Đọc truyện Tiểu Quy Mô Chiến Tranh – Chương 10
Trầm Hàn quay về văn phòng, vẻ mặt rối rắm.
Nếu ngày hôm qua mình “chịu” Trần Xuyên, đem cưỡng dâm biến thành thông dâm, có lẽ tình huống bây giờ sẽ khác, Trần Xuyên có khi sẽ chuyển đồ đạc quay về ấy chứ. Trầm Hàn ảo não, tối hôm qua đúng thật là thất sách, có bậc thang đặt sẵn thì đi xuống đi, làm giá cái gì không biết!
Kỳ thật nhiều ngày trôi qua như vậy, Trầm Hàn cảm thấy vị trí của Trần Xuyên trong lòng mình rất lớn, nhưng nếu muốn mình xuống nước trước lại là chuyện không có khả năng, mình vẫn còn cần chút mặt mũi. Hơn nữa không biết Trần Xuyên nghĩ thế nào, nếu mình khi không đầu hàng trước mà tên kia không đồng ý. . . Tình huống như vậy vừa nghĩ đến đã nổi da gà. Trầm Hàn thật sự không dám mạo hiểm.
Hơn nữa, chuyện Thạch Qua với mình hắn cũng không phản đối, xem ra thật sự là không thèm để ý rồi. Nghĩ như vậy, Trầm Hàn đột nhiên liền khó chịu.
Khó trách người ta nói cãi nhau trăm ngàn lần cũng đừng nhắc tới hai chữ chia tay, bây giờ xem hối hận chưa?
Trầm Hàn chống cằm than thở, nghĩ đến chuyện ngày mai thì càng thêm buồn bực, chuyện Thạch Qua nên làm cái gì bây giờ?
Trầm Hàn rối rắm ngồi cắn móng tay, đột nhiên vỗ mạnh bàn, bàn tay thò vào trong túi lấy ra một đồng tiền xu. Hắn hí mắt nhìn đồng xu, thôi giờ để cho ông trời tính đi, nếu mặt trên thì mình đáp ứng Thạch Qua, nếu mặt dưới thì say sorry với hắn!
Trầm Hàn thở ra một hơi, vứt tiền xu lên giữa không trung, lấy tay định chụp mà chụp không trúng, đồng xu rớt xuống đất rồi lăn ra cửa. Trầm Hàn chuẩn bị đi nhặt chợt có người bước tới.
Trầm Hàn cứng đờ, nội tâm run run. Ông trời, đây cũng quá trùng hợp đi.
Thạch Qua đem tiền xu thả lại trong tay Trầm Hàn, cười nói: “Chơi ném tiền xu?”
“Ừ, đang rảnh mà.” Trầm Hàn cười ha ha trở về chỗ ngồi. Xem ra ông trời không muốn làm cho mình rối trí hơn nên thay mình quyết định luôn rồi.
Thạch Qua đem cà phê đặt trên bàn, nói: “Vừa pha xong, nhưng chắc không hợp khẩu vị của anh. Tôi bỏ hơi nhiều sữa bột, bất quá như vậy sẽ không hại dạ dày.”
“Cám ơn nhiều.”
Thạch Qua cười lộ ra hàm răng trắng, một hồi sau ngượng ngùng hỏi: “Sau khi tan sở có bận gì không?”
“Chắc là không có việc gì.”
“Vậy đi ăn cơm đi.”
“Tôi với cậu?” Trầm Hàn theo bản năng hỏi.
“Ừ, có vấn đề gì sao?” Thạch Qua nghiêng đầu hỏi, bộ dáng đáng yêu hiếm thấy.
“Không, đương nhiên không thành vấn đề.” Trầm Hàn giương cười đáp.
Thạch Qua ý cười chậm rãi tản ra, hắn rất vui vẻ nói “buổi tối gặp” rồi rời đi, cước bộ đặc biệt nhẹ nhàng.
Có thể làm cho một người vui vẻ như vậy có tính là siêu năng lực không?
Trầm Hàn đần mặt ra nghĩ một lát, bắt buộc chính mình phải bình tâm lại.
