Bạn đang đọc Tiểu Thư Cappuccino – Chương 22: Nguyễn Ngọc Diệp
CHƯƠNG 21: Nguyễn Ngọc Diệp
Đi học. Chán chết. Giá như con người không phải học mà cũng thông minh thì tốt nhỉ. Thôi thì tôi phải cố học cho giỏi vậy, để chế ra loại thực phẩm càng ăn càng thông minh, đỡ khổ con khổ cháu.
– “Mày tên Hoài An?”
– “… Ừ.”
– “Đi nhanh.”
Á á đau thế. Một con bé mặt non choẹt hùng hổ đứng trước mặt tôi, gọi tôi là mày, hỏi tên tôi, rồi lôi xềnh xệch đi. Chết, đây là phu nhân của ai à? Có lần tôi cũng bị chặn giứa đường đi học thế này rồi.
– “Chị, phải nó không?”
– “Ờ đúng rồi đấy.”
– “An!”
Dường như tôi đã hiểu rồi. Tôi bị bắt đến sân sau của một sân vận động nào đó. Ở đây có đủ tôi, Linh, Hà Anh, Thu, Trang, và Quỳnh, tất cả đều bị buộc tay ra sau lưng. Còn người vừa được con bé kia gọi chị là bà chị già mặt dày, một trong những con bồ của thất tình hoàng tử. Chuyện đã qua được một tuần rồi, tôi cứ nghĩ là không sao nữa, thế mà hôm nay chúng nó mới hành động.
Tôi là người bị bắt đến cuối cùng. Chắc tại tôi dậy muộn nên đi học muộn nhất. Khổ thân, chắc đứng rình tôi lâu lắm đấy ==”
– “Quỳnh, mày có võ mà, sao chúng nó bắt được mày?”
– “Tao đi học cùng cái Trang, chúng nó lại bắt cả hai nên tao nghĩ bọn mày cũng bị bắt. Nên mới để chúng nó đưa đến đây xem thế nào. Con mụ này chắc thù tao với cái Hà Anh nhất đây, lần trước tao cả nó một đứa võ mồm một đứa võ tay làm cho “chị ý” cay phải biết!”
– “Mày ơi, chúng nó có bốn đứa thôi, mình có tận sáu đứa, sợ gì.”
– “Ờ. Sáu đứa. Mà toàn đứa võ bọ gậy thì làm gì được chúng nó ==”
– “Chúng mày, bây giờ xử bọn này thế nào nhỉ?”
– “Như mọi khi thôi chị.”
– “Ờ, thế tao ngồi xem, chúng mày mỗi đứa đánh hai con.”
Á á, bọn ngu si này, có biết là tôi sợ đau lắm không. Lại còn buộc tay người ta lại thì đỡ kiểu gì T_T
– “Không ngờ cái thằng thất tình kia hèn thế, không dám ra mặt, lại để lũ con gái đứng ra trả thù hộ.”
– “Trả thù hộ? Mày đã làm gì anh Đức?”
– “Mày không biết?”
Ơ, hình như bọn này không biết vụ thất tình bị bọn tôi hội đồng thì phải.Lạ thật, kiểu người như hắn đáng lẽ phải kéo bầy kéo đàn đến trả thù rồi chứ?
– “Nói mau! Chúng mày làm gì?”
– “Chị. Không cần biết chúng nó làm gì. Cứ đánh thay luôn cho anh là được.”
Nói rồi, con bé mặt non choẹt lao đến đạp vào bụng cái Quỳnh một cái. Nó không chống cự được vì tay chân đều bị thít dây chặt. Hai đứa đàn em còn lại thấy thế cũng tiến đến, lần lượt tát, đá, giật tóc sáu người chúng tôi. Đau quá. Tôi bị một con tóc đỏ đạp liên tục vào ngực, đạp đến khó thở, rồi còn bị nó tát tím mép, chảy máu răng.
– “Ha ha, cứ tiếp tục đi. Nhớ là phải xử hộ cho Đức luôn.”
Và bọn nó cứ tiếp tục đánh, chúng tôi quằn quại dưới nền đất lạnh ngắt. Trang bị đánh đau quá, ngất đi rồi. Nó tiểu thư như thế, làm sao chịu được việc này. Thu và Linh đau đến phát khóc, chúng nó khóc không lên tiếng, chỉ có nước mắt cứ chảy ra giàn giụa khắp mặt. Có mỗi Quỳnh, Hà Anh và tôi là vẫn lì mặt ra, trừng trừng nhìn bọn kia. Chính tôi cũng rất kinh ngạc về điều này. Hà Anh là cái đứa gan to mật lớn nhất hội thì nhiêu đây đã là gì. Quỳnh học voc lại càng khỏi phải nói. Còn tôi bình thương sợ chút là khóc, thế mà bây gời lại không rơi đến một giọt nước mắt. Thực sự là tôi cũng đau lắm, nhưng vẫn cắn môi chịu đựng. Tôi không muốn rơi nước mắt trước mặt kẻ thù. Tôi không muốn bọn chúng thỏa mãn nhìn kẻ thù của mình yếu đuối.
