Đọc truyện Tiểu Thư Bí Ẩn Và Hoàng Tử Kiêu Ngạo – Chương 13: Một Phen Thót Tim
– ĐẬY MAU!!!! MƯỜI HAI GIỜ TRƯA RỒIIIII!!!!
Lấy thêm một hơi dài nữa, Nhi hét tới nổ banh nhà lầu
– THẰNG CHA VŨ!! CÓ DẬY KHÔNG HẢ???
. . .
Ngay lập tức, Vũ cuốn ngay cái gối nhắm chuẩn mục tiêu, đích chính là Nhi, nó tức giận ném cái loa nhỏ đi, tới gần lôi mạnh cái chăn ra nhưng Vũ cũng phản kháng kéo lại trong khi hắn đang nhắm tịt mắt. Cái chân Vũ giơ lên từ lúc nào, sút thẳng vào bụng Nhi khiến nó la oai oái, ngã lăn ra đất
– Ui … a … đau quá -Ôm bụng rít lên, mặt Nhi méo xệch, nhăn nhó khó tả
Nghe thấy tiếng Nhi đang kêu ca, Vũ ngồi phắt dậy, liếc liếc sang Nhi, hắn là hắn cũng lo lắm đấy nhưng nghĩ tới chuyện tối hôm qua là hắn mất hứng, đứng dậy nói câu “xin lỗi” cứng ngắc rồi Vũ tiến thẳng vào nhà vệ sinh.
Nhi khó khăn đứng dậy “thiệt là tức chết mà, đá người ta sắp thóp bụng rồi mà còn tỏ thái độ đó, thằng cha khùng!”
Cơn đau mê man chợt tan biến khi Nhi để ý một chuyện, trời ơi! Cái phòng của Vũ … căn phòng ngủ hoành tráng quá trời! Sang trọng và thanh lịch là những từ miêu tả căn phòng này. Căn phòng ngủ được thiết kế mở có hệ thống cửa kính lớn có thể nhìn ra phía ngoài khung cảnh hùng vĩ, bức tường xám ấn tượng nổi bật lên tone màu vàng cát của chăn, thảm, bức tranh và đèn ngủ. Tất cả được kết hợp tinh tế, mỗi màu đều kết hợp hài hòa với màu kia mà còn làm nền cho nhau tỏa sáng. Màu xám làm không gian bức tường đầu giường thêm rộng lớn hơn, treo thêm một hình trang trí lên tường làm không gian thêm lãng mạn và lôi cuốn. Đặc biệt bộ rèm cửa màu xám bạc sạch sẽ không thể thiếu phần trẻ trung, tươi sáng. Đây quả là tuyệt tác, một căn phòng hoàn hảo với màu chủ đạo là máu xám.
Giờ Nhi mới thật sự tin những lời nói của Nam là đúng, công ti tập đoàn thứ năm thế giới, ôi nghe qua như sét đánh ngang tai! Mà nghĩ kĩ thấy là lạ, thế đó giờ ông Hiển với mẹ Vũ đi đâu nhỉ? Họ không về nhà ở cùng với con sao? Kì lạ nữa là tối hôm qua Nhi mới phát hiện ra tất cả người giúp việc nơi đây chỉ làm việc ở tầng hai và các khu còn lại, ngoại trừ cái phòng khách rộng thênh thang kia, khó hiểu quá. Mà thôi kệ, nghĩ làm gì, chỉ tổ tốn chất xám của Nhi thôi.
===============
– Hôm nay không đi ô tô nữa hả? -Nhi thộn mặt ra hỏi khi thấy Vũ và Nam dắt ra hai chiếc xe máy cực ngầu từ gara. À, còn điều nữa là gara ở đây chất chứa toàn những siêu xe đắt tiền, sếp dàn hàng loạt, không biết bán toàn bộ được bao nhiêu nữa, chắc sài cả đời vẫn còn, mà chỉ sợ bán hoài không hết được thôi.
– Ừ -Nam đội mũ bảo hiểm, sau đó ném cho Nhi một cái mũ bảo hiểm khác -Lên xe tôi đi
Vừa hay Vũ cũng dắt xe đến nơi, ngoác sang Nhi
– Lên xe tôi
– Khỏi mắc công cậu -Nam đốp lại Vũ -Còn đứng đó, lên nhanh lên
Nhi ậm ự, nhìn nhìn, ngó ngó, xem xét, phân vân nên đi xe của ai, và quyết định của Nhi, nó đến gần tên Vũ khiến hắn mừng thầm, cất tiếng:
– Vũ, tôi sợ phiền anh lắm, tôi sẽ đi với Nam -nói rồi Nhi leo lên xe Nam, đội mũ vào, cái mũ gì đâu mà che hết sạch khuôn mặt dễ thương của nó à, làm sao mà người đi đường ngắm được chứ.
Thế là hai chiếc siêu xe phóng vút trên đường, thật sự thì tốc độ khá nhanh đó, nhưng Nhi không hề sợ gì cả. Vì sao? Nó cũng không biết nguyên do nữa.
