Tiểu Sát Tinh 2

Chương 56: Quả bất địch chúng


Đọc truyện Tiểu Sát Tinh 2 – Chương 56: Quả bất địch chúng

–—
Bên phía Chử Đồng và hai vị lão nhân áo gấm, trận đấu vẫn quá quân bình.
Nhờ Thượng Quan Linh lâm chiến, Tư Mã Phòng phấn chấn tinh thần, lão sử dụng Huyền ảnh đao pháp càng kinh động hơn trước.
Hai vị lão nhân đấu hai hướng tấn công Chử Đồng càng lúc càng thêm ác liệt.
Phía đấu trường bên phải một mình Miêu Sơn Nhất Hùng Mao Toại đấu với hai vị, lão nhân áo gấm lùn thấp và không râu, kiếm đao qua lại chớp nhoáng.
Không mấy chốc, song phong đã trải qua trên ba mươi hiệp vẫn chưa bên nào thủ thắng.
Trận đấu giữa ba người tạm quân bình.
Chỉ riêng trận đấu bên góc trái giữa Miêu Sơn Nhị Hùng Mao Thử và Trang chủ La Hán hợp công với lão nhân áo gấm mặt dài tình hình khác hẳn.
Miêu Sơn Nhị Hùng Mao Thử vì vướng Tần Bảo nặng nề trong tay, lại đấu với hai người Trang chủ La Hán và lão nhân áo gấm mặt dài đến hiệp thứ hai mươi đã thấy hắn rơi vào cái thế hạ phong.
Kiếm pháp càng lúc càng rối lọan, thân pháp chậm lại, chỉ còn chống đỡ không trả lại được chiêu nào.
Miêu Sơn Nhị Hùng Mao Thử lùi dần, vừa thầm tính kế đào tẩu.
Nhưng bốn bề tám hướng đều có bọn thuộc hạ La gia trang phòng thủ nghiêm ngặt Miêu Sơn Nhị Hùng không có cách nào thoát thân được.
Trong long hắn vô cùng hoang mang sợ hãi.
Bỗng Trang chủ La Hán hét to:
– Buông kiếm !
Lão xuất một chiêu kiếm nhanh như chớp sa xuống đầu Miêu Sơn Nhị Hùng Mao Thử.
Miêu Sơn Nhị Hùng Mao Thử hốt hoảng vung trường kiếm lên chống đỡ.
Soảng …
Trường kiếm của Miêu Sơn Nhị Hùng Mao Thử liền rơi ngay xuống đất.

