“Cái chết không phải là kết thúc của một chuyến hành trình, nó mới là sự bắt đầu…”
Kẻ báo hiệu cho sự diệt vong, Karthus là một linh hồn bất tử ngân nga những bài hát ám ảnh như khúc dạo đầu cho nỗi kinh hoàng của sự hiện diện ác mộng của hắn. Người sống sợ sự vĩnh hằng của những hoạt tử nhân, nhưng Karthus chỉ thấy vẻ đẹp và sự thuần khiết trong đó, một kết hợp hoàn hảo giữa sinh và tử. Karthus rời khỏi Quần Đảo Bóng Đêm để mang đến niềm vui của cái chết cho đám người phàm, vị thánh tông đồ của những kẻ “không sống.”
Karthus sinh ra trong cảnh nghèo khó trong một khu nhà lụp xụp bên ngoài những bức tường của thủ phủ Noxus. Mẹ của hắn chết trong khi sinh, để lại người cha một mình nuôi hắn và ba cô chị. Họ cùng chen chúc trong một nhà tế bần dột nát đầy chuột với nhiều gia đình khác, ăn chuột bọ và uống nước mưa để sống qua ngày. Trong đám trẻ, Karthus là kẻ bắt chuột giỏi nhất, và thường mang được đầy thịt cho vào nồi.
Cái chết là chuyện thường ngày tại khu ổ chuột của Noxus, và rất nhiều buổi sáng bắt đầu với tiếng than khóc của những bậc cha mẹ thức giấc và thấy con họ nằm cạnh, lạnh ngắt và vô hồn. Karthus đã học được cách yêu thích những âm thanh này, và hắn ngắm nhìn một cách mê hoặc khi những thành viên của Kindred vạch thêm một dấu ấn trên cây trượng và đưa thi thể ra khỏi nhà tế bần. Ban đêm, thằng nhóc Karthus sẽ rình mò quanh những căn phòng chật hẹp, tìm kiếm những người tính mạng đang chỉ mành treo chuông, hy vọng được chứng kiến giây phút linh hồn họ chuyển từ sự sống sang cái chết. Qua nhiều năm, những cuộc du hành hàng đêm trở nên vô ích, vì không thể đoán được chính xác khi nào một người sẽ qua đời. Hắn không được chứng kiến thời khắc tử vong cho tới tận khi nó đến với gia đình hắn.
Dịch bệnh thường xuyên bùng phát trong những khu chật hẹp và bẩn thỉu thế này, và khi những người chị của Karthus vật lộn với cơn đau, hắn chăm chú quan sát họ. Lúc người cha đang chìm đắm trong nỗi buồn, Karthus phải đứng ra gánh vác trách nhiệm chăm sóc các chị gái trong khi bệnh tật ăn mòn họ. Hắn nhìn từng người chết đi, và dường như có một sự kết nối cao siêu xuất hiện trong hắn khi ánh sáng tắt dần trong đôi mắt họ – một niềm khao khát được thấy điều gì nằm sau cái chết và vén màn bí mật của sự vĩnh hằng. Khi những giáo sĩ đến lấy xác, Karthus đi theo họ đến điện thờ, hỏi họ hết câu này đến câu khác về dòng tu của họ và sự vận hành của cái chết. Liệu có ai tồn tại vào giây phút cuộc sống kết thúc, nhưng lại trước khi cái chết bắt đầu? Nếu có thể thấu hiểu và nắm giữ được khoảnh khắc đó, liệu tri thức của sự sống có thể hòa quyện cùng chân lý của cái chết?
Các giáo sĩ nhanh chóng nhận ra Karthus rất phù hợp với dòng tu của họ và đưa hắn gia nhập hàng ngũ, bắt đầu từ chân đào mộ và dựng dàn hỏa thiêu, trước khi leo lên cấp thu thập thi thể. Karthus cùng cỗ xe ngựa bằng xương của hắn rong ruổi quanh những khu phố của Noxus mỗi ngày để lấy xác chết. Những bài hát đưa tang của hắn nhanh chóng được cả Noxus biết tới, những khúc ai ca nói lên vẻ đẹp của cái chết và niềm hy vọng nằm sau nó. Nhiều tang gia được an ủi từ những bài hát của hắn, tìm thấy sự yên bình trong giai điệu bi thương chân thành. Cuối cùng, Karthus được làm việc trong điện thờ, trông nom những người bệnh trong thời khắc cuối cùng, nhìn cái chết dần xâm chiếm họ. Karthus sẽ nói với từng người đang nằm đó, dẫn lối linh hồn họ tới cõi u minh, để tìm kiếm hiểu biết sâu xa hơn trong đôi mắt mờ đục kia.
