Tiểu Sát Thủ Của Anh! Đừng Làm Loạn

Chương 45: Đến Babylon - Gặp Carol


Đọc truyện Tiểu Sát Thủ Của Anh! Đừng Làm Loạn – Chương 45: Đến Babylon – Gặp Carol

Tác giả: Vô Ngân Sarranglove

— ———

Không kể ngày đêm, Asisu từ Hạ Ai Cập cưỡi ngựa tới bán đảo Sinai, bắt ngang qua sa mạc Arabia rộng lớn mới tới được đất nước Babylon, thời điểm đó cũng đã qua nửa tháng kể từ lúc xuất phát.

Đứng trên gò đất cao nhìn xuống, Asisu thấy rõ một vương quốc xinh đẹp trải dài một màu xanh của thảm thực vật, nhà cao cửa rộng nối tiếp nhau, chỉ là cuộc sống của dân chúng lại không hoàn toàn ấm no như trong tưởng tượng của nàng, xa xa nơi đó  vẫn còn những con người đói khổ nằm co ro vì lạnh, những đứa trẻ khóc nháo đòi ăn, những phụ nữ mang thai vẫn phải phụ chồng làm việc kiếm sống,… 

Tóm lại thì nhìn vẻ ngoài là sang trọng nhưng thực tế bên trong là nghèo nát.

— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——–

Đất nước Babylon tọa lạc trong một thung lũng bằng phẳng, bên cạnh dòng sông Euphrate, là một vùng đất khô cằn và nắng hạn. Tuy vậy, nhờ vào bàn tay vun đắp khai phá của con người  nên vùng đất này dần dần trở nên phát triển và được xếp vào danh sách các cường quốc. Babylon được xem như một vùng đất bất khả xâm phạm bởi cả vương quốc gần như được bao bọc bởi một bức tường thành trải dài cao khoảng mười tám mét, để bảo vệ tường thành, người ta còn đào thêm hào sâu chạy dài theo bờ tường, không kể đến các thành lũy thành quách kiên cố xung quanh cũng khiến cho các nước lân cận ngưỡng mộ,…

Bằng trí tuệ và thực lực, lợi dụng điểm thuận lợi là đất đai phì nhiêu do dòng sông Euphrate mang nhiều phù sa bồi đắp hàng năm mà trồng ra vô số các loại hoa màu, lương thực,… Triều đình còn cho xây dựng những đập nước và kênh đào, thành lập một hệ thống thủy lợi trợ giúp vùng đất khô cằn thành vùng đất trồng trọt phì nhiu, người dân Babylon lúc bấy giờ mới có thể cày cấy, trồng trọt và chăn nuôi, có được cuộc sống sung túc, giàu có trên mảnh đất quê hương mình.

Asisu lẫn vào dòng người ngược xuôi đi qua cổng thành Ishtar, là một trong tám cửa vào vương quốc Babylon, cánh cổng Ishtar để lại cho lòng người ấn tượng sâu đậm bởi sự hung bạo của nó, hình ảnh những con bò hoang dã và rồng dữ tợn đều được bố trí khắp nơi trên cổng, dẫn lối vào thành có những bức tường đứng được bao phủ bởi phù điêu đắp nổi và các loại gạch màu sắc rực rỡ.


“Cô gái trẻ, xem thử vài bộ quần áo này đi, nhìn rất hợp với cô.”

Một bà cụ bán quần áo, vải thêu và trang sức có vẻ mặt từ ái chào hàng với Asisu, Asisu mắt điếc tai ngơ lướt qua nhưng sực nhớ một việc nên quay lại sạp hàng của bà cụ, lựa chọn một bộ quần áo mà nàng ưng ý nhất. Do lúc trước đi vội, nàng chỉ đem theo ít tiền, hiện tại cũng đã tiêu hết, thế nên lúc này đành tháo chiếc vòng tay của mình đưa cho bà cụ xem như là trả tiền. Bà cụ ngẩn người một lúc rồi mới hiểu ra, bà mỉm cười hiền hậu nhận lấy chiếc vòng trong tay nàng.

“Bà ơi, cháu có thể thay quần áo ở đâu ạ?” Asisu trưng ra bộ dáng tiểu thư dịu dàng, lễ phép hỏi.

“Cháu có thể thay ở đây, ta sẽ canh cho!”

