Bạn đang đọc Tiểu Thư À, Người Đừng Lạnh Lùng Nữa Được Không – Chương 34
Nó phóng xe như bay trên đường, lượn, lách và tránh các xe khác rất chi là chuyên nghiệp, ko hề đụng trúng 1 ai dù là đường khá đông. Mấy tên cảnh sát đứng đường dùng máy đo thấy xe nó đang đi với vận tốc 300km/h liền lấy xe chặn đường nó , nhưng nó là ai cơ chứ. Nó tăng tốc đâm thẳng vào chiếc xe cảnh sát đang đứng phía trước làm mấy tên cảnh sát sợ hãi liền lùi xe vào lề đường vì lo rằng không bảo toàn được tính mạng. Nó nhếnh môi cười, thì ra chỉ là mấy tên nhát gan.
Nó phóng thẳng đến bãi biển Polzeath, gửi xe xong, nó tháo giầy và bắt đầu cuộc hành trình đi trên cát. Không hiểu sao cứ mỗi lần ra biển nó đều cảm thấy rất thoải mái, có lẽ sóng đã cuốn trôi đi những nỗi niềm trong lòng nó đi mất rồi.
Cùng lúc ấy , tại một nơi khác
– Đến chỗ nào giảm căng thẳng một chút đi.- Hắn, sau khi bữa tiệc tàn, lập tức ra xe, cởi áo ngoài, vứt sang một góc và nói với lái xe
– Dạ, thưa cậu. Đến Bar Star được không ạ
– Ừ. Hắn nói, đồng thời tay tháo vài khuy áo cho thoải mái
Xe bắt đầu chuyển bánh thì bỗng hắn lại đổi ý:
– Không, ra biển đi.
– Vâng thưa cậu. Tài xế nói rồi quay đầu xe. Một lúc sau, xe dừng lại tại một bãi biển tuyệt đẹp, hắn mở cửa xe, hít một hơi dài rồi mỉm cười. Tháo giầy và săn ống quần lên, cầm thêm một trai rượu , hắn cũng bắt đầu bước đi trên cát
Hắn đi được một đoạn thì thấy một người con gái đang nằm trên cát, mái tóc bạch kim bay bay theo chiều gió, mắt cô nhìn xa xăm hướng về bầu trời. Hắn cười, chẳng nhẽ đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên hay là do ý trời. Hắn bước đến đứng bên cạnh cô, cất giọng nói:
-Kyo à
Nó nghe thấy tiếng ai đó gọi mình liền quay sang nhìn. Một chàng trai tuấn tú đang đứng ngay trước mặt nó, 2 má lúm đồng tiền lộ rõ trên khuông mặt anh. Chiếc áo sơmi không hề cài cúc làm lộ ra một body hoàn hảo. Nó ngạc nhiên, ngồi dậy nói:
– Sao Bin lại ở đây??
– Bin qua đây có chút việc riêng, định ra biển hóng gió, ai ngờ gặp Kyo ở đây. Hắn trả lời và ngồi xuống bên cạng nó- Sao lại nằm trên cát thế, bẩn hết rồi nè- hắn nói rồi lấy tay phủi cát trên tóc và lưng áo nó.
– Ừ. Nó trả lời ngắn ngọn nhưng mặt bắt đầu đỏ vì hành động của hắn. Cũng may hắn đang bận phủi cho nó nên không để ý, nếu không chắc sẽ bị hắn trêu cho chết mất.
– Kyo hiện tại đang ở đâu vậy. Hắn hoàn thành công việc cao cả, quay sang hỏi nó.
– Cung điên Hoàng gia anh. Nó bình thản nói
– Hử. Hắn ngạc nhiên
– Không nghe rõ sao. Nó nheo mày nhìn hắn
– à ko ko, sao lại ở đó
– Quen thì ở thôi
-À ừ.
Cuộc nói chuyện tạm ngừng ở đó, nhưng một lúc sau hắn lại phá vỡ bầu không khí im lặng :
-Bin kể chuyện cười cho Kyo nghe nhé.
– Ừ
– Ừm.. Ehèm. Ngày xưa có một tiến sĩ nghiên cứu về các loài côn trùng. Ông bắt một con cào cào và làm thí nghiệm với nó. Đầu tiên, ông để nó lên bàn vào quát ” nhảy” con cào cào lập tức nhảy khắp nơi. Sau đó ông vặt 2 chân sau của nó đi và tiếp tục đặt lên bàn và quát ” nhảy” nhưng con cào cào không hề có phản ứng gì. Thế nên ông mới rút ra một kết luận rằng cào cào nếu bị vặt chân sau đi thì sẽ bị điếc.
Nó nhìn Bun chằm chằm, không phản ứng
-Không buồn cười sao, truyện này Bin lấy trên mạng mà, nhiều người bảo hay mà. Bin sụ mặt nhìn nó
-… Phì.. Hahaha. Nó bỗng bật cười, ôm bụng. Nó cười không phải vì câu truyện mà vì nhìn biểu hiện của hắn thật sự rất buồn cười. Hắn tròn mắt nhìn nó, rồi sau đó lấy tay cù léc nó
– Dám cười Bin sao, cho chết nè
– Haha, đừng, đừng cù, haha. Nó vừa cuời vừa lấy tay chặn tay hắn . Nhưng cảm thấy không ổn liền bật dậy chạy đi. Bin cũng bật dậy và đuổi theo nó
– Đứng lại, không được chạy.
Tiếng cười của 2 người vang vảng khắp bãi biển, nhiều người nhìn mà cũng cảm thấy ganh tỵ với 2 người bọn họ.