Tiểu Thư Bí Ẩn Và Hoàng Tử Kiêu Ngạo

Chương 33: Phơi Bày.


Đọc truyện Tiểu Thư Bí Ẩn Và Hoàng Tử Kiêu Ngạo – Chương 33: Phơi Bày.

Ngồi trong công viên, ngắm nhìn không khí ảm đạm bủa vây màn sương đêm, Nhi nhăn mặt cúi xuống xoa xoa cái bụng đói meo của mình. Tâm trạng hiện giờ của nó tồi tệ hết sức. Nó không muốn vác mặt về biệt thự nữa khi phải đối diện với những con người không tin tưởng mình.
Trưa nay tại căn tin, nó đã thấy Vũ quay gót bước đi ngay khi tiếng gào trong tuyệt vọng của Nhi vừa dứt. Chẳng phải cho dù gào đến đứt hơi, cho dù nước mắt dàn dụa hắn vẫn không tin nó sao?
– Tối nay về thăm ba mẹ vậy…
Nó thở dài, từ từ đứng dậy bước đi với một khuôn mặt biểu cảm nặng nề vô đối, lòng tự than trách số phận, chẳng lẽ kiếp trước nó ăn ở thất đức lắm sao?
Nhi cứ thẫn thờ bước đi với vô vàn suy nghĩ lông bông trong đầu, không may vai nó đụng trúng vai của một thanh niên cao lớn. Hắn ta với đám bạn hắn đang nói chuyện, cười đùa một cách hách dịch cũng phải thay đổi sắc mặt một cách nhanh chóng.
– Mày đi đứng kiểu gì thế hả? Không nhìn đường à? – Thằng bị Nhi đụng trúng tỏ vẻ khó chịu. Còn Nhi nó vẫn buồn rầu, quay lại phía hắn khẽ cúi người như chẳng bận tâm.
– Tôi xin lỗi.
– Ê mày, nhìn con này xinh phết đấy. – Một thằng khác trong đám lên tiếng, xoa cằm rồi nở nụ cười man rợ.
– Tao cũng thấy vậy…
– He… hee… – Rồi chúng nó đua nhau liếc mắt đưa tình. Đứa nào trên môi cũng vỏn vẹn một hàng răng “trắng” kiêm thêm chất cười dê xòm.
Sau khi cúi đầu xin lỗi một cách lịch sự nhất có thể của nó, Nhi lại lững thững quay gót bước đi nhưng cánh tay nó đã nhanh chóng bị bàn tay to lớn của ai nắm chặt lại.
– Kìa cô em, sao vọt lẹ thế? Đi chơi với tụi này một đêm đi!
Nhi khẽ nhíu mày, đưa mắt nhìn xuống bàn tay bẩn thỉu của thằng trước mặt. nó đã lịch sự như thế rồi mà mấy bọn này đáp lễ kiểu vậy đây hả? Nhi khẽ ngước mặt, nở nụ cười thân thiện vô đối.
– Ahihi. Mấy thằng rảnh! Xàm!
– Mày vừa nói cái gì đấy hả? – Tên đó trợn mắt, vành tai đỏ lên, mấy thằng bên cạnh khuôn mặt cũng đã chuyển màu nhanh chóng. Đỏ ngầu giận dữ. Còn Nhi vẫn cứ dửng dưng như thường.
– Này. Nếu có rảnh thì chúng mày nên về nhà lo mà học bài đi. À không, nhìn bọn bây cao lớn thế này chắc không còn đi học đâu nhỉ? Vậy thì chúng mày về nhà chăn bò cũng được.
– Im mồm đi con khốn!!! – Hắn táo bạo rống lên rồi đẩy Nhi ngã cái rầm xuống đất. Mông nó tiếp đất một cách đầy vi diệu, đau ê ẩm. Nó phủi hai bàn tay trầy xước, Nhi ngẩng mặt lên trợn mắt nhìn đám hách dịch kia.
– Mày còn trừng mắt được nữa à? – Hắn nói, chân hắn vừa giơ lên nhắm thẳng vào thân hình nhỏ bé vẫn đang ngồi bẹp dưới đất. – Để xem mày còn trưng ra bộ mặt khốn nạn này được nữa không.