Sắc mặt Vũ hầm hầm, trong lòng đang cực kì giận dữ, hôm qua thì ôm nhau sến sẩm, hôm nay lại ngồi chung xe với nhau, “Nhi, cô tính chọc tức tôi đấy à?” Mà mắc phiền gì hắn phải tức chứ, hắn nghĩ lại rồi, chẳng liên quan.
“THE KAY” – Ngôi trường quý tộc càng lúc hiện rõ, vẫn như ngày nào, mấy mẹ mê trai đẹp cứ nhao nhao lên khi thấy hai thằng cha đó, cơ mà hôm nay đỡ hơn chút xíu, chỉ náo loạn đôi chút ở ngoài cổng thôi, đi vào trong sân trường cũng bớt bớt. Nhi thở phào nhẹ nhõm, lại câu hỏi lần trước hiện lên trong đầu: “Hai thằng này có quái gì đâu mà mấy ả mê tít như mê vàng thế nhỉ?”
Cả ba đang đi trong sự yên lặng thì bất chợt phía trước có bóng một cô gái đang chạy tới, là ả Liên Châu, tay ả vẫy vẫy ai đó rồi nói lớn:
– VŨ !!
Thì ra là gọi tên Vũ, Nhi còn tưởng Liên Châu đến trả thù nó lần trước cơ.
– Sao giờ anh mới tới, em chờ anh từ nãy đến giờ đó.
– Có chuyện gì không? -Vũ nhàn nhạt đáp
Liên Châu đang định nói gì đó thì ả bỗng nhận ra sự có mặt của nó, sắc mặt ả thay đổi liền, hung hăng … nhưng vẫn đỡ hơn hồi ở căn tin
– Là cô à? Sao cô lại đi chung với Vũ?
– Tôi thích đi chung với ai thì kệ tôi chứ -Nhi đáp tỉnh bơ, ả Liên Châu thích lo chuyện bao đồng nhể?
– Hai người rốt cuộc có quan hệ gì không?
– Chả có gì cả.
– Thật không? -Liên Châu tiếp tục hỏi trong sự nghi ngờ
– Tôi đ … -Nhi chưa kịp nói hết câu thì Vũ bịt miệng lại, hắn nở nụ cười ma mị hỏi sang Liên Châu
– Cô muốn biết sao?
Ả gật đầu một cái, trong đôi mắt có chút tò mò
– Thế thì để tôi nói cho nhé -Vũ kéo Nhi lại gần, quàng tay qua vai nó tự nhiên hơn ruồi – Đây là bạn gái tôi.
“CÁI QUÁI??”
Phía gần tụi nó bắt đầu xầm xì, mấy đứa con trai thì “Ồ” lên một tiếng, con gái lại bới móc, xăm xỉa, chỉ trích nó.
Liên Châu như không tin vào tai mình, ả sốc, lắc đầu, khuôn mặt buồn bã nhưng vẫn ẩn chứa sự ghen ghét tột độ dành cho nó.
Nhi bị một phen thót tim, trố mắt nhìn Vũ, bặm môi, hắn … hôm nay … có uống nhầm thuốc không? thằng cha bệnh hoạn này, nó không muốn bị lôi vô mấy vụ tình trường đâu, Nhi gắng giọng định cất tiếng thanh minh thì chợt Vũ cúi sát xuống mang tai Nhi, cất lên những lời lẽ hằm đe dọa:
– Liệu hồn với lời nói của cô, cô mà đi sai bước thì … ngày sau cả gia đình cô sẽ phải cuốn gói ra ngoài đường đấy.
Nghe câu nói đó, Nhi sợ tái mặt, chả dám mở lời ú ớ gì nữa.
– Không, đây không phải sự thật đúng không? -Liên Châu tiếp tục hỏi rõ, máu ả đang sôi sùm sụp
– Có tin hay không tùy cô.
– Cậu thôi ngay đi -Sực nhớ từ nãy giờ không thấy Nam đâu, thấy im im, tự nhiên giờ lòi đâu ra với giọng nói lạnh tanh. Nhưng Nhi yêu câu nói của Nam lắm, giống như Nam đang cố thanh minh giúp nó ấy.
– Chuyện gì thế anh trai? -Hơi giật mình vì Nam không bao giờ lên tiếng trước đám đông, Vũ hỏi ngược lại
Nam chẳng nói chẳng rằng, bước đến cầm tay kéo Nhi đi về lớp, nói kéo đi thì nhẹ quá, cậu ta lôi xồng xộc nó như lôi bao rác thì đúng hơn, để lại hai con người đằng sau hững hờ nhìn mà chả hiểu gì cả.
