Đọc truyện Tiểu Sát Tinh – Chương 55: Tuấn nghê nhuyễn giáp
Sáng sớm hôm sau, trong tĩnh thất, ngoài Nguyên Thông với Kim Ngộ ra, còn năm anh em họ Hoa, Nhất Quái và hai chị em Tích Tố, tất cả là mười người. Kim Ngộ đang tỏ vẻ thắc mắc vì y không tin mình là sư huynh của Nguyên Thông và cũng không tin mình họ Hướng như mọi người đã nói. Đồn thời, y cũng không xác định nổi mình là ai, nhưng y vẫn ngoan ngoãn nghe lời Nguyên Thông chỉ bảo mà nhắm mắt lại, ngồi trên một cái mễ (?).
Nguyên Thông điểm huyệt cho y mê man để tạm thời mất trí giác trước. Những ngườii khác đứng quanh đó đều chăm chú nhìn vào cử chỉ của Nguyên Thông. Nguyên Thông tay cầm chín mũi kim vàng dài ngắn khác nhau, thần sắc nghiêm trang. Tiếp theo đó, chàng liền giơ chưởng lên, chín mũi kim vàng đã phi cả vào các yếu huyệt của Kim Ngộ: nhân trung, bách hội, thần đình, thiếu thương, thân trụ, phong phủ, đại trùy, cự khuyết và thiên đột. Không những ném rất trúng mà mũi kim nào cắm nông hay sâu đều theo ý muốn của chàng.
Như Sư cũng là người biết y lý, chỉ thấy cách dùng kim châm các huyệt của Nguyên Thông, y đã thán phục vô cùng. Sau đó, chàng dùng tay nắm chuôi kim lay động để cứu chữa. Nhưng mọi người nhìn kỹ mới hay tay chàng không hề đụng vào thân kim, chỉ dùng chưởng phong đưa đi đưa lại mà lay chuyển chín mũi kim.
Một lát sau, mọi người thấy trán của chàng toát mồ hôi ra, rồi lại thấy chàng đưa bàn tay qua những mũi kim đó, đưa tới đâu, những mũi kim tự động bay lên và dính cả vào bàn tay của chàng. Tay chàng không khác một miếng đá nam châm vậy, thật là thần diệu khôn tả.
Chàng lấy Địa Phủ Huyền Tinh ra nhỏ hai giọt vào mồm Kim Ngộ, rồi xoa bóp cho bệnh nhân một hồi để dẫn linh dược lên trên ót, chỗ bị thương của bệnh nhân.
Xong đâu đấy, chàng rỉ tai Kim Ngộ, khẽ nói:
– Đừng lên tiếng nói vội, mau hành công ba vòng, rồi chúng tôi sẽ nói rõ nguyên nhân cho mà nghe.
Hướng Tam như nằm mơ mới thức tỉnh, nghe thấy Nguyên Thông dặn bảo như vậy liền không chần chừ gì hết, nghe lời vận công ngay. Thì ra, sau khi khỏi bịnh rồi, những chuyện dĩ vãng tựa như một giấc mơ vừa thoảng qua vậy. Trong đầu óc của Hướng Tam tựa như một tờ giấy trắng, y tưởng tượng là mình đang ở trong khách điếm tại Kim Lăng thôi, còn từ khi bị kẻ địch ám hại cho đến giờ, từng trải những gì thì quên hết, không còn nhớ lại một tý gì nữa. Nguyên Thông cũng ngồi xếp bằng tròn vận công điều tức.
Nhất Quái dẫn các người rón rén lui ra ngoài tĩnh thất. Trên đại sảnh đã bày sẵn một tiệc rượu để chờ Nguyên Thông chữa bệnh xong cùng Hướng Tam với các người ra ăn nhậu.
Hướng Tam hành công ba vòng xong, người đã tỉnh táo như thường. Y bỗng thấy Nguyên Thông tủm tỉm cười và chăm chú nhìn mình, liền kinh ngạc đứng dậy hỏi:
– Nguyên đệ, ngu huynh có điều gì không nên không phải mà đệ cứ nhìn chăm chú như thế?
Nguyên Thông ân cần hỏi y rằng:
– Hướng sư huynh có cảm thấy trên đầu óc đau nhức hoặc khó chịu không?
Hướng Tam ngơ ngác đáp:
– Ngu huynh thấy tỉnh táo và sảng khoái lắm, chưa hề bao giờ lại thấy dễ chịu như thế này cả. Nghe lời nói của hiền đệ, hình như vừa có chuyện gì xảy ra, phải không?
