõ, có lẽ Quân đang kể chuyện ẹ mình nghe. Cả lớp thinh lặng trong giây lát, rồi nó cùng hắn tiến lại gần ông Nam, nó nhẹ nhàng lên tiếng:
-Chào chú
Giật mình, ông Nam vội lau giọt nước đã lăn dài trên má, quay qua nó, ông hỏi
-Cháu là…
-Cháu là bạn cùng lớp Quân, thưa chú-nó lễ phép trả lời
-À…ừm…-ông Nam cười gượng
-Chú à, tất cả bọn cháu đều biết chuyện cả rồi, đó không phải lỗi của chú, rồi Quân sẽ hiểu thôi, bọn cháu sẽ giúp chú-nó đặt tay lên vai ông Nam an ủi
-Đúng đó chú à-hắn cũng lên tiếng an ủi.
Cả lớp cũng đã tiến lại từ bao giờ, cùng nhau gật đầu đồng ý sẽ giúp ông.
-Cảm ơn các cháu nhiều lắm-ông Nam cảm động, giọng run run
-Hiện tại có thể Quân sẽ chưa chịu chấp nhận chú đâu, bây giờ chú cứ tạm tránh trước rồi bọn cháu sẽ từ từ nói với Quân giúp chú-nhìn về phía Quân đang ôm mộ của mẹ, nó bbiết bây giờ mà nói với Quân về ông Nam sẽ làm cậu tức giận nên nhẹ nhàng khuyên ông
Nhìn Quân , ông Nam ngập ngừng một lúc rồi cũng đồng ý bước đi, mặt cứ ngoái lại nhìn Quân suốt. Nhìn 2 cha con, cả lớp không khỏi đau lòng. Khi ông Nam đã đi khuất, cả lớp từ từ tiến lại phía Quân.
-Quân!-nó nhẹ nhàng lên tiếng
Ngước mắt lên nhìn, Quân ngỡ ngàng khi thấy cả lớp đang đứng trước mình nhưng chỉ vài giây, sau đó cậu bỗng cười nhưng mắt thì vẫn còn ươn ướt
-Các cậu đến thăm mẹ mình à?-rôiquaỳ qua mộ mẹ mình, cậu nói-mẹ à, đây là các bạn lớp con, họ tốt lắm mẹ à
Nhìn Quân bây giờ, cả lớp không khỏi đau lòng, cậu bạn nghịch ngợm của họ sao giờ lại có bộ dạng bi thương thế này, cả lớp không ai tự chủ được mà cũng rơi những giọt nước mắt, tiến đến bên Quân và ôm lấy cậu. Trong vòng tay của cả lớp, Quân bổng khóc òa lên như một đứa trẻ con, miệng thì cứ nói
-Con nhớ mẹ lắm, mẹ ơi! Các cậu ơi, tớ nhớ mẹ lắm!
Bây giờ thì ngay cả hắn cũng không kiềm chế được nước mắt, thật sự bây giờ hắn cũng coi 10C như gia đình thứ hai của mình từ lâu rồi. Cả lớp không ai nói gì, chỉ biết im lặng để những giọt nước mắt rửa trôi đi những muộn phiền, đau lòng.