Đọc truyện Tiểu Quy Mô Chiến Tranh – Chương 9
Sau khi ăn cơm xong Phương Kỳ đi về, Trầm Hàn rốt cuộc chịu không nổi tinh thần văn nghệ của Thạch Qua.
Trầm Hàn cũng có chút xấu hổ, hắn không biết nói cái gì mới tốt. Nhớ năm đó lúc mình theo đuổi Thạch Qua tinh thần không ổn định không biết có lây qua cho hắn không? Trầm Hàn không khỏi nghĩ, không phải là Thạch Qua trả thù mình đó chứ
Thạch Qua nhìn ra Trầm Hàn không được tự nhiên, cũng không muốn làm cho Trầm Hàn khó xử, bèn nói có việc phải đi trước .
Trầm Hàn dưới đáy lòng hoan hô vạn tuế, mặt ngoài vẫn ra vẻ đứng đắn cười đáp: “Đi đường cẩn thận, ngày mai gặp.”
Thạch Qua cười cười: “Đừng quên hai ngày sau cho tôi câu trả lời thuyết phục.”
Nụ cười của Trầm Hàn cứng lại, hữu khí vô lực đáp: “Được rồi.”
“Vậy bye bye.”
“Bye.”
Thạch Qua vừa đi Trầm Hàn liền phấn khởi. Tiếp theo mình phải đi đâu đây?
Chậc, đi shopping cũng không tệ.
Mua mấy bộ đồ mới với vài đôi giày cũng được lắm.
Lúc đi shopping Trầm Hàn phát hiện tất cả cửa hàng đều chuyển sang bán thời trang mùa xuân rồi, một mùa xuân nữa lại chuẩn bị đến.
Lúc chạng vạng mặt trời lặn, gió thổi qua thật lạnh.
Trầm Hàn nhìn đống quần áo mình mua hơi bị nhiều, cảm thấy hình như mua không đúng lúc. Tiết trời lạnh cũng phải chừng một tháng nữa, hiện tại mua ba cái đồ này cũng chỉ có thể treo trong tủ để ngắm.
Trầm Hàn ngậm điếu thuốc đi trên đường lớn, ngẩng đầu nhìn thấy trên tường có quảng cáo hút thuốc có hại cho sức khỏe, nghĩ nghĩ một hồi rồi đem thuốc dụi tắt.
Trầm Hàn thật ra cũng muốn cai thuốc, cái thứ đồ chơi này vừa tổn thương thân thể lại phí tiền, nhưng thuốc lá cùng thuốc phiện giống nhau, khó cai vô cùng.
Bảo đàn ông cai thuốc là chuyện không tưởng a!
Ra thang máy hướng cửa nhà mình đi đến, Trầm Hàn đưa tay lấy chìa khóa. Hắn dừng lại một chút, nhanh thả gói đồ to trong tay xuống, sờ khắp toàn thân cũng không nghe được tiếng leng keng. Trầm Hàn cảm thấy vô cùng thất bại nguyền rủa, mẹ nó, đi ra ngoài lại quên mang chìa khóa theo!
Trầm Hàn tức giận tung chân đá cửa mấy cái, cúi thắt lưng suy nghĩ nên làm cái gì bây giờ.
Hắn mím mím môi, thăm dò nhìn nhà bên cạnh của Trần Xuyên. Hắn nhớ ban công của hai nhà rất gần, đoán chừng chỉ có vài chục cm, nhảy qua một cái chắc là được.
Nghĩ như vậy Trầm Hàn liền đi gõ cửa, mang theo biểu tình “lão tử qua nhà anh là vinh hạnh của anh”.
Trần Xuyên mở cửa, nhìn thấy Trầm Hàn liền có chút kinh ngạc: “Làm sao thế?”
“Tôi mượn nhà anh đi nhờ một chút.”
“Cái gì?”
Trầm Hàn không rảnh đếm xỉa tới hắn đang ngây ngốc, một đường nghênh ngang bước vào, rất nhanh băng qua phòng khách thẳng đến ban công, quả nhiên, khoảng cách chỉ có một đoạn ngắn. Trầm Hàn hành động mau lẹ lập tức bò lên lan can, Trần Xuyên nhìn thấy thiếu chút nữa sợ choáng váng, hắn vội vàng xông lại ngăn cản thì Trầm Hàn đã nhảy sang ban công phòng bên.
