Tiểu Thư Cappuccino

Chương 21: Best friend


Bạn đang đọc Tiểu Thư Cappuccino – Chương 21: Best friend


CHƯƠNG 20: Best friend

– “Duy, Duy đợi lâu chưa? ^^”
– “Cũng mới thôi, lên xe đi.”
Duy đi một chiếc xe phân khối lớn đen bóng đến trước cổng trường chờ tôi. Hic, sao xung quanh mình toàn những… siêu nhân thế nhỉ? Ai cũng biết đi xe máy, cả ô tô nữa cơ!
Lũ con gái nhìn Duy như nhìn thấy kim cương, đứa nào đứa nấy mắt cứ sáng rực lên. Còn Duy thì như tảng băng ý, mặt lạnh như tiền, nhìn xung quanh không cảm xúc làm lũ háo sắc càng chết đứ đự. Nói đến đây có oai không chứ, Duy nói chuyện với tôi không bao giờ dám “lạnh lùng” như thế đâu, tôi bơ cho biết mặt. Từ hồi bé tôi chơi với Duy, cậu ấy đối xử với tôi rất hiền hòa, không bao giờ cho tôi cái cảm giác lạnh ngắt thế cả. Vì thế tôi cứ nghĩ Duy hiền lắm, toàn bắt nạt. Nhưng mà đến một lần trường tôi đi thăm quan, mấy đứa con gái lớp khác cứ xúm vào cạnh Duy, nói năng ngọt sớt, thế mà Duy chẳng cười lấy một cái, mặt cứ trơ ra lạnh ngắt. Đấy, từ lúc đấy tôi mới biết Duy “sắt đá” cực, chẳng qua tôi thân với cậu ta từ nhỏ nên không bị lạnh thôi.
Thế mới nói, tôi ngồi lên chiếc xe, oai phải biết. Mỗi tội… sao cái xe này nó cao quá _ tôi nhón chân mãi không trèo lên được. Cho hỏi đứa nào thiết kế ra cái xe này vậy? Thiết kế gì mà ngu thế? Cao thế này ai mà ngồi được? Chưa kể cái yên xe rõ dốc, ngồi lên xe cứ phải chổng hết cả mông lên, phản cảm kinh khủng.
Cơ mà tôi vẫn phải tiếp tục công cuộc trèo xe phân khối lớn. Cái xe khó ưa này, đã thế không giữ giá nữa, tôi vắt vẻo một chân lên trước, hai tay ghì lấy vai Duy để đu lên, cái dáng cực kì thô thiển. Thấy vậy, Duy xoay người kéo dùm tôi cái chân nữa lên. Ha ha, trèo được rồi ^^
~“Roạt”
==”
Có biến!
Âm thanh dù rất nhỏ thôi, nhưng đủ để “người trong cuộc” cảm nhân được. Tôi và Duy nhìn nhau, lấm lét. Quần ơi là quần, sao mày không xịn lên một tí nhỉ? Đang yên đang lành rách toạc ra một cái, tao đã làm gì chưa mà mày rách? Mà rách chỗ nào không rách, lại đi rách mông T_T Mày không biết nên rách chỗ nào tế nhị chút à? Hic… Không biết có ai nhìn thấy không T_T
Cũng may đang là mùa đông, tôi cởi áo khoác đồng phục ra, buộc ngang lưng, che “khiếm khuyết” của chiếc quần ==” Sao tôi lại thông minh thế cơ chứ!
Duy bụm miệng cười quay lên làm tôi tức gần chết! Con trai gì mà vô duyên vô dáng, thấy người ta bị thế mà còn cười được. Chẳng lẽ lại cho vài phát cốc cho nhớ tội.