Vừa bước đến lớp, ai ai cũng nhìn Nhi chằm chằm, bên cạnh là hotboy đang nắm tay tình cảm, những con mắt toàn kim gai thế kia khiến Nhi dựng tóc gáy, nó giật tay Nam ra rồi đi vào chỗ ngồi. Một lúc sau Vũ và ả Liên Châu mới đến, “Liên Châu … Liên Châu … ả ta cũng học lớp mình”. Nhi quay phắt xuống, phía cuối góc lớp, sực nhớ ra, Nhi nhớ ra rồi, sao nó không để ý sớm hơn, ả ta cũng học cùng lớp với nó chứ.
Tiếng chuông reo báo hiệu vào lớp
Tiết đầu là tiết thể dục, tiết thứ hai nó mới kiểm tra cơ, vẫn còn thời gian để Nhi ôn bài chút chút, hên quá!
Vào phòng thay đồng phục, bộ đồ thể dục dễ thương rất hợp với nó. Môn thể dục là môn Nhi giỏi nhất đấy, cũng chính vì thế mà mỗi lần đến tiết thể dục nó lại hào hứng như vậy.
Lớp Nhi học bóng rổ, đơn giản mấy động tác chuyền bóng làm sao làm khó được nó cơ chứ. Nhưng mà … nhìn sang nhóm bên, nhóm con trai, họ mặc đồ nhìn ngầu quá, đặc biệt là Vũ và Nam, Thế Kì cũng vậy, quyến rũ khó tả. Đồng phục thể dục cho nam sinh ở đây đặc biệt ghê, định khiến cho mấy ẻm chết mê vì quá nhiều gương mặt sáng chói lóa hớp hồn à.
Đang trong mớ suy nghĩ hỗn độn, Nhi bất chợt bị một tiếng hối thúc của ai đó làm cho sực tỉnh nhưng …
– Nhi !!! Đỡ bóng kìa !!!
Nó kêu lên một tiếng “A!!” … quả bóng đã hằn những vết đỏ rực in sâu lên khuôn mặt nó, Nhi ngã một cú về phía sau, tai ù ù, mắt mờ mờ, đầu đau nhức, một lát sau nó mới thoát khỏi cái u mê mà quả bóng chết tiệt ban tặng. Thấy có gì đó ướt ướt dưới sống mũi, Nhi sờ lên xem thử, đưa tay ra trước mặt, mắt Nhi trợn lên, miệng lắp bắp:
– Máu … máu!! Á!! Máu !!
Đám bạn chạy rần rần đến xem thử, đặc biệt là lũ con trai.
Vũ hiểu ra tình hình, vội vàng chạy đến định đưa nó lên phòng y tế nhưng hắn chậm mất một giây, Thế Kì từ đâu lao đến xem xét nó như thể nó vừa mới bị xe đụng ấy, làm quá lố, sau đó cậu ta đỡ Nhi đứng dậy, dẫn nó đi ra ngoài.
Một con người hụt hẫng, không, phải là hai con người hụt hẫng chỉ biết đứng trơ trụi nhìn Nhi đi cùng với tên khác. Lại cái thứ cảm xúc đó, nó cứ bủa vây trong lòng Vũ và cả Nam nữa. Khó hiểu, không diễn tả nổi đó là cảm xúc gì?
==============
– Hậu đậu hết chỗ nói, mắt mũi cậu để đi đâu thế? -Trong phòng y tế, Thế Kì nhét hai cái giấy vào mũi Nhi cho máu ngừng chảy.
– Mắt mũi tôi để trên mặt chứ ở đâu.
– Cậu không biết né hay là đỡ bóng à?
– Tại tôi không để ý chứ bộ -Nhi sụt sụt mũi, cố cãi lí
– May là quả bóng, chứ là cục đá có mà lủng đầu cậu như chơi.
– Thằng cha này, hù bà à? -Giật mình bởi chữ “lủng đầu”, Nhi đập tới tấp vào người Thế Kì
– Thôi, thôi, không giỡn cậu nữa, chán không? -Thế Kì cười cười hỏi Nhi, mặt có chút gian gian làm Nhi sởn gai ốc
– Ừ, cũng chán!
Nghe được câu đó, Thế Kì tiến gần gần Nhi, đầu sát lại cứ như cậu ta muốn khoe khuôn mặt đẹp trai của mình cho Nhi thấy rõ ấy. Một vài sợi tóc hoàng kim rũ xuống khẽ xao động chạm nhẹ vào mặt Nhi kiến nó rùng mình. Thế Kì là người có mái tóc đặc biệt nhất trường, vàng óng mềm mượt.
Nhi lại thêm một phen thót tim nữa, hốt hoảng ưỡn người ra phía sau, “chẳng lẽ biến thái vẫn là biến thái? Ôi, ghê quá má ơi, con không muốn lại gần thằng biến thái này một chút nào nữa đâu”. Nó nhắm tịt mắt lại ngay sau đó, vì cái bản mặt biến thái đó gần quá giới hạn rồi.
Thế Kì vẫn tiếp tục tiến gần hơn nữa, bất giác cậu mỉm cười, rồi nghiêng đầu sang một bên, cắn nhẹ vào tai nó … rất nhanh cậu nhả ra, sau đó thì thầm:
– Trốn tiết không?!