Tình trường thất ý công tác cũng không thể thất bại!
Giữa trưa đi ăn cơm, Trầm Hàn cắn chiếc đũa ngó đông ngó tây xem xét một hồi cũng không thấy được Trần Xuyên, chỉ thấy tiểu tam kia một mình ngồi ăn cơm.
Phương Kỳ hiểu được tâm tư của hắn mới quay sang nói: “Đừng nhìn nữa, Trần Xuyên về rồi. Hắn nói đau đầu quá chịu không được nên về nhà nghỉ ngơi rồi.”
“Nghiêm trọng vậy à?” Trầm Hàn hừ hừ nói: “Đáng đời hắn!”
Phương Kỳ cười quái dị một tiếng: “Đáng lắm đáng lắm, nếu chuyển thành viêm phổi thì càng tuyệt vời hơn.”
Trầm Hàn “nha” một tiếng: “Cậu cũng độc miệng quá đó, Trần Xuyên không có thù gì với cậu sao lại rủa hắn như vây?”
Phương Kỳ cười vô tội nói: “Tôi nào có thù gì với hắn, là cậu có mới đúng a! Tôi chỉ đem suy nghĩ trong lòng cậu nói ra giúp cậu thôi.”
“Thiết, bớt bịa chuyện đi, tôi còn chưa có hiểm độc đến mức đó. Hắn nhiều lắm cũng chỉ bị cảm vặt thôi, coi như cho hắn một bài học.” Trầm Hàn cúi đầu ừng ực uống canh, nhét cơm vào miệng, ăn một hồi rồi đột nhiên nói: “Chuyện kia tôi nghĩ kĩ rồi.”
“Nghĩ chuyện gì?”
“Chuyện của Thạch Qua đó.” Trầm Hàn vẻ mặt vô cùng đứng đắn.
“Ồ, nói nghe xíu coi.”
“Tôi chuẩn bị đáp ứng hắn.”
Phương Kỳ kinh ngạc há hốc miệng, hắn nhanh tay buông bát đũa xuống thấp giọng nói: “Cậu không phải phát sốt chứ? Suy nghĩ kĩ càng trước đi đã.”
“Còn suy nghĩ cái gì nữa?” Trầm Hàn nghi hoặc nhìn Phương Kỳ.
Phương Kỳ nghẹn lời, đúng là không có gì cần phải suy nghĩ thêm. Hắn nháy mắt mấy cái: “Dù sao cũng là chuyện của cậu, tôi mẹ nó quan tâm làm quái gì?”
Trầm Hàn híp mắt: “Cậu có vẻ rất bất mãn.”
Phương Kỳ chu mỏ đáp: “Tôi là bất mãn chuyện cổ tích cứ như vậy là xong. Nói chứ cậu cùng Trần Xuyên cũng coi như đã trải qua rất nhiều chuyện, trong nháy mắt lại xong phim, tâm hồn của tôi đã bị hai người làm tổn thương. Tôi còn nghĩ hai người có thể trường trường cửu cửu mãi mãi ở bên nhau.”
Trầm Hàn đưa tay sang chụp đầu của hắn, vẻ mặt thương tiếc nói: “Tiểu bằng hữu, tới lúc cậu nên trưởng thành rồi.”
“Đi chết đi!” Phương Kỳ cười cười: “Thôi, nếu cậu cảm thấy được thì được đi.”
Trầm Hàn cười theo: “Yên tâm, tôi làm việc dĩ nhiên vô cùng chuẩn xác.”
Xem ra Trầm Hàn đã thật sự đưa ra quyết định cuối cùng. Phương Kỳ thở dài, dưới đáy lòng buồn thay Trần Xuyên.
Trầm Hàn tự nói với mình không cần để ý Trần Xuyên, hắn chỉ bị cảm vặt mà thôi, phỏng chừng về nhà ngủ một giấc hôm sau liền khỏe mạnh trở lại. Nhưng có khi nào sẽ chuyển thành viêm phổi không ta? Không biết hắn có đi bác sĩ chưa. . . . . .?
. . . . . .
. . . . . .
