Tiểu Sát Tinh

Chương 23: Mối họa tâm phúc


Đọc truyện Tiểu Sát Tinh – Chương 23: Mối họa tâm phúc

Tích Tố thấy ông già đó oai vệ như vậy, đủ biết ông ta không phải là người thường, nên nàng cũng không dám hiện thân ra trước mặt mọi người cứ ẩn núp ở đó xem tiếp. Nàng thấy Nhất Chi vừa cười vừa nói: “Tiểu đệ ra nghênh đón chậm xin sư huynh thứ lỗi cho.”

Ông già to lớn vạm vỡ ấy đưa mắt nhìn Cống Bắc và mọi người một lượt rồi lớn tiếng đáp: “Sư đệ mau giới thiệu mấy người bạn này cho ngu huynh, đừng để sư huynh của hiền đệ năm mươi năm nay không xuống núi, thất lễ với các bạn.”

Nhất Chi đáp: “Mấy vị này đều là bạn chí giao của tiểu đệ, đặc biệt đến đây cùng tiểu đệ nghênh đón sư huynh đấy.”

Mọi người hàn huyên vài câu xong, Tích Tố mới khẽ nói với Nhược Hoa rằng: “Vị này là sư huynh của Thẩm lão tiền bối nhưng ông ta tới một cách đột ngột quá, năm mươi năm không xuống núi rồi sao ngày hôm nay lại đến Lư Sơn làm gì? Chắc bên trong thế nào cũng có chuyện gì quan trọng lắm. Chị không thấy ông ta cau mày lại hay sao? Tuy ông ta vẫn tươi cười nhưng không sao che lấp được vẻ u buồn.”

Nhược Hoa hơi giận hỏi lại: “Hôm nay hiền muội làm sao thế? Nghi ngờ cả sư huynh của Thẩm gia gia?”

Tích Tố chỉ chớp nháy mắt mấy cái, nhưng không trả lời.

Nhất Chi có vị sư huynh này, ngoài Kính Thành với Lư Sơn Tam Lão thì không ai biết cả.

Thì ra sư huynh của Nhất Chi họ Cố tên là Cửu Như, tuy tuổi hơn Nhất Chi, nhưng vì tư chất hơi kém, nên tài ba còn kém Nhất Chi một mức, hơn nữa ông ta là người rất hiền lành không thích can thiệp vào việc của giang hồ. Ông ta bỏ mặc con cháu ở Hạ Khẩu, quê hương của mình, một mình ẩn cư trong núi Đại Ba làm bạn với hươu nai, nên người trên giang hồ rất ít ai biết tới.

Trước khi Nhất Chi chưa ẩn cư, hai sư huynh đệ vẫn thường đi lại với nhau, sau khi qui ẩn rồi, hai anh em mới ít gặp gỡ.

Cô bé đi cùng với ông tới chính là Đàm Anh. Nàng giận Nguyên Thông bỏ đi mất rồi nhất tâm lên núi Huyết Thạch để tìm ông mình là Lâm Nhất Quái. Vì không biết đường lối, nàng lại đi lầm lên trên [X] Tượng Nhai, núi Đại Ba chỗ ẩn cư của Cố Cửu Như.

Lúc ấy Cửu Như cũng đang có việc muốn kiếm Nhất Chi, vì vậy đã cùng Đàm Anh tới núi Lư Sơn. Suốt dọc đường hai người lại nghe việc người ta đồn Nguyên Thông bị thương nặng, Đàm Anh nóng lòng nóng ruột chỉ muốn tới nơi ngay để thăm người yêu. Ông già trăm tuổi này lại đi thong thả nên hai người vừa đi vừa gây gỗ luôn là thế, Cửu Như nhìn Đàm Anh vừa cười vừa nói: “Nếu ngu huynh không thương con tiểu quỷ này thì thật không can đảm xuống núi.”

Đàm Anh thấy nhiều người như vậy hổ thẹn vô cùng, trợn mắt lên nhìn Cửu Như.

Nhân Y đã nghĩ ra được Đàm Anh là ai rồi, liền cười thầm và nói: “Nguyên đại ca của cô bị thương nặng hiện đang tọa cửu quan một trăm ngày, trong thời gian đó không được tiếp kiến một ai cả, cô phải đợi một trăm ngày mới gặp được.”

Đàm Anh nghe nói hai mắt đỏ ngầu, cúi đầu xuống.

Nhân Y quay đầu hướng về phía Tích Tố, kêu gọi: “Hai cô còn núp trong đó làm chi, có mau ra tiếp bạn nhỏ không?”

