Đọc truyện Tiểu Thư Bí Ẩn Và Hoàng Tử Kiêu Ngạo – Chương 23: Về Nhà
Không khí mát dịu đầy tấp nập của thành phố trong nền chiều tà mùa đông. Người qua người lại chen nhau đông đúc, âm thanh inh ỏi của các phương tiện giao thông, tiếng cười nói của những cô cậu, bà tám nhiều chuyện, tiếng máy móc từ các công trình xí nghiệp. Tất cả đã hòa quyện vào nhau tạo nên khung cảnh đầy sống động, nhộn nhịp.
Ở phía bên kia đường, nơi đông nghịt người chen chúc, Nhi thắc mắc dòm lên bảng hiệu “CUỘC THI ĂN BÁNH” to tướng hiện lên. Bắt đầu khoan khoái, mắt Nhi long lanh trái tim, miệng chẹp chep ngoác ngoác hai tên kia.
– Ê ê, Nam, Thế Kì, ở kia có cuộc thi ăn bánh kìa!!!
– Đâu đâu? – Thế Kì quay đầu lung tung dòm ngó hỏi. Mắt thằng này đúng là có vấn đề, ở ngay trước mắt thế kia mà còn ngó nghiêng ngó sẹo. Chả giống như Nam, cậu ta nghe Nhi nói một cái đã thấy rồi, đôi mắt Nam lạnh nhạt nhìn về phía nơi tổ chức trò chơi, sau đó cậu quay qua Nhi, khuôn mặt thèm thuồng của nó khiến cậu bật cười thành tiếng trong vô thức.
– Kia kìa… qua đấy coi thử đi – Nói xong Nhi vội vàng kéo tay hai tên kia băng qua đường, điệu bộ nhí nha nhí nhảnh như con cá cảnh.
…
– Quao quao!!! Cái bánh to khủng kiếp! – Nhìn vào trong ghế dự thi, Nhi há hốc mồm.
Đây là “Cuộc thi ăn bánh” thường được tổ chức ở vỉa hè thành phố, rất ăn khách, và vui là chính. Nhưng đối với Nhi, phần thưởng là chính, giải nhất của cuộc thi đó là nhận được tiền mặt một triệu đồng. Chu choa… Nhi nổi hứng rồi đó, nó quyết định phải giành được số tiền đó mới được.
– Cậu định chơi cái đó à? – Thế Kì nhìn cái bánh rồi quay qua Nhi hỏi, cậu hơi lo lắng, lỡ đâu nó bị nổ bụng thì sao?!
– Ừ ừ… tất nhiên.
– Cô ăn nổi không? – Nam tiếp lời, cả hai người này chắc chắn cũng hơi lo sợ đây mà.
Nhi vẫn vui vẻ, mắt không rời chiếc bánh to đùng kia mà đáp.
– Yên tâm, không sao, tôi ăn được.
…
…
– Mời mọi người vào vị trí, đã đầy đủ hết chưa! – Ông chủ tổ chức trò chơi lên tiếng, chuẩn bị bắt đầu cuộc thi – Ok! Nếu đã đầy đủ, tôi xin thông báo quy luật cuộc thi ăn bánh này. Sau khi tôi nói câu bắt đầu” thì mọi người bắt đầu ăn, trong vòng năm phút, ai ăn xong đầu tiên sẽ trở thành người thắng cuộc và đạt giải nhất. Nhưng nếu trong năm phút đó vẫn chưa có người ăn xong thì cuộc thi này sẽ không có người thắng cuộc. Mọi người đã nghe rõ chưa?
– RỒI!!
Nhi hào hứng phấn khởi, quay sang người bên cạnh cười tít mắt. Thật ra Nhi lôi theo Nam và Thế Kì vào chơi cùng, nhưng Nam kiên quyết không chịu, đành năn nỉ Thế Kì đến mỏi lưỡi đau cổ họng cậu ta mới đồng ý. Thế là Nam ở ngoài cổ vũ, Nhi và Thế Kì vận cơ bụng to lên chuẩn bị lót dạ.
Ông chủ cuộc thi nhìn đồng hồ bật tiếng:
– Ba… hai… một… BẮT ĐẦU!!!
Sau câu nói, lập tức cả đám nhanh chóng ăn tới tấp, mồm đứa nào đứa này đều phồng to ra trông đến dị dạng. Nhất là chàng trai đô con cao lớn kia, mới đây thôi mà cái bánh to khổng lồ đó đã chỉ còn một nửa. Nhi không để ý tình hình gì hết, nó cứ liên hồi ăn, ăn không ngừng nghỉ. Còn Thế Kì thì cậu ta đang sắp buồn nôn đây này, bỏ vào miệng chút bánh đã muốn ứa ra, thằng này hơi bị kén ăn. Những người phía bên ngoài cổ vũ rất nhiệt tình, Nam nhìn nó ăn thôi cũng phải khâm phục, chắc cậu phải bái nó làm sự phụ bởi cái bộ môn “ăn” học quá!
Đã sắp hết thời gian, còn 20 giây nữa, mọi người vẫn tiếp tục cố gắng khi đã ngán đến tận cổ.
– Hú!!! – Tiếng reo ngân dài lên, theo sau đó là tiếng vỗ tay rần rần.
Chàng trai đô con lúc nãy đã ăn sạch sẽ hoàn toàn. Nhi ngước lên nhìn, cảm giác tiếc nuối dâng tràn, để nước mắt chảy ngược vào trong tim, nó vẫn cố gắng ăn, nếu không nhất thì cũng phải nhì.
– Thời gian sắp hết rồi! Năm giây nữa… bốn… ba… hai… một… hết thời gian – Tiếng ông chủ vừa dứt cũng chính là lúc Nhi đặt đĩa trống không xuống bàn cái bốp. Nó vừa kịp lúc ăn xong, ôi! May quá!!!