Trầm Hàn vẫn nhịn không được, chụp lấy áo khoác đi ra ngoài.
Lúc lái xe Trầm Hàn luôn tự mắng chửi mình, phải nói cái tên quỷ ám Trần Xuyên thật sự đã trở thành tử huyệt của mình rồi! Đúng là trời cũng không giúp mình!
Đỗ xe đàng hoàng xong, Trầm Hàn hít sâu một hơi nhìn kính chiếu hậu luyện tập tươi cười một chút, sau đó chậm rì rì tiến vào tòa nhà lớn.
Ấn chuông cửa hồi lâu Trần Xuyên mới đi ra mở cửa, mũi hồng hồng, xem ra là đang ngủ say bị đánh thức. Giọng của hắn nặng nề, nói: “Em ấn gọi hồn hả!”
Trầm Hàn tức giận: “Tôi là sợ anh chết ở bên trong thôi.”
Trần Xuyên không đủ sức cãi lộn với Trầm Hàn, quay đầu cất bước hướng về phòng chui vào trong chăn, quả nhiên nằm trong chăn vẫn thoải mái hơn a. . .
Trầm Hàn đóng cửa, cởi giày xong mới phát hiện Trần Xuyên không chuẩn bị dép lê cho khách. Hắn bĩu môi theo Trần Xuyên vào phòng, không khách khí mang luôn đôi dép lê của Trần Xuyên.
OK lủi lủi đi theo phía sau.
Trần Xuyên ỉu xìu hừ hừ nói: “Em vô đây làm gì?”
“Sợ anh chết trong nhà không có người biết.”
“Em thật hảo tâm!”
“Thường thôi thường thôi!” Trầm Hàn tiến lại gần hỏi: “Anh đi bác sĩ chưa?”
“Đi cái mông, cảm mạo đi làm gì?”
Trầm Hàn đưa tay sờ trán hắn, ngón tay lạnh lạnh làm Trần Xuyên giật mình. Hắn tránh đầu qua, híp mắt hỏi: “Em làm gì đấy?”
“Xem anh có sốt không!” Trầm Hàn thu tay lại nói: “Sốt thật rồi.”
“Em còn ước gì tôi phát sốt đi!”
“Anh thật đúng là không ra gì!”
Mình thì trốn việc tới chiếu cố hắn, nhưng nhìn xem đây là cái thái độ gì! Niệm tình anh sinh bênh tôi sẽ không so đo với anh, Trầm Hàn rộng rãi nghĩ.
Trầm Hàn ngồi ở mép giường đung đưa chân, bối rối không biết nên làm cái gì mới tốt. Trần Xuyên dùng chút sức ít ỏi xem xét Trầm Hàn một hồi, rốt cục vẫn phải mở miệng hỏi: “Em tới đây làm gì? Ngồi chờ thời à?”
Trầm Hàn trừng hắn một cái: “Anh chưa ăn cơm phải không, tôi đi nấu cho anh.”
Trần Xuyên vốn muốn làm ra vẻ cự tuyệt, nhưng lời vừa đến đầu lưỡi liền nhanh nuốt trở vào. Lúc này còn bày đặt sĩ diện cái gì, vì thế hắn không được tự nhiên nhỏ giọng “ừ” một tiếng, lại chen thêm một câu: “Tôi muốn cháo thịt nạc.”
Trầm Hàn nhíu mày bất mãn: “Anh đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước, đòi hỏi cái gì mà đòi hỏi.”
Trần Xuyên nở nụ cười, thỏa mãn nhắm mắt. Hắn tin chắc Trầm Hàn nhất định sẽ đi làm.
Quả nhiên, cho dù bất mãn, Trầm Hàn vẫn dắt OK ra ngoài mua nguyên liệu nấu cháo thịt nạc.
Lúc trở lại Trầm Hàn thuận tiện ghé nhà mình lấy nhiệt kế, vì lý do an toàn vẫn nên kiểm tra nhiệt độ cơ thể cho Trần Xuyên. Trầm Hàn làm ra vẻ vẫy vẫy, nhét vào miệng Trần Xuyên rồi chạy vào bếp nấu cháo.
