Bạn đang đọc Tiểu thư hồn nhiên và hotboy lạnh lùng – Chương 10
Chap 10:
”BỐP” 1 cái đánh trời giáng ko thương tiếc vào lưng [khỏi nói cũng biết ai phải hok!?] làm hắn hồn bay phách lạc và tiếp sau đó là… “BỐP” nó khuyến mãi thêm 1 cái nữa khiến hắn giờ mới hoàn hồn lại, quay lại nhìn nó với ánh mắt vô (số) tội nhưng bắt kịp cái nhìn sắc lẻm làm hắn thu lại, ko dám lộng hành nữa.
-Trời ơi! Tôi là chồng chưa cưới của cô mà cô hành hạ thế này thì mai mốt làm sao?-hắn thốt lên trong nỗi ức khuất
-Tếu nhỉ? Nếu ko để mai mốt anh ăn hiếp tôi hả? Người ko vì mình trời tru đất diệt đó biết ko?-Nó đang trong tình trạng cực kỳ bình thản, có thể nói như nó ko biết mình vừa làm gì luôn trả lời hắn rồi bước lên lầu. Pama nó với hắn thì trố mắt ra nhìn cô bé vô cùng “đáng yêu” này.
Sáng hôm sau nó dậy hơi trễ hơn ngày thường, tay vịn vai hôm trước bị đánh mặt méo xẹo “Hix…đau quá, sao tự nhiên hôm nay lại ê ẩm thế này…Tuyết Mai…để rồi xem trò chơi sẽ như thế nào?” khẽ nhếch môi nửa miệng rồi tiếp tục…rên! Hôm nay nó thay đổi hình tượng, thay vì búi tròn thì nó cột cao, xả mái tóc xoăn nâu nâu của mình ra cùng cái mái ngố trông rất kute. Nó là vậy, tuy thường giản dị nhưng thay đổi hình tượng cũng là 1 thú vui đối với nó đấy! 1 chiếc BMW trắng mui trần đỗ trước cổng nhà nó, nhân của chiếc xe bước xuống thì…
-Wơ! Anh làm cái gì ở đây thế?!-Nó cảm thấy khó chịu xen lẫn 1 chút vui vui khi người bước xuống xe là hắn.
-Pama cô bảo tôi chở cô đi học. Hôm nay đừng hòng phóng xuống xe giữa đường như hôm qua nhá! Cô chết thì tôi bỏ, ko quay lại đâu nên tốt nhất đừng xài kiểu hâm dọa đó!-Hắn chết sững với hình tượng búp bê của nó, nói 1 câu vô hồn [hồn bị nó hốt rồi còn đâu!]. Trong lúc đó thì nó đã tót lên xe, ngồi nghe nhạc. 1’ sau hắn hoàn hồn lại thì mới leo lên xe ánh mắt ko rời khỏi nó.
-Đồ điên! Lo chạy đi, tui chưa muốn chầu Diêm Vương, ok?-Nó phát hoảng với kiểu chạy 1-0-2 của hắn, mắt thì đăm đăm nhìn nó tay thì cầm vô-lăng
-Ờ ờ!-Đợi nó phan 1 hơi xong mới tỉnh ngộ tiếp tục chạy, lâu lâu hướng mắt qua nó. Cửa sổ xe mở cho gió luồn vào đưa tóc nó nhẹ bay, hương dâu tây ngọt thơm trên người nó thoang thoảng khiến cho đôi môi của hắn phải cong lên nụ cười hạnh phúc, miệng nó thì ngân nga mấy câu hát lâu lâu thì cười cười [giống tự kỷ á]. Vừa bước xuống xe, 1 đám nữ sinh đã chạy lại vây quanh hắn còn hắn thì cứ kéo tay nó mãi làm nó bực mà ko làm gì được [chả là chị Nhi nhà ta ko muốn gây sự ạ! Đang tính kế lâu dài] rồi để cho hắn lôi nó đi xềnh xệch. Tiết đầu vào lớp hắn muốn điên với nó luôn: Lúc thì lấy bút chì chọt chọt vào người hắn rồi khúc khích cười, khi thì quay qua búng lỗ tay hắn 1 cái thứ điều muốn nhảy dựng… Thật Phong, Trân và hắn ko hiểu sao hôm nay nó lắm trò trong khi ngày thường nó cũng thuộc loại mà 3 người đánh giá với chữ “hiền” [ặc ặc…nhầm rồi, nó mà phá người nào thì người đó “dỡ sống dỡ chết” với nó ấy]. Ban đầu nó hiền thục nết na bao nhiêu thì càng thân với nó lại càng khổ với nó.
-Hơizz…xuống cantin bổ dưỡng cái, hôm nay học mệt thật!-Vươn vai rồi xoa đầu, nó ra vẻ như mệt mỏi lắm ý!
-Hôm nay bà uống nhầm thuốc chuột à, phá thế!-Trân suýt rớt quai hàm với cái hành động của nó.
-Đó mới là level 1 thôi! Càng thân với tui thì tui càng phá! Haha…đi thôi!
Vô tình 1 chút gì đó gọi là “hạnh phúc” im lặng len lỏi vào tim hắn khi nghe câu nói “càng thân với tui thì tui càng phá”, dường như nó muốn chủ nhân của trái tim này ko nhận ra, chỉ gợi ý chút đỉnh vào nụ cười, duy việc con người hành động theo trái tim hay theo lý trí của cái đầu thì cũng còn tùy…
Hôm nay nó đặc biệt ăn nhiều với cái lý do cho bản thân là…tẩm bổ cho cơ thể đang kêu ê ẩm và thức ăn tẩm bổ là…kem, kẹo, bánh, coca, sữa,… [cái đó chắc chỉ tẩm thôi còn bổ hay ko thì chưa biết!] và đột nhiên…
-NHÓC CON!!!!!!
***END CHAP 10***