Bạn đang đọc Tiểu thời đại 2.0 – Chương 30 Phần 2
Ngay sau khi chúng tôi vào công ty một cách thuận lợi, trái tim mà suốt dọc đường tôi treo lơ lửng trên cổ họng, đến lúc này mới xem như đã rơi trở lại vào lồng ngực. Bao trùm công ty là màn đêm tối như mực, không gian lặng ngắt như tờ. Tôi khéo léo ẩn mình trong màu đen bảo vệ an toàn này, dựa sát vào tường để lấy lại nhịp tim vừa mới nhảy đến 180 nhịp và chứng cao huyết áp. Nhưng Cố Ly, cái loại đê hèn này, chẳng đợi tôi kịp thở, đã lách ca lách cách bật toàn bộ hệ thống đèn của công ty. Trái tim nhỏ như tim chuột nhắt của tôi, trong nháy mắt đã bị phơi trần dưới ánh sáng như ban ngày. Nhất là phía cuối hành lang còn treo một bức chân dung cực lớn của Cung Minh, do nhiếp ảnh gia người Mỹ nổi tiếng với bộ râu quai nón vĩnh viễn không đổi và luôn vấn chiếc khăn tơ tằm hiệu Hermes trên cổ áo chụp khi Cung Minh lên giữ chức tổng biên tập tạp chí “M.E” mấy năm trước.
Tôi rít khan khản cổ thẳng vào mặt Cố Ly, chẳng khác nào một người đang hát ca kịch với cổ họng kêu gào khản đặc, “Cậu điên rồi hả? Làm gì có tên trộm nào đường đường chính chính như các cậu thế này hả, có phải là cậu thấy đôi giày cao gót như dụng cụ đánh động cảnh sát trên chân và đôi mi giả mỗi khi chớp mắt là có thể quạt ra gió kia của cậu còn chưa đủ để gây chú ý với người ta à? Sao cậu không đi kiếm một chai Champagne đến đây bật nút đánh “póc” một tiếng, rồi tiện tay ấn 110 gọi cảnh sát đến cùng uống luôn. Đáng kiếp cậu trước đây mỗi lần đều bị tóm!”
“Cái này cậu không hiểu rồi,” Cố Ly ngoảnh đầu lại, dưới ánh đèn gương mặt nó cực kỳ hoàn mỹ tinh tế, sắc nét từng li, “Trước đây tớ còn trẻ, không hiểu sự đời, chưa tích đủ kinh nghiệm trộm đồ, (Tôi: …) còn tớ của bây giờ đâu thể nói như ngày xưa được.”
“Cậu đừng quên cổ nhân từng hát một khúc rằng: Ta và nàng hôm nay, sao có thể lặp lại chuyện ngày xưa’” Tôi nhại lại.
“Mao Ninh mà nghe thấy cô gọi anh ta là cổ nhân, chắc chắn sẽ gửi tin nhắn cảm ơn cô đấy.” Cố Nguyên đứng một bên quan sát tình hình xung quanh, quay đầu lại nói chen vào.
“Lâm Tiêu, cậu được coi là phụ nữ của thời đại mới, ăn cắp cũng phải có kỹ thuật chút chứ? Bật tất cả đèn lên, thế nếu lúc này có người bước vào, ba chúng ta đều là nhân viên công ty, có thể nói thật là vàng không sợ lửa rằng chúng ta đang mở cuộc họp khẩn hoặc nói phải về công ty lấy công văn. Nếu không, ba người giữa đêm khuya thanh vắng, mới năm giờ sáng chạy đến công ty làm gì? Ngoài ăn cắp ra còn có thể làm gì nữa?” Cố Ly nhìn tôi, rồi dùng nét mặt như một quý bà hiền hậu, giải thích tường tận tỉ mỉ về cái gọi là hàm lượng kỹ thuật của nó.
“Nếu tắt đèn, có thể nói hai chúng tôi tối qua tăng ca đến tận khuya, bây giờ đang vụng trộm.” Cố Nguyên lặng lẽ cầm một chiếc ly, bước đến khu uống trà rót cà phê.
“Thế còn được. Nhưng,” Cố Ly bật ra một ngón tay nạm đá, chỉ vào tôi nói, “hai đứa mình đang yêu đương vụng trộm, còn cô gái này ở đây làm gì?”