Khoảnh khắc đáng nhớ của đêm nay, chân hắn chuẩn bị đạp lên người Nhi gần trong gang tấc.
– Dừng lại!
Giọng nói lạ lẫm từ sau bọn nó phát ra khiến hắn dừng ngay cú đá chuẩn bị đáp đích. Giữa bóng tối mù mịt, một thân hình cao lớn từ từ xuất hiện, một chàng trai hùng dũng, oai vệ bước đến. Mấy thằng hách dịch đồng loạt quay lại. Nhi khẽ chống tay đứng dậy, hai đôi lông mày của nó đang co lại nhăn nhó vì đau từ từ giãn ra, đôi mắt nó vẫn đang gián mắt vào chàng trai ấy.
– Ức hiếp gái nhà lành. Gặp tao mà không chào, chúng bây chưa biết đến Lâm Khiêm Bảo là thằng nào à?
Chàng trai kia nhíu mày. Còn Nhi lại trợn mắt. Nó không nhìn lầm thật chứ, là thằng cha Khiêm Bảo.
*****
– Trần Nhật Vũ!
Vừa mới sách cặp vào lớp, Lam đã phóng như bay đến trước mặt Vũ. Tay nhỏ đập rầm rầm xuống bàn đánh thức giấc ngủ ngàn vàng của Vũ. Mà, hắn có ngủ thật đâu, chỉ là nhắm mắt hưởng thụ tiếng nhạc thôi.
– Chuyện gì? – Vũ bỏ tai nghe xuống bàn, song, nhàn nhạt đáp.
– Nhi đâu rồi? Tôi có chuyện muốn nói với Nhi. Sáng giờ tôi không thấy Nhi đâu cả. Cậu không đi cùng Nhi à?
– Tại sao tôi phải đi cùng con nhỏ đó. – Hắn nói rồi khẽ nhướn mày, ngả người ra phía sau. Đôi mắt hắn dường như đang suy nghĩ về một điều xa xăm nào đó.
– Rốt cuộc là cậu có biết Nhi ở đâu không? Tôi gọi điện mãi mà bả không bắt máy nè! Vũ! Vũ! – Mặc cho Lam kêu gọi muốn đứt cả hơi nhưng phía thiếu gia đối diện vẫn chẳng có động tĩnh gì.
– Có lẽ nhục quá, đi tự tử rồi cũng nên. – Chợt giọng nói của Hoàng Liên Châu vang lên, ả ta bước đến, khoanh tay trước ngực một cách “điệu đà” hết sức có thể. Đôi lông mày của ai kia khẽ nhăn nhó. Lam tức giận phản bác.
– Cậu thôi đi. Cho dù cậu có quyền thế lớn mạnh thế nào tôi cũng không cho cậu nói Nhi như thế.
– A. Lớn tiếng nhỉ? – Liên Châu khẽ co ro mình lại giả vờ sợ hãi, song ả lại cười khúc khích khiến hai con đi bên cạnh cũng “khúc khích” theo. – Chẳng phải là đứa ăn cắp đó sao? Nó như vậy cũng đáng, nhỉ?
“Rầm!”
– Vũ…