OK chạy tới, muốn từ hướng đối diện nhảy xuống. Trần Xuyên nhanh tay lẹ mắt chặn nó lại. Sắc mặt hắn hết sức khó coi, tức giận hét: “Mẹ nó! Em liều mạng nhỉ! Không nhìn một chút xem đây là tầng mấy!?”
“Có ngã xuống đâu!”
“Ngã xuống thì còn nói làm gì nữa!”
“Anh quản được tôi chắc!”
“Tôi thao! Chuyện này tôi sao có thể không quản? Em mà ngã xuống người khác không biết lại tưởng tôi mưu sát!”
Trầm Hàn thiết một tiếng đẩy ra cửa kính ở ban công, sau đó hắn mới xấu hổ phát hiện cửa ban công phòng mình đã bị khóa. . . . . .
Trầm Hàn quay đầu nhìn Trần Xuyên sắc mặt đang xanh mét, tròng mắt xoay chuyển, không biết phải mở miệng nói với hắn mình bị nhốt ngoài cửa làm sao. Vừa rồi mới cãi nhau với hắn nên bây giờ thật khó nói.
Trần Xuyên nhìn Trầm Hàn, nheo mắt lại, nhìn hành động của hắn liền hiểu được một hai phần.
Trần Xuyên hai tay ôm ngực, nói: “Cửa bị khóa rồi phải không?”
Trầm Hàn cắn môi ừ một tiếng, thanh âm kéo dài, có điểm làm nũng.
Mỗi lần đuối lý đều thích dùng cái chiêu này!
Trần Xuyên lười mở miệng mắng Trầm Hàn, nói: “Đợi chút” rồi xoay người vào phòng, thuận tiện đem OK không an phận nhốt vào trong, lục đục cả buổi mới tìm một sợi dây thừng thô to vứt ra cho Trầm Hàn bảo buộc vào.
Trầm Hàn kinh hãi: “Anh làm gì vậy?”
“Em thì biết cái gì! Ở trên cao dùng cái này mới an toàn! Mau buộc vào rồi leo qua đây!”
Trầm Hàn bĩu môi cảm thấy Trần Xuyên chuyện bé xé ra to. Nếu thật sự ngã xuống thì dây thừng này cũng vô dụng. Thế nhưng Trầm Hàn vẫn ngoan ngoãn cột lên dây thừng lên người, trèo trở lại.
Chờ Trầm Hàn đứng ở trên mặt đất rồi Trần Xuyên mới yên tâm. Hắn hừ hừ mấy tiếng xoay người vào nhà.
Trầm Hàn sờ sờ cái mũi đi vào theo. Trần Xuyên đá mấy tờ báo nói: “Tùy tiện ngồi đi. Đã muộn thế này thợ mở khóa chắc cũng tìm không được, đợi mai hẵng tính.”
Trầm Hàn không khách khí ngồi lên sô pha: “Nói trước nha, tôi chưa từng nói muốn ở nhà của anh, là anh mời tôi thôi!” Sau đó ánh mắt chuyển đến bàn trà, cúi người duỗi ngón tay miết một cái: “Mẹ nó, sao nhiều bụi quá vậy! Anh đúng là đồ heo lười ở dơ!”
Trần Xuyên bước lại mở cửa đem OK thả ra. OK rất nhanh chạy qua chỗ Trầm Hàn, hai chân đạp một cái nhảy lên sô pha, hưng phấn cọ lên người Trầm Hàn.
Trầm Hàn ôm nó, cảm thấy sạch sẽ hơn so với buổi sáng, xem ra Trần Xuyên đã tắm cho nó.
Trần Xuyên ở bên kia tâm trạng không ổn định. Sao mình lại đi nuôi cái loại chó ăn cây táo rào cây sung vậy chứ, chưa từng thấy nó hưng phấn với mình như thế!
Trần Xuyên ở bên kia ngồi xuống, nói: “Chơi vui lắm à?”
“Ừ.”
Trần Xuyên giọng điệu cẩn thận mang chút kích động hỏi: “Hai người quay lại rồi?”