Nguyên Thông thở dài một tiếng, kể lại cho y biết về bệnh thất tâm của y như thế nào.
Giọng nói của chàng rất ôn tồn.
Hướng Tam hổ thẹn vô cùng, hỏi lại:
– Ngu huynh sống một năm trời u u mê mê chẳng biết gì hết. Nguyên đệ, mối huyết hải thù của đệ đã trả xong chưa?
Nguyên Thông cau mày đáp:
– Việc phục thù của đệ hãy còn trắc trở nhiều lắm, bây giờ nói rất dài dòng, để hôm nào thư thả đệ sẽ nói cho nghe?
Hướng Tam theo Nguyên Thông vào trong đại sảnh, từ Tích Tố đến năm anh em họ Hoa y cũng không nhận ra được. Anh em họ Hoa hiểu bệnh của Hướng Tam cho nên cả năm người đều đứng dậy. Như Long nói:
– Hướng tiếu hiệp mới lành bịnh, xin hãy vào ngồi đây để lão phu kính tiểuhiệp ba ly, tạ tội vô tri của chúng tôi đã bắt tiểu hiệp phải làm lụng vất vả.
Hướng Tam vội tiến lên, vẻ mặt ngơ ngác đáp:
– Tiểu bối tâm thần hoảng hốt được các vị tiền bối cho ở lại đây nên mới sống sót đến giờ, xin các vị nhận cho tiểu bối một lạy cảm tạ ơn sâu.
Nói xong, y liền quỳ xuống vái lại. Như Sư vội nâng ly lên cười, bà nói:
– Tiểu hiệp làm như thế này, có khác gì mắng chửi anh em chúng tôi không có một chút nghĩa khí giang hồ.
Hướng Tam nghe vậy không quỳ nữa, nhưng trong lòng cảm động vô cùng. Nguyên Thông lại giới thiệu mọi người cho Hướng Tam biết rồi mới cùng ngồi ăn. Mọi người đang vui vẻ truyện trò, thì bỗng gia đinh chạy vào thông báo:
– Ngoài cửa có một vị tên là Khô Trúc Tú xin vào yết kiến trang chủ.
Như Long cả mừng vội nói:
– Khô Trúc Tú Hoàng Bình là bạn tri giao của anh em tiểu điệt. Mời Đàm thúc thúc với các vị cứ việc nhậu nhẹt đi, để tiểu điệt ra đón y.
Anh em họ Hoa xin lỗi Ký Ngu với mọi người xong liền đứng dậy đi ra ngoài đón khách.
Nguyên Thông nghĩ đến chuyện núi Võ Đang đêm bị đánh lén liền khẽ hỏi Nhất Quái rằng:
– Khô Trúc Tú là một trong những người tấn công lén núi Võ Đang, ông có biết y là người như thế nào không?
Nhất Quái có vẻ không tin, hỏi lại:
– Khô Trúc Tú là người chính trực xưa nay, sao Nguyên nhi lại nói như thế, chẳng lẽ Nguyên nhi nhận lầm người chăng?
Nguyên Thông vừa cười vừa đáp:
– Cháu đã dùng thủ pháp Phi Hoa kiềm chế huyệt đạo ở bên tay phải của y, chờ lát nữa xem y vận dụng tay phải có được linh hoạt không thì sẽ biết liền. Chàng vừa nói dứt thì anh em họ Hoa đã dẫn Hoàng Bình vào tới, Như Long lớn tiếng nói:
– Hoàng đại ca tới chơi thật may mắn quá. Ngày hôm nay nhà đệ vừa có mấy vị, anh tuấn hậu khởi của võ lâm tới chơi, để đệ giới thiệu cho đại ca quen biết. Hoàng Bình cũng hào phóng hết sức đáp:
– Có thật không? Nếu vậy thì Hoàng Bình mỗ may mắn thật. Theo sự nhận xét của tiểu đệ thì bây giờ khắp thiên hạ này không ai bằng một vị họ Thẩm.
Nói tới đó, y vừa nhìn thấy Nguyên Thông tại đây, mặt liền biến sắc, và cũng như bị sét đánh ngang tai, y không ngờ ở đây lại gặp được người mà mình phục nhất nhưng không dám gặp mặt. Y là người cao niên lão luyện, nói tới đó liền ngắt lời ngay, lớn tiếng cười đổi giọng nói tiếp:
– Hoa huynh nói rất phải, mỗ thấy mấy vị tiểu hiệp đang ngồi ở quanh đây đều là những anh hùng cái thế cả.