Cơ mà bọn này đánh ác thật, tôi còn chưa ăn sáng mà chúng nó cứ nhằm vào bụng mà đạp. Giờ chỉ còn năm đứa bị đánh, vì Trang ngất ra rồi. Nhưng tình hình này thì Linh và Thu cũng không chịu được lâu, và cả tôi nữa. Phải nghĩ ra cách gì giờ? Cứ theo đà này, bọn nó định đánh cho cả sáu đứa ngất ra mới thôi quá. Nhưng mọi người đều đã kiệt sức, lại còn bị trói tay chân thì làm dược gì.
– “Mấy người làm gì đấy?”
Có tiếng người. Tôi quay ra, là… từ từ tôi lục lại trí nhớ đã. Ờ đúng rồi, bạn này là Ngọc Diệp lớp 10A3, sao Diệp lại ở đây? Phía sau Diệp, có cả milu, hoàng tử, và cá sấu nữa. Sao họ biết được chuyện này nhỉ?
– “ĐỨNG HẾT LẠI ĐÂY CHO TÔI!!”
Nhìn thấy cứu cánh của chúng tôi, bốn con kia hoảng hốt định bỏ chạy, đặc biệt bà chị già mặt xanh lét. Huy tức giận hét lớn làm bọn chúng dừng hình, không dám cử động, trông buồn cười phết.
– “Cởi trói.”
Đầu vàng gằn giọng bảo bọn kia cởi trói, rồi tiến lại phía tôi tháo dây. Cả hoàng tử và cá sấu cũng tiến lại, ai cũng giận đùng đùng.
– “An, sao lại thế này? Thu Trang bị làm sao đây?”
– “Nhẹ tay chút, đau quá! Mà sao mọi người biết bọn tôi đang ở đây?”
– “Là Diệp, nhà cậu ấy đi qua đoạn đường này đến trường, nhìn thấy các cậu bị như vậy nên đã báo cho bọn tớ.”
– “Là Diệp sao? Cảm ơn cậu nhé ^^”
– “Không có gì.”
– “Mấy người này, mau đi về trường cho tôi, tôi sẽ báo cho hiệu trưởng về việc đánh nhau có tổ chức của mấy người.”
– “Đừng. Minh, bọn tớ xin lỗi. Tớ không biết đây là bạn cậu. Tớ xin lỗi. Xin lỗi.”
Ủa? Cá sấu có làm chức gì trong trường đâu mà chúng nó sợ thế nhỉ?
– “Không nói nhiều nữa. Các nên thấy may mắn vì mình là con gái, nếu không tôi đã ỗi người một đấm rồi!”
– “Hay là thế này đi, để tớ và Việt Anh đưa mấy người này vào trường xử lí với hiệu trưởng, còn Huy và Minh giúp mấy bạn này vào viện nhé.” – Diệp lên tiếng đề nghị.
– “Không. Tớ muốn đi cùng An cơ.”
– “Thôi đi cùng Diệp đi, chẳng lẽ để Diệp đưa lũ này về trường một mình?”
Vậy là milu cúp đuôi nghe lời, cùng Diệp áp giải bốn đứa kia về trường. Bọn tôi lên taxi tới bệnh viện.
*****
– “An Tỷnh rồi sao?”
Tôi từ từ mở mắt, khẽ cau mày trong trạng thái toàn thân nhức nhối. Đúng rồi, lúc nãy khi ngồi trên taxi, tôi do kiệt sức nên bị xỉu. Hai cái giường hai bên tôi là Trang và Thu, họ đang nhắm mắt, Trang thì ngất sẵn từ lúc ở sân rồi, còn Thu không biết đang ngủ hay cũng ngất nốt. Khổ quá, đến cau mày thôi cũng đau cơ, khó chịu thế.
– “Uống sữa đi An.”
– “Cậu về trường rồi cơ mà?”
– “Ừ, xong tớ xin về luôn rồi. Tớ lo cho An.”
– “Ầy, tớ có sao đâu. Vẫn khỏe re.”
Oái oái, cười cũng đau. Tôi cười méo xẹo. Milu dơ hộp sữa lên cho tôi mút. Bây giờ tôi mới nhớ ra mình chưa ăn sáng, đói thật.
– “Thế Quỳnh, Hà Anh, với Linh đâu?”
– “Họ nằm ở phòng bên cạnh. Còn Minh và Huy đi mua thuốc và đồ ăn.”
– “Việt Anh, cậu về hồi nào sao tớ không biết?” – Diệp bước vào, cầm trên tay túi bánh ngọt.
– “Cậu cũng tới đây hả? Tôi biết đâu được.”
Milu hờ hững đáp, có vẻ như chẳng bận tâm mấy đến cô bạn mới kia. Haizz, người ta nhiệt tình thế…
– “An, An uống thêm hộp nữa không? Huy vẫn chưa mua đồ ăn về.”
