Đọc truyện Tiểu Thư Bí Ẩn Và Hoàng Tử Kiêu Ngạo – Chương 9: Hoàng Liên Châu? Liên Quan Không?
– CON KHỐN -Liên Châu vung tay định giáng xuống khuôn mặt phớt hồng của Nhi nhưng …
Nó kịp thời nhanh tay đưa lên đỡ, Nhi thường hay làm việc vất vả, tay đã chai sần đi nhiều. Còn Liên Châu, tay ả ta mềm nhũn, còn dính toàn bột trắng nữa ( phấn đó ). Nhi mới nắm chặt chút xíu thôi mà Liên Châu nhăn mày cau có rít lên vì đau.
– Này, cô gái, tôi đã làm gì cô chưa nhỉ? Cô chửi tôi tôi chưa nói gì rồi còn định tát tôi nữa là sao? Cô là thể loại gì vậy hả? -Nhi càng nói càng nắn chặt tay Châu, cuối cùng trừng mắt, hắt mạnh tay ả ra.
Xoa xoa cổ tay đã hằn đỏ, Liên Châu tức, rất tức, xung quanh tỏa khí độc lên tới 100 độ C, gân guốc nổi lên trên khuôn mặt đang đỏ rực, Châu nghiến răng ken két, chỉ thẳng tay vào Nhi
– MÀY … CÒN TỤI BAY NỮA, KHÔNG CÓ MẮT À, LÊN ĐẦN NÓ CHO TAO. DÁM KINH THƯỜNG HOÀNG LIÊN CHÂU TA À?
Lập tức cả đám ùa vào đánh nó, chỉ toàn những đứa con gái tiểu thư chân yếu tay mềm mà đòi đánh nó ư? Tầm khoảng sáu đứa … nó đảo mắt xung quanh một lượt, tặc lưỡi rồi ra chiêu.
Thật ra hồi nhỏ Nhi có học qua đôi chút võ nghệ, tại ba Nhi ép nó học nhưng cái tính lười lâu năm không bỏ của nó học được chưa đầy hai năm đã nghỉ rồi. Cũng may, giờ mới có thời cơ áp dụng với mấy đứa chảnh chọe mà ngứa mắt. Tự dưng nghĩ lại Nhi thấy yêu ba quá cơ, sao ba bây giờ trong đầu Nhi dễ thương như thiên thần vậy!!
Quay lại chuyện đánh nhau cái đã:
Nhi tung ra từng cú đá ngoại mục và những cú đấm chuẩn xác, Nhi né cũng rất giỏi nữa. Trong vòng ba phút, sáu con đã nằm sóng soài ra đất, nom mất thẩm mĩ quá.
Cảm thấy tình thế không ổn, Liên châu hơi run sợ nhưng vẫn giữ thể diện của một bà chị có quyền trong trường, lùi vài bước ra lệnh cho năm tên con trai lên
– Tụi bay lên đi
“Chết, chết, con trai làm sao nó đánh lại được” -Nhi nghĩ mà chần chừ, năm tên này cao to, mặt thì sẹo tùm lum, nhìn phát ghê đến nỗi run người chứ đừng nói đến chuyện một mình chọi với năm thằng như thế
– Ê, ê, có hơi bị mất cân bằng không vậy?
– Tao không quan tâm! -Liên Châu nói mà không chút sĩ diện gì cả. Chẳng qua nhà giàu mới thuê được mấy thằng đó thôi -Đứng đó ngóng à, lên hết cho tao
Năm thằng ào ạt lao lên thì nó lại ngắt quãng
– Khoan đã, khoan đã mấy anh đẹp trai!! -Trong lòng Nhi đang phát ọe chứ đẹp trai khỉ khô gì.
Tên đầu đàn cũng là tên mặt mày ghê nhất trùng hợp với thằng xấu nhất lên tiếng
– Gì thế cô em, sợ rồi à cưng?
Ui cha, cách nói chuyện đã sến rồi còn cộng thêm cái giọng chất sến không chê vào đâu được nghe mà ngu ngu ấy. Nhi nó sắp ói ra rồi, phải cố gắng vì sự nghiệp không bị bầm dập thôi, nó dở chiêu nịnh nọt mà lương tâm cắn rứt
– Đúng rồi, làm sao em có thể đấu lại với mấy anh đẹp trai như thế này được, càng không thể chạm vào tấm người cao quý danh giá như các anh được đâu.