“Có quay lại hay không thì sao?” Trầm Hàn trông có vẻ như đang toan tính gì đó, tay chống cằm, cặp mắt phượng nhìn Trần Xuyên cảm khái: “Nói chứ cảm giác được người ta theo đuổi cũng rất thích!”
Trần Xuyên càng nóng nảy: “Vậy rốt cuộc có quay lại hay không!?”
“Liên quan gì đến anh? Sao anh càng lúc càng bà tám vậy?”
Trần Xuyên chán nản ngậm miệng. Xem ra Trầm Hàn có vẻ muốn cùng tên kia quen lại rồi. Mẹ nó, làm cái gì mà nhanh quá vậy, Thạch Qua không phải vừa mới tới vài ngày sao? Fuck, đúng là cái đồ không biết xấu hổ! Trần Xuyên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Trầm Hàn.
Trầm Hàn chơi với OK một hồi quay đầu hỏi: “Buổi tối ăn cái gì?”
Trần Xuyên thu lại đường nhìn, tiếp tục trừng, cố tình muốn để Trầm Hàn biết mình thực buồn bực.
Trầm Hàn nghiêng mắt nhìn hắn: “Anh trừng tôi làm gì?”
“Không, mắt tôi bi chập!” Trần Xuyên thu hồi tầm mắt phát ra âm thanh trong mũi sau đó hung hổ đứng dậy đi mở tủ lạnh. Bên trong tủ lạnh trống trơn. Trần Xuyên ngẩng đầu nói: “Gọi đồ ăn bên ngoài đi.”
Được rồi, đồ ăn Lý Ký đã lâu tôi chưa ăn, thật tưởng niệm a!
“. . . . . .”
Tôi có thể nói lại không, Trầm Hàn em xuống bếp đi! Trần Xuyên dưới đáy lòng hò hét, tôi tưởng niệm đồ ăn của em làm a!
Đương nhiên Trần Xuyên làm sao có thể nói lời mấy lời mất mặt như vậy, hắn chỉ có thể ở đáy lòng thầm rống, rốt cuộc vẫn ngoan ngoãn đi ra ngoài gọi điện thoại.
Hai người mặt đối mặt ngồi trên bàn ăn cơm. Trần Xuyên làm bộ nói: “Vậy sau này Thạch Qua sang ở cùng em à?”
“Hả? Thôi nói sau đi.”
“. . . . . . Nói sau? Lấy tính tình của em không phải nên ở chung sao?” Lời này Trần Xuyên nói đến nghiến răng nghiến lợi. Tính ở chung à? Lão tử qua đốt nhà mấy người!
Trầm Hàn cắn đũa nghĩ một lát nói: “Tôi cũng chưa có quyết định. Dù sao cũng phải suy nghĩ kĩ một chút, đỡ phải ở chung chưa được bao lâu lại chia tay.”
“Vẫn chưa quay lại?” Trần Xuyên ánh mắt tỏa sáng.
“Ngày mốt mới trả lời cậu ta.”
“. . . . . .”
“Vậy em nghĩ như thế nào?”
“Cậu ta cũng không tệ a”. Trầm Hàn đút miếng cơm vào miệng, nhai nuốt xong mới nói tiếp: “Cảm giác khi ôn lại chuyện cũ rất tốt.”
Không tệ cái con khỉ!
Trần Xuyên dùng sức chọc cơm trong bát: “Em phải nghĩ kĩ lại, không phải ai cũng dễ hầu hạ như tôi đâu.”
“Hóa ra anh còn đem tôi xem như ôsin à!” Trầm Hàn tức giận: “Việc này không mượn anh lo lắng. Thạch Qua thế nào tôi là người rõ ràng nhất.”
Trần Xuyên lập tức không nói nữa. Hắn thật muốn rống vào mặt Trầm Hàn kiểu như “Tôi sẽ không cho phép em cùng hắn sống thoải mái!”, nhưng phát hiện mình không có quyền gì, vì vậy chỉ có thể tiếp tục buồn bực.
Muộn chút nữa là đến vấn đề ngủ. Phòng trống thì có nhưng mà không có chăn. Cũng không thể trách Trần Xuyên, một người đàn ông trưởng thành đâu có rảnh đến mức đi nhớ rõ trong nhà có bao nhiêu cái giường bao nhiêu cái chăn, trên cơ bản bản thân mình đắp đủ là được.