Hai mươi mấy phút sau đồ ăn đã làm xong, Trần Xuyên nguyên bản còn rất hưng phấn chờ đợi Trầm Hàn sẽ đút cho mình. Ai ngờ Trầm Hàn chỉ cầm chén đặt vào trong tay hắn rồi chú ý xem nhiệt kế .
Trần Xuyên cảm thấy ủy khuất, ánh mắt chuyển qua chuyển lại trên mặt Trầm Hàn, căm giận đút cháo vào miệng.
Nói trở lại, đồ ăn Trầm Hàn làm vẫn ngon như vậy, tôm khô chỉ dùng bia ngâm qua, hương vị không mặn không nhạt, nêm vừa miệng, đã lâu chưa ăn đồ hắn nấu, ừ, thật sự mình có hơi cảm động.
Trầm Hàn nói: “Tốt rồi, đã hạ sốt.”
Trần Xuyên nuốt một ngụm cháo, khụ khụ nói: “Cũng không biết là ai làm hại à.”
Trầm Hàn đen mặt: “Hóa ra hơn nửa đêm anh lên cơn vẫn là lỗi của tôi!”
Trần Xuyên đem cháo ăn hết sạch, thỏa mãn đem bát đưa cho Trầm Hàn rồi vui vẻ lăn ra giường nằm xuống.
Trầm Hàn tiếp nhận bát, rất tự giác đi phòng bếp thu dọn.
Buổi chiều thực dài, Trầm Hàn nhàn rỗi không có việc gì mượn laptop của Trần Xuyên download game chơi. Trong phòng tuy có hệ thống sưởi hơi nhưng chân vẫn lạnh.
Trần Xuyên ngủ một giấc tỉnh lại, thấy Trầm Hàn không ngừng chà xát chân, hắn mở miệng nói: “Em muốn lên giường hay không?”
Trầm Hàn quay đầu nhìn hắn một cái, nghĩ hắn bị bệnh chắc cũng không thể làm gì mình, liền đáp ứng.
Cầm laptop bò lên giường, đem chân nhét vào trong chăn, Trầm Hàn cảm thấy thỏa mãn cực kỳ. Thật ấm áp quá đi. . . Thôi chơi game tiếp.
“Đi bên trái kìa! Ngu quá!”
Trầm Hàn tức giận đẩy ra Trần Xuyên đang mon men tới gần, mắng: “Anh ngủ đi! Đừng có dựa quá gần tôi, muốn lây cảm cho tôi à!”
“Tôi nằm nhiều quá nên thấy buồn chán thôi! Em lại không nói chuyện với tôi.”
“Hai ta có gì để nói đâu!” Trầm Hàn nhìn chăm chú vào game, ấn phím, ăn một cây nấm.
Trần Xuyên bực mình nằm xuống trở lại, một hồi sau đột nhiên hỏi: “Sao tự nhiên em tới chăm sóc tôi?”
“Anh đừng hiểu lầm, dù sao anh bị cảm tôi cũng có chút trách nhiệm, tôi chỉ không muốn lương tâm bất an.”
Trần Xuyên trở mình, nói: “Em như vậy cũng không tệ nha.”
“Tôi làm sao?”
“Ý của anh là em nấu cơm rất ngon.”
“Cũng không phải, học cái này chủ yếu để dụ người thôi.”
Trần Xuyên yên lặng một chút, tiếp tục nói: “Ý của anh là anh thật sự hi vọng mỗi ngày đều có thể ăn cơm em làm.”
“Anh khỏi hy vọng.”
“Sao?”
“Về sau tôi chỉ nấu cho Thạch Qua thôi.” Trầm Hàn quay đầu tặng hắn một nụ cười thật tươi: “Chúc mừng tôi đi, tôi lại yêu rồi.”
Tuyết lở rồi.
Trần Xuyên bị tuyết đè cứng ngắc, chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng.
Hắn sửng sốt hồi lâu, đem ánh mắt nhìn chằm chằm người bên trái mình, suy nghĩ xem lời vừa nghe được có đáng tin hay không. . . . . .
