Bạn đang đọc Tiểu thời đại 2.0 – Chương 31 Phần 1
Chương 11
Ánh nắng nhạt dần, đám mây dày đặc đang phiêu dạt trên nền trời, từng đám từng đám màu trắng thuần khiết, những tia nắng bị khúc xạ thành vô số những mảnh vỡ lấp lánh ánh vàng, bầu trời được trang điểm vô cùng huyền ảo hoa lệ, giống như khung trời trong phim hoạt hình của Disney, biểu tượng cho tình yêu, biểu tượng cho vẻ đẹp, biểu tượng ộng ước, và cũng là biểu tượng cho sự hư ảo và không thực tế.
***
Tôi tạm biệt Nam Tương để trở về công ty. Khi sắp đến chân tòa nhà, di động của tôi đột nhiên đổ chuông, là tin nhắn của Kitty bảo tôi đem hai tách cà phê Hazelnut Latte của Starbucks lên lầu.
Tôi bưng hai tách cà phê Hazelnut Latte cực lớn bốc khói nghi ngút vào phòng làm việc của Cung Minh, trông anh ta hôm nay tràn đầy tinh thần và sức lực như đã ngủ đủ sáu tiếng. (Anh ta hầu như ngày nào cũng chỉ ngủ bốn tiếng, nếu ngủ đủ sáu tiếng, anh ta sẽ như một cục pin Duracell mới cứng, nếu ngủ tròn tám tiếng, chắc chắn anh ta phải chuẩn bị tham gia Olympic London 2012 – nếu khi ấy không phải là ngày tận thế của trái đất).
Nghe thấy tiếng tôi đẩy cửa vào, Cung Minh quay đầu lại. Dưới ánh nắng vàng rực rỡ chiếu xuyên qua khung cửa sổ, anh ta khẽ mỉm cười với tôi, đôi môi quyến rũ ấy vừa căng mọng vừa tươi đẹp giống như được rưới một lớp nước sốt dâu, hàm răng đều đặn mà trắng ngà, chẳng khác gì các người mẫu trong quảng cáo kem đánh răng trên truyền hình. Hôm nay anh ta không mặc vest mà mặc chiếc quần jean màu trắng xám, trên có mấy lỗ rách rõ ràng đã được mài giũa công phu, còn trên người mặc chiếc áo len sợi màu trắng thuần, rất mỏng, rất thích hợp khi trong công ty tràn đầy hơi lạnh giữa hè thế này. Cơ thể anh ta được bao bọc trong lớp lông nhung thon dài mảnh mai, khiến anh ta trông như một chú thỏ lông dài của Angola đặt trong tủ kính ở cửa hàng bán thú cưng cao cấp, giá trị vô cùng. Trên ve áo lộ ra cái cổ áo T-shirt tròn nhỏ màu lam, kết hợp với dây nịt màu đá quý mới nhất của Gucci trên thắt lưng – cảm giác anh ta như vừa được lôi xuống từ trang năm của tạp chí Vogue.
Tôi biết lịch trình ngày hôm nay, anh ta chẳng có cuộc họp chính thức nào cho nên mới ăn mặc thoải mái như vậy, hơn nữa cũng chẳng giống thường ngày. Mái tóc vuốt dựng đứng, mỗi cọng mỗi nơi, trông giống như vừa từ trong phòng tắm bước ra rồi dùng máy sấy thổi khô đi, mái tóc bồng bềnh mềm mại càng tôn thêm khuôn mặt lạnh lùng mà quyến rũ kia, trông như trẻ ra mấy tuổi, giống như mấy chàng nam sinh đẹp trai nhất trong số các tân sinh viên đại học nếu lỡ chạm vào có thể bỏng tay. Hơn nữa, anh ta còn đang cười với tôi, biết phải làm sao đây?
Tôi nhìn Cung Minh trước mặt, lo lắng chồng chất, không chắc hành động của anh ta như vậy là sao? Tôi đem cà phê đặt lên bàn, Cung Minh mỉm cười nói với tôi, “Cô đem tách còn lại chuyển cho Cố Ly nhé.” Tôi ngẩng đầu lên nhìn Cung Minh, cảm giác anh ta đã bị người ta bỏ thuốc.