——–
– Ọe! Ọe!! Khụ khụ!! – Thế Kì ho sặc sụa, cổ họng như mắc nghẹn, muốn nôn bánh ra nhưng không nôn được.
– Xin lỗi nhé! Tôi không nên rủ cậu chơi – Nhi vỗ vỗ nhẹ tay vào lưng Thế Kì, điệu bộ hối lỗi.
Thật tình thì Nhi cũng hối hận lắm, nó muốn kiếm giải nhất để được một triệu cơ, ai dè bị giải nhì, được có hai vé xem phim miễn phí toàn bộ. Chán òm! Nhi thầm trách ít ra giải Nhì cũng phải được năm trăm nghìn đồng chứ.
– Khụ khụ! Khụ! – Nhìn mặt mày Thế Kì khổ sở thế kia khiến Nhi cảm thấy… Thế Kì yếu như sên ấy! Mới ăn có chưa được nửa bánh đã thế rồi… chậc… chậc.
– Nước đây – Nam đi mua nước giờ mới về, cất giọng ngang phè đưa nước cho Thế Kì.
Thế Kì ngửa cổ tu một hơi dài. Uống xong cũng thấy bớt khó chịu chút xíu, cậu nhăn nhó nhìn sang Nhi.
– Cũng tại cậu đấy!
– Hơ hơ… xin lỗi rồi mà.
– Chuộc lỗi đê!
– Chuộc kiểu gì? Tôi không có tiền đâu nhá!
– Không! – Thế Kì liếc sang hai tấm vé coi phim Nhi đang cầm trên tay – Bao tôi đi xem phim!
– Hả? Tôi đang tính đi coi phim với Nam – Nhi nói lí nhí, nhưng đủ để ai đó nghe thấy tức đến ói máu, còn một người nữa cũng vô tình nghe được mà mỉm cười.
– Cậu không thấy tôi ra nông nỗi này vì ai à? – Có chút bực tức Thế Kì cau có.
– Vì ai? – Nhi ngơ ngác hỏi ngược lại làm khuôn mặt Thế Kì từ đỏ chuyển sang tím dần. Cậu định lên tiếng nói gì đó nhưng bị Nhi chặn họng lại bằng vẻ mặt hớn hở – A! Đúng rồi, ở đây gần nhà tôi, hay hai người về nhà tôi chơi đi!!!
– Nhưng…
– Anh đi không Nam? – Thế Kì lại bị Nhi chắn ngang lời nói lần nữa. Nó kéo kéo tay Nam hỏi.
Cậu nhìn nó cười nhẹ một cái.
– Ừm đi.
Thế là Nhi và Nam đi trước để lại tên Thế Kì đứng sau với khuôn mặt sa sầm tối thui như đêm ba mươi. “Nhi, cậu đang chọc điên tôi đấy có biết không hả?”
– Còn làm gì ở đấy Thế Kì, đi mau lên, tôi bỏ cậu lại bây giờ. – Nhi quay lại nói lớn.
Thế Kì hầm hầm bước nhanh đến, đôi mắt đẹp quyến rũ liếc xéo Nhi khiến nó lạnh sau gáy đến rùng mình.
———
Thành phố đã lên đèn, những khu công viên, siêu thị, những tòa nhà cao tầng đã lấp lánh ánh đèn lung linh huyền ảo.
Tại một căn nhà, từ xa vọng ra giọng nói của cuộc trò chuyện.
– Con bé không sao là tốt rồi – Người đàn ông đứng tuổi khuôn mặt lo lắng đã bớt đi phần nào chuyển sang an tâm.
– Xin lỗi hai bác vĩ đã không chăm sóc cô ấy cẩn thận – Chàng thanh niên cất giọng trong veo như giọng con heo.
– Không sao đâu cháu, nó bình yên là hai bác an tâm rồi – Người phụ nữ đứng tuổi còn lại cũng lên tiếng – Phiền cháu quan tâm nó nhiều hơn giùm bác nhé!
– Tất nhiên rồi!
Cuộc trò chuyện ngưng lại khi có tiếng người và tiếng bước chân, cả ba đều tò mò dòm ra ngoài.
– Ba ma yêu quý!!!!! – Nhi chưa kịp chào hỏi gì hết đã chạy nhanh vào nhà mà nhào vô ôm cổ mẹ nó nói.
– Nhi!!! Con về sao không nói trước – Mẹ nó bất ngờ, vui mừng cười rộ lên, ba nó không kém phần hạnh phúc khi thấy con gái yêu của mình vẫn khỏe mạnh.
– Chào hai bác – Nam và Thế Kì đi phía sau, đồng thanh cất tiếng chào.
– À… xin giới thiệu với ba mẹ, đây là hai thằng bạn thân thiết ở trường mới của con, đẹp trai không? đẹp trai không ạ? – Giới thiếu xong, Nhi tí ta tí tửng hỏi ba mẹ mình, chắc Nhi đang tự hào khi mình có hai thằng bạn đẹp mà ngầu thế này.
Nhi tươi cười tít cả mắt, lâu lắm rồi nó mới được gặp ba mẹ thân yêu của nó đấy. Cơ mà hình như có cảm nhận ở đây dư một người thì phải? Nhi đảo mắt về phía trước ghế đối diện, Vũ!!! Khuôn mặt Vũ đập ngay vào mắt nó. Nhi trợn mắt, Vũ cũng rất bất ngờ khi nó vả cả Nam, Thế Kì đều đến đây. Cả hai người đều trố mắt nhìn nhau, miệng Nhi lắp bắp:
– Vũ… Vũ… Anh làm quái gì ở đây?