Trần Xuyên đầu óc khó khăn hoạt động, nghĩ thấy có chỗ không đúng. Hắn nhảy dựng lên, [bad word], vẫn còn đường sống!
Trầm Hàn rõ ràng bảo ngày mai mới cho Thạch Qua tiểu tam kia câu trả lời thuyết phục!
Trần Xuyên tự nói với mình nhất định phải bình tĩnh, mình mà quýnh lên thì mọi việc coi như xong, cũng may vẫn còn thời gian.
Trầm Hàn kỳ quái nghiêng mắt nhìn hắn, nói: “Anh trúng gió à?”
Trần Xuyên khụt khịt nói: “Tôi mắc vệ sinh, muốn đi toilet chút.”
Trần Xuyên vỗ đầu, giục mình mau mau tìm cách, nếu cứ chần chờ thì cái tên ở bên ngoài nhất định sẽ ôm người khác kiêm luôn chức đầu bếp!
Trầm Hàn ngồi ở trên giường chơi game cũng phiền chán, trong lòng thất vọng càng nhiều, thậm chí còn trở thành tuyệt vọng.
Hắn thở ra một hơi, out khỏi trò chơi, nghĩ đến phản ứng kia của Trần Xuyên, phỏng chừng không phải đóng kịch. Dù sao hắn vẫn còn có phương án dự phòng. Tuy rằng cách làm này có điểm thiếu đạo đức nhưng con người mà, ai mà chẳng ích kỉ.
Trầm Hàn thấy Trần Xuyên đi vệ sinh lâu như vậy có điểm lo lắng, hắn nhảy xuống giường đi đến gõ cửa phòng tắm, la hét: “Trần Xuyên anh chết ở trong đó rồi hả?”
“Tôi đây!”
Trần Xuyên mặt gỗ đi ra, thuận tiện cầm bọc khăn giấy ở đầu giường một lần nữa chui vào ổ chăn, lau nước mũi nói: “Cái kia, em không phải nói ngày mai mới trả lời sao?”
“Đúng vậy a.” Trầm Hàn dùng tay dụi mắt nói: “Dù sao tôi cũng nghĩ tốt rồi, ngày mai sẽ gật đầu.”
Gật cái mông!
Trần Xuyên nắm chặt khăn giấy trong tay, cắn răng, cố gắng bình tĩnh nói: “Em đã suy nghĩ kỹ càng chưa? Đầu năm nay tình yêu rất không bền, có thể cùng chung lúc vui vẻ cũng không thể cùng chung lúc hoạn nạn đâu, em thấy đúng không?”
Trầm Hàn liếc nhìn hắn, trong mắt ngập tràn oán hận méo miệng nói: “Anh chưa gì sao đã biết tôi không thể cùng Thạch Qua vượt qua hoạn nạn rồi? Nói trở lại, tôi với anh xem như đã cùng chung hoạn nạn rồi, nhưng không thể cùng chung vui mừng, anh thấy có đúng không?”
Trần Xuyên nóng nảy, nghĩ Trầm Hàn em đây là đang giẫm lên mối tình đã từng tốt đẹp của chúng ta a! Trần Xuyên kêu gào nói: “Tình cảm của chúng ta sao có thể đem ra so sánh với người khác chứ! Bản chất hai chuyện khác nhau có được không!”
Trầm Hàn thiết một cái: “Anh làm ơn đừng có giả bộ đứng đắn nữa, tôi con mẹ nó đem tình cảm chân thành giao ra rốt cục không phải cũng chia tay sao! Tôi thà rằng chơi qua đường như vậy thôi!”
Trần Xuyên tức giận, chân tình còn không bằng tình cảm qua đường? Hắn tức giận ném cái khăn mặt qua.
Trầm Hàn chịu hết nổi, chửi hắn “Anh là đồ điên” rồi chụp áo khoác chạy ra ngoài.
Trần Xuyên suy sụp kéo kéo mặt mình, thất bại nằm trở về.
Cửa phòng lại mở, Trầm Hàn tức giận đứng ở cửa.
Trần Xuyên trong đầu kinh ngạc, lại có điểm vui mừng. Hắn thầm nghĩ Trầm Hàn kỳ thật vẫn còn luyến tiếc mình.