Tôi bưng tách cà phê còn lại ra khỏi phòng, đi đến chỗ Cố Ly ở đầu kia hành lang, khi đi qua Kitty, tôi đã không kìm được tò mò dò hỏi Cung Minh rốt cuộc bị gì, sao hôm nay trông như một con HaiBao – chính là cái tuýp kem đánh răng màu xanh trên đường lớn ngõ hẻm bất kể gặp ai cũng giơ ngón tay cái lên toét miệng cười ngốc nghếch. Tôi còn chưa kịp mở miệng, Kitty đã giơ mấy ngón tay đính đầy đá quý ra vô cùng bí hiểm tóm lấy tôi, khẽ nói: “Tôi cảm thấy Cung Minh chắc bị bệnh rồi – bệnh tâm thần.”
Tôi bưng tách cà phê rồi đẩy cửa phòng làm việc của Cố Ly bước vào, điều ngạc nhiên là, không có nó trong phòng. Tôi nhìn về phía chiếc ghế ngồi trống trong phòng làm việc của nó, rồi hỏi Lam Quyết ở cửa: “Cố Ly đâu rồi?”
“Qua phòng làm việc của Cố Nguyên rồi. Cô tìm cô ấy có việc hả?” Lam Quyết đứng lên, lễ độ mà lịch sự ôn tồn mỉm cười nhìn tôi. Anh ta mặc chiếc sơ mi màu trắng phẳng phiu, để tiện làm việc, cổ tay áo được xắn lên một chút để lộ ra cẳng tay rắn chắc và chiếc đồng hồ Hermes màu đen cũng rất đẹp. Đôi mắt đen láy của anh ta dù đang ở trong phòng điều hòa, nhưng không hề khô khan, trái lại còn lóng lánh quyến rũ vô cùng. Tôi thầm thở dài một hơi, hiểu được cảm nhận của con hồ ly đực Neil khi trông thấy Lam Quyết, bọn con gái chúng tôi hiểu điều này nhất. (…)
“Không có gì,” tôi đặt tách cà phê lên bàn Lam Quyết, “Tổng biên tập Cung bảo tôi đưa tách cà phê này qua đây cho giám đốc Cố. Cô ấy trở về anh nói giúp là cà phê của Tổng biên tập Cung đưa sang là được rồi.”
“Được thôi.” Lam Quyết ra dấu tay với tôi biểu thị ý “OK”.
Tôi vừa định quay người rời đi, liếc sang nhìn, thấy một chiếc áo lót nam hiệu Chanel móc trên lưng ghế của Lam Quyết, tôi lập tức quay người đứng thẳng, rồi xộc đến hỏi Lam Quyết: “Tại sao áo lót của Neil lại ở đây?”
Lam Quyết vừa nghe thấy thế đã như đứa trẻ thật thà, lập tức lúng ta lúng túng, hệ thống phòng ngự hoàn toàn bị sụp đổ: “À… hôm qua bọn tôi xem phim xong, cũng gần nhà tôi, mà trời nóng quá, nên cậu ấy đã qua nhà tôi tắm, tôi lấy chiếc T-shirt của tôi cho cậu ta mặc, chiếc áo lót cậu ta cởi ra bỏ quên ở nhà tôi… tôi đem đến công ty, bảo Cố Ly đưa cho cậu ấy…”
Tôi nhìn Lam Quyết trước mặt, anh ta lúc này mặt mày ửng đỏ, ánh mắt bối rối, giống như con nai nhỏ đang hoảng sợ. Thực ra anh ta hoàn toàn có thể không nhận, bởi vì, tuy tôi khẳng định trăm phần trăm chiếc áo lót hiệu Chanel này là của Neil, vì loại trang phục nam này của Chanel chưa thể mua được trong nước, lần trước sau chuyến du lịch Paris về, Neil đã mặc chiếc áo lót cả thế giới chỉ có hai cái này khoe trước mặt tôi suốt mấy ngày, cậu ta thậm chí đã phải hy sinh rất lớn: mặc chiếc áo này suốt hai ngày liền.