Giọng nói của y khách sáo như vậy, Nhất Quái với Nguyên Thông các người phải vội đứng dậy nghênh đón.
Nhất Quái vừa cười vừa hỏi:
– Hoàng lão đệ còn nhận ra lão phu không?
Giọng nói của ông ta rất khôn khéo không khác gì bảo cho Hoàng Bình biết những người có mặt tại đây đều là những người có mặt trong võ lâm, nhưng Hoàng Bình cau mày một hồi mà không nghĩ ra Nhất Quái là ai.
Nhất Quái mỉm cười nói tiếp:
– Lão phu là Đàm Ký Ngu, sau khi bị tai kiếp mặt mũi thay đổi quá nhiều nên Hoàng lão đệ không nhớ ra phải không?
Hoàng Bình liền chắp tay cúi đầu vái chào đáp:
– Thế ra là Đàm lão tiền bối, tiểu bối thất lễ xin lão tiền bối thứ tội cho.
Rồi Nhất Quái giới thiệu bọn Nguyên Thông các người cho y. Y thấy tâm thần hoảng hốt, đầu đã toát mồ hôi lanh, thái độ khác thường. Có lẽ là vì bị ám ảnh bởi Nguyên Thông có mặt tại đây. Đàm Anh là người rất tinh nghịch, cầm chén rượu lên rót đầy, đưa tay ra đẩy một cái và nói:
– Lão tiền bối vẫn mạnh giỏi đấy chứ, xin mời lão tiền bối chén rượu này.
Chén rượu từ từ bay ra, Hoàng Bình thấy nàng hãy còn ít tuổi nên nghĩ nội lực của nàng có mạnh đến đâu cũng không bằng được mình, vì thế y chỉ đưa tay trái đỡ thôi. Như Báo đã biết tài ba và sức lực của Đàm Anh như thế nào rồi, do vậy, liền bụng bảo dạ rằng: “Phen này lão Hoàng nguy tai”. Nhưng y không tiện nói, đành chỉ ho một tiếng để báo hiệu cho người bạn già biết thôi. Ngờ đâu, Đàm Anh rất khôn ngoan và không…… [X] tinh nghịch, nàng sợ Hoàng Bình biết ý đó vội đỡ lời ngay:
– Bác Như Báo cũng muốn uống một ly rượu ư?
Nàng nói vừa dứt thì Hoàng Bình vừa đụng vào mép chén, mọi người đã thấy y biến sắc mặt, người lảo đảo mấy cái, hai má đỏ bừng, nhưng vẫn gượng mà đỡ được ly rượu đó, vì người lảo đảo nên rượu trong chén đổ một nửa ra áo.
Y ngẩng đầu lên uống cạn nửa ly rượu ấy, rồi lắc đầu nói:
– Công lực của Đàm cô nương thâm hậu thật, già này đã bị bêu xấu trước mặt quý vị rồi.
Đàm Anh như là người không có ẩn ý, liền đáp:
– Nếu Hoàng lão tiền bối dùng tay phải đỡ thì ly rượu không bị như thế đâu. Hoàng Bình cười gằn hai ba tiếng rồi vội nói sang chuyện khác. Uống qua ba tuần rượu, Hoàng Bình đứng dậy lấy một lá thư đưa cho Như Long và nói: – Lúc tiểu đệ đi tới ngẫu nhiên gặp một người bạn cũ nhờ đệ gửi một lá thư lên đây, mời huynh hãy đọc qua lá thư này, tiểu đệ có việc phải đi nơi khác, xin cáo từ quý vị.
Y đưa lá thư xong, cương quyết cáo từ ra đi, tha hồ anh em họ Hoa giữ như thế nào y cũng không ở lại. Anh em họ Hoa tiễn Hoàng Bình đi, vì nhận thấy cử chỉ của Đàm Anh vừa rồi thất lễ với một người bạn như thế thật không nên không phải nên cả năm anh em có vẻ không vui, hậm hực đi vào. Nhưng cả năm cũng cảm thấy không tiện nói Đàm Anh.
Đàm Anh thấy vậy liền chẩu môi hỏi:
– Mấy vị bá bá tức giận cháu phải không?