Cuối cùng, Karthus kết luận rằng hắn không thể học thêm gì từ những kẻ phàm trần, mà chỉ có chính người chết mới có thể trả lời những câu hỏi của hắn. Không một linh hồn đang hấp hối nào có thể nói được thứ gì nằm sau đó, nhưng có những tin đồn và truyện kể để dọa trẻ con nói bóng gió về một nơi mà cái chết không phải là kết thúc – Quần Đảo Bóng Đêm.
Karthus vét sạch ngân khố của điện thờ làm lộ phí đến Bilgewater, một thành phố bị ám bởi màn sương đen kỳ lạ được đồn đại là sẽ hút các linh hồn mang tới một hòn đảo bị nguyền rủa ngoài khơi xa. Không một thuyền trưởng nào dám đưa Karthus tới Quần Đảo Bóng Đêm, nhưng cuối cùng hắn bắt gặp một ngư dân nát rượu, nợ nần chồng chất và chẳng còn gì để mất. Con thuyền băng qua đại dương suốt nhiều ngày đêm, đến khi một cơn bão cuốn nó vào bãi đá quanh một hòn đảo chưa từng xuất hiện trên bản đồ. Màn sương đen bay ra từ khung cảnh ma quái đầy những thân cây xương xẩu và những tàn tích đổ nát. Người ngư dân hoảng sợ quay mũi thuyền chạy về Bilgewater, nhưng Karthus nhảy xuống biển và bơi vào bờ. Chống cây quyền trượng lên mặt đất để đứng vững, hắn tự hào cất lên bài hát hắn chuẩn bị cho cái chết của chính mình, và những ca từ được cơn gió lạnh lẽo thổi đến trung tâm hòn đảo.
Màn sương đen tràn qua, tàn phá xác thịt và linh hồn của Karthus bằng ma thuật cổ xưa, nhưng chính nhờ sức mạnh của khao khát vượt qua cái chết mà nó không hủy diệt hắn. Thay vào đó, nó cải tạo hắn, và Karthus mới được sinh ra tại vùng nước quanh đảo trong hình hài một xác sống.
Sự giác ngộ tràn ngập trong tâm trí Karthus khi trở thành thứ hắn hằng mong muốn; một sinh vật đứng giữa ngưỡng cửa của sự sống và cái chết. Vẻ đẹp của thời khắc vĩnh hằng này khiến hắn kinh ngạc khi những linh hồn bất hạnh của hòn đảo bay lên để nhìn ngắm sự chuyển đổi của hắn, bị thu hút bởi niềm đam mê của hắn như cá mập ngửi thấy máu giữa đại dương. Cuối cùng, Karthus đã ở nơi mình thuộc về, bao quanh bởi những người thực sự thấu hiểu ân huệ của tử linh. Tràn đầy nhiệt huyết, hắn biết mình phải quay lại Valoran và chia sẻ món quà này với những người sống, để giải thoát họ khỏi lo lắng trần tục tầm thường.
Karthus quay đi và màn sương đen mang hắn lướt qua những con sóng đến con thuyền của người ngư dân. Anh ta quỳ xuống trước Karthus, van xin tha mạng, và Karthus ban cho anh ta lời chúc phúc của tử thần, chấm dứt nỗi thống khổ của xác phàm và biến anh ta thành một linh hồn bất diệt bằng bài ca cho vong linh. Người ngư dân là kẻ đầu tiên trong số những linh hồn mà Karthus sẽ trả tự do, và Tiếng Ru Tử Thần sẽ nhanh chóng chỉ huy một đạo quân hồn ma bất tử. Qua những giác quan đã được thức tỉnh của Karthus, Quần Đảo Bóng Đêm là một chốn bị lãng quên, nơi phúc lành của tử thần đang bị hoang phí. Hắn sẽ khích động người chết trong một cuộc thập tự chinh để mang vẻ đẹp của sự diệt vong đến với những kẻ đang sống, để chấm dứt nỗi đau khổ của nhân tính và mở ra một thời đại huy hoàng của xác sống.