– Há ha … cô em biết điều đấy -một tên trong đám cười vang lên, sau đó là hàng loạt những điệu cười man rợ của cả năm thằng
– Anh đã quá khen -Nhi cười gượng, nụ cười giả tạo nhất từ trước đến nay, nó không thể chịu nổi nữa rồi, sến quá đi mất. Nhưng cũng phải công nhận tài nịnh hót của mình đã lên level rồi đấy.
Thế là cả đám cứ cười ha hả như cái nơi bệnh viện giành cho bệnh nhân tâm thần mắc bệnh cười quá lố
– TỤI BAY BỊ NGU À? CƯỜI CÁI Đ*L GÌ? ĐẬP CHO NÓ CÂM MIỆNG LẠI -Liên Châu nãy giờ đã nhận ra bên mình bị chơi một vố khá đau, đắng lòng cho bọn ngu, bọn mê gái!
Ngay lập tức tiếng cười khựng lại, theo đó là tiếng chân chạy rầm rầm lao đến phía nó.
Tiêu rồi! Không ổn chút nào cả! Giờ sao đây, làm gì đây ta? Nhi sợ hãi gấp rút suy nghĩ, bộ não hoạt động nặng hơn thường ngày. Chợt lóe lên ý tưởng “Trong 36 kế chạy là thượng sách”, Nhi hốt hoảng chỉ tay về phía trước, la ơi ới:
– AAAAAA!!!! THẦY HIỆU TRƯỞNG!!!!
Ai ai cũng quay phắt lại kèm theo sự lo lắng, hiệu trưởng nổi tiếng nghiêm khắc mà, không sợ mới lạ.
Thời cơ đã đến, nó nhanh chân phi nhanh ra ngoài căn tin. Một tên trong đám phát hiện dáng người nhỏ bé ẩn thoát ở phía ngoài, chính là nó. Tên đó kêu lên
– Nó chạy phía kia, đuổi theo
Dồn hết hơi, hết nội công, hết sức lực, Nhi chạy như chưa bao giờ được chạy. Điều đáng lo ngại nhất ở đây là chân nó ngắn, càng lúc bóng dáng mấy tên côn đồ đó càng gần. Không được, phải trốn nó mới có cơ hội thoát thân. Nhi vẫn mải miết chạy với lại ngó nghiêng ngó dọc tìm nơi ẩn náu thuận tiện
– A .. um – tiếng la thất thanh của Nhi
Đột nhiên Nhi bị ai đó kéo mạnh vô cái hẻm nhỏ, bất ngờ và quá hoảng sợ, miệng bị bịt chặt, thế là nó cứ la ơi ới lên tay chân đạp tứ lung tung hết. Người đó đứng sau Nhi, cúi sát xuống, cằm chạm nhẹ vào vai nó, nói nhỏ:
– Im lặng.
Hơi thở ấm áp truyền xuống mặt Nhi, nó chỉ biết trợn tròn mắt trong im lặng thôi. Nhưng mà tiếng của ai mà Nhi thấy quen quen, ai ta? Giọng trầm và hơi lạnh? Nói đến lạnh lùng thì chỉ có …. A!!! Chính cậu ta, là Nam, tên lạnh lùng. Bỗng chốc lòng nó dâng lên cảm giác thoải mái, an tâm.
Vài phút sau, tay Nam rời miệng Nhi, cất giọng lãnh như ngày nào:
– Bọn họ đi hết rồi
Nhi thở phào nhẹ nhõm, quay mặt lại. Giật mình!!! Tim nó bay ra ngoài chưa?? Chưa!
Khuôn mặt hoàn mĩ của Nam cúi xuống nhìn chằm như xoáy sâu vào Nhi. Gần quá, sao dạo này nó toàn tiếp xúc gần với mấy tên con trai thế không biết?? Tía má ơi?? Số con bị sao thế này?