Hắn có điểm xấu hổ nhìn Trầm Hàn. Trầm Hàn trầm mặc thở dài nói: “Vậy chung giường đi.”
Nhiều năm như vậy đều ngủ như thế còn bày đặt kêu ca cái gì.
Trầm Hàn thoải mái cởi quần áo lên giường.
Trần Xuyên lúng túng hồi lâu mới trèo lên giường, nằm thật quy củ không dám nhúc nhích, rất sợ chạm vào Trầm Hàn.
Trầm Hàn thiết một tiếng dưới đáy lòng giơ ngón giữa, tôi cũng không ghét bỏ anh anh lại dám ghét bỏ tôi! Trầm Hàn trở mình mặc kệ hắn, nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Đáy lòng Trần Xuyên ngũ vị tạp trần, nghĩ xem cách lần ân ái gần nhất đã bao lâu rồi. Hắn sợ đụng đến Trầm Hàn sẽ “nóng trong người”, sau đó thật sự giở trò với Trầm Hàn thì mình coi như xong.
Ân ái với người yêu cũ gọi là gì?
Yêu đương vụng trộm. . . . . .
Nếu người yêu cũ không đồng ý?
QJ. . . . . . *Cưỡng gian
Trần Xuyên cuối cùng vẫn nhịn không được, chủ yếu là Trầm Hàn không ngừng lăn vào trong lòng hắn, còn thường xuyên cọ cọ. Cái này cũng tốt lắm, trong lòng người nào đó xuất hiện dâm niệm thì lá gan liền lớn, không thèm để ý mọi việc nhào lên trên.
Trần Xuyên cho rằng Trầm Hàn đang quyến rũ hắn.
Lúc môi kề nhau Trầm Hàn còn nhắm hai mắt, không có hồi đáp Trần Xuyên. Hôn đến tẻ nhạt vô vị hắn liền xấu xa cắn môi của Trầm Hàn, hai tay không an phận sờ lên lồng ngực của Trầm Hàn, cứng cáp mà cũng rất cơ bắp, xem ra luyện tập rất chăm chỉ đây. Hắn vuốt ve một cách dâm tà ý đồ muốn sờ choTrầm Hàn tỉnh.
Trầm Hàn mơ hồ cảm thấy bị quỷ áp thân rồi, giật giật mấy cái, muốn đem thứ trên thân đẩy ra, thế nhưng tay lại bị người cầm, rốt cục cảm thấy không được bình thường mới khó khăn mở mắt ra. Trong bóng đêm gương mặt Trần Xuyên to đùng hiện ngay trước mặt.
Trầm Hàn chưa kịp hiểu đây là tình huống gì, ngơ ngác hỏi: “Anh làm gì thế?”
Trả lời hắn là một phen hôn thật sâu. Trần Xuyên rất là hiểu cái chân lý hành động hữu dụng hơn lời nói. Theo bản năng Trầm Hàn vẫn đáp lại hắn, hôn một hồi Trầm Hàn mới cảm thấy không được bình thường, bên dưới có cái gì đó đó, lúc hiểu được đây là cái gì thì hắn cũng thanh tỉnh! Fuck, cái tên này hóa thú rồi!
Trầm Hàn không nói hai lời một quyền đánh qua. Trần Xuyên bất ngờ từ trên giường lăn xuống đất, rầm, tiếng vang thật lớn.
Trần Xuyên nhảy dựng lên hổn hển kêu: “Em làm gì cái gì vậy!”
“Đồ điên, anh mới là muốn làm cái gì ấy! Anh cũng ngon quá ha, thừa dịp lão tử ngủ liền giở trò!” Khó trách hôm nay tốt bụng như vậy cho mình ở nhờ, hóa ra là có chủ ý này!
Trầm Hàn căm phẫn vén chăn lên, đứng dậy mặc quần áo.
Bên kia Trần Xuyên nóng nảy, mẹ nó dục hỏa đều bị khơi mào tự nhiên lại trở mặt rồi! Hắn kéo quần áo Trầm Hàn ném xuống đất, nói: “Khốn kiếp là em cọ lên tôi mới có phản ứng!”
