Tiểu Sát Thủ Của Anh! Đừng Làm Loạn

Chương 44: Tâm tư nữ hoàng


Đọc truyện Tiểu Sát Thủ Của Anh! Đừng Làm Loạn – Chương 44: Tâm tư nữ hoàng

Minue hít sâu một hơi nhìn khung cảnh trước mắt, đây là Naratis – Lepolis cằn cỗi hoang tàn trong trí nhớ của toàn dân Ai Cập sao, thật không thể tin được. Thực ra hắn đã thức trắng mấy ngày, một đường cưỡi ngựa từ hoàng cung Hạ Ai Cập chạy tới đây, mục đích quan trọng là tìm bằng được nữ hoàng Asisu, hắn không thể đợi đến khi nữ hoàng quay về cung, đến lúc ấy chỉ sợ tất cả đã quá muộn, chỉ không nghĩ tới lần này đến Naratis -Lepolis lại có thể thấy được chốn thiên đường.

Có lẽ do Minue đang chăm chú quan sát con đường phía trước nên không nhận có hai người ẩn mình bên trong dân chúng, cố ý che dấu chính mình, lặng lẽ dõi theo nhất cử nhất động của hắn. Minue mơ hồ cũng cảm giác kỳ quái, nhận thấy có luồng ánh mắt lạnh lẽo nhìn mình, không nhịn được theo bản năng nhìn xung quanh nhưng ngoài dân chúng bình thường thì căn bản không thấy bất kỳ ai có hành động khả nghi, tuy vậy trong lòng hắn vẫn có chút dự cảm bất an,…

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Chủ nhân, kẻ ngài chờ đã đến.””

Hai nam tử mặc trang phục thuần đen kỳ quái, cung kính cúi người với thiếu nữ trước mặt, nàng nửa nằm nửa ngồi trên thành cửa sổ, tà áo lục sắc mềm mỏng rũ xuống che đi đôi chân thon dài, tay ngọc thản nhiên cầm chùm nho xanh mướt, chầm chậm ngắt từng trái cho vào miệng nhỏ, nhìn bề ngoài có vẻ như bất cần nhưng thực tế trong lòng lại ngàn xoay vạn chuyển.

“Chỉ mình hắn?”” Thiếu nữ khẽ cười quay đầu lại, giọng nói của nàng nhẹ như gió thoảng, trầm tĩnh lạnh nhạt.

“”Vâng, hiện tại hắn đang ở bên ngoài chờ chủ nhân.”” Một trong hai nam tử nói, còn lén ngước nhìn biểu tình của chủ nhân, chỉ thấy nàng vẫn cười như cũ, không biết nàng đang nghĩ gì.

“”Các ngươi gọi hắn vào, chính mình thì ở lại bên ngoài, đừng làm phiền chúng ta nói chuyện.”

Hai nam tử cung kính lui ra, không quá mười giây đã thấy một người đi vào, thân đầy bụi đường lại không dấu được vẻ anh khí bất phàm, cúi người quỳ xuống trước mặt thiếu nữ: “Thần xin kính chào nữ hoàng tôn quý, nữ thần của Hạ Ai Cập.”

“Ô kìa, vị tướng quân tài ba Thượng Ai Cập, chẳng hay ngươi tìm ta có việc gì? Và ta, một nữ nhân yếu đuối thì giúp gì được ngươi?” Asisu khẽ cười, vươn tay nhấc phiến vũ bên cạnh che miệng nói, âm thanh trầm thấp có chút trêu đùa nhưng ý vị bên trong lại là sự dò hỏi cùng hàn ý.


Minue xem như không quan tâm, thong dong tự tại, đôi mắt sáng ngời hướng thẳng nhìn Asisu, hắn biết rõ nàng tỏ thái độ như vậy vì sợ hắn đem nguy hại đến cho Hạ Ai Cập, thay Menfuisu đến đây làm gián điệp nhưng Minue tự biết chính mình ngay thẳng, hắn chẳng cần sợ nàng, cũng hiểu rõ Asisu là người biết lý lẽ,  sẽ không vô cớ giết người vô tội.

“Làm sao vậy? Trên mặt ta dính gì sao?” Mỗ nữ nào đó rất thích chọc người, đôi mắt như sao chớp nháy với Minue, Minue biết nàng cố tình đùa hắn nên cũng chẳng phản ứng lại, chỉ lặng lẽ cúi đầu nói tới chuyện chính khiến hắn tới Naratis -Lepolis tìm nàng.