Hắn đứng yên trố mắt nhìn Trang chủ La Hán, tâm thần rối loạn cực độ.
– Trường kiếm đã mất kể như thua trận, bây giờ phải làm thế nào để bảo vệ Tần Bảo.
Miêu Sơn Nhị Hùng Mao Thử thầm nghĩ.
Trang chủ La Hán nhìn Miêu Sơn Nhị Hùng Mao Thử, cất giọng dõng dạc:
– Ngươi đã thua rồi, đừng vọng động làm chi vô ích. Bây giờ ngươi hãy buông tên tiểu sát tinh Tần Bảo xuống đó, lão phu sẽ cho ngươi ra đi một cách an toàn bằng trái lại, đợi khi hối hận là chuyện đã muộn rồi.
Miêu Sơn Nhị Hùng Mao Thử trợn mắt:
– Không bao giờ, lão tặc đừng cuồng vọng vô ích, ta thà liều một trận chết sống với hai lão.
Hắn giơ ngọn hữu chưởng xòe ra biến thành năm ngọn trảo chờ xuất chiêu.
Trang chủ La Hán quát:
– Đó chỉ tại nơi ngươi ngu ngốc. Tên tiểu sát tinh Tần Bảo là gì của ngươi tại sao ngươi lại muốn chết chung với gã ?
Miêu Sơn Nhị Hùng Mao Thử đáp liền:
– Tần Bảo là bằng hữu của ta. Ta thề sống chết với bạn, không thể bỏ mặc gã cho lão sát hại được.
Trang chủ La Hán nổi giận:
– Lão phu đã niệm tình lượng thứ cho ngươi. Nhưng ngươi vẫn ương ngạnh đừng trách sao ta ra tay độc ác.
Trang chủ La Hán vung trường kiếm phóng tới đâm vào tử huyệt Miêu Sơn Nhị Hùng Mao Thử.
Bên kia đấu trường Miêu Sơn Nhất Hùng Mao Toại trông thấy Miêu Sơn Nhị Hùng Mao Thử lâm nguy, vô cùng khiếp hãi, toan phóng sang trợ chiến, nhưng hai lão áo gấm lùn thấp và không râu hiểu ý, đánh cản lại không cho Miêu Sơn Nhất Hùng Mao Toại thoát đi.
Bỗng có tiếng thét trong như hạc réo:
– Dừng lại !
Một chiếc bóng xanh nhỏ thó từ xa bay vút vào đấu trường nhẹ như làn mây.
Chiếc bóng nhỏ thó đáp xuống đứng bên cạnh Miêu Sơn Nhị Hùng Mao Thử.
Trong cơn thập phần nguy cấp chợt trông thấy có người tới, Miêu Sơn Nhị Hùng Mao Thử hoan hỉ đưa mắt nhìn xem đó là ai.
Chiếc bóng nhỏ thó áo xanh ngưng lại để hiện ra một ả thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần.
Nàng chính là Mộ Anh
Sau khi Tần Bảo ra đi rồi, ngày ngày Mộ Anh thấp thỏm lo sợ cho Tần Bảo trên đường sứ mạng chẳng hiểu có điều gì xảy ra bất tường cho vị hôn phu hay không.
Mấy lần Mộ Anh định nói với Tây Nhạc Mộ Hoằng cho nàng đi tìm chàng nhưng nàng hiểu rõ phụ thân nàng không đồng ý.
Trong lòng cứ mãi hồi hộp, phập phồng. Nửa đêm nàng lẻn rời khỏi trang viện ra đi tìm Tần Bảo.
Nàng tìm chàng hơn nữa tháng nay không gặp, trong long càng lo sợ thêm.
Nàng sục sạo các thị trấn, chiều nay vô tình nàng đi ngang qua dãy núi Ngủ Nhạc trông thấy tốp người lục đục kéo vào con đường nhỏ vào La gia trang.
Trong lòng nàng mới sinh ra mối nghi hoặc. Nàng ẩn mình vào một hang đá chờ trời vừa tối nàng sử dụng khinh công lẻn vào đây đúng lùc Miêu Sơn Nhị Hùng Mao Thử rơi kiếm.
Đang sắp đoạt mạng Miêu Sơn Nhị Hùng Mao Thử, chợt nghe có tiềng thét. Trang chủ La Hán giật mình, thu gọn thanh trường kiếm lại lui ba bước.
Lão nhân đưa mắt nhìn Mộ Anh thấy đó là một ả thiếu nữ trạc 16, 17 tuổi xinh đẹp tuyệt trần.
Lão ngạc nhiên hỏi:
– Cô nương là ai ?

