Tiểu Thư Bí Ẩn Và Hoàng Tử Kiêu Ngạo

Chương 8: Đại Chiến Lớp Học, Rắc Rối Ở Căn Tin


Đọc truyện Tiểu Thư Bí Ẩn Và Hoàng Tử Kiêu Ngạo – Chương 8: Đại Chiến Lớp Học, Rắc Rối Ở Căn Tin

Trong tiết học
Yên lặng, Nhi không hề hú hí câu nào, không thèm liếc nhìn Vũ một cái nào luôn, nó làm lơ Vũ, coi hắn như không khí
Vũ khẽ hé mở mắt, nhìn xéo qua Nhi. Ngay tức khắc Nhi quay lại làm Vũ giật bắn mình quay ra chỗ khác.
– Tôi có ăn thịt anh đâu mà giật mình thế? -Cười khẩy, lời nói của Nhi như châm chọc Vũ làm hắn ậm ự giận dữ
– Hừ, tôi làm gì giật mình chứ? -Hơi hấp tấp nhưng Vũ vẫn giữ nổi vẻ điềm tĩnh
– Còn chối?
– Không có.
– Mà cả cái chuyện anh cứ liếc trộm sang tôi nữa
– Ai … thèm liếc trộm cô -Gò má có chút phớt đỏ, Vũ hơi ngượng
– Tôi thấy hết rồi, cãi gì nữa
– À … tại … mặt cô dính mực đấy -Kiếm được lí do Vũ vội vàng đáp
– Thật hả? Sao anh không nói sớm chứ? -Nhi lau lau chùi chùi mặt mình, càng lau mặt nó càng dính thêm ấy vì vài giọt mực bất cẩn vương trên tay nó.
Vũ đơ người nhìn Nhi, cứ nhìn Nhi miết, đến nỗi mắt không chớp luôn
– Nhìn gì thế? Bộ mặt tôi mắc cười lắm hả -Nhi hỏi
– Không -vừa nói Vũ vừa tiến sát mặt Nhi làm nó hoảng hốt, ưỡn người ra phía sau, giọng nói lắp bắp
– Này này, làm … làm gì thế? Đang trong giờ học đấy nhá, không tốt đâu nhá!
Vũ càng tiến sát về phía Nhi hơn, gần, rất gần, bỗng … tay hắn đưa lên má Nhi xoa xoa nhẹ. Người nó từ cứng đờ chuyển sang mềm nhũn, mắt mở to hết công suất nhìn đối phương
– Tôi lau mực giúp cô, không được à? -Hơi ấm phả xuống mặt Nhi khiến nó tê tái mặt, người bỗng chợt run lên từng đợt.

Lau xong rồi Vũ ngồi thẳng dậy, không quên nhếch môi một cái, cất giọng như tát nước vào mặt nó vậy!
– Ngốc!
– ANH NÓI CÁI GÌ HẢ???? -Nhi hét lớn, rất lớn do không kiềm chế nổi cảm xúc.
Cả đám học sinh quay phắt lại, ông thầy đang giảng bài cũng phải hạ gòng kính xuống nhìn về phía nó, bây giờ nó chính là tâm điểm của cả lớp. Không khí im lặng mang chút lạnh lẽo đến rợn người bủa vậy khắp lớp. Giọng nói ồm ồm của ông thầy chợt cất lên:
– Em. -thầy chỉ tay về phía nó – Em có biết mình đang làm gì không?
Tự dưng cảm thấy mình hơi lố, nó ngượng ngạo đứng lên, gãi đầu sau đó cúi gầm mặt
– Dạ … dạ … em …
– Nói chuyện mà còn la lớn trong giờ học, em ra sân chạy mười vòng cho tôi. Đây là lần đầu nên tôi phạt nhẹ, nếu còn tái phạm lần sau tôi sẽ cho em chạy năm mươi vòng đó biết chưa.
Tai Nhi ù ù, mười vòng ư? lần sau năm mươi vòng? TRỜI ƠI!!! Cái trường chà bá thế này chạy có mà lòi họng à? Nó uất ức phản kháng, chỉ tay vào Vũ
– Nhưng bạn này cũng nói chuyện mà thầy
– Hửm?? -Ông thầy bất ngờ
Vũ đứng dậy, tai vẫn đeo tai nghe ( thật sự thì hắn không có nghe nhạc đâu, đeo cho có lệ thôi ), dáng đứng thì không ưa vào đâu được, muốn đá cho một phát quá
– Hừ … có cho tiền ông ta cũng không dám
– Em nói gì?? -Mặt đỏ giận dữ, ông thầy tức xì khói ra
– Tôi nói không đúng sao thưa thầy -Vũ cười cười tỏ vẻ học sinh nghiêm túc nhưng chứa ẩn trong câu nói toàn là những lời lẽ thâm độc. Ôi!! Nhi nhìn mà muốn ban tặng gương mặt sáng chói kia một bạt tai quá! Thật không thể chịu nổi thái độ ngông cuồng của hắn nữa rồi.
– Này, anh vừa vừa hai phải thôi chứ? Sao anh có thể vô lễ với thầy giáo như vậy? -Nhi như anh hùng xông pha ra trận thuyết giáo hắn
Lớp bắt đầu xầm xì to nhỏ nhưng đủ để Nhi nghe thấy, gưỡng mộ có, ganh ghét có, giận giữ cũng có