Tôi: “…”
Cố Ly soi gương trang điểm thêm, sau đó đợi Cố Nguyên uống hết ly cà phê, nó tìm một vị trí rồi ngồi xuống, lật xấp ảnh chụp xe BYD phiên bản Fortune trên “Tạp chí ảnh cuối tuần” đã hoàn thành tuần rồi. Dáng vẻ điềm đạm thản nhiên của hai người họ hoàn toàn không giống ăn trộm, ngược lại trông như đôi tình nhân trẻ trong kỳ nghỉ đang nằm phơi nắng trên bãi biển Caribe – đúng thế, ngay cả kính râm Cố Ly cũng đã đeo lên, tôi nghĩ mấy phút nữa nó sẽ lôi bình gel chống nắng ra khỏi túi rồi bôi lên da.
Ngay sau khi Cố Nguyên uống cà phê xong, anh ta đứng dậy, nói với giọng trầm đục: “Bắt đầu thôi.”
Tôi vịn vào chiếc máy lọc nước, chân tay lạnh toát, cân nhắc xem có nên vác thùng nước lên rồi nện ình ngất đi hay không.
Trong khi tôi – một trợ lý quèn đang mặc thứ áo khoác rẻ tiền được bán trên phố Trường Lạc cùng hai vị giám đốc đang mặc đồ cotton màu đen tuyền hiệu Armani đứng trước cửa phòng làm việc của vị sếp cao cấp nhất của chúng tôi là Cung Minh, cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao họ phải đưa tôi theo, nét mặt Cố Ly nhìn tôi như con chuột hoang tiêu chuẩn, rồi chìa một ngón tay nạm đá khác ra đầy bí ẩn, chỉ vào túi xách của tôi và nói: “Đưa thẻ ra vào cửa phòng làm việc của Cung Minh đây.”
Mặt tôi xám ngoét, cầm cập đưa tay vào túi móc thẻ của tôi ra. Tuy tôi là nhân viên có cấp bậc gần như thấp nhất trong công ty (nếu tính cả các cô lao công đang mặc những bộ đồ mà nhãn hiệu nhàu nát hết còn sót lại từ các cuộc chụp ảnh của công ty cũng như các bác trai lớn tuổi đóng gói văn thư với những chiếc túi công văn kiểu cũ hiệu Prada từ ba năm trước dùng trong phòng thu phát, tôi có thể miễn cưỡng đứng ở lầu hai của kim tự tháp), nhưng tôi cũng là người ở rất gần trung tâm quyền lực, thời gian làm việc, tôi chỉ cách BOSS cao nhất Cung Minh một bước chân, chỉ cần tôi muốn, tôi có thể tiếp cận anh ta gần đến mức đủ để đếm xem anh ta có bao nhiêu chiếc lông mi, thời gian tan sở, tôi và hai giám đốc họ Cố của bộ phận tài vụ và bộ phận quảng cáo – hai bộ phận quan trọng nhất trong công ty, có thể cùng nhau ăn uống thoải mái. Đồng thời, Neil sắp vào bộ phận pháp chế, vậy là tôi lại có thêm một người bạn chí cốt chốn khuê phòng đang nắm giữ quyền lực quan trọng (…).
Chẳng hạn lúc này, Cố Nguyên và Cố Ly thường ngày hô mưa gọi gió nhưng đang phải đứng trước cánh cửa lớn mà không biết làm thế nào, chỉ có tôi đang nắm giữ thần chú “Vừng ơi mở ra” kia.
Tôi lôi chiếc thẻ từ cứng màu trắng ấy ra rồi ném cho Cố Ly, giống như Bao Thanh Thiên quăng chiếc thẻ bài khi xử trảm – tất nhiên, thứ bị chém chính là cái đầu của tôi.
***
Sau khi tôi giúp hai người họ mở cánh cửa kính trông có vẻ hoàn toàn không có khả năng phòng ngự này, chỉ đứng trước cửa mà lòng nhất quyết không muốn bước vào. Tôi nghĩ, dù tôi không chống lại được sự uy hiếp của Cố Ly, nhưng chí ít, tôi có thể chọn không tham gia vào chuyến du hành một ngày xuống địa ngục của họ. Tôi ngước ánh mắt nặng trĩu nhìn hai người họ ngồi xuống trước máy tính của Cung Minh, ánh sáng trắng hắt ra từ màn hình máy tính chiếu lên hai khuôn mặt uyên ương phối hợp ăn ý, trông họ chẳng khác nào gián điệp trong phim 007 – chỉ là trên tai họ không có hệ thống liên lạc mini, sau não không cấy chip điện tử mà thôi. Tiếng lách cách phát ra từ ngón tay nạm đá nhấp chuột và gõ lên bàn phím của Cố Ly giống như tiếng đồng hồ đếm ngược của quả bom hẹn giờ, nó khiến người ta bối rối bấn loạn.