Nhưng Lam Quyết hoàn toàn có thể nói đó là áo của Cung Minh – tôi hoàn toàn tin Cung Minh có bản lĩnh này. Nếu anh ta muốn, dù toàn thế giới chỉ có một chiếc, chắc chắn chiếc đó sẽ nằm trên người Cung Minh chứ không phải trên người Neil. Nhưng trước mặt tôi, Lam Quyết lại chọn cách đỏ mặt xấu hổ, ấp a ấp úng, lạy ông tôi ở bụi này, chưa đánh đã khai.
“Tôi đi trước đây.” Tôi bắt chước các người mẫu yểu điệu đi trên sàn catwalk, làm động tác xoay người phóng khoáng, ngập tràn niềm vui, cuối cùng tôi cũng hiểu được thứ khoái cảm ấy của Cố Ly khi phá hủy hệ thống phòng ngự của tôi, tôi cười the thé trong cổ họng mình, “Chuyện này lát nữa tôi tìm anh nói tiếp, vẫn chưa xong đâu.”
***
Tôi về bàn làm việc của mình, đúng lúc ấy, Kitty đang đi trên đôi giày cao gót bước đến trước mặt tôi, trên tay cầm một xấp hồ sơ, nhìn tôi rồi nói: “Vừa nãy Cung Minh đã giao cho chúng ta nhiệm vụ mới.”
Hệ thống phòng thủ tự động trên cơ thể tôi chớp mắt lại bật lên, tôi nói: “Chuyện phạm pháp à?” Tôi vẫn bị ám ảnh bởi chuyện của Cố Ly lúc hừng đông.
“Tất nhiên không phạm pháp,” Kitty đáp lời bằng vẻ mặt khinh khỉnh, “chuyện phạm pháp mà đến lượt trợ lý quèn như chúng ta làm sao, cô đang mơ à!”
Tôi nhìn Kitty, lặng thinh không nói, tôi đang nghĩ, rốt cuộc sức mạnh ghê gớm đến mức nào mới có thể bóp méo giá trị quan của một cô gái hồn nhiên thành ra như vậy?
Tôi vô cùng phẫn nộ: “Họ xem thường trợ lý chúng ta quá rồi đấy!”
Kitty nhìn tôi, trong đôi mắt được trang điểm tinh tế kia toát lên vẻ đẹp mơ màng như tranh thủy mặc, cô ấy nghiêm túc nói: “Đừng nói đến chuyện phạm pháp, chí ít có thể cho tôi sử dụng chút sắc đẹp, nếu có thể, tôi thật sự hy vọng có thể ngủ với Cung Minh một đêm!”
Tôi hít một hơi thật sâu rồi đưa tay ôm ngực, nhưng một giây sau tôi lập tức bỏ tay xuống, tôi đã bị phản ứng theo bản năng làm khiếp sợ, tôi nhìn Kitty, kinh ngạc hỏi: “Lẽ nào chị chấp nhận hy sinh thân mình, ngủ với Cung Minh một đêm để đổi lấy chức vụ?”
Kitty lườm tôi một cái, giống như nhìn một kẻ tâm thần: “Cô điên à? Tất nhiên là tôi dùng chức vụ của mình để mong đổi một đêm được ngủ với Cung Minh!” Cô ấy nhắm mắt lại, giống như đang mơ mộng, nói: “Được ngủ với Cung Minh một đêm, có bảo tôi đi KFC mua đùi gà rán cũng được – tất nhiên, tôi nhất quyết không mặc đồng phục của họ, tôi dị ứng với chất liệu hợp chất hữu cơ…”
Tôi hoàn toàn kinh ngạc, nhìn Kitty, rồi mắng vô cùng cay nghiệt rằng: “Đừng mơ nữa, đứng há miệng chờ sung, đâu có chuyện tốt như vậy chứ!”
***
Trong vòng mười phút tiếp theo hai nữ trợ lý mê trai chúng tôi đã dâng trào tư tưởng ngoại tình như sóng thần đổ bộ. Cũng trong khoảnh khắc ấy, Cung Minh bê tách cà phê anh ta mới mua, bước qua chỗ chúng tôi, hơn nữa còn gửi lại nụ cười như ánh nắng vàng rực rỡ trên cánh đồng lúa mạch tháng Tư. Chúng tôi cũng được dịp trao lại ánh nhìn mơ màng nóng bỏng như quả đào tiên mới nhú nơi đầu tường giữa tiết tháng Ba, ánh mắt hừng hực lửa yêu ấy trước khi chạm đến đôi mắt sâu thẳm như hẻm núi hun hút, đã tranh thủ ba giây quét qua lồng ngực căng đầy rắn chắc của anh ta.