Tích Tố với Nhược Hoa hai người hổ thẹn vô cùng, từ từ bước ra.


Vừa trông thấy Tích Tố, Đàm Anh đã biến sắc, nàng nghĩ đến chuyện dưới thung lũng Võ Đang, lửa ghen lại nổi lên đùng đùng.

Tích Tố đi tới gần muốn giơ tay ra kéo tay nàng, nhưng nàng đã sầm nét mặt lại khiến Tích Tố ngượng vô cùng.

Mấy ông già trông thấy vậy ngạc nhiên nhưng ai nấy đều cười ha hả ngay rồi cùng đi ra khỏi Thiên Cơ Liên Hoàn Cửu Nguyên trận ấy.

Đàm Anh định không đi theo, nhưng lại sợ không ra khỏi cái trận ma quỷ này, đành phải lững thững theo sau.

Kính Thành biết nàng là người có tính bướng bỉnh nhưng rất thương Nguyên Thông nên quay người lại đi tới cạnh nàng và hỏi: “Tại sao cô lại không thèm nói chuyện với chị họ La và chị họ Lý, bạn của Nguyên đại ca?”

Đàm Anh trợn to đôi mắt nhìn Nhân Y đáp: “Ông của cô ta đánh đại ca bị thương nặng như vậy, cháu còn nói chuyện với cô ta làm chi.”

Nhân Y vừa cười vùa hỏi tiếp: “Sao cháu ngốc thế, nếu cô ta là kẻ thù thật thì làm sao mà lên được Lư Sơn này?”

Đàm Anh hơi suy nghĩ một chút mới vỡ lẽ. Nàng thay đổi thái độ ngay, vội cười khì đi tới cạnh Nhược Hoa nắm tay nàng và nói: “Tiểu muội là Đàm Anh, xin chị lượng thứ cho sự thất lễ của tiểu muội.”

Nhược Hoa đưa mắt nhìn Tích Tố rồi khẽ nói: “Tôi không trách cô đâu!”

Thế rồi ba người đi sát cánh nhau cười nói vui vẻ.

Trong năm ngày Nguyên Thông tĩnh tu, Tích Tố với Đàm Anh chỉ đứng ở ngoài ngó vào để cho khỏi tương tư. Hai người đồng bệnh tương liên nên Tích Tố với Đàm Anh chơi với nhau rất thân.

Chỉ thoáng cái đã được chín mươi năm ngày, còn năm ngày nữa Nguyên Thông đã có thể ra khỏi mật thất rồi.

Trong thảo đường của Minh Hiên Tiểu Trúc, già trẻ mười mấy người đều nóng lòng đợi chờ, nhất là Cửu Như ngồi đứng không yên, hình như ông ta đang có việc gì khó giải quyết vậy.

Một trăm ngày đó liên quan đến sự thành bại rất lớn của cả một đời Nguyên Thông, vì vậy ai cũng phải lo âu hộ chàng.

Trong lúc mọi người đang lo âu thì bỗng trong Cửu Nguyên trận báo động.


Hoa Đắc Mộng vội chạy ra xem.

Không lâu ông đã đem m Sát Hoàng Thái Hà bị thương rất nặng uể oải trở vào thảo đường.

Vợ chồng m Dương Song Sát thừa lệnh xuống núi điều tra vụ Ngân Diện Thư Sinh, bây giờ chỉ thấy có một mình Thái Hà trở về mà bị thương rất nặng, đủ thấy việc này có nhiều uẩn khúc.

Mọi người đều chăm chú nhìn Nhân Y cứu chữa cho Thái Hà. Diệu Thủ Nhân Y chỉ ra tay cứu chữa một lát là Hoàng Thái Hà thoát hiểm ngay.

Thái Hà tỉnh táo rồi trông thấy nhiều cao thủ đứng quanh như vậy, yên dạ vô cùng định đứng dậy để nói, Nhất Chi bảo nàng khỏi phải lễ phép cứ ngồi yên đó mà nói. Nàng thở dài một tiếng mới nói: “Cái tin La lão tiền bối với thiếu chủ, hai người đấu với nhau cùng bị thương nặng đã loan khắp giang hồ. Trong mấy tháng ngắn ngủi trên giang hồ đã xảy ra rất nhiều tai biến.”

Cống Bắc không tin trong giang hồ bây giờ lại có nhân vật lợi hại nào dám gây vũ bão với Song Thánh như thế, nên ông ta cười ha hả xen lời: “Hoàng Thái Hà hiền điệt cũng là người có tên tuổi năm xưa, sao cùng kinh hoảng như thế được?”