Liên Châu sợ hãi lắp bắp, đôi mắt ả kinh hoàng nhìn thiếu gia Nhật Vũ đang nổi giận đùng đùng. Lớp học nay đã quay trở về với sự tĩnh lặng. Cùng lúc đó, Trương Ái Vân bước vào cửa lớp. Không khí lớp học sặc mùi tà khí xông thằng vào mũi Ái Vân.
– Chuyện gì thế? – Ái Vân bước đến bàn Vũ, cô ta lại giả vờ thánh thiện trước mặt Vũ nữa. Nhìn ngứa gan thật.
Vũ từ từ ngồi xuống. Cơn giận cũng từ từ nguôi ngoai. Tại sao hắn lại nổi giận vì một con nhỏ như thế chứ?
– Không có gì.
– Là chuyện của Nhi nữa hả? – Ái Vân gặng hỏi Vũ. Nhưng đáp trả lại cô chỉ là một sự im lặng. – Thật ra, chuyện của Nhi em cũng không muốn nhắc đến làm gì nữa. Cứ để nó trôi qua đi là được.
– Trương Ái Vân. Chị đại của trường ta từ khi nào lại “nhân từ độ lượng” như thế chứ?
Liên Châu chen ngang ngay lập tức, ý định của ả như đang nói móc Ái Vân, muốn chọc điên cô ta. Trương Ái Vân nhíu mày, cô đanh mặt lại, song chậc lưỡi một cái đầy chua ngoa. Còn Vũ và Lam bấy giờ vẫn đang im lặng.
– Hoàng Liên Châu nói đúng lắm.
– Đúng rồi. Ái Vân đừng bao giờ tha thứ cho một đứa ăn cắp.
– Huỳnh Tuệ Nhi là một đứa ăn cắp.
– Nó là đồ ăn cắp…
Cả lớp gần như đã nhao nhao lên trước độ lương thiện của Trương Ái Vân mà đâu ai biết rằng, cô ta hoàn toàn ngụy tạo. Chỉ là hai từ “ăn cắp” thôi nhưng đối với 3 con người, à không, 4 con người kia đang dấy lên cơn thịnh nộ như muốn bộc phát.
– HUỲNH TUỆ NHI HOÀN TOÀN VÔ TỘI!!!!
Lam gào lên, đầu cô như bốc hỏa thay cho Nhi bây giờ. Lớp học huyên náo lại một lần nữa trùng xuống yên lặng đến đáng sợ.
– Tại sao cậu khẳng định điều đó.
– Ừ. Cậu có chứng cứ không?

– Đừng có đứng đó mà nói xuông. Sẽ chẳng ai tin đâu.
– Tôi có chứng cứ. – Giọng nói Lam lại một lần nữa cất lên khiến cho hai chàng trai đang gục đầu kia cũng phải ngước nhìn. Cả lớp khựng người lại, riêng chỉ có Ái Vân là nhướn mày khó hiểu. Câu nói của Lam vừa dứt cũng chính là lúc cô giáo chủ nhiệm của lớp vừa đến.
– Em đang làm gì trên đây thế Lam?
– Xin lỗi cô. Cho em mượn lớp một chút.


Màn hình trình chiếu được bật mở. Cả lớp đều ồ ạt mở to mắt ra mà xem, sự có mặt của một cô gái bị cho là kẻ “ăn cắp” xuất hiện trên màn ảnh. Lam lại bật tiếng.
– Ngày Trương Ái Vân bị mất tiền chính là hôm chúng ta được nghỉ tiết thể dục đúng không?
– Đúng. Và hôm đấy cậu ta không có mặt ở sân tập trước khi được thông báo nghỉ tiết. – Một thằng nam sinh đứng dậy phát biểu ý kiến.
– Đó chính là minh chứng Nhi vô tội. Đây là video do camera của phòng dạy đàn quay được. Phút đấy, giờ đấy, ngày đấy đều có ghi rõ. – Nói rồi Lam chợt quay qua hỏi cô chủ nhiệm. – Thưa cô. Có phải hôm đó cô nhờ bạn Nhi xuống phòng dạy đàn lấy cô xấp tài liệu phải không ạ?
– Ừ. Cô nhờ em ấy qua phòng giáo viên tìm thầy thế dục nữa. Nhưng sau đó, thầy gọi báo cô nghỉ tiết thể dục nên cô chạy xuống thông báo với các em luôn.
– Ok. – Lam vỗ tay. – Vậy là rõ rồi. Nguyên đầu tiết thể dục hôm đó, Nhi đều không có mặt trên lớp học này. Bạn nào muốn chắc chắn có thể xuống luôn phòng giáo viên kiểm tra camera. Vậy có thể chắc chắn, Nhi không phải là kẻ ăn cắp, và lí giải cho nguyên nhân vì sao tiền của Trương Ái Vân lại nằm ở chỗ Nhi thì tôi có thể khẳng định rằng, Nhi bị hãm hại.
– Hãm hại ư?
– Thật không vậy?
– Ôi kinh khủng quá. Ai lại ác vậy chứ?
Sau khi nghe màn diễn thuyết đầy táo bạo của Lam, dường như tất cả mọi người đã hiểu ra được mọi chuyện. Vũ và Thế Kì dường như có chút gì đó gọi là hối hận. Họ đã tin tưởng Nhi, nhưng họ lại không đủ dũng khí để đứng ra bảo vệ Nhi trong tình cảnh đó.
– Cả lớp trật tự đi. Về chuyện của Nhi cô không truy cứu nữa. Cô biết Nhi không phải là người như vậy. Còn về chuyện hãm hại mà Lam nói, lớp không nên bàn tán về nó nữa, cô muốn chuyện này lắng xuống. Cô hi vọng lần sau lớp ta sẽ không có những trường hợp như thế này nữa.
Lam khẽ thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí của lớp ngày thường đã được lấy lại hoàn toàn. Lam cảm ơn cô rồi quay xuống lớp, nhỏ đưa ánh mắt nhìn Nam mỉm cười.
Còn Trương Ái Vân khẽ cúi đầu xuống, có chút gì đó gọi là tụt hứng. Tay cô ta nắm chặt lại nổi lên gân guốc xanh lè. Cô ta bỗng đanh mặt lại. “Khốn khiếp!”
*****