Karthus đã trở thành người truyền đạo của Quần Đảo Bóng Đêm, sứ giả của sự diệt vong với những lời than vãn ca tụng vinh quang của cái chết. Đạo quân những linh hồn được giải thoát hòa giọng cùng hắn khúc hát truy điệu, tiếng ca đầy ám ảnh của chúng vượt ra ngoài màn sương đen và văng vẳng trong những đêm lạnh trên khắp các nghĩa địa và nhà xác ở Valoran.
MAI TÁNG TRÊN BIỂNMAI TÁNG TRÊN BIỂN
Mặt biển tối đen và lấp lánh. Mặt trăng treo sát đường chân trời như nó vẫn thế sáu đêm nay. Chẳng có lấy một làn gió thoảng khuấy động không gian, chỉ có khúc hát đưa tang đáng nguyền rủa vang vọng từ đâu tới. Vionax đã du hành trên đại dương bao quanh Noxus đủ lâu để biết những vùng biển thế này chỉ có báo trước điềm xấu mà thôi. Cô đứng trên boong trước của chiếc Darkwill, đưa ống nhòm nhìn ra đại dương phía xa, tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể dùng để xác định vị trí.
“Chẳng có gì ngoài biển và biển,” cô nói với màn đêm quanh mình. “Không thấy đất liền, không thấy trời sao. Buồm rũ xuống vì không có gió. Các tay chèo làm việc liên tục, nhưng dù có đi đường nào, đất liền cũng không xuất hiện và mặt trăng cũng chẳng có gì thay đổi.”
Cô lấy tay dụi lên mặt. Cơn đói khát dâng lên trong bụng cô. Đêm tối triền miên thế này khiến người ta không xác định chính xác được đã bao lâu trôi qua. Chiếc Darkwill thậm chí còn không phải tàu của cô. Cô là thuyền phó cho đến khi một lưỡi búa Freljord bổ vỡ sọ thuyền trưởng Mettok và giúp cô bất ngờ được thăng chức. Thuyền trưởng và mười lăm chiến binh Noxus khác được đặt trong mấy cái võng được khâu liền lại trên boong chính. Mùi hôi thối bốc lên từ xác chết là thước đo thời gian duy nhất.
Cô nhướn mày nhìn ra đại dương mênh mông. Chợt đôi mắt cô mở to khi nhìn thấy một màn sương đen dày dâng lên từ mặt nước. Những hình thù kỳ lạ di chuyển trong đó, ẩn hiện những cánh tay đầy móng vuốt và những cái miệng há rộng. Khúc hát đưa tang đáng nguyền rủa kia là vang lên, giờ thì rõ hơn và đi cùng những hồi chuông ai oán.
“Sương Đen,” cô nói. “Tất cả lên boong!”
Cô quay lại và nhảy lên boong chính, chạy tới bên bánh lái. Cô không thể làm gì để khiến con tàu di chuyển, nhưng cô sẽ bị nguyền rủa nếu không tìm được nơi nào khác. Tiếng than vãn ma quái cho những linh hồn đã khuất lướt qua con tàu trong khi các thủy thủ túa ra từ khoang dưới, và thậm chí trong lúc nỗi khiếp sợ khiến cô lạnh sống lưng, Vionax cũng không thể phủ nhận chất thơ trong giai điệu đó. Nước mắt tràn khỏi đôi mắt cô và chảy dài xuống má, không phải vì sợ hãi, mà vì một nỗi buồn vô hạn.
“Hãy để ta kết thúc những đau buồn của cô.”
Giọng nói trong đầu cô lạnh lẽo và vô hồn, giọng nói của một người chết. Nó gợi ra hình ảnh những cái bánh vành sắt của một cỗ xe chở xác chết, một con dao khắc thêm một dấu tử trên cây trượng. Vionax biết câu chuyện về Sương Đen; cô biết cách tránh những hòn đảo ẩn trong bóng tối ở phía Đông. Cô nghĩ con tàu đã cách xa Quần Đảo Bóng Đêm, nhưng cô đã lầm.