Kính Thành vội đỡ lời: “Công lực của Hoàng Thái Hà có thể ngang với các người chưởng môn các phái bây giờ, nhưng La huynh có biết y thị trúng phải chưởng thương gì không?”

Lúc ấy trong thảo đường yên lặng như tờ, vì chưa ai được trông thấy rõ vết thương của Hoàng Thái Hà, nên không biết y đã bị thương tích gì.

Kính Thành lắc đầu thở dài nói: “Vết thương của y là trúng phải Long Hổ trưởng của lão ăn mày họ Ngụy.”

Đắc Mộng ngẩn người ra kinh ngạc nói: “Dù lão ăn mày họ Ngụy có to gan tày trời cũng không dám đụng đến một ngọn cỏ của Lư Sơn chúng ta.”

Đàm Anh cũng chẩu môi xen lời nói: “Ngụy Bang chủ của Cái bang bị người ta ám hại ở trong vực thẳm Tiết Nhân Độ dưới núi Võ Đang mất tích rồi.”

Nhân Y nghe nói tỏ vẻ nghi ngờ: “Lão cũng biết chuyện lão ăn mày họ Ngụy mất tích từ trước kia rồi, như vậy kẻ đả thương Thái Hà tất phải là Long Lập đại đệ tử của y?”

Nhược Hoa nói: “Liệu có phải là Hướng Tam sư huynh ra tay không?”

Nhân Y đáp: “Hướng Tam mất tích còn sớm hơn nữa, vả lại người của Cái bang chỉ có lão ăn mày già là còn miễn cưỡng đấu ngang tay với Thái Hà, còn những người khác thì làm sao đả thương nổi Thái Hà?”


Nói tới đó, ông ta bỗng quay lại hỏi Thái Hà: “Có phải hiền điệt bị mấy người vây đánh không?”

Thái Hà nghiêm nét mặt đáp: “Vâng, khi ở trong địa hạt Cửu Giang tiểu bối bị năm người bịt mặt vây đánh, bây giờ nghĩ lại thì những người đó quả thực là người của Cái bang.”

Cống Bắc nóng lòng sốt ruột thấy mọi người cứ thảo luận vấn đề Thái Hà bị thương hoài liền lớn tiếng nói: “Các người đừng hỏi chuyện bị thương nữa, hãy để cho Thái Hà kể chuyện gần đây trong giang hồ biến chuyển ra sao trước đã.”

Thái Hà liền kể mấy tháng nay trên giang hồ bỗng xuất hiện rất nhiều đám gian tà, chúng cứ đi năm người hay ba người một nhóm, tên nào tên nấy công lực rất cao cường, tài ba của chúng có thể tương đương với các chưởng môn của các môn phái, nhưng chúng không có bang hội gì cả và cũng không có một tổ chức cụ thể, chúng xuất hiện tới đâu nhân sĩ chính phái ở đó bị tai ách với chúng liền. Đối với các đại bang khi vào tới trong địa phận của những bang này chúng lại tập hợp mấy nhóm thành một lực lượng khá mạnh để phá phách môn phái ấy. Như ba tháng trước đây suýt tí nữa thì phái Hoa Sơn bị chúng tiêu hủy, nếu không gặp Ứng Thành Luân giáo chủ của giáo Minh m đi qua ra tay trợ giúp thì phái Hoa Sơn đã bị xóa tên trên giang hồ rồi. Ứng Thành Luân cải ác hướng thiện gây ảnh hưởng rất lớn cho giang hồ. Bây giờ người trên giang hồ đều coi y như một vị cứu tinh mà quên hết cả những hành vi gian ác của y xưa kia.

Cống Bắc lại hỏi tiếp: “Chẳng lẽ những người giang hồ ngày nay đã quên công duy trì chính nghĩa của võ lâm Song Thánh chúng ta rồi chăng?”

Nhất Chi có vẻ nản chí thở dài một tiếng và xen lời nói: “Nếu không có hành động thực tế trợ giúp cho họ thì những ấn tượng trước kia ngày càng lu mờ dần. Vả lại chúng ta gần đây người nào cũng chỉ biết giữ thân người nấy ẩn dật trong thâm sơn cùng cốc mấy chục năm không ra tạo phúc cho giang hồ thì họ còn nhớ gì chúng ta nữa. Theo ý mỗ thì mọi tai họa ngày nay mấy lão già chưa chịu xuống lỗ chúng ta đều phải gánh vác hết trách nhiệm.”

Mọi người thấy Nhất Chi nói như vậy, ai nấy đều lấy làm phải.

