Tiểu thư hồn nhiên và hotboy lạnh lùng

Chương 11


Bạn đang đọc Tiểu thư hồn nhiên và hotboy lạnh lùng – Chương 11

Chap 11:
-A! Anh Key!!!!-Nghe ai kiu mình bằng nhóc con với cái giọng quen quen buộc nó quay lại và ko ai khác chính là anh 2 nó. [Key là biệt danh pama với anh nó bắt nó phải kiu như vậy á!]. Cà nhắc chạy lại ôm Key khiến mọi người xung quanh muốn rớt con mắt ra ngoài [ko tính Khánh] còn hắn thì tự nhiên thấy tức tức nhưng biện minh với lý do “dù gì cũng là vợ chưa cưới của mình, đã vậy giữa đường còn ôm ấp nhau ko tức sao được!” máu sôi lên hắn như muốn bay vào đánh tơi bời thằng bạn này.
-Ai vậy?-Hắn trơ trẻn hỏi nó+liếc xéo Key
-Người của tui, liên quan gì sao?-Nó nhún vai rồi quay lại cười ranh với anh nó ko cho anh lên tiếng luôn. Hắn nghe xong muốn trào máu ra ngoài

-Mà nè, chân em bị sao vậy, chắc khỉ khọt nên mới vậy đúng hok?-Key để ý cái chân cà xịt của nó giờ mới lên tiếng
-Haiz…chuyện cũng dài lắm! 1 phần là do cái tên trời đánh đi đứng ko nên thân nên mới ra vậy nè!-Cái cách móc họng hắn làm đã tức rồi giờ mặt đỏ cả lên đùng đùng bỏ đi, Key thì bị nguyên dấu ? to đùng đè lên đầu lúc nó kéo ra sân sau.
—Sân sau—
-…..Đó, chuyện thế đó! Bây giờ đau ê ẩm luôn, hix! Em hỏi rồi, đó là tiểu thư con ông Dương. Anh còn nhớ ông mà đã nan nỉ suốt 1 tháng để được papa chúng ta góp cổ phần vào công ty ông ấy ko?-Nó kéo Key ra sân sau rồi kể lại câu chuyện kèm theo những câu rên rỉ và ko thiếu mấy câu đe dọa như muốn giết người luôn ấy [chứ còn gì nữa mà muốn với hok?]
-Ờ…ừm! Chính ông ấy cũng mấy lần đòi sống chết dẫn anh đi uống cafe đấy! Phiền phức!-Key xoa xoa cằm nhìn xa xăm suy nghĩ rồi gật gù nói với nó-rồi giờ em tính sao. Anh chắc em ko để yên cho cô ta đâu
-Hỏi thừa! 1 tiếng, rút cổ phần, ko thiệt thòi gì hết. Em sẽ cho con Dương Tuyết Mai đó ra ngoài đường ở mới vừa lòng!-Mặt lạnh như tờ, nhún vai 1 cái trả lời
-Hơizz! Hay vầy đi, anh muốn nói chuyện với cô bé đó! Em có thể đứng sau quan sát điệu bộ tội nghiệp của nó. Vừa lòng chứ em gái?-Key nghiêng đầu, cười [đểu cán] nhìn em mình và được đáp lại bằng 1 cái gật đầu. Nó quay ra, hướng mắt vô định, tay sờ sờ chiếc hộp thiếc vàng nhỏ được móc thành dây chuyền. Ánh mắt của sự đợi chờ…

—Trong lớp T.Mai—
“Ra về đến sân sau gặp tôi!-Người lạ mặt” Mai tò mò,cô ko biết ai lại gan đến mức dám ra lời thách “chị hai” của trường ra gặp mặt nhưng cô cũng lờ mờ nghi hoặc là nó và sau cùng là cái nhếch môi nửa miệng đầy sự kiêu hãnh
—Nơi hẹn—
1 cậu con trai với mái tóc đen 2 tay đút vào túi quần, gương mặt nghiêm nghị xen tức giận và có chút lạnh lùng đứng dựa vào bức tường nhìn ra ngoài. Cô cứ nhìn, lờ mờ đoán được đó là ai-Key, cậu hotboy vừa nhậm chức trong trường. Thường nếu như vậy là cô đã nhảy cẫng lên chạy lại ko ôm thì cũng ỏng ẹo nhưng khi nhìn thấy anh thì cô ko thể, cứ đứng chôn chân 1 chỗ để mọi thứ chìm vào im lặng. Lạ lắm, điều bản thân cô ko giải thích được. Tại sao cô ko chạy lại ỏng ẹo với anh như những hotboy khác chứ? Ko phải, cô muốn lắm, có phút cô định chạy lại chợt bị 1 sức mạnh vô hình kéo lại, giữ chân cô, dường như nó ko muốn cô đối xử với anh như bao hotboy khác…những hotboy mà trong tâm cô chỉ có 2 chữ “tầm thường”
-Cô định nhìn tôi như thế đến bao giờ!-Key lên tiếng phá tan bầu ko khí ấy vì anh khá bực mình và cũng ngạc nhiên khi thấy người như cô ta khi thấy mình mà ko phản ứng sao.

-Ờ…ừm! Tôi…à, anh kêu tôi ra có gì ko?-Cô khẽ nghiêng đầu nhìn anh
-Có! Có phải cô đã kêu người đánh con bé Nhi ko? Nói trước, nó là em gái tôi, đụng đến nó đồng nghĩa với việc đụng đến Lâm Bảo Hoàng này. Cô hiểu chứ! Nếu cô ko muốn cả nhà họ Dương cô ra đường ở thì tốt nhất đừng làm gì nó hết!-Anh bước đi, gương mặt cô đanh lại: “Cho qua sao, hừ, ko dễ đâu. Nhưng…haizz” thoáng suy nghĩ rồi cô cũng ra về. Nó nãy giờ vừa ngồi ăn snack vừa ngồi xem phim trên cái cây gần đó rồi trề môi vì chả hiểu sao ông anh đáng yêu của nó lại chỉ nói chuyện vô cảm như vậy, ko như những gì hứa. Chắc chắn nó ko để yên cho anh đâu! Phóc xuống cây tay vẫn cầm bịch bánh dạo bộ đi về. Hơi chán, nó tìm đến khu vui chơi…
***END CHAP 11***


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.