– Phát điên mất? Cô ta là cái thá gì chứ? -Một con nhỏ với giọng điệu chanh chua vang lên to nhất
SỐC!! Nhi lại bị thêm một cơn sốc, chẳng lẽ nó không anh hùng sao?! Đáng lí ra mọi người phải hô hoán lên la lớn tên nó khi nó làm một việc tốt như thế này chứ?
– Giờ cô biết tôi có địa vị thế nào rồi chứ? -Vũ nói mà toàn bay ra những lời lẽ kinh bỉ, coi thường người khác. Nhi tức ói máu, tức kinh khủng mà không thể làm gì được cả.
Ông thầy cũng vậy, ổng biết hắn là con của ai, gia thế như nào, ổng không muốn dây dưa rồi lại mang họa lên đầu mình.
Tiếng ồ ào vẫn tiếp diễn không ngớt, mấy con nhỏ mê trai, thật không thể chịu nổi. Nam nhíu mày khó chịu, và cũng vô cùng ngạc nhiên vì nó dám cất lên những câu nói tai họa như thế với Vũ, Nam định lên tiếng thì ….
“Rầm”
Tiếng đập bàn rất lớn phát ra … từ đâu??? Học sinh lại tiếp tục hướng về phía âm thanh kì lạ ấy
– BỌN MÀY IM LẶNG HẾT ĐƯỢC KHÔNG??
Là tên biến thái hồi nãy! Thật không thể tin nổi, cậu ta cũng học lớp này. Nhi chỉ có thể trợn mắt nhìn Thế Kì, sao giờ cậu ta đáng sợ thế nhỉ?!
Im lặng! Cả lớp im bặt luôn, không còn chút tiếng động nào, đâu đó phảng phất tiếng chim hót qua khung cửa sổ
1 giây … 2 giây … 3 giây …. 10 giây …
“Reng … reng … reng”
Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi kết thúc không khí nặng nề này. Ôi … đời hên, nó khỏi phải chạy 10 vòng sân rồi.
Nhi chưa kịp sếp tập vở vào cặp đã bị ai đó lôi ngược đi mặc dù nó có vung tay quơ chân loạn xạ thế nào, la hét om sòm đi nữa
– Á … Á … thả tôi ra. Làm cái gì thế hả??
Người đó thả tay khỏi cổ áo Nhi, lên tiếng đúng chất giọng điệu của tên biến thái

