Đọc truyện Tiểu Thư Bí Ẩn Và Hoàng Tử Kiêu Ngạo – Chương 24: Gặp Ma Ư?
Nam và Thế Kì cũng không khỏi sự ngỡ ngàng, Vũ tự dưng xuất hiện ở đây, hắn có bao giờ đến nhà người khác đâu, mà còn thứ bậc hạ lưu như gia đình Nhi nữa, khó tin! Thế là cả bốn đứa trố mắt nhìn nhau, ba mẹ Nhi không hiểu gì cũng ngơ ngác nhìn.
– Dẹp dẹp đi, rảnh hơi đứng nhìn nhau hoài – Mỏi mắt vì phải trợn lên nãy giờ, Nhi xua xua tay phán câu.
– Có mặt đông đủ nhỉ? – Vũ lên tiếng liếc liếc sang hai thằng đang đứng trơ trụi trước cửa.
Nam với vẻ mặt chả tìm thêm được cái biểu cảm gì, còn Thế Kì thì khỏi nói, bỗng nhiên cậu ta cười tươi tít cả mắt, đi nhanh đến bên ba mẹ Nhi.
– Hai bác là ba mẹ Nhi đấy à? Chội ôi… nhìn ai cũng tươi tắn trẻ đẹp như tuổi thanh xuân ấy! – Những câu nói nịnh bợ của Thế Kì khiến Nhi suýt phát ọe, sếm sẩm đến nổi cả da gà da óc. Không chỉ mình Nhi đâu, Vũ Nam cũng phải rùng mình dựng tóc gáy bởi chiêu trò nịnh hót cũ rích nhạt toẹt của thằng cha Thế Kì này.
Ấy vậy mà ba mẹ Nhi nghe thế vẫn tủm tỉm cười đến mát cả lòng.
– Ahaha… cháu cứ nói quá! – Mẹ Nhi bật cười ha hả.
– Ấy ấy… hai cháu cũng ngồi xuống đây đi – Ba Nhi cung kính mời Nam và Thế Kì ngồi, sau đó liếc nhìn cả ba thằng, trầm trồ phán xét – Chà! Coi này, ai cũng bảnh trai thế này, Nhi nhà bác đúng thật là có phúc.
– Cảm ơn bác đã quá khen – Thế Kì ngoác mồm cười, nhanh nhảu đáp. Vũ Nam chắc chắn cũng đang vui lắm khi được khen mà không nói ra, tỏ vẻ soái ca lạnh lùng đồ.
– Hờ hờ… ba mẹ nên nói sự thật đi chứ! – Nhi liếc sang ba mẹ, rồi nó dõng dạc nói to trong sự uy nghiêm – Mấy thằng đó phải tự hào khi được làm bạn với một cô gái xinh đẹp dễ thương như con đây này! Hahaha.
Cả ba thằng kia nghe xong cũng muốn phát ói, không ngờ Nhi còn bị bệnh tự tin khoe cá tính.
– À quên! Đây là Phan Thế Kì, biệt danh con đặt cho cậu ta là “biến thái”, nhìn mặt đẹp trai thế thôi chứ cậu ta biến thái dê xòm lắm – Nhi chỉ chỉ tay về phía Thế Kì giới thiệu, thản nhiên bảo Thế Kì biến thái trước mặt ba mẹ mình khiến tên Thế Kì đang uống trà cũng bị phun hết ra ho sặc sụa “Con nhỏ này, có cần nói thẳng toẹt ra như thế không hả?”. Quay lại Nhi, giới thiệu xong Thế Kì, nó đưa tay chỉ về phía Nam – còn đây là Trần Thiên Nam, sư phụ dạy Piano cho con đấy, cũng là anh trai họ của trần Nhật Vũ, tên đang ngồi kia kìa – Nói đến đó Nhi hất mặt đưa mắt về phía Vũ.
Ba mẹ Nhi ngồi nghe gật gật ừ ừ, khuôn mặt lúc nào cũng hớn hở như vớ được vàng, lúc có Nhi ở nhà một mình sắc mặt ba mẹ có rạng rỡ như thế đâu, chắc là khách quý?!
– Vũ thì ba mẹ đã biết lâu rồi. -Ba Nhi cười, đưa tay nâng ly trà nhấp một ngụm – không ngờ cháu còn có người anh họ tuyệt thế này!
Vũ cười đáp lại, Nam nghe thế có chút khó chịu, cậu không muốn dính líu đến Vũ, đơn giản vì cậu vẫn hận Vũ, Vũ cũng là một phần chia cắt gia đình Nam ra nông nỗi này.