“Nữ hoàng tôn kính, hy vọng ngài có thể rộng lòng thu nhận kẻ bề tôi này.”

Nghe lời đáp của Minue, Asisu thật sự cũng khá bất ngờ, không nghĩ tới một người trung thành với Menfuisu như Minue lúc này lại cúi người khẩn cầu nàng, rốt cuộc Menfuisu đã phạm sai lầm gì mà Minue lại giận dỗi chạy tới đây ấy nhỉ?

“Hả? Vì sao ta phải thu nhận ngươi? Ngươi và tên hoàng đế đần kia cãi vả gì à?”

“Ngài ấy thay đổi quá nhiều, thần đã không thể nhận ra vị hoàng đế anh minh của hai năm trước. Hiện tại ngài ấy cũng chỉ là một kẻ vì sắc quên đi triều chính, vì sắc gây bao chiến tranh loạn lạc, ngài ấy không hề nghe lọt lời khuyên của trung thần, chỉ luôn tán thành các ý kiến của những tên nịnh thần. Thần lại không thể dửng dưng nhìn dân chúng khổ sở vì ngài ấy, chỉ có thể tới tìm nữ hoàng, hy vọng nữ hoàng thành toàn.” Minue mím môi, trong ánh mắt đẹp mang theo ưu thương cùng thất vọng, hắn không muốn biết cũng không dám chấp nhận sự thật về Menfuisu, người cùng ăn cùng học cùng lớn nay lại như kẻ xa lạ.

Gió bên ngoài cửa sổ nhẹ nhàng lùa vào trong, từng đợt hoa đào bay phấp phới giữa hư không, Asisu khẽ thở dài nhìn Minue: “Muốn ta thu ngươi? Rất đơn giản, chỉ cần ngươi tuyệt đối trung thành với ta!”

“Thần có thể làm được!”

“Nếu ngươi đã nói như vậy, ta cũng không thời gian làm khó ngươi, từ nay ngươi sẽ ở lại đây, là dân của Hạ Ai Cập ta, nhưng… Nếu ta biết ngươi gây bất lợi cho ta, thì đừng trách ta vì sao tàn nhẫn. ” Nàng mỉm cười như gió xuân, chỉ là nơi đáy mắt lại như hàn băng lạnh thấu xương.

“Thần biết rõ!”


“Được rồi, ngươi đi ra đi!”

“Nữ hoàng, thật ra thần tìm ngài vì…” Minue còn chưa nói xong, một trận cát bụi đột nhiên từ bên ngoài bốc lên dày đặc, một người một ngựa không biết từ đâu chạy đến, tựa như mũi tên rời khỏi cung xé gió bay thẳng vào phòng của Asisu thông qua cửa sổ thấp. Asisu phản ứng rất nhanh,  điểm nhẹ mũi tên nhảy sang chỗ khác tránh né, chỉ tội cho Minue vẫn đang ngây ngốc hớp vào mấy ngụm cát sa mạc, không những vậy còn bị người ở trên ngựa ngã xuống đè sấp trên đất.

Chậc chậc… Minue hiện tại chính là thảm không nói nên lời.

Người đè  trên thân Minue  yếu ớt ngẩn đầu, đảo mắt quanh phòng tìm kiếm bóng dáng Asisu, đến khi nhận định nàng có ở đấy thì trong mắt hắn lại hiện lên sự mừng rỡ khó hiểu, khuôn miệng khẽ mấp máy như muốn nói chuyện với nàng, nhưng vì tình trạng kiệt sức của chính mình, hắn vẫn chưa nói được gì thì đã bất tỉnh nhân sự.

Asisu đứng trong góc, mặt mày nhăn nhó nhìn chằm chằm người ngất kia, trong lòng lại buồn bực: “Đám cận vệ bên ngoài thật ra làm quái gì, thế nào lại để người ta thản nhiên bay ra bay vào chỗ của nàng vậy nhỉ, xem ra nàng phải dành thời gian huấn luyện bọn  họ lại rồi…”

________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________

Đêm cô lãnh, mây che khuất ánh trăng, từng đợt gió lùa qua cửa, len lỏi cái lạnh vào tận phòng trong, mỹ thiếu niên vẻ ngoài thanh tú nhắm chặt hai mắt nằm trên chiếc giường đá chạm trổ hoa văn Ai Cập, sắc mặt xanh xao, môi trắng bệch, cả người gầy trơ xương. Nếu không phải chàng trai vẫn còn duy trì hô hấp thì người ta sẽ ngỡ đây là một xác chết đúng chuẩn. Mà đều đáng chú ý ở đây là Asisu, nàng hiện đang ngồi bên mép giường có mỹ thiếu niên đang nằm, quầng mắt thâm đen như thiếu ngủ mấy hôm, trời đêm lạnh giá nhưng nàng lại cầm phiến vũ quạt phành phạch.

