Tiểu Thư Bí Ẩn Và Hoàng Tử Kiêu Ngạo

Chương 14: Cúp Học Đi Chơi


Đọc truyện Tiểu Thư Bí Ẩn Và Hoàng Tử Kiêu Ngạo – Chương 14: Cúp Học Đi Chơi

Sau câu nói với ba từ lãng xẹt “trốn tiết không?!” của Thế Kì, Nhi thẫn thờ nhìn cậu, khóe môi giật giật liên hồi, phải nói là nhìn nó giờ đây đờ đẫn hết sức. Mà khoan thằng biến thái lúc nãy vừa làm gì nó nhỉ?
.
.
.
– Aaaaaaa !!!! Thằng cha biết thái !!! Mày biết mày vừa cắn tai bà không HẢ????? -Khi đã định thần lại và nhận ra Thế Kì cắn tai Nhi, nó la làng la xóm lên, la như muốn THỦNG màng nhĩ người nghe luôn.
Thế Kì không chịu nổi, cậu bịt tai kín mít, “Cái gì đây? Con nhỏ này có sức công phá quá lớn”
– Cậu muốn giết người vô tội à?
– Sao … sao cậu dám cắn tai tôi hả? thằng bệnh hoạn, thằng vô duyên, thằng bất lịch sự, thằng BIẾN THÁI !! -Vừa nói Nhi vừa cào, cấu, đạp, đá, túm tóc tạt tai tát tới tấp vào Thế Kì, ôi!!! Thật tội nghiệp cho số phận hẩm hiu của hotboy đẹp trai, cậu phải ngồi gánh hết hậu quả của mình gây ra trước núi lửa đang phun trào.
– Thôi, thôi, tôi xin lỗi, được chưa?
– Tên cờ hó, tên mất nết, tên trốn trại … -Nhi vẫn cứ thao thao bất tuyệt chửi rủa Thế Kì.
Bỗng nhiên Thế Kì đưa tay bịt miệng Nhi, vì quá bất ngờ và giật mình thế là nó im luôn, chẳng dám mở lời chửi ai kia nữa.
– Để tôi chuộc lỗi nhé? -Cậu cười tươi, nụ cười sáng chói lóa như thôi miên người nhìn, đẹp dã man !!

– Hả??
Không hiểu gì cũng chưa hỏi được gì Nhi đã bị Thế Kì cầm tay lôi ra ngoài, chẳng biết cậu lôi nó đi đâu … nhưng Nhi không phản kháng, để xem thằng biến thái này dẫn nó đến chỗ quái nào?
Nhi và Thế Kì ra khỏi cổng trường một cách ngoại mục, dễ như chẳng chơi, vì Thế kì có trong tay chìa khóa cổng, sao cậu có được nhỉ?
Chiếc xe máy lao vút trên dọc đường, vận tốc nhanh thật, từng đợt cơn gió mát rượi thổi qua khiến tóc nó tung bay trong gió, lọn tóc mềm mượt cứ thế lả lướt phất phơ giữa không gian vù vù.
Băng qua những hàng thông xanh reo vi vu trong mắt Nhi dần hiện ra … xa xa một hồ nước trong xanh yên ả. Thế Kì dừng xe ở một bãi đất trống, càng tiến lại gần trong lòng Nhi không khỏi xuýt xoa trước vẻ đẹp mặt nước trong một màu xanh, xanh biếc. Nó vui mừng nở nụ cười tươi chạy đến ngắm hồ, bất giác hai tay giang lên đón nhận mùi hương thơm ngát của sự bình yên.
Những đoàn xe di chuyển nườm nượp chốn đô thị dòng người đông đúc giúp cuộc sống ta thêm nhộn nhịp, nhưng ở đây lại hoàn toàn ngược lại, từ những cảm giác bỡ ngỡ lần đầu nhìn thấy hồ nước dần trở nên thú vị cuốn hút với những mặt sóng lăn tăn tràn đầy sự tĩnh lặng, chứa vẻ đẹp êm dịu như cuốn hút lòng người.
– Thế nào? Đẹp chứ? -Nhận ra nụ cười rạng rỡ của Nhi, bất giác cậu cũng mỉm cười theo.
– Ừm ừm, ở đây thanh tịnh mà đẹp mê hồn luôn -Nhi cứ thế chạy lượn xung quanh bên bờ hồ, nó thật sự rất thích thú, nơi đây làm tâm hồn Nhi được thanh thản, quên hết đi những nỗi buồn của sự đời. Sực nhớ ra điều gì đó quan trọng, nó vội hỏi Thế Kì -Nhưng biến thái, tiết sau là tiết kiểm tra đấy?
– Cúp tiết rồi, kiểm tra kiểm triếc gì nữa?
– Thế còn bài kiểm tra thì làm sao? -Có lo lắng đôi chút, Nhi sợ bị điểm kém rồi không lên lớp được thì ba mẹ nó giết chết.
– Thì kệ nó -Thế Kì đáp như thể chuyện này chả quan trọng gì cả và cậu cũng chả quan tâm.
– Nhưng …