Trầm Hàn ha một tiếng: “Lão tử trước giờ vẫn ngủ như vậy!” Hắn hí mắt nói: “Trước kia tôi động thế nào cũng không thấy anh nửa đêm phát xuân a. Tôi nói chứ sao đêm nay anh tự nhiên nhạy cảm quá vậy?”
“Tôi hôn không phải em cũng đáp lại à!” Trần Xuyên nổi giận, “Em không có cảm giác thì đáp lại làm cái gì, cùng tôi hôn một hồi lâu hiện tại mới cự tuyệt, đừng có giả bộ làm ra vẻ như vậy!”
Động tác mặc quần áo của Trầm Hàn dừng lại: “Thật xin lỗi, vừa rồi hoàn toàn là theo bản năng mới đáp lại, anh đừng nghĩ nhiều quá.” Trầm Hàn a một cái, không biết sống chết nói: “Tôi cứ tưởng anh là Thạch Qua a.”
Có đồ vật gì đó nổ trong đầu Trần Xuyên. Trầm Hàn còn chưa kịp có phản ứng đã bị hắn áp lên giường.
Ánh mắt Trần Xuyên có điểm rét lạnh, mím môi kéo quần áo Trầm Hàn. Trầm Hàn cũng không chịu khuất phục phản ứng, mẹ nó, dám dùng vũ lực với lão tử?
Trầm Hàn nâng chân dùng sức đạp một cái. Trần Xuyên không đề phòng, bụng bị đạp trúng, Trầm Hàn thừa dịp lập tức xoay người thuận tiện đem Trần Xuyên đè dưới thân .
Trần Xuyên hận đến nghiến răng, ngẩng đầu lên đập thật mạnh lên cằm Trầm Hàn. Trầm Hàn bị đau một chút, Trần Xuyên nhảy lên lấy lại vị trí chủ đạo, hắn ngồi ở trên đùi Trầm Hàn, hai tay gắt gao nắm chặt hai tay đang giãy dụa của Trầm Hàn.
Trầm Hàn thấy vô vọng, thở phì phò nói: “Lão tử không chơi với anh!”
Trần Xuyên tức sùi bọt mép: “Em cho rằng tôi đang giỡn chơi với em à!”
Trầm Hàn ánh mắt vô tội, nói: “Trần Xuyên, cưỡng gian không phải trò gì hay, thương tổn thân thể không nói còn thương tổn cảm tình, anh nói xem đúng không?”
Trần Xuyên nhìn hắn một hồi, ánh mắt ảm đạm, buông hắn ra xoay người đi vào phòng tắm.
Trầm Hàn nằm một hồi, nghe tiếng nước trong phòng tắm, bĩu môi nghĩ, thật sự là nghiệp chướng .
Đương nhiên, Trầm Hàn không dám nằm trên giường kia nữa, mắc công Trần Xuyên lại thú tính bừng bừng làm chuyện bậy bạ, nếu thật sự hắn bị làm cho hưng phấn thì không phải nói một hai câu là có thể giải quyết . Trầm Hàn suy nghĩ một chút rồi mở tủ quần áo của Trần Xuyên tìm áo banh tô chùm kín người ngồi xem ti vi trên sô pha.
Trần Xuyên đi ra, không nói một tiếng lên giường ngủ.
Không ngoài dự đoán, Trần Xuyên bị cảm.
Mùa đông tắm nước lạnh không tránh khỏi cảm mạo.
Hắn hắt xì ôm khăn giấy vào công ty, chào hỏi với cấp dưới cũng không phát ra được chữ nào .
Trầm Hàn vui trên nỗi đau của người khác. Bị cảm cho đáng đời anh! Ai bảo hơn nửa đêm không chịu an phận!
Cũng chưa được bao lâu Trầm Hàn lại ngồi không yên. Thật ra hắn bị cảm cũng do mình làm hại, kỳ thật ngày hôm qua lấy tay giúp hắn một chút cũng đâu có gì, nhưng nếu thật sự phải làm như vậy thì rất xấu hổ .
Trầm Hàn lục tung tủ tìm thuốc trị cảm, đút vào túi tự mình bước lên lầu đưa cho Trần Xuyên, vừa vặn còn có thể xỉ vả hắn!