“Nữ hoàng, ngài có cần…” Minue thập thò ngoài cửa, trước mặt Asisu, Minue còn đâu hình tượng tướng quân nghiêm nghị nơi chiến trường Thượng Ai Cập, Asisu hiện tại thay đổi quá nhiều, không còn là nữ hoàng kiêu sa ngạo nghễ khi còn Menfuisu bên cạnh, cũng không phải vị nữ hoàng vô tư vô lo khi buông bỏ được chấp niệm với Menfuisu, mà nàng bấy giờ… Là nữ hoàng của Hạ Ai Cập, vị nữ hoàng khiến muôn dân tôn kính yêu thương, nàng không còn thích đùa, không nhiều lời như trước, có lẽ vì những vấp ngã vừa qua đã khiến nàng trưởng thành hơn, tâm tư khó lường, cử chỉ và lời nói đã ẩn hiện vài phần ngoan độc,…

“Ra ngoài.” 


Ánh đuốc mờ ảo soi lên dung nhan nàng, họa nên bóng hình trải dài trên nền đất, Asisu lạnh lùng ra lệnh, giọng điệu trong trẻo như tiếng chuông ngân, phiến vũ trong tay nàng ngừng vài nhịp rồi lại tiếp tục như cũ. Minue ngoài cửa thở dài một hơi lại lủi thủi đi ra ngoài, hôm nay đã là lần thứ mười bảy hắn vào khuyên nàng nghỉ ngơi nhưng lần nào cũng vậy, chưa kịp nói đã bị đuổi ra, hắn chẳng biết nàng có còn là người không, đã nhiều ngày không ngủ lại vẫn tỉnh như sáo, tinh thần làm mặt lạnh dọa người cũng không hề giảm sút, thậm chí còn đáng sợ hơn bình thường. Minue cũng lấy làm thắc mắc về thiếu niên kia, rốt cuộc người đó là ai, địa vị như thế nào, vì sao có thể khiến Asisu nàng lo lắng đến vậy, phải chăng đó mới thực sự là người trong lòng của nàng?

“Asisu…” Mỹ thiếu niên nhẹ nâng mi mắt nặng trĩu nhìn Asisu, chỉ cần nhìn thấy nàng, ánh mắt hắn sẽ hiện lên sự mừng rỡ kỳ lạ.

“Ba ngày rồi đấy, cuối cùng ngươi cũng tỉnh nhỉ, Nerfen?” Asisu đặt phiến vũ lên bàn, hẳn hoi tặng cho Nerfen một nụ cười khuynh đảo thiên hạ, chỉ là cái tên thương buôn kiêm quý tộc Babylon nào đó lại chẳng thèm để ý, chỉ vội vàng chộp lấy tay Asisu, lấy từ trong áo ra món trang sức cài tóc hình lá Papyrus đặt vào lòng bàn tay nàng.

Asisu cầm chiếc cài tóc bằng vàng ấy, càng nhìn lại càng thấy quen thuộc, đây chẳng phải thứ mà nàng phát hiện bị mất sau khi Ragashu rời đi ư? Vì sao nó lại ở chỗ Nerfen, chẳng lẽ…

“Ngươi trộm của ta?” Mỗ nữ nào đó bày ra một vẻ mặt bất thiện.

“”Cầu xin cô… Cứu Ragashu… Hắn bị Rakefi và Carol bày kế bắt giữ… “”

Cài tóc trong tay bất giác rơi xuống, lăn vài vòng trên nền đất rồi im lìm bất động, biểu cảm trên mặt Asisu hiện lên vẻ hoảng loạn chưa từng có, trút bỏ vẻ lạnh nhạt thường ngày, nóng nảy túm lấy áo Nerfen kéo hắn dậy đối mặt với nàng, từng lời từng chữ nhỏ nhẹ hỏi nhưng Nerfen cảm giác những từ ấy là phát ra từ kẽ răng:

“Ngươi nói chho ta biết, thật ra đã xảy ra chuyện gì???”

Nerfen biết rõ Asisu mất bình tĩnh nên không chấp nhất với hành động thô lỗ của nàng, nhanh chóng đem mọi chuyện thật chi tiết kể cho nàng nghe.