– Ba đứa đều ở đây, hay là tối nay ở lại với gia đình bác ăn cơm luôn nhé! – Mẹ Nhi hiền hậu nói.
Nhi đốp lại ngay tức khắc.
– Mẹ, nhà mình có dư cơm đâu chứ?
– Được đấy – Nam cất giọng ngang phè nghe đến rùng mình.
– Đã thế, Nhi – Vũ chợt lóe ra ý tưởng quay sang nó – Cô nấu ăn không tồi, vào bếp nấu đi.
– Hả? – Nhi thộn mặt ra, trong người có chút run run, nó đâu biết nấu ăn. Chẳng lẽ Vũ còn nhớ cái món ăn nó mua trong nhà hàng, thằng này nhớ giai thế?
– Ý kiến hay đấy, Nhi nấu ăn đi, cho tôi thử tài nghệ nấu nướng của cậu coi sao – Thằng cha Thế Kì không giúp đỡ được gì còn cố thêm dầu vào lửa nữa, kiểu này ngày mai Nhi phải lôi thằng này ra túm tóc đập cho bầm dập luôn.
Ba mẹ Nhi có đôi chút sững sờ, ở nhà Nhi có biết nấu cái quái gì đâu? Đến món trứng chiên con nít nó còn biết mà Nhi chả làm ra củ khoai gì cả. Nhưng mà sắc mặt ngạc nhiên được chuyển đổi sang vui mừng ngay lập tức, họ thiết nghĩ Nhi đi được một thời gian, có lẽ nó đã sống tự lập mà học cách nấu ăn rồi, đúng là điều đáng mừng! haha.
– Ơ hơ hơ… mẹ tôi nấu ăn ngon hơn đó… để mẹ tôi nấu là được rồi – Nhi gượng cười khéo léo từ chối.
– Không, cô nấu đi. – Vũ cương quyết, hình như hắn đang mong đợi từ món ăn như thuốc độc của nó thì phải?!
Nhi chả biết nói gì nữa, nhìn ba mẹ đang tươi cười thế kia thì họ đồng tình là cái chắc rồi, thằng cha Thế Kì cũng chả giúp ích được gì, quay sang Nam, ôi cái mặt lạnh như băng là niềm hi vọng nhỏ nhoi nhất thôi, mắt Nhi long lanh hướng về phía Nam cầu cứu. Nam bất chợt đụng mặt vào đôi mắt đáng yêu của Nhi, tim cậu khẽ đập mạnh, hình ảnh cô bé dễ thương trước mắt khiến tim cậu xao động. Gạt bỏ suy nghĩ vớ vẩn, Nam nhắm hờ mắt che đi hình ảnh đó, khuôn mặt và dáng vẻ của Nhi đang luẩn quẩn trong đầu Nam làm cậu khó chịu nhíu mày, hàng mi đen dài khẽ chau lại.
Ánh mắt to tròn trở nên ỉu xìu đầy thất vọng, cả Nam cũng không giúp, chẳng lẽ nó phải hạ thấp mình nói rằng “Ahihi… Vũ Nam yêu dấu, thật ra món ăn lần trước không phải do tôi nấu đâu” hay “hê hê… cái món canh chua cá lóc ấy là tôi mua ở nhà hàng đấy… hê hê” sao? Ôi ôi… nghĩ thế thôi đã thấy nhục mặt rồi, ngẩng mặt lên nhìn mọi người, Nhi cười gượng gạo, thế mà ai cũng trong trạng thái hớn hở chờ đợi Nhi chuẩn bị trổ tài nấu nướng. Hết cách rồi, Nhi đành ngậm ngùi lững thững bước vào trong bếp với nỗi lòng cay đắng chĩa vào ba thằng kia. BÀ THÙ!!!
——
– Có gì đó khang khác – Nhìn các món ăn được bày biện trên bàn, Vũ cảm thấy không ổn, sao chưa nhìn mà đã hết hứng ăn thế nhỉ?
– Khác khác cái quái gì? Không thích thì thôi khỏi phải phán xét – Nhi hậm hực cãi lại, nó hơi hơi sợ, không biết món ăn của nó có gia vị như thế nào?
– Được rồi, để tôi thử trước cho – Thế Kì nhanh tay gắp miếng thức ăn bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm, lòng Nhi từ lo sợ chuyển sang nhẹ nhõm “món ăn mình nấu đâu tệ lắm nhỉ?”. Bất chợt Thế Kì khựng lại, ngừng nhai, cậu ta chớp chớp mắt, cố nuốt thức ăn xuống họng.