Như Long thở dài đáp:
– Không phải là chúng tôi tức giận cô đâu, nhưng muốn khuyên cô vài câu, sau này đừng có giở những trò ấy ra để làm mất lòng bạn bè.
Đàm Anh vừa cười vừa hỏi tiếp:
– Bá bá coi y là bạn thân đấy à?
Như Long nghiêm nét mặt đáp:
– Tại sao cháu gái của lão lại nói như thế? Chẳng lẽ Hoàng Bình có điều gì không nên không phải với anh em họ Hoa chúng tôi hay sao?
Nguyên Thông xen lời nói:
– Thưa Hoa lão tiền bối, theo sự suy xét của tiểu bối thì chắc chắn lá thư vừa rồi bên trong có tin chẳng lành.
Như Long liền bóc lá thư ra xem, quả nhiên sắc mặt y đổi ra rầu rĩ vô cùng. Y chẳng nói chẳng rằng, đưa ngay cho lão nhị đọc. Lá thư ấy tựa như một con rắn độc, người nào xem xong cũng biến sắc mặt, sau cùng đến tay lão ngũ. Như Sư miễn cưỡng cầm lên xem, rồi với giọng hậm hực nói:
– Đại ca, Đàm thúc thúc với Thẩm tiểu hiệp không phải là người ngoài, nhất là tiểu hiệp là tử địch của núi Vạn Dương sao chúng ta không đem việc này ra bàn với hai vị, xem hai vị có ý kiến gì hay không?
Đàm Anh cả cười đỡ lời:
– Phải đấy, Vạn Dương sơn chủ chỉ sợ có một người thôi. Người ấy chính là Nguyên đại ca, các bác có chuyện gì khó khăn xin cứ nói đi, Nguyên đại ca chúng cháu không bao giờ khoanh tay đâu.
Như Long gượng cười đưa lá thư cho Nguyên Thông và Nhất Quái. Nhất Quái cầm lá thư lên đọc:
– Bổn sơn định đến mồng năm tháng năm sẽ cử hành Khai Phủ Đại Điền, nghe nói quý trang có một bộ Tuấn Nghê Nhuyễn Giáp, mong trong mười ngày sao cho người đưa lá thư này đem về để bổn sơn sử dụng, việc này liên quan đến sự sống chết tồn vong của quý trang, mong quý vị đừng có coi thường.
Nguyên Thông cười ha hả nói:
– Một bộ Tuấn Nghê Nhuyễn giáp mà đối phó nổi ta hay sao?
Như Long thấy Nguyên Thông coi thường cái áo giá báu gia truyền của mình như vậy, biết chàng chưa hiểu cái áo giáp ấy lợi hại như thế nào nên ông ta giải thích cho chàng:
– Cái áo giáp gia truyền của lão đao kiếm chép không lọt vào được, kỵ cả nước lẫn lửa, thật là dị thường, công lực của thiếp hiệp cao minh đến đâu cũng không làm gì được nó đâu.
Nguyên Thông chỉ cười thôi chứ không tiện nói nhiều, Nhất Quái bỗng xen lời:
– Chẳng lẽ chúng dám cướp áo của các hiền điệt hay sao? Chung ta thế nào cũng phải ra tay một phen mới được.
Tích Tố cũng nói:
– Khô Trúc Tú Hoàng Bình rõ ràng trông thấy Nguyên đại ca ở đây mà còn dám đưa thư ra, đủ thấy y tin tưởng thể nào cũng lấy được áo giáp này, không hiểu quý vị tiền bối có khuyết điểm gì lọt vào tai y không mà y bắt quý vị thế nào cũng phải nộp cái áo giáp đó như thế?
Anh em họ Hoa không biết yếu điểm của Vạn Dương Sơn đã bị Nguyên Thông điều tra rõ sự thật, cho nên, nghe thấy Tích Tố nói như vậy, họ vừa kinh ngạc vừa kính phục và không giấu diếm sự bí mật nên liền kể ra cho mọi người nghe. Như Long là anh cả thấy bốn người em đưa mắt ra hiệu thúc giục mình, liền thở dài một tiếng và nói:
– Nội quyến của anh em tiểu điệt không hiểu bị ai dùng thủ pháp làm độc hiểm vào tam tiêu trọng huyệt, anh em hiền điệt đã dùng hết cách rồi mà không sao cứu chữa được. Mãi đến tháng trước thì núi Vạn Dương mới sai một người đem một tờ giấy xuống, nói rõ sự thật và cấm không được tiết lộ ra bên ngoài bằng không sống chết chúng không lý đến.