Sau khi Cung Minh rời khỏi, tôi liếc nhìn Kitty khi đó mặt mày đỏ ửng, nói: “Có chút tiến triển thuận lợi nào không, vừa rồi nghe thấy chị nuốt nước bọt ực một tiếng, suýt chút nữa Cung Minh nghe thấy rồi.”
Kitty quay người rút một tờ khăn giấy, đưa cho tôi, rồi trông ra dáng bà chị trưởng thành thành khẩn tựa như chuẩn bị lôi gan móc ruột mà khuyên nhủ: “Cô cũng khác gì, mau lau đi, nước miếng cũng sắp chảy đến rốn rồi kìa.”
Tôi: “…”
***
Sau khi hoóc-môn trong tôi và Kitty sút giảm, hai đứa tôi bước đến bên sofa đặt ở gian uống trà, ngồi xuống, vừa uống cà phê vừa tán gẫu. Tôi hỏi: “Rốt cuộc là nhiệm vụ gì, sao phải thần bí như vậy ạ?”
Kitty vừa ấn nút xả nước màu hồng trên máy lọc nước, vừa nói với tôi mà chẳng thèm quay đầu lại: “Giúp Cố Ly lên kế hoạch party sinh nhật. Cung Minh nói đây là sinh nhật đầu tiên của cô ấy khi làm việc tại công ty, nên phải chúc mừng chu đáo một chút.”
Kitty rót nước xong quay đầu lại, nhìn thấy tôi té xỉu trên sofa. Cô ta tiến đến, chẳng thèm nhìn tôi, mà điềm nhiên thoải mái ngồi xuống sofa, vừa dùng chiếc thìa nhỏ tinh tế khuấy cà phê, vừa thờ ơ nói: “Cho cô thời gian ba giây, cô còn giả chết, tôi sẽ đổ tách cà phê này vào giữa rãnh ngực của cô đấy – tuy tìm rãnh ngực của cô cũng khá khó khăn, nhưng tin tôi đi, niềm vui lớn nhất của Kitty tôi chính là chinh phục khó khăn đấy…”
Còn chưa đợi cô ta nói xong, tôi lập tức bật dậy với đôi mắt sáng rỡ, rồi vô cùng chuyên nghiệp và cực kỳ tỉnh táo nói: “Đưa tôi xem bản kế hoạch, chúng ta chắc chắn thời gian rồi hẵng bàn bạc.”
Kitty đối phó tôi, thật là có lớp có lang.
Always.
***
Lúc bận rộn thì thời gian sẽ trôi đi vùn vụt, chớp mắt một cái đã hết buổi sáng, cảm giác giống như tiền trong thẻ tín dụng, mới dạo một khu của trung tâm mua sắm, số tiền trong thẻ đã giảm đi quá nửa.
Nhưng chẳng hiểu tại sao, sự nhàn nhã của Cung Minh hôm nay hình như khá bất bình thường. Đang trên đường đi tìm anh ta ký một văn bản, đã thấy anh ta đang ngồi xếp bằng trên chiếc thảm đặt phía trước cửa chớp ban công, đón ánh nắng vàng rực rỡ bên ngoài cửa sổ để lật xem tạp chí, trong khi chiếc loa được đặt làm bệ iPod đang không ngừng vang lên tiếng piano trong veo như dòng suối mát lành đang tuôn chảy, mùi cà phê tràn ngập khắp phòng làm việc. Còn nhớ khi tôi bưng cà phê đến, anh ta còn ngẩng đầu lên, mỉm cười rồi nói hai tiếng “cám ơn” với tôi. Lúc ấy tôi đã hoảng hồn mà run lên cầm cập, vội vàng chạy ra khỏi phòng. Tất nhiên, trước khi chạy đi, tôi còn nhân cơ hội liếc mắt nhìn múi cơ ngực chắc nịch lấp ló qua cổ áo rộng của Cung Minh.