Cô dừng lại một lát khi màn sương đen phủ lên ụ súng, mang theo những tiếng gào thét của tử thần. Hồn ma lượn vòng trên đầu, một dàn đồng ca của những linh hồn bị đọa đày. Thủy thủ đoàn của chiếc Darkwill la hét trong kinh hoàng khi nhìn thấy chúng. Vionax rút súng ra và lên nòng khi một hình bóng lờ mờ hiện ra trong màn sương; cao lớn, choàng quanh mình bộ lễ phục tả tơi như một vị giáo chủ thời xa xưa, vai và cái đầu lâu đáng sợ lại được trang bị như một chiến binh. Một cuốn sách có gắn xích treo gần thắt lưng và mang trên tay một cây quyền trượng dài, trên thân khắc vô số dấu tử. Ánh sáng ma quái tỏa sáng và cháy như một ngôi sao rơi nơi bàn tay kia của hắn.
“Sao cô lại khóc?” sinh vật đó nói. “Ta là Karthus, và ta mang đến cho cô một món quà tuyệt vời.”
“Ta không cần món quà của ngươi,” Vionax nói và bóp cò. Khẩu súng của cô kêu rít lên và ánh lửa tỏa ra từ nòng súng. Phát đạn trúng vào bóng ma, nhưng xuyên qua nó mà không để lại chút thương tích nào.
“Phàm nhân,” Karthus nói, khẽ lắc cái đầu mang mũ giáp. “Các người sợ cái các người không hiểu và quay lưng trước ân huệ được hào phóng ban tặng cho các người.”
Con quái vật tiến lại gần hơn, và vòng sáng tối tăm của cây quyền trượng thấm đẫm boong tàu với một thứ ánh sáng nhợt nhạt và bệnh hoạn. Vionax lùi xa khỏi cái lạnh chung quanh hồn ma trong lúc thủy thủ đoàn của cô gục ngã trước ánh sáng, linh hồn họ như hơi nước bay ra khỏi thân xác. Cô vấp phải một cái võng và ngã ngồi xuống sàn. Cô cố lùi ra xa khỏi Karthus, bò qua thi thể của những người đồng hành.
Cái võng bên dưới cô chuyển động.
Tất cả đều đang chuyển động, quằn quại như những con cá mới bị bắt đang há miệng đớp không khí ở đuôi thuyền. Màn sương vươn những xúc tu của nó ra từ chỗ vết rách trên những tấm vải, xuyên qua những đường khâu chắc chắn. Từng khuôn mặt xuất hiện trong màn sương, khuôn mặt của những người đã nhiều năm cùng cô ra khơi, những người cô từng kề vai chiến đấu.
Cái bóng to lớn của con quái vật phủ lên người cô và đoàn thủy thủ đã chết của chiếc Darkwill đứng bên cạnh hắn, hình dáng mờ ảo của họ hiện lên dưới ánh trăng.
“Không phải sợ cái chết đâu, quý cô Vionax,” Karthus nói. “Nó sẽ giải thoát cô khỏi mọi nỗi đau. Nó sẽ đưa tầm nhìn của cô ra khỏi sự tồn tại trần tục và cho cô thấy sự huy hoàng của cuộc sống vĩnh hằng. Hãy đón nhận vẻ đẹp và sự kỳ diệu của cái chết. Hãy rũ bỏ xác phàm của cô đi. Cô không cần nó đâu.”
Hắn đưa tay ra và ánh sáng bao bọc quanh cô. Cô hét lên khi nó xuyên vào da cô, vào từng thớ thịt, xuyên qua xương đến tận linh hồn. Hồn ma siết chặt tay lại và Vionax gào lên khi thấy mình bị xé nát từ trong ra ngoài.
“Hãy để linh hồn của cô tự do bay lượn,” Karthus nói, dùng móng tay sắc nhọn khắc thêm một dấu ấn khác lên trên cây quyền trượng. “Cô sẽ không thấy đau đớn, không thấy sợ hãi, không thấy khao khát gì ngoài vẻ đẹp của thứ ta phải cho cô thấy. Phép màu và sự kỳ diệu đang chờ đợi cô, phàm nhân. Sao cô lại không ao ước một sự sung sướng như thế nhỉ…?”
“Không,” cô nói trong cơn hấp hối. “Ta không muốn thấy.”
“Nhưng cô đã làm thế rồi,” Karthus nói.