– Không nhưng nhị gì hết, mình còn nhiều chỗ chưa đi mà -Nhi đang nói thì Thế Kì nhảy vô họng liền, rồi cậu lại kéo Nhi lên xe đến nơi khác.
Nhi thiết nghĩ “Hình như thằng cha này cúp tiết hơi nhiều lần rồi thì phải?? Bài kiểm tra một tiết mà cậu ta làm như chẳng có chuyện gì to tát ấy”
Bây giờ Thế Kì lại đưa nó vào thành phố chơi, nơi đây đông đúc người chen lẫn nhưng nó vẫn khoái chí vì … ở đây có nhiều đồ ăn, chắc Nhi phải tận dụng cơ hội ngàn năm có một bắt Thế Kì bao nó ăn đến sạt nghiệp luôn.
Vì hơi đông người nên Thế Kì phải nắm chặt tay Nhi, kẻo lạc phải đi tìm nhau thì khổ, sao mà giống như cặp tình nhân nhỉ? Đẹp đôi gớm.
– Này này … ăn cái kia đi? -Thấy xiên que, Nhi hớn hở kéo tay Thế Kì đến chỗ đó- Mua cho tôi nhá?! Cái này, cái này, cái này nữa này, đây nữa … -Nhi nói rồi chỉ từng cái từng cái cho chị bán hàng biết.
“Ham ăn như thế cô ta không sợ mập à?” -Thế Kì định bụng trong lòng vì nó là người đầu tiên không coi trọng ngoại hình mà cậu biết.
Mua xong rồi, Nhi vừa đi vừa ăn mà nhem nhem Thế Kì, cơ mà cậu ta chả thèm chút nào cả, rõ chán.
Thế là hai đứa đi hết quán này đến quán khác ăn đủ các loại thứ đồ ăn trên đời, từ bánh tráng trộn, bánh tráng nướng đến gà lắc, bắp xào rồi lại chuyển sang chè, sau đó là mấy thứ nước uống như trà sữa, dừa tắc , tàu hũ đá … bla … bla … ấy thế mà Thế Kì chẳng sợ hết tiền gì cả, chắc hẳn cậu ta là công tử con nhà đại gia nào rồi.
Hết ăn rồi tụi nó lại đổi chủ đề đi chơi, Thế Kì dẫn nó đến sở thú. Nói đến sở thú là nói đến động vật, Nhi rất thích động vật nhá, con nào càng kì lạ nó càng thích.
– Ê, nhìn kìa, con khỉ kia nhìn giống cậu quá, cái mặt biến thái y như nhau -Nhi vừa cười cười vừa chỉ tay vào con trong đám khỉ đang leo trèo nhảy nhót lung tung trên cây.
– Cậu – nói – gì?

– Sao? Không đúng hả? Tôi thấy giống thật mà, đây là lời nói chân thật tận trong đáy lòng của tôi đấy -Nhi làm bộ như “con nai vàng ngơ ngác, đạp nát cả rừng hoa”
– Cậu được đấy, chết với tôi -Thế Kì tức ói máu, nhào đến cù lét Nhi.
Bị cù lét nó cứ cười ha hả, sau đó lại chạy nhưng Thế Kì cứ kéo nó lại cù lét tiếp. Ôi! Dã man, lần này nó được một trận cười hả hê thấy ngán tởm tới già mà chả thật lòng chút nào.
– Ây .. đừng .. ha .. nhột quá … ha ha … tha … tha tôi đi -Vừa cười vừa nói Nhi giống con hâm thật.
– Tôi tha cho cậu lần này đó -Thấy nó cười quá lố, Thế Kì chẳng buồn cù lét tiếp, cẩn thận lại bị lây từ nó với cái danh hiệu “hai đứa điên trong sở thú” do mọi người đặt ra nữa thì thốn.
Sau một cuộc cười no nê, nó và cậu tiếp tục đi tham quan, xem rồi nghịch đủ các loại con: gấu, rắn, hươu, voi, dê, ngựa vằn, rồi còn cái con gì đỏ đỏ mà cổ dài ngoác lên trông kì dị nữa …
===================
– Đi ăn trưa đi, tôi đói bụng quá -Chơi đã đến 11 giờ trưa, dạ dày của Nhi tong teo lại rồi.
– Ưm … OK! Đi thôi!
Nó và Thế Kì đến một nhà hàng kiến trúc đặc trưng phương Tây với thiết kế thanh lịch, sang trọng tạo nên những không gian riêng biệt đầy ý tưởng. Ở đây, Nhi vừa thưởng thức những món ăn ngon vừa có thể ngắm nhìn đường phố nhộn nhịp bên dưới. Thật là một nhà hàng mang không gian quý phái không thua kém gì nhà hàng hôm bữa Nhi đến mua đồ ăn.
Gọi xong tất tần tật các món ăn, nhìn thì, phải nói là … cực ngon luôn, đỉnh của tuyệt, hương vị, hương thơm ngất ngay lan tỏa xung quanh, thơm không chịu nổi. THÈM!!!
Khỏi nói đi, nó vẫn ăn như ngày nào, Thế Kì khi nãy cũng biết sức ăn của nó cỡ nào rồi nhưng cậu vẫn phải ngạc nhiên lần nữa vì lần này có hơi hơi nhanh hơn hồi sáng.
. . .