Giờ nghỉ trưa, tôi ra ngoài ăn cơm, trước đó tôi đã hỏi Kitty có muốn đi ăn cùng nhau, nhưng tôi cũng thấy được đáp án là “NO” từ sắc mặt rõ ràng đã bị sỉ nhục của cô ta. Khi đi đến hành lang đợi thang máy, tôi liền nhận được điện thoại của Nam Tương, nó nói vừa hay nó đang ở dưới tòa nhà công ty chúng tôi, và hỏi tôi có muốn đi ăn trưa với nó hay không. Tôi trả lời: thật trùng hợp. Nó nói: “Có cần gọi Cố Ly, Cố Nguyên không?” Tôi suy nghĩ một lát, rồi nói: “Không được, hai người họ đều không ở công ty, chẳng biết đã đi đâu rồi.”
“Được, hai chúng ta thôi vậy.” Giọng Nam Tương dịu dàng vang lên trong điện thoại.
***
Khi cánh cửa thang máy trượt mở, tôi đã trông thấy Nam Tương. Nó ngồi trên bộ sofa màu xanh ở sảnh lớn dưới tòa nhà, bên cạnh là một xấp tranh ảnh đóng bìa cứng được in trên giấy, giống như hồi đại học, hai mươi tư giờ trong ngày đều nhìn thấy nó bế theo cái cục gạch có thể dùng làm vũ khí ấy. Nói theo lời của Cố Ly, đó chính là “Tớ luôn hoài nghi thứ cậu đang ôm là một bộ phận nào đó trong cơ thể cậu.”
Nam Tương gặp tôi, liền đứng lên.
Hai chúng tôi vừa bàn bạc xem ăn gì, vừa bước ra phía cửa kính đang xoay tròn ở cửa chính.
Lúc sắp đến cổng, bất chợt chúng tôi bị tiếng người ồn ào huyên náo gây chú ý, ngước mắt trông theo, bên đường có một chiếc Benz S600 màu đen bóng loáng tới mức có thể soi gương được, xem chừng xe ấy còn chưa mở cửa, thế mà đám phóng viên đang cầm đủ loại súng trường súng ngắn, và cả bảo vệ mặc đồng phục đứng đông nghịt xung quanh.
“Có chuyện gì thế nhỉ?” Nam Tương nhìn về phía huyên náo trông như hiện trường phạm tội, rồi quay sang hỏi tôi với vẻ khó hiểu.
“Có thể là một ngôi sao nào đó đến công ty chụp ảnh thôi.” Tôi chẳng lấy làm lạ lắm, lần trước khi Củng Lợi đến, cách công ty hai trăm mét đã có bảo vệ mở đường. Tôi vừa nói xong, cửa xe mở ra, một anh chàng ngoại quốc mắt xanh tóc vàng từ trong xe bước xuống. Viền mắt sâu mà hẹp dài của anh ta trông như một tia sét, quét qua não tôi, trong chớp mắt, mạch suy nghĩ của tôi như chiếc tivi lúc bốn giờ sáng chỉ còn lại một màn mưa đen trắng hỗn độn. Sống mũi cao thẳng, làn da trắng nõn, cặp mi vừa dày vừa đậm trông như cỏ rong mềm mại đổ rạp trong hồ nước. Con ngươi màu xanh lục đang bao phủ một quầng sáng giống như đến từ một tinh cầu xa xôi nào đó, ánh mắt anh ta quét qua mặt tôi, hoàn toàn tự nhiên, không chút khiên cưỡng.
Hơi thở của tôi vụt chốc trở nên khó khăn, tôi cố gắng trấn tĩnh để mình không gục ngã. Khi đi ngang qua chỗ chúng tôi, anh ta được vô số bảo vệ mặc đồng phục đen tiền hô hậu ủng tiến vào thang máy, tôi mới thở phào một cái, cảm giác như sóng to gió lớn không ngừng vùi dập tôi cuối cùng cũng yên bình trở lại sau khi đã ném tôi lên bãi cát. Tôi nằm ngay đơ trên đó, há hốc miệng giống như con cá chết.