Tôi đứng giữa cửa ra vào, phòng làm việc rộng thênh thang dưới ánh đèn huỳnh quang trắng bàng bạc dường như trở nên thê lương lạ thường. Dù đã nhiều đêm, tôi cũng từng một mình ở lại tăng ca, nhưng khi ấy, tôi hoàn toàn không cảm thấy có một nơi khiến người ta thương cảm đến thế. Bởi mỗi tối như vậy, tôi biết phía sau cánh cửa kính sau lưng tôi kia, có một người mà trong lòng tôi người ấy đại diện cho thiên thần kiên định vững vàng quyền năng vô tận, Cung Minh. Tuy anh ta không hề nói chuyện với tôi, cũng không nán lại dù chỉ một giây, nhưng tôi biết mình không cô đơn, tôi chỉ cách anh ta khoảng cách của một tiếng gọi khẽ. Tất nhiên, anh ta cũng đại diện cho vô số những chiếc túi xách nổi danh và người mẫu trên tạp chí cực kỳ xinh đẹp. Nhưng trong những tối tăng ca ấy, anh ta đã cởi bỏ bộ tây phục màu đen được cắt may vừa khít, đi chân trần, mặc áo len ấm áp thoải mái hoặc tha đôi dép lê mềm mại đi lại trên tấm thảm lót nền bằng lông, cầm theo một tách cà phê, gương mặt xuất thần của anh ta hòa trong làn khói cà phê bốc lên tạo nên dáng vẻ của một chàng trai điềm đạm khiến người ta đắm say, đáy mắt sâu thẳm đó, đang tỏa chiếu thứ hào quang khiến người ta tin tưởng và trông đợi. Giọng điệu nghe điện thoại trong đêm tối khi mọi vật đều tĩnh lặng nghe vô cùng trầm lắng mà cuốn hút chẳng khác nào tiếng đàn violon cello. Khi anh ta chau mày phiền não, nghĩ đến biện pháp giải quyết việc gì đó, sẽ mỉm cười dịu dàng, hàm răng trắng muốt đều đặn tỏa sáng như vỏ ốc.
Đột nhiên một cảm giác tội lỗi khó tả trào dâng nơi cổ họng tôi. Cảm giác đó giống như trong đêm khuya tăng ca, Cung Minh dùng nụ cười vô cùng mệt mỏi nhưng vẫn dịu dàng quyến rũ, bảo tôi rót giúp cà phê, khi nhận tách cà phê, anh ta lại dùng ánh mắt tin tưởng mỉm cười, rồi nói với tôi bằng chất giọng nồng ấm “cảm ơn” – còn tôi thì đã hạ độc vào tách cà phê đó.
***
Tiếng đóng cửa lập tức cắt đứt mạch suy nghĩ trong đầu tôi, Cố Ly vỗ vỗ lên vai tôi, tôi quay đầu lại nhìn, vừa đúng lúc nó thấy dòng lệ tuôn trào nơi khóe mắt tôi.
Với trí thông minh vượt trội của Cố Ly và mối giao tình mười mấy năm giữa chúng tôi, nó sao có thể không biết tôi đang nghĩ gì. Vậy nên, sau khi nó trao ánh mắt cho Cố Nguyên khiến tôi mãi không thể nào quên, hai người họ kéo tôi theo, không nói một lời lặng lẽ rời đi.
… Bất luận sau bao nhiêu năm nữa, mỗi khi nhớ đến ánh mắt khi ấy của hai người họ, tôi cảm giác như mọi chuyện vừa mới xảy ra. Ánh mắt ấy… nếu như phải hình dung, thì nó giống ánh mắt sau khi trải qua tai họa đẫm máu tàn khốc nhất, loài người sau khi chịu đựng thảm cảnh, những người còn sống nhìn những thi thể xếp lượt trên đất, trong ánh mắt ấy tràn đầy sự tươi mới, cũng tràn ngập sự đau khổ, may mắn, thương xót, sợ hãi, hoang mang, tuyệt vọng…
***
Trên đường rời đi, ba chúng tôi đều thinh lặng, chẳng ai nói lời nào. Tất nhiên, nguyên nhân tôi không muốn nói chắc chắn khác với hai người họ.