Bà cụ chỉ ra phía sau sạp hàng của bà, nơi đó có một tấm vải dày thật lớn được căn thành bốn góc chắc chắn, mặc dù Asisu thấy hơi ngại nhưng bà cụ  đã nói canh  giúp nàng nên nàng yên tâm chui vào trong thay quần áo, nàng thật ra cũng không muốn rắc rối đổi quần áo, nguyên nhân chính là vì nàng đang ở Babylon, mặc quần áo hoàng gia Ai Cập sẽ bị người khác chú ý, khó mà hành động bí mật, không những vậy còn có thể dẫn đến tai mắt của Carol và Rakefi phát hiện nàng.

Mất vài phút Asisu mới bước ra,  dự định chào bà cụ rồi đi, không ngờ lại bị bà cụ gọi lại, bà nói chiếc vòng tay mà nàng đưa cho bà có giá trị hơn bộ quần áo, thế là bà đưa thêm cho nàng hai ghim cài tóc hình dáng cánh chim, một chiếc vòng cổ, một cặp lắc đeo chân và để nàng tự chọn một mảnh khăn choàng mà nàng thích.

Cũng vì lý do ấy mà hiện tại trên đường đi có một thiếu nữ  mang đậm nét Trung Đông đang lướt đi như gió, bóng dáng của nàng, thần thái của nàng, vẻ quyến rũ của nàng khiến bao chàng trai phải ngoái nhìn, say đến chẳng biết trời trăng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn, mày đẹp như vẽ, đôi mắt trong suốt không một tia tạp niệm, mũi cao thanh thoát, bờ môi đỏ tựa máu có hơi mím lại, tổng thể biểu cảm của Asisu lúc này có hơi phức tạp. Mái tóc dài đen mượt như nhung được cố định gọn gàng kiểu đuôi ngựa bằng ghim cài tóc, nó phần nào tạo nên vẻ ngoài hoạt bát và cá tính cho nàng, mặc áo váy lục nhạt thêu hoa văn hoa cúc trắng xen kẽ hoa văn lá cọ, vạt váy dài trên đầu gối chút xíu để nàng có thể thuận tiện cho việc đi lại, nói trắng ra là thuận tiện cho việc chạy nhảy rình mò, bên dưới là đôi chân bé xinh mang lắc, căn cứ theo từng bước đi của nàng mà kêu đinh đinh đang đang tựa như một khúc nhạc không lời vui tai.

Trước cung điện Babylonia ở khoảng cách không xa, Asisu có thể nhìn rõ quân lính Thượng Ai Cập bao vây bên ngoài, lớn tiếng yêu cầu tân vương Rakefi trả hoàng phi Carol về với họ, riêng Menfuisu lại mang bộ mặt kẻ đòi nợ âm trầm đứng một bên, không cần nói cũng biết Rakefi không cho cái đám loi nhoi này vào, mà cho vào thì có nghĩa hắn ngu ngốc tự dẫn hổ ăn mình đấy thôi.


Sau mảnh khăn choàng ẩn hiện nét cười châm chọc, thân hình như gió, vút một tiếng biến mất khỏi đám đông.

Menfuisu ơi Menfuisu, ngươi có bao giờ nghĩ đến người con gái mà ngươi ra sức bảo vệ, trên thực tế còn mạnh mẽ hơn ngươi, chỉ cần một thanh kiếm rỉ, người con gái ấy cũng dư sức giết được ngươi?________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________

Chờ đến đem tối dễ hành động, Asisu tung mình nhảy lên nóc cung điện, lấy khăn choàng trùm kín người, xác định hai bên không có ai mới từ từ lẻn vào, men theo ánh đèn treo trên trên tường nàng đi về phía trước, đi một lúc lại cảm thấy nơi này kỳ quái vô cùng, tại sao dọc đường đi nàng chẳng hề thấy một tên lính gác nào, phải chăng Rakefi quá an tâm với tường phòng vệ bên ngoài nên không cần người gác đêm hay đây một cái bẫy, hắn cố tình cho nàng lẻn vào rồi khiến nàng tự lọt lưới.  

“Asisu, có phải chị đấy không?””

Thanh âm mềm mỏng bất ngờ vang lên phía sau Asisu làm nàng giật bắn cả mình, nàng quay đầu lại cảnh giác nhìn người vừa gọi tên nàng, Carol. Carol hiện tại cả người đẫm nước, quần áo xộc xệch, đôi mắt đỏ hoe như thỏ trắng nhào vào người nàng rồi bật khóc nức nở.