Sảnh chính yên tĩnh trở lại, các phóng viên chen chúc nhao nhao ngoài cửa cũng tản dần, chỉ có vài nhân vật thuộc thành phần tri thức vào vào ra ra với ánh mắt hờ hững, giống như sự hỗn loạn vừa rồi hoàn toàn chưa từng xảy ra. Tôi quay đầu lại, nhìn Nam Tương, giọng tôi rít lên chói tai giống như sợi dây đàn đã kéo căng hết cỡ: “Anh chàng vừa nãy, tớ quen.”
Nam Tương quay đầu sang, giơ tay ra nắm chặt lấy ngón tay tôi đang run rẩy, trừng trừng nhìn tôi rồi gật gật đầu, nói: “Tớ cũng quen.” Tôi chắc chắn nó biết rõ.
Tôi vừa định mở miệng, nó lại tiếp: “Chỉ cần gần đây xem tivi, đọc tạp chí chắc chắn đều sẽ nhận ra anh ta nhỉ. Người mẫu nam được lên trang bìa tạp chí thời trang trong vòng hai tháng, vừa rồi hoàn thành tiết mục áp chót xuất sắc của Prada, trên tạp chí lá cải ngày nào cũng đưa tin tức bên lề về hoàn cảnh gia đình thần bí của anh ta. Có ai mà không nhận ra anh ta chứ, Shaun người mẫu mới nổi, hơn nữa còn có tên gọi tiếng Trung rất dễ nhớ, họ Lục tên chỉ một chữ Thiêu.”
“Cậu nói anh ta là ai?!”: Tôi nhìn Nam Tương, hỏi lại vẻ khó mà tin nổi.
***
“Cậu nói anh ta là ai?!” Nam Tương nhìn tôi ngồi đối diện bàn ăn, hỏi lại vẻ không tài nào tin được. Nó múa may dao ăn trên tay, cặp mắt tròn xoe như đang quát tôi, khiến nhân viên phục vụ suýt chút nữa đã gọi điện báo cảnh sát.
Tôi không thèm trả lời nó. Tôi biết nó đã nghe hai năm rõ mười rồi. Chẳng qua nó chưa muốn tin mà thôi.
Tôi ngồi đối diện nó, lặng thinh nhìn tách cà phê đang sủi bọt, Nam Tương trước mặt tôi cũng chẳng nói chẳng rằng. Ánh mắt của nó đang dao động, chẳng khác nào ánh nến đang lay động trong gió, chập chờn không rõ. Nó nhoài người qua một chút, rồi áp sát vào tôi nói: “Chuyện này rốt cuộc là sao?”
Tôi đem chuyện hôm trước đưa quần áo đến nhà Cung Minh, kết quả tình cờ gặp Sùng Quang – cũng chính là anh chàng Lục Thiêu trong miệng Nam Tương – kể cho nó biết. Sau khi nó nghe xong, lập tức lắc đầu quầy quậy, tôi có thể nhận ra, đầu nó cũng như đang to ra giống tôi. Hơn nữa, điểm quan trọng nhất là, trong khoảng thời gian khi Sùng Quang mới ra đi, còn Giản Khê vẫn chưa trở lại ấy, tôi đã tâm sự với Nam Tương rất nhiều chuyện thầm kín, tình yêu của tôi với Sùng Quang. Hồi đó, tôi nghĩ Giản Khê sẽ không trở về nữa, nói chính xác hơn, dù Giản Khê có trở lại hay không, tôi đều đã chuẩn bị tinh thần, không tha thứ cho anh ấy. Khi ấy, lòng tôi ngập tràn thù hận với Giản Khê và áy náy với Sùng Quang.
Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn chia sẻ mọi yêu hận của mình với Nam Tương, tâm sự nỗi nghi hoặc với Cố Ly, và sẻ chia sự ngu xuẩn với Đường Uyển Như.
Còn bây giờ, Nam Tương đã hiểu rõ nỗi đau khổ và khó xử của tôi: Giản Khê đã quay lại.
Đồng thời, Sùng Quang cũng trở về.