Cống Bắc nói: “Ý kiến của Thẩm huynh nói rất đúng. Năm xưa lúc đại phá m Minh giáo nếu huynh không kịp thời ngăn cản lão đã giết chết lão ma Ứng Thành Luân rồi. Như vậy ngày nay lấy ai ra mà cứu nguy cho phái Hoa Sơn. Phái Hoa Sơn bị tan rã thì tội của chúng ta còn lớn hơn thế nữa. Không ngờ giáo chủ của Huyền Minh giáo lại cải tà quy chính mau chóng như vậy, thực là hiếm có.”

Nhất Chi chỉ tủm tỉm cười không nói. Nhân Y lại hỏi Thái Hà: “Còn Thiếu Thần có phát hiện gì không? Sao y không cùng hiền điệt trở về một thể?”

Thái Hà nghe hỏi mặt phấn khởi, móc túi ra một cái lọ sứ dài như một cái quản bút và đáp: “Vợ chồng tiểu nhân đi đến Thiểm Tây thì gặp Vô Hình Kiếm Tôn đại hiệp. Đại hiệp giao cái bình này cho vợ chồng tiểu nhân và bảo, ‘Đây là Tục Đoạn Thần Dao của Ứng Thành Luân khảng khái tặng cho’. Đại hiệp bảo vợ chồng tiểu nhân mau mau đem về núi. Vợ chồng tiểu nhân đi đến Hiếu Cảm thì phát hiện mấy người khả nghi nên Thiếu Thần đã theo dõi chúng, chỉ có một mình tiểu nhân đem thuốc về thôi.”

Mấy vị lão nhân nghe Thái Hà nói Ứng Thành Luân đã khảng khái tặng Tục Đoạn Thần Dao đều ngạc nhiên và cảm động vô cùng.

Kính Thành vội đỡ lấy bình thuốc Tục Đoạn Thần Dao mở nút ra dùng mũi kim bạc lấy lên một chút bỏ vào lưỡi nếm thử. Nhận thấy thuốc ở trong bình quả thực là Tục Đoạn Thần Dao ông liền ngẩng đầu lên nói: “Thuốc quý báu như thế này, mà Ứng Thành Luân lại vui lòng tặng cho một cách khảng khái như thế thực không thể tưởng tượng được. Có ai ngờ chuyện đời lại thay đổi một cách mau chóng như vậy. Từ nay trở đi Kính Thành tôi không dám suy đoán một điều gì nữa.”

Cống Bắc cười khoái chí một hồi mới hỏi: “Đây là y cảm ơn chúng ta mà đền ơn lại, chứ có gì lạ lùng đâu mà phải suy với nghĩ. Nhưng không hiểu tại sao lão Tôn lại không về ngay Lư Sơn, y còn đi đâu nữa?”

Thái Hà đáp: “Khi giao bình thuốc này cho tiểu bối, Tôn đại hiệp có nói ông tạm ở lại cạnh Ứng đại hiệp một thời gian để làm một việc hữu ích cho người đời đã, đại hiệp gọi Thành Luân là đại hiệp đủ thấy ông kính trọng Thành Luân như thế nào?”

Cống Bắc nghe nói Tôn Hoán Nhiên phò tá Ứng Thành Luân như vậy vẻ mặt của ông ta rầu rĩ ngay hình như mất một vật gì.

Kính Thành thấy vậy biết ngay tâm sự của Cống Bắc vội xen lời nói: “Tôn huynh là người chính trực và nghĩa khí, tuy hâm mộ mà đi theo để phò tá Thành Luân nhưng đệ dám chắc không khi nào y lại quên được Cống huynh đâu. Cống Bắc huynh đừng có ngờ một bạn già kết giao với mình mấy chục năm như thế.”

Cống Bắc ấp úng một hồi mới đáp: “Đâu có, Ứng Thành Luân làm cho được Tôn huynh tâm phục mà giúp sức như vậy, Cống Bắc tôi rất vui mừng; có phải vì thế mà đệ rầu rĩ đâu.”

Tuy nói vậy nhưng người nào người nấy hay tin Hoán Nhiên theo Thành Luân đều có chung một cảm tưởng không vui. Ai nấy đều nhớ nhung Hoán Nhiên. Cũng vì vậy mà Tú Lan bỗng liên tưởng đến Nhất Tâm Cư sĩ Vương Hoán xuống núi đã ngót một năm nay, nàng vội hỏi khẽ Thái Hà rằng: “Lý đại tẩu, có hay tin gì về tam thúc không?”


Thái Hà trả lời bằng một cái lắc đầu.