Trầm Hàn tâm tình rất tốt, vuốt thuốc cảm trong túi đi đến văn phòng tổng giám đốc. Lục thư ký không ngồi ở ngoài, hắn trực tiếp đẩy cửa, sau đó động tác dừng, biểu tình cũng cứng.
Lục Trăn tự tay đút thuốc cho Trần Xuyên, bộ dáng tiểu tâm dực dực, sau đó nhẹ giọng nói: “Tổng giám đốc uống nước.”
Trần Xuyên tiếp nhận nước, ngửa đầu uống một ngụm, đem thuốc nuốt xuống.
Trầm Hàn không hé răng, đóng cửa đi trở về.
Đi qua hành lang thuận tiện đem thuốc trong túi ném vào thùng rác, sau đó chạy đến văn phòng Phương Kỳ, Phương Kỳ vẫn đang mê mẩn chơi game như cũ.
Trầm Hàn không khách khí ngồi lên bàn làm việc, ôm ngực lắc lư đôi chân thon dài.
Phương Kỳ nhìn hắn một cái, lại phát bệnh nữa rồi, thần sắc không đúng tư thế không đúng khí tức không đúng. Hắn thoát game, hỏi: “Lại bị sao nữa?”
Trầm Hàn quay đầu mắng: “Cậu nói xem Trần Xuyên có phải là trẻ con không, uống thuốc cũng phải cần người khác đút!”
“Hả?”
Trầm Hàn hừ hừ nói: “Tôi rốt cuộc hiểu được vì sao hắn muốn tìm thư ký tướng mạo xinh đẹp!”
Phương Kỳ nửa ngày mới phản ứng lại, hóa ra là ghen tị a. Hắn cười to: “Cậu ăn dấm chua cũng quá chậm đi, Lục thư ký theo Trần Xuyên được hai năm rồi.”
“Trước kia tôi không hề nhìn ra hai người bọn họ có vấn đề nha, hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy được!”
“Bắt gian tại giường?” Phương kỳ cảm thấy hứng thú.
“Vậy thì không, nhưng cũng không khác cho lắm!” Trầm Hàn phẫn hận nói.
“Cho dù bắt được cũng không phải chuyện của cậu nha, hai người không phải là chia tay rồi sao? Lại nói cậu mới cùng Thạch Qua có vấn đề đó.”
“Đó là hai việc khác nhau biết chưa! Tôi cùng Thạch Qua nhiều nhất mới bắt đầu phát triển tình cảm. Cái tên Trần Xuyên kia có lẽ cùng Lục Trăn qua lại từ lâu rồi, phỏng chừng đã sớm lên giường từ tám trăm năm trước luôn rồi ấy chứ!” Trầm Hàn càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này thật lớn, nếu không sao Trần Xuyên lại thoải mái nói chia tay với mình như vậy? Nguyên lai đã sớm có người khác rồi!
Phương Kỳ vỗ đầu hắn: “Cậu đừng suy nghĩ lung tung, Trần Xuyên là cong mà.”
“Cái tên đó bị trêu đùa một chút không phải liền ngạnh lên sao? Fuck, ngày hôm qua tôi có sờ sờ mấy cái hắn liền phản ứng rồi, ý chí cũng mẹ nó quá bạc nhược đi!”
Phương Kỳ mừng rỡ hỏi: “Ngủ chung à?”
“Không, cửa bị khóa nên mới qua nhà hắn ngủ một đêm, nào biết nửa đêm hắn lại giở chứng.”
Phương Kỳ càng vui vẻ: “Cậu bị cưỡng gian rồi?”
“Hắn vẫn chưa đạt được ý định đâu!” Trầm Hàn tức giận mắt trợn trắng: “Cậu có phải ước gì tôi đã bị hắn thượng hay không?”
Phương Kỳ vô tội, cười ha ha nói: “Tôi cũng vì tốt cho cậu thôi. Tôi cảm thấy cậu ở cùng một chỗ với Thạch Qua nhất định sẽ hối hận, đến lúc đó lại làm tổn thương Thạch Qua, tự dưng đi làm chuyện phiền toái như vậy làm gì chứ?”