– Nấm lùn!!! Đừng la nữa, điếc tai quá đi!
– Ồ!!!! … biến thái, là cậu sao?? Làm tôi cứ tưởng tên điên nào cơ chứ -Vừa nói Nhi vừa chỉ tay vào Thế Kì mà cười cười
– Đừng gọi tôi như thế nữa, tôi tên là Thế Kì -Cậu ta đôi chút nhíu mày
– Ờ ờ … được rồi Kì biến thái
– Hửm??
– Tôi giỡn xíu, mà cư nhiên lôi xốc tôi ra đây là thế nào?
– Còn nhớ hồi sáng không?
– Ừ, nhớ
– Tôi dẫn cậu đi ăn theo đúng lời hứa.
Mắt Nhi sáng lên như đèn pha tô, nét mặt hớn hở, nhí nhảnh như con cá cảnh kéo kéo tay Thế Kì
– Đúng rồi, đúng rồi, đi thôi, tôi đói quá rồi.
– Ừ, từ từ đã.
Thế Kì nhìn nó theo phản xạ mỉm cười tự nhiên, cô bé này thật sự rất đặc biệt, cô khiến lòng cậu có cảm giác gì đó lâng lâng mà khó tả.
Đúng là trường nào căn tin đấy, căn tin nó còn hoành tráng hơn cả ngôi nhà Nhi nữa, rộng lắm lắm luôn, cơ man bao nhiêu là đồ ăn ngon, quyến rũ Nhi đến nỗi mắt nó không rời đi được, nhìn đồ ăn chằm chằm trong lòng thèm thuồng với những ý nghĩ cay độc “He he … đồ ăn, cưng sắp được ở trong bụng chị rồi”
Thế Kì không thể hiểu nổi nó luôn, Nhi mê đồ ăn đến vậy ư? Sao không chuyền chút cảm hứng qua chuyện mê trai đi. “Nếu được có lẽ Nhi đã mê mình rồi”
– Ta ngồi đây đi
Nhi và Thế Kì kéo ghế xuống ngồi, tí tửng nó ngồi rung rung chân rồi liếc sang Thế Kì, hồn nhiên mà phán câu
– Đi mua đồ ăn đi kìa
– Sao lại là tôi?
– Cậu bao tôi ăn mà

– Tôi bao cậu rồi thì cậu phải đi mua chứ
– Ơ ơ … đâu ra cái luật lệ đó, cậu kéo tôi đi rồi kêu bao tôi nữa thì … cậu – phải – đi – mua -Nhi nhìn Thế Kì với lời nói hằm hằm đe dọa
– Thôi được rồi, ngồi đây chờ tôi đấy
– Ừ, biết rồi, đi nhanh lên, nhiều nhiều nha, đủ loại luôn
– Ừm
Dáng vẻ Thế Kì khuất dần vào những người đông đúc đang chen lấn. Còn Nhi ngồi vui vẻ ngân nga những bài hát quen thuộc, thời gian chờ đợi chỉ có hát là thích hợp nhất.
Đang vu vơ câu hát Nhi cảm thấy kì lạ, sao mọi người gần đây im lặng thế? Í giời ơi, sao có cảm giác lạnh gáy thế nhỉ?
“Rầm”
Một cái ghế bên cạnh nó đã bị ai đó đá văng xuống đất một cách không thương tiếc
Nhi quay mặt lại, đập vào mắt nó là ba con không biết chui đâu ra với khuôn mặt bôi son trét phấn cả cục, cân lên chắc cả kí. Ôi trời! Nó còn tưởng mình gặp ma mặt trắng nữa cơ. Vuốt vuốt ngực, nó nói
– Đừng làm tôi hết hồn thế chứ? Tôi sợ nhất là ma giữa ban ngày đó nha
– Ý cô là gì? -con đá ghế là con đầu đàn lên tiếng khó hiểu
– Không hiểu hả? Ý tôi là trông cô giống ma mặt trắng đó -Nhi nói với vẻ ngây thơ tột độ
Một vài tiếng cười khúc khích vang lên, ả ta lườm một cái muốn xước mặt làm tiếng cười nhỏ tắt lịm, không khí lại trở về im lặng. Tức giật đỏ mặt ả nói với giọng điệu nghe mà muốn lãng tai luôn, điệu bỏ xừ
– Mày – nói – cái – gì?
– Hả? Tôi nhớ là tôi nói rất rõ mà. Chẳng lẽ … -Nhi để tay lên cằm, mắt có vẻ đăm chiêu mà lắc lắc đầu như không hài lòng chuyện gì đó ( ý Nhi là tai ả ta bị điếc ấy )
Mọi người trong căn tin đau tim, ai ai cũng biết ả ta là Hoàng Liên Châu, con gái rượu của chủ tịch công ti có tăm tiếng và giàu có, ngoài ra ả ta còn là bạn thân của chị đại trong trường này nữa, đâu ai dám dây dưa vào. Cảm thương cho số phận sắp bấp bênh của nó, ai nấy cũng đều nhìn nó với đôi mắt thương hại
– CON KHỐN!!! -Liên Châu văng tục, giơ tay định giáng xuống khuôn mặt phớt hồng của Nhi một cái tát.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.