“Chị, giúp em với, em muốn về Ai Cập…””

“Nín đi, em còn khóc sẽ có người tới đó! Nói chị biết đã xảy ra chuyện gì?” Ô hay, không phải cô thích ở đây lắm à, còn muốn lừa ai.

“Rakefi bắt em phải gả cho hắn, em không chịu thì hắn muốn bức em. Cầu xin chị đưa em đi…”


“Cái gì? Tên đó dám làm như vậy sao, thật không thể tha thứ!” Này cô em, tên đó hình như không mê nữ sắc, hắn cũng chưa muốn bị Menfuisu chém chết nha.

“”Á, chị đi đâu vậy?””

“Tìm Rakefi tính sổ!”

“Không đâu, em không muốn, hắn thật đáng sợ… Không…”

Asisu giả vờ tức giận nắm tay Carol kéo đi, mặc cho cô nàng ra sức vùng vẫy thì vẫn bị Asisu lôi sền sệt xuyên suốt hành lang, Carol không nghĩ tới Asisu sẽ làm ra hành động này, trong con ngươi xanh biếc thoáng qua tia chết chóc, cả người tràn ra sát khí mãnh liệt, mặc dù rất nhanh rồi biến mất nhưng vẫn không tránh khỏi mắt thần của Asisu. Ánh mắt khi đó của Carol khiến Asisu dựng đứng cả lông tơ, ánh mắt mang tia chết chóc và sát khí nặng như vậy không phải thứ một tiểu thư nên có, rõ ràng nó chỉ dành cho những sát thủ lành nghề thôi, đến cả Asisu nàng còn chưa có sát khí thế đâu.

Đến cuối cùng bí mật của Carol lớn cỡ nào, càng lúc nàng không thể nhìn thấu được Carol….

— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ———

“Đủ rồi Asisu,  ngươi cố tình có phải không?”  

Carol vung tay đẩy Asisu vẫn đang giữ chặt mình ra, lui về sau vài bước, trừng mắt nhìn Asisu như nhìn người chết, vẻ ngoài yếu đuối vừa rồi đã bay biến từ lúc nào chẳng thấy, thay vào đó là một khuôn mặt xinh đẹp đang tức giận.

“Em nói gì? Chị không hiểu?” Asisu nhăn mặt suy nghĩ


“Thôi cái trò giả ngu đó của ngươi đi. Rõ ràng biết ý đồ của ta lại còn làm ra cái vẻ thương yêu, ta chán ghét thái độ của ngươi.” Carol hung hăng nói, rút bên hông ra một thanh kiếm bạc lúc ban đầu đã bị che đi bởi áo choàng rộng, không tiếng động kề kiếm lên cổ Asisu.

“Carol, em…”

“”Gì?””

“”Chị nhớ chị có từng nói qua với em, chị ghét nhất là bị người khác kề kiếm lên cổ!”

Mặc dù bị động tác nhanh gọn của Carol làm cho ngạc nhiên nhưng Asisu vẫn cố bình tĩnh, nụ cười trên mặt càng lúc càng sâu hơn, xem ra Carol không phải địch thủ dễ đối phó, chỉ cần nhìn động tác của Carol lộ ra lúc này cũng biết cô đã qua huấn luyện chuyên môn, cuộc huấn luyện để trở thành “”sát thủ – kẻ giết người máu lạnh””.

Đêm giữa tháng mười, không khí ẩm ướt dần trở nên lạnh giá, gió ngoài sân thổi qua cuốn lên tầng tầng lớp lớp lá khô kêu xào xạc, ánh đèn loe loét rọi lên nền đất hai bóng hình người con gái cầm kiếm đối chọi nhau…

Một người như hoa sen xanh trầm lắng, hương thơm nhàn nhạt lại khó phai, ánh mắt bén nhọn sáng quắc sao trên trời mang theo ý cười mỉa mai lúc ẩn lúc hiện…

Một người như hoa sen hồng ngạo nghễ, hương thơm nồng nàn đến gay gắt, trong đôi mắt sâu sắc sự phẫn hận đã che giấu từ rất lâu nay lại buông thả cho tuôn trào… 

“Thật ra ngươi là ai?””


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.