Xong xuôi tươm tất việc ăn uống, Thế Kì vẫn chưa chán mà lôi Nhi đi khắp nơi chơi tiếp, hình như nguyên ngày hôm nay Nhi bán thời gian cho thằng biến này thái thì phải. Nhi còn không nhớ nổi mình đã từng đi đâu với tên này nữa, đi nhiều quá riết nhầm lẫn lung tung chỗ rồi. Đến năm giờ chiều, người Nhi bắt đầu mệt mỏi, lừ đừ, giờ chắc cũng tan trường rồi, về thôi.
– Thế Kì, tôi phải về đây.
– Để tôi đèo cậu về.
– Thôi … thôi … không cần đâu, tôi tự bắt xe buýt được rồi -Sợ Thế Kì nhận ra Nhi đang ở nhà Vũ và Nam, nó hối hả từ chối rồi phóng vèo đi luôn.
Thật ra Nhi muốn Thế Kì đèo nó về nhà lắm nhưng cậu ta mà phát hiện nhà nó ở đâu thì không biết hậu quả như thế nào? “Sau hôm đó, nó sẽ nổi tiếng khắp toàn trường đi đôi với những từ ngữ đau tim: nàng công chúa dể thương với suất học bổng làm OSIN cho chàng hoàng tử đẹp trai con nhà giàu” thôi … thôi … toàn mấy chuyện tào lao, đừng nghĩ nữa.
Tiếc tiền quá đi, hôm trước đã tốn tiền mua cơm rồi giờ nó lại tốn tiền đi xe buýt nữa, nhưng đổi lại hôm nay Nhi được một bữa bao hoành tráng với cả đi chơi xả láng, thế được rồi. Nhưng một điều đáng lo ngại là cái bài kiểm tra của Nhi, không biết thế nó ra sao, Nhi mà không cúp tiết trốn học thì chắc bài làm của nó được bốn điểm rồi, dù sao con bốn vẫn hơn con không mà.
Chiếc xe buýt thả Nhi ngoài đường lớn, nó phải tự đi bộ từ đây vào nhà, tuy gần nhưng trời hơi tối, ông trời tắt bóng rồi, khổ nỗi là nó sợ ma nhất. Hy vọng đi đường đừng gặp phải con ma nữ trên cây nhảy xuống hay mấy con ma mặt mày bê bết máu là được . ÔI thôi!!! Mới nghĩ thế thôi mà Nhi đã hãi hùng sởn da gà, lạnh cả sống lưng rồi, phải nhanh lên mới được.
Sắp đến nhà rồi, vì là căn biệt thự to nên đèn sáng khắp khu khiến Nhi nhận biết được. Bất chợt nó thấy cái bóng đen đang đứng dựa lưng vào cánh cổng khổng lồ của biệt thự, nhìn thì không giống ma, có chân có tay có đầu, đủ bộ phận rồi, chẳng lẽ là du côn? Hay ăn trộm?? Thằng này đến ăn trộm vì hắn thấy nhà này giàu quá cũng nên.
Nhi càng đến gần hơn, nó bước từ từ, bỗng thằng ăn trộm quay mặt sang nhìn nó, Nhi giật mình suýt rớt tim. Ớ ớ … đây là tên Vũ mà, lòng trở nên nhẹ nhõm hơn khi nó nhận ra đây không phải ăn trộm, hú hồn! Hú hồn!!
– Anh đứng đây làm gi thế? Không vô nhà à? -Nói rồi Nhi lò dò bước vào.
Vũ chống chân sang bên cánh cửa chắn ngang đường đi, không cho Nhi vào, hắn ta hỏi, trong lời nói có chút khó chịu:
– Đi chơi vui nhỉ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.