Sau khi Ragashu vừa tới ngoại thành Babylonia liền bị quân của Rakefi bao vây bắt giữ, còn tuyên bố với dân chúng Babylon rằng Ragashu làm nhiều việc ác, Rakefi vì nghĩa diệt thân sẽ đem Ragashu trừng trị, đòi lại công bằng cho dân chúng. Không những vậy, trong lần xâm nhập vào cung tìm Ragashu, Nerfen đã vô tình biết được Carol chính là người giựt dây ở phía sau, cô ta là người bày mưu cho Rakefi và thậm chí còn lừa cả Rakefi vào tròng, xem Rakefi như một con cờ mà Rakefi chẳng hề hay biết. Thông qua một thế lực nào đó, Carol đã truyền tin tức về Thượng Ai Cập rằng Rakefi muốn bắt cô ta làm vương phi. Menfuisu vì quá tức giận nên kéo quân đến Babylon khiêu chiến đòi người, còn muốn chiếm cả Babylon làm thuộc địa. Rakefi nhiều lần giải thích nhưng Menfuisu chẳng nghe lọt tai, cộng thêm Carol cứ ở lì trong tẩm cung không chịu ra ngoài khiến tin đồn giả ấy càng giống thật. Hiện tại Ragashu không sống chết, quân của tướng quân Lamec càng không dám vọng động, sợ vô tình tạo nguy hại cho Ragashu, vì vậy nên Nerfen phải một đường không ăn không ngủ chạy từ Babylon tới Hạ Ai Cập cầu cứu Asisu. Cũng có nhắc qua trang sức cài tóc hình Papyrus là Ragashu vô tình làm rơi khi bị bắt.

“Chết tiệt!”” Asisu gầm lên một tiếng, dọa cho người bên ngoài giật hết cả mình, cả đám hoảng hồn chạy ùa vào phòng của Asisu, xem xem có phải kẻ gian đột nhập hại đến nữ hoàng hay không.  Chỉ là vừa vào phòng lại muốn bỏ chạy ra, Asisu vẻ mặt hung thần ác sát phát ra sát khí ngút trời, chiếc bàn bên cạnh đã sớm bị nàng đập cho vỡ đôi, thật sự là hãi hùng…

“Nakuto, ngươi ngay bây giờ cấp tốc đến Atsiria mượn quân của quốc vương Hito rồi tiến thẳng đến Babylon đợi lệnh!”


“Thần tuân lệnh!” Nakuto cung kính nói, xong xuôi tựa như gió chạy thẳng ra trại ngựa, tìm một con bảo mã phóng đi.

“Minue, ngươi ở lại cùng nữ tướng Aisha phân phó quân lính bảo vệ Hạ Ai Cập, tạm thời nơi này vẫn chưa ổn định, e rằng vẫn còn những kẻ đang lăm le càn quấy.”

“Thần tuân lệnh!” Minue đồng một câu giống Nakuto rồi cáo lui, trong lòng có tò mò lý do nhưng không thể hỏi vào lúc này.

“Những người còn lại lui xuống.”

Sau khi tất cả rời đi, Asisu một lời cũng không nói thêm, kéo lấy áo choàng trong rương khoác lên người đi ra ngoài, trước khi đi lại được Nerfen cho biết chỗ Ragashu bị nhốt là hầm ngục phía đông thành Babylonia, bên dưới tháp Babel có đường hầm thông đến.

________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________

Đêm tối như mực, Asisu cưỡi trên chiến mã phi nhanh về phía trước, một mình nàng băng qua sa mạc, xuyên qua rừng cây mà chẳng mảy may sợ hãi,… Ragashu chỉ có thể bị một mình nàng ức hiếp, ngoài ra không ai có quyền tổn thương đến hắn, nàng tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra.

Carol, trước kia đối tốt với ngươi là vì nghĩ ngươi vô hại, hiện tại ngươi dám động đến người của ta, cho dù có chết ta cũng không tha thứ cho ngươi.

Ngươi hận ta vì “”ta”” giết cha ngươi sao? Hahaha… Bây giờ ta nghĩ lại, cha ngươi thực sự rất đáng chết, lại có thể nuôi dạy nên một kẻ tàn nhẫn như ngươi, con gái của một kẻ đào mồ giả nhân giả nghĩa,…

Ta thừa nhận ta đã có một thời quá ngu ngốc khi tin tưởng bởi cái vỏ bộc thánh thiện của ngươi, nhưng Carol ơi Carol, điều đó không nói lên rằng ngươi chiến thắng.

Cuộc chơi này thực ra chỉ mới bắt đầu thôi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.