– “Tớ mua bánh trứng này, ăn tạm đi cho đỡ đói ^^”
Tôi phải công nhận là Diệp rất tốt nhá. Mới chỉ gặp cậu ấy có hai lần, mà chính xác hơn là chỉ đụng mặt thôi chứ chẳng nói chuyện gì. Thế mà giúp đỡ chúng tôi nhiệt tình lắm, còn mua quà đến thăm bệnh nữa. Trên đời hiếm mà có người tốt như thế này. Người đâu mà vừa xinh xắn vừa tốt bụng, thế này có khối cây si đây.
– “Ơ, vậy Diệp cũng bỏ học hôm nay à?”
– “Ừ.”
– “Trời. Không cần phải làm như vậy đâu, bọn tớ ổn mà. Cậu tốt quá.”
– “Hì. Có gì đâu. À Việt Anh, cậu cũng ăn bánh đi, từ sáng tới giờ chắc đói lắm.”
– “Tôi không đói, để cho An ăn.”
– “Cả hộp nhiều mà, sao tớ ăn hết được. Cậu cũng ăn đi.”
– “Phở nóng đây, phở nóng đây. Ơ, Diệp cũng ở đây à?”
Huy bước vào với bắt phở nóng hổi thơm nức, dạ dày tôi sôi ùng ục chuẩn bị chiến đấu. Phở kia, ngươi đầu hàng đi là vừa! Kha khà khà…
– “Nóng đấy, từ từ thôi An.”
– “Các cậu lóng ngóng quá, để tớ giúp.”
Và Diệp cầm đũa gắp phở cho tôi ăn. Ha ha, con gái có khác, làm gì cũng khéo, chả bù cho hai cha nội kia ==”
– “A… rát quá…”
Ây chết rồi. Phở nóng quá. Tôi lấy tay hươ hươ trước miệng cho hơi nóng bay bớt ra ngoài. Không may va phải tay Diệp làm nước phở tràn ra tay cậu ấy rồi.
– “Ây cha… Cậu bỏng rồi! Sao đây, tớ… xin lỗi…”
– “Không sao, chỉ hơi rát chút thôi.”
– “Thế này mà kêu không sao, phải xả nước lạnh rồi thoa thuốc vào. Việt Anh, đi mua lọ thuốc cho Diệp đi.”
– “Tớ á? … Ờ…”
— 5 phút sau —
– “Thuốc đây.”
– “Cậu… giúp tớ bôi thuốc được chứ? Tớ bị dính cả hai tay.”
– “Tôi không biết bôi thuốc.”
– “Ầy, vậy Huy giúp Diệp đi. Việt Anh vô tích sự quá.”
– “Ai bảo thế. Tớ… lại biết bôi rồi. Đưa tay đây tôi bôi cho. Chỉ là bôi thuốc thôi mà!”
Ồ, Diệp cũng siêu thật. Đau thế mà không ho he lấy một tiếng. Lại còn cười tủm Tỷm. Cái này phải học.
– “Sao rồi? Đỡ hơn chưa?” – Cá sấu lù lù đi vào phòng. Giật mình. Sao hắn cứ thích làm người khác phải ức chế thế nhỉ! – “Ăn xong thì uống mấy cái này, thuốc giảm đau đấy, với cả xoa thuốc bôi ngoài da nữa. Thu với Trang chưa Tỷnh à? Ba người phòng bên kia dậy ném gối nhau choang choảng nãy giờ rồi ==”
– “Oh god! Chúng nó là siêu nhân à? Gọi sang đây phát xem nào.”
– “Lo ăn cho xong đi.”
– “Thế khi nào tôi được ra khỏi đây?”
– “Uống thuốc xong.”
– “Oke!”
Tôi bê bát phở lên húp một hơi hết nhẵn làm choáng ngợp cả phòng bệnh. Rồi lấy mấy viên thuốc cá sấu để sẵn ở bàn ném vào miệng nuốt cái ực. Lè. Đắng quá _
– “Uống nhiều nước vào. Uống thuốc mà không uống nước à?”
– “Kệ tôi. Cho tôi về nhà đi.”
*****
Và sau đó tôi, Quỳnh, Hà Anh, Thu, Trang, Linh được hộ tống về nhà. Hóa ra nàng Thu với nàng Trang ngủ tít cả buổi chứ ngất ngây nỗi gì đâu. Diệp về nhà trước. Sau đó dưới sự hộ tống của “ba chàng lính ngự lâm”, năm đứa bạn của tôi lần lượt được đưa về nhà, tôi là đưa bị đưa về cuối cùng. Sao kì thị tôi quá vậy >Hôm nay Huy ít nói hơn mọi ngày. Thực ra thì mọi ngày cậu ý cũng nói ít rồi, nhưng hôm nay còn nói ít hơn, cậy răng chẳng nói nửa. Từ lúc ngồi trong bệnh viện ý, Huy cứ ném ánh mắt soi xét về phía Diệp, không biết có phải không, nhưng trực giác cho tôi thấy vậy. Cả cái Hà Anh, Trang và Quỳnh nữa, cứ nhìn Diệp mơ hồ thế nào ý, bọn này hâm hết cả lũ rồi. Tôi thấy Diệp có điểm gì đặc biệt đâu nhỉ? Trừ khoản xinh xắn, dịu dàng, tốt bụng thì cậu ấy rất bình thường thôi mà.