Nguyên Thông, Tích Tố và Đàm Anh đưa mắt nhìn nhau. Rồi Tích Tố đứng dậy nói:
– Lão tiền bối đã nói rõ ra như vậy, không biết có vui lòng cho phép anh em tiểu bối được xem vết thương của các vị quý quyến không? Chưa biết chừng Nguyên đại ca có thể cứu chữa được cũng nên.
Như Sư vội đáp:
– Chúng tôi cũng biết Thẩm tiểu hiệp y học thông thần, nên anh em chúng tôi chưa nói rõ ra vội là nhờ thiếu hiệp ra tay cứu chữa để khỏi bị tên ma đầu ấy nắm chuôi dao ức hiếp hoài.
Nguyên Thông cũng đứng dậy đáp:
– Tiểu bối xin tuân lệnh, vậy mời các vị lão tiền bối dẫn đường cho. Anh em họ Hoa, người nào người ấy đều có gia thất hết, con cái thành đàn. Trong nội viện, không những năm vị phu nhân bị thương mà có mười bẩy đứa trẻ cũng bị nốt. Nguyên Thông thăm bệnh cho từng người một, rồi trợn ngược đôi lông mày lên nói:
– Các vị tiền bối cứ yên tâm, tiểu bối có thể cứu chữa khỏi hết được.
Anh em họ Hoa nghe thấy chàng nói vậy mới tươi cười. Nguyên Thông nói xong, ra tay chữa ngay, chàng vận công lực vào hai cánh tay, rồi giơ lên cách không điểm vào vết thương của những người bị thương kia. Môn Đàn Chỉ Thần Công cách không điểm huyệt này, tuy không phải là tuyệt học, nhưng cũng ít người làm được. Tích Tố với Đàm Anh đã thấy chàng chữa như thế rồi nên không lấy làm lạ, riêng có Nhất Quái với anh em họ Hoa thì thấy làm lạ hết sức. Người nào người nấy nhìn vào hai tay của Nguyên Thông cho tới khi chàng chữa đến người cuối cùng. Mọi người thấy chàng uể oải, ngồi xuống ghế tự vận công điều tức.
Anh em họ Hoa thấy võ công của Nguyên Thông cao siêu như vậy, kính phục hết sức. Nguyên Thông chưa điều tức xong, nội quyến của họ Hoa đã tỉnh táo và lành mạnh hết. Thế là vợ chồng cha con lại được xum họp yên lành, ai nấy đều vui vẻ vô cùng.
Vì dùng sức quá độ, Nguyên Thông phải điều tức đến hai tiếng đồng hồ. Xong, chàng từ từ đứng dậy ngấm ngầm ra hiệu cho Nhất Quái và Hướng Tam rồi cùng rón rén bước ra nhà ngoài.
Tích Tố và Đàm Anh cũng nhẹ nhàng ra theo. Nhân dịp đó, Nguyên Thông liền kể chuyện Ứng Thành Luân đã tác oai tác quái thế nào cho Nhất Quái và Hướng Tam nghe. Riêng có chuyện Long Hổ Dị Cái chàng không nói ra vì sợ Hướng Tam nóng lòng cứu phụ, lại dấn thân vào chốn nguy hiểm. Một lát sau, anh em họ Hoa hớn hở bước ra cảm ơn Nguyên Thông. Nguyên Thông chờ anh em họ Hoa nói hết lời mới nghiêm nghị nói:
– Năm vị lão tiền bối, tuy bây giờ hậu họa đã hết rồi, nhưng theo sự nhận xét của tiểu bối thì vẫn phải biếu cho y bộ nhuyễn giáp kia mới được.
Như Báo la lớn:
– Vạn Dương Sơn hà hiếp người quá đỗi, anh em lão phu đang định đối phó với chúng, sao Thẩm thiếu hiệp lại nói như thế, có phải khinh thường Hoa Gia Ngũ Hùng chúng tôi không?
Nguyên Thông thủng thẳng đáp:
– Người không có tội tình gì, chỉ tại tàng trữ vật báu mà mang tội? Vạn Dương Sơn chủ đâu đâu cũng có tay chân, hành động ác. Là tiểu bối xin nói thật, với lực lượng của quý trang địch không nổi đâu, theo ý của tiểu bối thì có bao hàm một kế, bắt cá hai tay.
Như Sư thành thật hỏi:
– Thế nào là bắt cá hai tay?