Đừng nhìn lâu thế chứ? Nhi cười lên tiếng ngại ngùng:
– Hì hì … cảm ơn đã cứu tôi nhá. Cho tôi ra ngoài đi, ngột quá! -Nhi lúi húi cố gắng bước ra ngoài, ra khỏi cậu ta nhưng đời đâu như mơ. Tay Nam chống vào tường chắn ngang đường đi
– Đã có chuyện gì?
– Hể? -ngơ ngác Nhi chả hiểu Nam hỏi gì?
– Cô gây xích mích gì với bọn giang hồ?
– À, tôi có làm gì đâu. Chỉ là ở căn tin có chút hiểu lầm thôi
– Hiểu lầm? -đôi mày thanh tú của Nam khẽ nheo lại
– Với con nào Châu Châu ấy, tôi cũng không biết. À … hình như là Hoàng Liên Châu, tôi nghe đàn em cô ta nói vậy, tự nhiên đến gần tôi nói chuyện, sau đó chửi còn kêu đàn em đánh tôi. Đó, lúc nãy là đàn em của cô ta đấy. -Nhi nói mà trong lòng uất ức lắm, cơ mà nó vẫn có lỗi nhỏ là quá thật thà để rước họa vào thân. Cư nhiên kêu Liên Châu như ma mặt trắng làm gì? Nghĩ trong đầu được rồi.
Nam đăm chiêu nhìn Nhi, khó chịu lắm, cứ nhìn hoài
– Tôi có việc rồi, tôi phải đi đây -Tẩu thoát cho lẹ, Nhi hối hả chạy ra ngoài rồi mất tăm.
“Người mà Nhi nói là Hoàng Liên Châu, cô ta là bạn gái cũ của Vũ. Tại sao lại liên qua đến Nhi? Hiểu lầm gì đây?” -Những câu hỏi hiện lên trong đầu Nam, thật khó hiểu
Nhi vừa đi vừa giậm chân tức giận: “Tại sao từ khi chuyển đến đây tôi toàn gặp rắc rối không thế? không thể sống như thế này được nữa. Còn chưa đủ một ngày mà bao nhiêu chuyện tào lao xảy ra, sao số con khổ thế trời?”
============
Tại một nơi khác ( căn tin )
Thế Kì đập thật mạnh vào bàn, hỏi lớn với khuôn mặt nóng nảy, cần chữa cháy ngay lập tức. Khi quay lại không thấy Nhi nữa, lại thấy bàn ghế gãy đổ nằm khắp nơi, Thế Kì chắc hẳn đã có chuyện xảy ra với Nhi
– Chuyện gì vừa sảy ra?
Mọi người sợ hãi, đổ mồ hôi tía lia, ậm ự không dám trả lời. Một điều không thể chối cãi là khi Thế Kì nổi giận rất đáng sợ
Từ phía xa, Nhi chạy đến vẫy vẫy tay, la lớn
– THẾ KÌ!!! TÔI ĐÂY!!!
nhận ra giọng nói của Nhi, Thế Kì vội mừng quay lại, hỏi rối rít:
– Cậu đi đâu đấy? Tôi đã bảo là ngồi đây chờ tôi mà. Có chuyện gì xảy ra đúng không?
– Không … không có gì hết, cậu đừng bận tâm, đồ ăn đâu? -Mặc dù vừa gặp rắc rối suýt tiêu đời nhưng Nhi vẫn không quên việc ăn, ăn là trên hết!
– Ở đây! có thật là không có gì? -Thấy nghi nghi, Thế Kì cố hỏi
– Thật! Thôi ăn nhanh lát còn vào lớp nữa.
– Ừ ừm.
*************
– Một lũ ngu, có một con nhãi mà xử không xong -Giọng nói đanh chua chảnh chọe vang lên, chỉ có thể là Liên Châu
– Xin lỗi đại tỉ, do bọn em sơ suất
– Thôi được rồi, coi như hôm nay nó hên, sẽ không còn lần sau
– Có cần bọn em xử lí nó lần nữa không đại tỉ? -Tên cầm đầu nói
Liên Châu dở điệu cười cực đểu giả, gian trá kinh khủng, xảo quyệt dã man
– Cứ đợi thời cơ, hừ, rồi tao sẽ cho nó sống không bằng chết!