Tôi mệt mỏi tựa đầu lên cửa sổ xe, qua lớp cửa kính, nhìn Thượng Hải đang dần thức giấc dưới ánh mặt trời, con quái vật khổng lồ mấy phút trước còn ngủ vùi trong bóng tối, thoáng chốc đã từ từ vươn vai choàng tỉnh, rồi dựng thẳng nhưng chiếc gai sắc nhọn trên lưng và nanh vuốt có độc lóng lánh ánh vàng của nó ra, chỉ trong một tích tắc ngắn ngủi, nó sẽ từng phút từng giây dần trở nên quyến rũ mê đắm lòng người, rạng rỡ muôn màu. Chẳng hiểu tại sao, trước khi tốt nghiệp đại học, mỗi lần nghĩ đến Thượng Hải, trong đầu tôi luôn đầy ắp các hình dung từ ngữ mang giọng điệu văn chương của đám tiểu tư sản, lúc nào tôi cũng tự hào và luôn khoe với mọi người về sự tinh tế và sầm uất, văn chương và sang trọng của Thượng Hải. Còn lúc này, mỗi giây phút nghĩ về Thượng Hải, trong đầu đều là hình ảnh của con quái thú khổng lồ toàn thân đổ đầy xi măng sắt thép và mảnh vỡ thủy tinh đang há miệng cực đại cố nuốt mọi thứ. Hàm dưới của nó đang ròng ròng chảy ra thứ dịch nhầy hôi tanh, ngấu nghiến không ngừng nghỉ, bởi có vô số người ùn ùn kéo đến, xô trước đẩy sau dâng hiến linh hồn và thể xác đang mê đắm lạc lối của mình trong thời đại ánh vàng dần tan biến sắc đen sắp bủa vây – đây chính là thức ăn của con quái thú này.
Khi đi ngang qua Bảo tàng Mỹ thuật Thượng Hải trên quảng trường Nhân Dân, tôi bảo Cố Ly dừng xe, tôi nói mình phải đến “Đông Phương ký bạch” – Quán ăn nhanh kiểu Trung Quốc bên cạnh KFC, ăn sáng. Thực ra tôi hoàn toàn không đói, nhất là sau khi vào làm việc ở “M.E”, ngày nào tôi cũng được sống dưới sự chỉ bảo“We eat nothing but pills” của Kitty, tôi làm sao còn ăn bữa sáng được. Chỉ là tôi muốn tránh mặt Cố Ly, để bình tâm lại một chút. Nhưng người bạn tốt nhất suốt nhiều năm nay của tôi, sao có thể thuận theo ý tôi? Nó giao xe cho Cố Nguyên, rồi xuống cùng tôi. Tôi biết nhất định nó có nhiều chuyện muốn nói với tôi, nhưng có thể nó hoàn toàn không biết, tôi chẳng muốn nghe chút nào.
Tôi và nó đứng trước cửa Bảo tàng Mỹ thuật, đợi đèn đỏ, chúng tôi chẳng ai nói với ai câu nào, mãi đến khi nghe thấy tiếng gọi dịu dàng như mặt nước mà cảm động lòng người. Chúng tôi quay đầu lại, trước cửa Bảo tàng Mỹ thuật, mái tóc mềm mại đen láy của Nam Tương đang bồng bềnh tung bay trong gió nhẹ và ánh nắng tinh mơ mùa hạ, hình ảnh ấy với đàn ông mà nói quả thật giống như chiếc phướn gọi hồn. Nó mặc bộ sơ mi trắng kiểu nam đơn giản, bên trên thiết kế nhiều miếng rách vá không theo quy luật, làn da mềm mại, khuôn mặt không trang điểm nhưng vẫn tươi mới như đóa hoa vừa nở trong sáng tinh sương nơi hang núi, con ngươi và đôi mi đen ánh toát lên cảm giác như bức tranh thủy mặc lất phất sương giăng, quan trọng hơn là nó mặc một chiếc váy ngắn không thể ngắn hơn, từng cơn gió nhẹ thỉnh thoảng thổi qua cặp đùi thon thả trắng nõn của nó, làm mép váy tung bay lúc phất cao lúc hạ thấp, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng gây nên vụ đụng xe liên hoàn ở trung tâm thành phố.