À mà nhắc tới cốc mới nhớ, chiều nay kiểm tra hóa 15 phút tôi không học bài, phải nhìn bài cá sấu. Hết tiết bị hắn cho ăn mấy phát cốc rõ đau, còn dọa lần sau không cho nhìn nếu tôi cứ tiếp tục không học bài. Dọa thì dọa thế, chứ hắn dọa đến cả Tỷ lần rồi mà vẫn cho tôi nhìn bài đấy thôi!
Đấy quên mất tôi lại lan man rồi. Tính tôi nó thế biết sao được. Ngồi chửi rủa cá sấu một hồi mà đã thấy xe dừng lại rồi. Duy tắt máy xuống mở cổng, cái cổng sắt cao ngồng, chắn ngang ngôi nhà màu xanh dương lấp ló đằng sau. Tôi ngó nghiêng, bước vào cùng Duy.
– “Không có ai ở nhà à?” – Trong đầu tôi xuất hiện cảnh tượng đên tối ==” Ôi ôi sao tâm hồn tôi lại tha hóa thế này ==”
– “Ừ. Về nước có mỗi hai mẹ con thôi. Mà mẹ tớ vừa bay gấp về Thụy Sĩ đêm qua rồi.”
– “Ủa. Sao mà phải bay gấp?”
– “À… không có gì đâu, chuyện công ty thôi mà.”
Ha ha, tôi hỏi cho có chứ cũng chẳng để ý Duy trả lời cái gì, lăng xăng đi sục sọi cả căn nhà. Nhiều phòng thế. Tôi “bay” hết phòng nọ sang phòng kia, cái gì cũng hay, cái gì cũng lạ. Tôi tiếp tục khám phá lên tầng trên. A, đây là phòng Duy, tôi biết thừa, tại cái gì cũng màu đen. Ngay đầu giường có treo một bức ảnh phóng to chiếm gần hết bức tường. Bức ảnh chụp hai đứa bé tám tuổi, một trai một gái. Rất đẹp.
– “Cậu… vẫn còn giữ bức ảnh này à?”
– “Ừ, bao nhiêu ảnh của cậu tớ còn giữ hết.”
– “Thật á? Uầy, từ hồi chuyển nhà ra đây tớ làm mất hết rồi. Cho tớ một cái đi!”
– “Không cho.”
– “Ki bo. Cho đi mà. Duy. Đi mà…”
– “….. kh… không được!”
– “Không ngờ càng lớn cậu càng keo kiệt thế, có cái ảnh mà cũng không cho.”
– “Ờ ki bo thế thôi. Thế có ăn bánh không để tớ đi làm đây.”
– “A bánh! Có có! … A… cậu… tự làm… hả?”
T_T
Tôi sợ cái từ “tự làm” thế không biết. Cái khoảnh khắc ăn bánh tự làm của đầu vàng đến giờ tôi vẫn còn bị ám ảnh T_T
– “Xuống đây. Tớ mới học cách làm cupcake để làm cho cậu ăn đấy ^^
Ối xời lại là cupcake! Lại còn “mới học” nữa T_T Duy ơi tha cho tôi đi mà, tôi còn muốn sống T_T
– “Sao thế?” – Thấy mặt tôi méo xẹo, Duy tưởng tôi bị làm sao. Thôi thì lâu không gặp, tôi cố gắng một lần nữa vậy. Tôi là người vì bạn bè mà, khổ thế đấy.
– “Sao đâu. Thôi xuống đi ^_^”
Ngồi đợi ở phòng khách mà sao tôi cứ… run run thế nhỉ? _ Mùi bánh đã tỏa ra thơm nức mũi, lần trước cũng thế.
– “Đây rồi, ngon không?”
Duy khéo tay thật, làm cái bánh đẹp hơn hẳn của đầu vàng. Chỉ sợ…

– “Ăn đi chứ?” – Duy đưa cho tôi một cái, rồi tự cầm một cái ăn. Ủa, sao cậu ấy ăn được? Vẻ mặt cực kì thản nhiên. Duy ăn được, chắc tôi cũng ăn được. Chắc cũng không đến mức phải đi rửa ruột đâu nhỉ?
0_o
Ngon quá >v


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.