Mộ Anh nhìn Trang chủ La Hán lạnh băng:
– Ta là Mộ Anh.
Trang chủ La Hán lại hỏi:
– Cô nương là ái nữ của ai, thuộc môn phái nào, lệnh tôn danh hiệu gì ?
Mộ Anh lạnh băng:
– Phụ thân của ta là Tây Nhạc Mộ Hoằng, chắc lão đã nghe tới tên rồi chứ ?
Nàng cố tình khoe danh hiệu Tây Nhạc Mộ Hoằng để đe dọa Trang chủ La Hán.
Luôn cả lão nhân áo gấm mặt dài đều giật mình một lượt. Hai người trố mắt nhìn Mộ Anh chăm chăm chẳng hề thấy chớp.
Trong long Trang chủ La Hán sinh nghi ngờ nàng mượn danh Tây Nhạc Mộ Hoằng can thiệp vào chuyện giữa lão và Tần Bảo.
Lão nhìn thẳng vào mặt Mộ Anh:
– Lời của cô nương có đúng không ?
Mộ Anh nghênh gương mặt ngọc:
– Nếu lão không tin thử qua một vài chiêu chưởng sẽ biết ngay ta có đúng thực là con gái của Tây Nhạc Mộ Hoằng hay không, cần gì phải dài dòng.
Giọng nói của nàng rất quả quyết khiến cho người nghe phải tin theo lời.
Lại nữa nàng là một trang mỹ nhân tuyệt theo lời nói giá đáng ngàn vàng đối với bọn đàn ông.
Trang chủ La Hán gật gù tỏ sự tự tin lời Mộ Anh nói thật.
Giọng nói của lão dịu lại:
– Cô nương tới đây có chuyện gì không ?
Mộ Anh khỉnh giọng:
– Nếu không có chuyện gì ta tới trang viện của lão làm chi chứ ?
– Chuyện gì cô nương hãy nói cho lão phu được biết.
Trỏ tay qua Tần Bảo bất động trong tay Miêu Sơn Nhị Hùng Mao Thử, Mộ Anh cất giọng lạnh lùng:
– Ta tới đây đưa Tần Bảo rời khỏi nơi hắc ám này, lão đã nghe rồi chứ ?
Mộ Anh trông thấy Tần Bảo hôn mê đoán biết chuyện gì đã xảy ra nên không còn nể nang Trang chủ La Hán nữa, nàng dùng từ cộc lốc đối với lão.

Trang chủ La Hán nhíu cặp lông mày nửa bạc:
– Tên tiểu sát tinh Tần Bảo có liên hệ gì với cô nương mà cô nương lại muốn đưa gã đi ?
Nghe Trang chủ La Hán gọi Tần Bảo là tên tiểu sát tinh, lửa giận trong lòng Mộ Anh cháy phừng phừng:
– Tần Bảo là vị hôn phu của ta, lão đã nghe rõ rồi chứ ?
Trang chủ La Hán lẫn lão nhân áo gấm mặt dài thảy đều sửng sốt bởi không ngờ Tần Bảo lại là rể đông sàng của Tây Nhạc Mộ Hoằng, một trong sáu vị đại kỳ nhân đương thời.
Điều này đã gây trở ngại cho Trang chủ La Hán không ít vì nếu lão giết Tần Bảo tất nhiên đã va chạm vào Tây Nhạc Mộ Hoằng, lão chưa phải là đối thủ.
Nhưng vì cái chết thảm của La Yến, lão cứ đinh ninh thủ phạm là Tần Bảo nên không thể nào buông tha được.
Trang chủ La Hán hỏi Mộ Anh:
– Cô nương định cứu tên tiểu sát tinh Tần Bảo phải không ?
Mộ Anh gật đầu:
– Tất nhiên ta phải cứu chàng bởi chàng là vị hôn phu của ta, chẳng lẽ ta để mặc chàng chết trong tay lão hay sao ? Lão đừng lảm nhảm.
Nàng nóng long cứu Tần Bảo, nên không còn giữ lễ độ với Trang chủ La Hán.
Trang chủ La Hán đổi giọng:
– Tên tiểu sát tinh Tần Bảo đã đắc tội với lão phu, dù hắn có là rể đông sang của lão đại kỳ nhân Mộ tiền bối ta cũng không thể nào dung thứ cho gã được.
Mộ Anh nhường cao đôi mày thu nguyệt:
– Chàng đã đắc tội gì với lão mà lão lại quyết không buông tha cho chàng ?
***


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.