Cố Ly nhìn cách ăn mặc “nói không hết ý chết không yên” này của Nam Tương, ngay tức khắc với khả năng bẩm sinh kiệt xuất giết người không dao nó ra đòn tấn công trực diện về phía Nam Tương: “Còn sớm vậy, đã đi làm rồi à?”
Tôi, Nam Tương: “…”
Ba chúng tôi cầm ly cà phê mua từ cửa hàng Starbucks mới mở cửa (vì việc này, Cố Ly còn phải đợi năm phút trước cửa Starbucks cho đến khi họ mở cửa, trong thời gian chờ đợi, tất nhiên chúng tôi đã đề nghị qua cửa hàng KFC đối diện cũng có cà phê để mua, nhưng Cố Ly sao cho phép bản thân mình uống thứ rẻ tiền mà nó định nghĩa là “thuốc độc mãn tính đóng trong ly nhựa” ấy được), ngồi trên thảm xanh của quảng trường Nhân Dân.
Gió khẽ thổi lướt qua mặt, đem theo luồng nhiệt đang dần tăng trong sáng sớm tinh mơ của ngày hè, hơi nóng chưa đến mức nung người, nhiệt độ vừa phải đủ để khiến mặt chúng tôi đỏ bừng bừng, giống như thiếu nữ mười tám đôi mươi. Trong cơn hoảng hốt, thậm chí tôi đã cảm thấy mình trở về thời đại học, bốn chúng tôi ngồi trên thảm cỏ xanh cực lớn trung tâm trường, ngắm nhìn các chàng nam sinh mặc quần bò sang trọng đang huýt sáo xung quanh, nhìn mấy người bạn trai của bọn tôi từ xa đi tới, trên tay cầm theo sandwich và trà sữa mà họ mới mua, bầu trời trong xanh trên đỉnh đầu như đang tuôn trào sự sung mãn của tuổi trẻ và sự xa xỉ của thanh xuân như chẳng bao giờ tan biến. Khi ấy, chúng tôi chẳng cần phải hoang mang lúng túng vì di động vang tiếng chuông, khi ấy Cố Ly còn chưa trang bị ình lý trí hoàn mỹ đến mức giống khối kính xây dựng lạnh lùng như bây giờ. Vẻ đẹp thuần khiết mà rạng rỡ của Nam Tương, cũng sẽ không như bây giờ, mà là một dạng mỹ cảm được sinh ra từ sự thần bí, giống như hộp nhạc Pandora. Còn Đường Uyển Như vẫn như áng mây đẹp màu hồng phấn của ngày xưa, vây quanh chúng tôi, vẻ đẹp của nó đơn thuần đến gần như ngu muội, cái cảm giác đơn thuần này giống như bẩm sinh nó đã mất đi ý thức tự bảo vệ chính mình, khiến nó trở nên nhu mì mà đáng yêu trong lòng tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, khóe mắt lại trào ra dòng lệ. Bên tai lại văng vẳng tiếng răng rắc của con quái thú đang nhai thức ăn kia.
Một nam một nữ đang xách hai túi đậu phộng Vĩnh Hòa tiến về phía chúng tôi, cô gái ấy nũng nịu với anh chàng, “Ơ kìa, chồng ơi, chồng xem, ba cô gái kia chiếm mất chỗ quen thuộc của chúng ta rồi.”
Vừa nghe hết, tôi đã biết nó xong rồi.
Anh chàng kia không biết sống chết là gì bước thẳng đến chỗ chúng tôi, càng liều mạng hơn khi nhìn ba chúng tôi một lượt, rồi chọn đúng Cố Ly (…), đưa tay ra, chỉ chỉ vào Cố Ly, giống như mình là anh chàng số đỏ đã trúng ba trăm sáu mươi triệu tệ vé số độc đắc vậy, trề môi rồi nói: “Ba người các cô, dịch sang bên kia chút, đây là chỗ hằng ngày tôi và bạn gái tôi ăn sáng, các cô mới tới? Có hiểu luật không hả?”