Tại một căn biệt thự tuy nhỏ nhưng đầy nét quý tộc. Trong một căn phòng cũng nhỏ nhưng ” quý sờ tộc” không kém.
“Phịch!”
– A.
Một tiếng “a” chợt vang lên trong tích tắc ngắn ngủi. Nguyên nhân của từ “a” đó là do sự thiếu cẩn thận, hoặc cũng có thể nói là do sự kém may mắn khi ngủ của một con nhỏ nhà quê.
Tình hình là Nhi đang nằm bẹp dí dưới đất, lôi luôn cả cái chăn bông êm ấm và cả một cái gối ôm bự chảng xuống nền nằm cùng. Sau vài giây ê ẩm mình mày, nó chẹp chẹp miệng ngủ tiếp.
– Cô còn chưa dậy hả? – Sau tiếng “cạch” mở cửa là một giọng nói cất lên, tiếng bước chân cộp cộp tiến gần về phía chiếc giường. – Trời ạ. Té xuống giường luôn hả? Siêu nhân vậy.
– Hm… ba hả? Giọng ba sao nay nghe trầm ấm thế? Để con ngủ thêm nữa nhé! – Nhi nói trong mơ màng rồi lại chẹp chẹp miệng lần hai.
– Mớ đây hả? Nhìn bựa khủng khiếp. Cái giường rộng lớn thế này mà té xuống được cũng tài. – Lâm Khiêm Bảo nhẹ nhàng nhấc bổng nó lên nhưng nó cứ ngỡ đây là cách tay săn chắc của ba đang bế nó lên. Nhi mớ tiếp.
– Sao hôm nay ba tốt bụng dữ… hôm nay ba soái ca quá… hơ hơ…
“Bụp!”
– A. Ui ya!!!
Lâm Khiêm Bảo nhẫn tâm thả nó rơi bụp xuống nệm, may mà nệm êm chứ không nó bị gãy xương luôn chứ chẳng chơi.
– Tỉnh ngủ chưa cô bé?
Đến lúc này nó mới ngờ ngợ, đôi mắt Nhi còn híp lại khó khăn lắm mới mở ra được bỗng nhiên co rúm. Nó nằm dưới nệm mà miệng há hốc, mắt lờ đờ chỉ chỉ trò trò.
– Hớ??? Hớ??? Thời niên thiếu của ba đây sao??? Ngầu lòi vô đối.
– Gì thế này? – Lâm Khiêm Bảo thộn mặt ra nhìn, trên đầu hắn nổi lên cả một vầng hào quang đen xì. Hắn ta bặm môi. – Dậy mau!! Dậy mau!!! Con nhỏ kia!!! Dậy mau!!!
Vừa rú lên hắn ta vừa lắc lắc người Nhi đến điên đảo. Làm thế này đứa nào vẫn ngủ được thì quá siêu cấp. Nhi thông não, do lắc nhiều quá ế mà. Thấy hắn, đôi mắt đang lờ đờ của nó bỗng nhiên trợn tròn.
– LÂM KHIÊM BẢO!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.