Nguyên Thông đáp:
– Quý vị hiến cái áo giáp này cho y, trước hết có thể giữ được an ninh cho quý trang, đây là kế hoãn binh. Nhuyễn giáp đến tay y, y dùng để đối phó với tiểu bối. Và người mặc cái áo giáp đó ắt hẳn phải là Ứng Thành Luân. Tiểu bối đang lo không có cách nào khiến người ta tin Van Gia Sinh Phật với Vạn Dương Sơn chỉ là một người; nếu bây giờ trên người Vạn Gia Sinh Phật có áo nhuyễn giáp này thì vậy là tang chứng rõ rệt, đó là kế dụ địch. Như vậy hiến cái áo cho y, có phải chúng ta thi hành được hai kế một lúc không? Chẳng hay quý vị lão tiền bối có đồng ý không?
Như Sư đứng dậy vỗ tay tán thành:
– Ý kiến của tiểu hiệp rất hay, nếu vì cái áo giáp đó mà chứng tỏ được tội ác của Vạn Gia Sinh Phật thì anh em chúng tôi còn gì hân hoan bằng. Nói tới đó, y ngừng giây lát rồi lại nói tiếp:
– Nhưng làm sao mà tiểu hiệp lại biết rõ Vạn Gia Sinh Phật với Vạn Dương Sơn chủ là một người?
Nguyên Thông tỏ ra rầu rĩ, kể chuyện bị Vạn Gia Sinh Phật uy hiếp như thế nào cho mọi người nghe, sau cùng, chàng nói tiếp:
– Chúng ta dùng cái áo nhuyễn giáp để làm kế dụ địch, công việc xong xuôi, tiểu bối thế nào cũng đem về trả cho quí vị và cảm ơn quí vị đã giúp cho công việc hoàn thành.
Như Long cười ha hả đáp:
– Thẩm tiểu hiệp nói như vậy khinh thường Hoa Thị Ngũ Hùng chúng tôi quá. Tuấn Nghê Nhuyễn Giáp là vật ngoại thân và cũng không phải là anh em lão phu đem theo từ khi lọt lòng mẹ. Hồi nãy chúng tôi vì bực mình Vạn Dương sơn chủ ức hiếp mà chưa nói rõ cho tiểu hiệp nghe thấy thôi. Vật này có ích diệt trừ yêu ma thôi: để trong tay anh em lão phu chỉ mang thêm họa, sau này công việc xong, nguyện xin tặng lại cho tiểu hiệp để cảm ơn ngày hôm nay đã cứu toàn gia chúng tôi.
Nguyên Thông vội xua tay nói:
– Như vậy không được, tiểu bối không dám nhận đâu.
Võ Lâm Nhất Quái vừa cười vừa đỡ lời:
– Nguyên nhi, vì phải đối phó với đại hội mùng năm tháng năm sang năm nên còn có nhiều việc phải sửa soạn, xin cáo từ chủ nhân..
Nguyên Thông vâng lời. Nhưng quay đầu lại thì không thấy Hướng Tam đâu hết, chàng vội hỏi:
– Hướng sư huynh đâu?
Hoa Như Sư đỡ lời:
– Hướng tiểu hiệp vừa đứng dậy đi ra, nhưng trông sắc mặt có vẻ khó chịu lắm. Nguyên Thông nghe nói liền đáp:
– Có lẽ Hướng sư huynh nghe tiểu bối nói đến Vạn Gia Sinh Phật và nghe thấy Ngụy bá bá bị hại nên anh ấy phẫn uất mà đi trước cũng nên.
Nói xong, chàng định đuổi theo gọi Hướng Tam trở lại. Võ Lâm Nhất Quái vội ngăn cản:
– Muốn đi thì gọi Anh nhi, Tích Tố đi cùng. Ba cây sáo không cùng đường thì làm sao mà hợp bích được? Còn việc đuổi theo ăn mày phải để lão phu phụ trách cho. Đúng ngày mùng năm sang năm chúng ta gặp nhau ở trên núi Vạn Dương.
Nói xong, ông ta lên đường đi luôn. Nguyên Thông đang định mời Tích Tố và Đàm Anh lên đường, bỗng có một gia đình hốt hoảng chạy vào thưa rằng:
– Tuấn Nghê nhuyễn giáp đã mất, Đàm, La hai vị tiểu thư đang đuổi theo hai tên trộm.
Nguyên Thông nghe nói liền tung mình nhảy lên mái nhà.