Trong khung cảnh trầm lặng gượng gạo, tôi và Nam Tương ai nấy lặng lẽ ăn bữa trưa của mình. Đột nhiên tôi sực nhớ, hỏi: “Đúng rồi, hôm nay cậu tìm tớ làm gì vậy?” Nam Tương nhìn tôi, nét mặt thoáng vẻ chán nản, nói: “Bỏ đi, giờ trong lòng cậu đang trăm mối tơ vò, để hôm khác tớ nói với cậu.”
“Thôi nào, cậu nói đi.” Tôi buông dao nĩa xuống, “Dù sao tớ cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà ăn nữa.”
“Tớ có chuyện muốn nhờ cậu giúp, chuyện liên quan đến công việc,” Nam Tương nhìn tôi, thoáng ngập ngừng, “nhưng tớ không muốn đánh đồng vấn đề tiền bạc với tình bạn của chúng mình…”
Nét mặt Nam Tương vô cùng bối rối, vả lại cũng khá gượng gạo. Tôi biết nó đang tìm kiếm sự hỗ trợ của tôi. Tôi cũng biết với một người mang cái tôi và sự kiêu ngạo rất lớn luôn chẳng coi tiền bạc ra gì như nó mà nói ra chuyện này quả là việc khó mở miệng biết bao, chắc chắn phải lên dây cót tinh thần rất lớn, chẳng khác nào bảo Cố Ly hẹn Đường Uyển Như cùng đi dạo mua sắm ở cửa hàng độc quyền của Lý Ninh vậy, nhất định nó phải có lòng dũng cảm ghê gớm và một trái tim biết bao dung tất cả. Chỉ có điều tôi không hiểu tại sao Nam Tương lại tìm kiếm sự giúp đỡ ở tôi, tôi chỉ là một trợ lý quèn, có thể giúp gì cho nó chứ? Tôi thấy nó tìm Cố Ly rõ ràng hữu dụng hơn nhiều.
Tôi vỗ vỗ tay nó, rồi nói: “Nam Tương, đừng ngốc thế, từ nhỏ bọn mình đã luôn đánh đồng chuyện tiền bạc với tình bạn mà. Cậu còn nhớ hồi năm nhất tớ và Cố Ly đã cùng nhau đem máy chụp ảnh của cậu bán ấy nam sinh mặt đầy mụn trứng cá cùng lớp với giá mười đồng không? Hồi năm thứ ba đại học tớ cùng cậu đã đem luận văn của Cố Ly lên rao bán trên trang taobao , nhớ không hả? Chúng ta chẳng phải luôn làm như vậy sao?”
Nam Tương nhìn tôi, mỉm cười, tuy trên mặt vẫn còn vương chút buồn, nhưng trông nó rõ ràng đã nhẹ nhõm hơn, nụ cười như đóa hoa mới nở sau cơn mưa xối xả, mang nét đẹp như thể hồi sinh. Tôi liếc mắt nhìn sang anh chàng ngồi kế bên trái nó, mặt đang thộn ra, đũa nhét đến bốn năm lần mà cũng không trúng miệng.
Nam Tương hít một hơi dài, nói: “Tớ muốn cậu đem tranh của tớ, đến cho Cung Minh xem, không cần phải làm gì, chỉ cần cho anh ta xem, nếu thấy đẹp, có thể nói đôi lời cảm nhận, hoặc giới thiệu một chút về phòng tranh giúp tớ được không… hoặc tùy ý treo ở vị trí nào đó không bắt mắt trong công ty cũng được…”
Tôi nhìn Nam Tương, tay vỗ ngực, “Không thành vấn đề. Tuy tớ không thể bảo đảm anh ta sẽ đồng ý phát biểu ý kiến gì đó, nhưng nhất định tớ sẽ để anh ta nhìn thấy tranh của cậu, kẹp vào hợp đồng, hoặc đặt trên bàn làm việc của anh ta, không chừng tớ còn cài đặt màn hình máy tính của anh ta là hình bức tranh của cậu.”
“Nếu vậy anh ta sẽ ra tay giết cậu mất?” Nam Tương thấp thỏm.
“Tất nhiên sẽ không có chuyện đó đâu,” tôi uống cà phê, nói như khẳng định, “Anh ta sẽ cử Kitty giết tớ”.
***