Mọi người đều trố mắt dòm Thế Kì, từng cử chỉ nhất động của Thế Kì được soi mói kĩ càng, Vũ vẫn trợn to mắt mà hỏi:
– Thế nào? Ngon không?
Nuốt trôi thức ăn xuống, Thế Kì nhe răng cười, gắng nặn ra từng chữ với nét mặt tươi nhất có thể.
– Ng… on…
Mọi người nghe được câu nói này yên lòng, cười phớ lớ rồi cùng nhau gắp thức ăn. Nhi cảm thấy có gì đó bất bình thường, ôi thôi… thằng cha Thế Kì tính troll mọi người rồi, nó cắn môi nhắm tịt mắt.
…
…
Sau khi được thưởng thức món ăn kinh tởm của Nhi, ai nấy cũng phải tới tấp vọt lẹ vào phòng vệ sinh nôn ra tứ lung tung thứ. Thế Kì ban đầu khoái chí ngoác mồm cười bởi troll được hai thằng kia, nhưng thật ra cậu ta bị nặng nhất, Thế Kì đã nuốt trọn mớ kinh tởm vào bụng, cậu ta độc chiếm luôn WC tận nửa tiếng.
Nhi ngồi đó cắn lưỡi hối lỗi nhìn bọn họ, chỉ biết cúi gằm mặt, còn ba thằng kia cũng chả hơi đâu thuyết giáo nó nữa, mặt đứa nào đứa nấy cũng bị tím lè tím lẹt, đầu tóc xơ xác bị rối tung. Mà công nhận ba mẹ Nhi hên thật, may là cả hai chưa ai thử hết, chứ không bài “thánh ca buồn” sẽ rủa Nhi suốt buổi tối đó mất.
Đêm khuya đã đến, ba tên đó ngủ lại nhà Nhi luôn,tên Thế Kì còn lấy cớ là tại nó đầu độc thực phẩm, chân tay bủn rủn không bước nổi, không về nhà được. Nhi cứng họng chả biết cãi lại gì nữa, lí do của tên biến thái đúng thật chứ, đành để ba tên đó ở lại đây vậy!
Nhà Nhi hai tầng, tầng dưới một phòng ngủ ba mẹ Nhi sở hữu rồi. Còn tầng trên có hai phòng à, Nhi quăng ba thằng đó vào một phòng, thích chia lãnh thổ gì thì chia, còn nó một mình một phòng, khôn!
——
Bóng tối bao chùm khắp không gian, Nhi giật mình choàng tỉnh, tự dưng nó bị thức giấc vậy nhỉ? Đang ngủ ngon lành, Nhi ngáp một cái rõ dài, gãi gãi đầu bước ra khỏi phòng đi vệ sinh.
Vì ngày nào Nhi cũng đi vệ sinh đêm nên quen rồi, khỏi bật điện làm gì cho tốn tiền điện. Nhi mắt nhắm mắt mở, thập thững bước đi trong sự mê man của cơn buồn ngủ.
Bỗng có tiếng bước chân nhẹ và rất nhỏ, hình như ở phía trước, Nhi dần dần tỉnh ngủ, nó dụi dụi nheo mắt nhìn. Một bóng đen cao lớn đang từ từ bước đến gần, tim Nhi đập mạnh liên hồi, cảm giác lạnh dọc sống lưng, mồ hôi đổ tía lia, nó nuốt nước bọt cái ực, chân tay run lẩy bẩy. Chẳng lẽ là… MA!!!
Cái bóng đen đó vẫn chậm rãi tiến gần hơn, ngày một gần. Tim Nhi càng đập nhanh hơn trong sự sợ hãi, nó không muốn gặp ma ngay trong nhà mình đâu, ma trong nhà vệ sinh sao? Lồng ngực… lồng ngực Nhi sắp nhảy vọt ra ngoài rồi, nó bị bệnh nhát ma mà. Còn vài bước nữa thôi, con ma đó sẽ đến và tóm đó đi. Nhi run rẩy lùi vài bước, từ trong bóng tối, khuôn mặt con ma dần ló ra. Là khuôn mặt bê bết máu me, mắt to mắt nhỏ, răng môi lẫn lộn sao? Nhi nhắm tịt mắt, nước mắt không biết từ đâu ứa ra lúc nào. Cánh tay con ma khẽ chạm nhẹ vào vai Nhi, nó rùng mình sởn gai ốc khụy xuống hét lên.
– Áaaaaaa!!! MA!!!!