Ngay cả đứng Cố Ly cũng chẳng thèm đứng lên, người như vậy, đối với nó mà nói, ngồi đã là khách sáo lắm rồi, nó quay đầu lại, đưa ánh mắt như đang xem chiếc áo cổ chui chất đầy trong sọt bán giảm giá của Giordano, liếc nhìn đôi trai gái trước mắt, “Có hai cách mày có thể lựa chọn, hoặc là móc giấy chứng nhận quyền sở hữu đất từ chiếc túi áo vải bạt rẻ mạt kia của mày đối với mảnh đất xanh mà tao đang ngồi đây đưa cho tao xem, hoặc là mày cuốn lấy mảnh đất dưới chân mày mà đem đi. Nếu không, mày hãy xách túi đậu phộng Vĩnh Hòa của mày, rồi dẫn theo cô bạn gái Vĩnh Hòa của mày, cút xa chỗ này cho tao.”
***
Mỗi cuộc chiến đều như vậy, kết cục nhất định phần thắng thuộc về Cố Ly, nó luôn là nữ thần chiến thắng tay giương cao ngọn đuốc mà cười ngạo nghễ giang hồ, nó đang mặc áo giáp hoàng kim mà Athena không bao giờ xuyên thủng, nó có thể khôi phục nộ khí trên mặt bất cứ hoàn cảnh nào, địa điểm nào, nó là một chiến sĩ phòng ngự cấp 70 đã trang bị đầy đủ thiết bị khoan xuyên giếng mặt trời.
Bóng hình xám xịt của đôi nam nữ ấy từ từ khuất xa khỏi ánh mắt tôi, càng lúc càng nhỏ, thu lại thành một hạt bụi có thể thấy khắp nơi trong Thượng Hải rộng lớn này – chỉ có điều, dù là hạt bụi nhỏ hơn nữa, nếu bay vào mắt rồi vẫn sẽ theo dòng nước mắt mà chảy ra.
Ngay sau khi chúng tôi uống xong cà phê, Cố Ly đã đi trước. Nó sắp đến giờ phải đi làm. Nó đã quen với đồng hồ sinh học kiểu Manhattan, New York vậy. Cái bộ dạng đi trên đôi giày cao gót bước về phía trước của nó giống như hình ảnh nó đại diện cho toàn bộ sinh viên tại Học viện Tài chính bước lên sân khấu phát biểu tại buổi lễ tốt nghiệp năm đó – tự tin, cuồng vọng, lý trí, lạnh lùng, hoang dại, quý phái.
Nhìn bóng Cố Ly đang dần rời xa, tôi đã trầm lặng hồi lâu, sau đó quay đầu lại, nhìn Nam Tương, nói: “Tớ muốn nói cho cậu biết một bí mật. Cậu có thể hứa không nói cho bất kỳ ai không?”
“Đương nhiên rồi, bao nhiêu năm như vậy, tớ luôn là đứa kín tiếng nhất.” Nam Tương nhìn tôi, tâm trạng bất ổn.
“Bao gồm cả Cố Ly.” Tôi nhìn nó, nghiêm túc bổ sung.
Sau khi tôi nói xong câu này, sắc mặt Nam Tương lặng lẽ ngưng lại, dường như nó ý thức được mức độ nghiêm trọng đã vượt xa dự tính của nó. Nó đưa tay ra nắm lấy tay tôi – bao năm nay, mỗi khi xảy ra chuyện gì, chúng tôi đều có hành động theo thói quen như thế. Nó nhìn tôi, rồi khẽ gật đầu, “Được, cậu nói đi.”
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi từ từ cởi trói cho con quái vật vẫn đang giãy đạp trong lòng ra, “Hôm nọ tớ tình cờ gặp Sùng Quang. Anh ấy chưa chết.”
Bình minh của Thượng Hải đã hoàn toàn tỉnh giấc. Ánh mặt trời bức bối và bỏng rát, chiếu rọi lên khuôn mặt mềm mại như cánh hoa của Nam Tương khiến sắc mặt nó trở nên nhợt nhạt.
Còn trong tòa nhà văn phòng cao cấp trên đường Hoài Hải cách chúng tôi không xa, Cố Ly đang nhẹ nhàng đẩy cánh cửa kính bước vào công ty, nó hoàn toàn không biết, bản thân vừa mở cánh cửa dẫn đến họa diệt vong.