Lúc ấy mọi người chú ý đến Vương Hoán.

Vương Hoán là một trong nhóm Lư Sơn tam lão, võ công rất cao siêu, không khi nào lại ngộ hiểm được, nên ai nấy đều ngờ vực hết sức, vì vậy Đắc Mộng mới phát biểu ý kiến trước: “Tuy hàng năm nay chúng ta không biết tin gì của tam đệ thực, nhưng võ công của y lợi hại như vậy, theo ý đệ thì y không bị nguy hiểm gì đâu, sư huynh cứ yên tâm.”

Mọi người nhận thấy ý kiến của Đắc Mộng rất có lý, ai nấy mới bớt lo nhưng riêng có Tú Lan vẫn suy nghĩ lo âu không ngớt.

Bỗng nghĩ ra một việc gì Đàm Anh táo bạo hỏi: “Vương gia gia với gia tổ Võ Lâm Nhất Quái hai người ai giỏi hơn ai, các vị gia gia có biết rõ không?”

Thấy nàng nói ra ngoài vấn đề, Tích Tố khẽ đẩy nàng một cái. Nhưng Đàm Anh vẫn tiếp tục trố mắt lên nhìn Nhất Chi chờ ông ta trả lời.

Thấy Đàm Anh hỏi một câu kì lạ như vậy, Nhất Chi không thể trả lời một cách trắng trợn suy nghĩ một lát mới đáp: “Mỗi người có một tài riêng, khó mà phân biệt ai hơn ai, nhưng về xử sự thì Đàm đại hiệp tế nhị hơn tam đệ của lão nhiều.”

Đàm Anh thấy Bạch Phát Tiên Ông khen ngợi ông mình thì mừng rỡ thầm, nàng vui vẻ nói tiếp: “Mười ba năm trước đây, gia tổ bị người ta hãm hại cứ phải ẩn núp trên Huyết Thạch Sơn, đến giờ vẫn bị giữ chân ở đó chưa thoát hiểm. Việc này Nguyên đại ca biết rõ nhất, không biết đại ca đã thưa cùng với gia gia chưa?”

Tuy Kính Thành biết Đàm Anh có một ông già, nhưng không biết chuyện Chí Ngu bị hãm hại, lúc Nguyên Thông trở về tới lại xảy ra chuyện đấu với Cống Bắc nên chàng chưa có thì giờ kể chuyện đó cho mấy ông hay.

Mọi người nghe thấy Đàm Anh hỏi như vậy đều biến sắc mặt chưa kịp hỏi, Đàm Anh lại nói tiếp: “Theo ý kiến của tiểu bối các vị gia gia không nên coi thường chuyện Vương gia đột nhiên biệt vô âm tín như thế.”

Nhất Chi đưa mắt nhìn Đàm Anh bụng dạ bảo rằng: “Con nhỏ này tính nết bướng bỉnh và điêu ngoa thực nhưng ý kiến của nó rất phải, không ngờ nó lại thông minh đến thế.”

Đàm Anh thấy Nhất Chi cứ chăm chú nhìn mình hổ thẹn vô cùng hai má đỏ bừng và nàng lại tưởng mình đã nói lầm nên ngượng nghịu không yên.

Nhất Chi thấy Đàm Anh lộ vẻ áy náy mỉn cười nói: “Lời của cô bé này rất có lý, chúng ta không nên coi thường chuyện đó, phải tra cứu ngay mới được.”

Đắc Mộng tỏ vẻ lo âu đỡ lời: “Thưa đại ca, để tiểu đệ xuống núi đi điều tra một phen nhé.”

Nhất Chi đáp: “Sắp mãn kỳ trăm ngày tọa quan của Nguyên nhi rồi. Để chờ nó tọa quan xong hỏi qua nó những chuyện mà mắt thấy tai nghe như thế nào, chúng ta bàn tính đã, rồi hãy định đoạt mọi việc sau.”

Nói tới đó ông ta quay đầu lại hỏi Nhân Y: “Kính Thành huynh nghĩ sao?”

Nhân Y đứng dậy vươn vai một cái những khớp xương kêu lắc cắc một hồi mới từ từ đáp: “Trăm ngày tĩnh tu của Nguyên nhi liên can đến kiếp vận của giang hồ sau này rất lớn. Nếu Vương Hoán huynh có sự gì không may chưa biết chừng bọn già chúng ta đều phải tái xuất giang hồ. Nhưng bây giờ việc cần nhất của chúng ta là phải canh phòng cẩn mật đừng để cho Nguyên nhi bị kinh hoảng mới được.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.