Trầm Hàn ném rớt đôi dép lê trên chân, khom người nhặt lên, canh tỉ lệ chính xác mười phần mới ném ngay mặt Trần Xuyên, sau đó vỗ vỗ tay quay đầu đi.
Trần Xuyên kinh ngạc, sau đó cười. Quả nhiên vẫn không thích chịu thiệt.
Hắn gọi điện thoại cho Trầm Hàn, nói: “Anh sai rồi, em về đi.”
Trầm Hàn hừ hừ, đáp: “Anh có làm gì đâu mà sai, rõ ràng là tôi sai. Đầu tôi chỉ để cho con lừa nó đá, tôi bắt chó đi cày, tôi xen vào việc của người khác, chuyện của anh tôi lấy quyền gì mà quản?”
Xem giọng điệu này có vẻ tức giận không ít. Trần Xuyên nhịn cười nói: “Không, là anh sai. Anh sai vì thân thể anh không có chống cự tốt, anh sai vì anh cố tình gây sự, anh sai vì anh chọc em tức giận.”
Bên kia không có thanh âm, một hồi sau Trầm Hàn mới nói: “Anh cũng chỉ có một chiêu này.”
“Một chiêu cũng đủ dùng rồi.”
Trầm Hàn một lát sau đã trở lại, lỗ mũi hướng lên trời nhìn hắn.
Trần Xuyên cười hắc hắc nói: “Anh đói bụng.”
“Chờ chút!” Trầm Hàn liền loay hoay đi làm bữa tối.
Lúc tối ngồi đối mặt ăn cơm, đồ ăn dù đơn giản nhưng Trần Xuyên vẫn cảm thấy ngon đến tận tâm.
Trầm Hàn trong lòng cũng vui vẻ, có người thích ăn đồ mình làm rõ ràng là một loại khen ngợi, điều này làm cho Trầm Hàn rất đắc ý.
Trần Xuyên quét hết một chén cơm, lại thêm một chén. Hắn dùng chiếc đũa trạc trạc cơm: “Em nói xem vì sao chúng ta lại yêu nhau?”
Lại nói mấy lời này.
“Anh có thể thôi phá hư không khí như vậy không?” Trầm Hàn vô lực mắt trợn trắng.
Trần Xuyên trưng vẻ mặt đúng lý hợp tình nói: “Vì để lần yêu này trở nên hoàn hảo, anh cảm thấy chúng ta phải nghĩ lại những chuyện đã qua.”
Trầm Hàn bỏ xuống bát đũa nói: “Chuyện cũ năm xưa nhắc lại làm cái gì, chúng ta vẫn nên hướng về tương lai thôi!”
Trần Xuyên thầm nghĩ. Trầm Hàn không phải là em hấp dẫn anh trước sao? Biết rõ mình độc thân liền xáp tới! Em nha, chính là cố ý !
Trần Xuyên không nói nữa, vùi đầu cầm đũa dùng hết sức lực ăn cơm. Trầm Hàn chống cằm nói: “Anh ăn từ từ thôi, có ai giành với anh đâu. Nè, ăn miếng thịt đi.”
Trần Xuyên ngay cả cơm cùng thịt đều toàn bộ nhét vào miệng, sau đó cầm chén để xuống, vừa phun cơm vừa nói: “Anh ăn no rồi.”
Trầm Hàn cười cười: “Nhìn không ra anh đang bệnh a, khẩu vị tốt như vậy.”
“Mấy ngày nay đâu có được ăn cơm, sao có thể không tốt chứ?”
Đánh chết cũng không nói thích đồ ăn em làm!
Trầm Hàn chậm rãi ăn, sau đó nói: “Tinh thần tốt vậy anh thu dọn bát đi.”
Vừa mới nói xong, Trần Xuyên bắt đầu lấy khăn giấy ra dùng sức xì mũi một phen.
Trầm Hàn ghê tởm nhìn hắn: “Thôi anh lăn đi chỗ khác đi, tôi làm là được rồi.”
Âm mưu thực hiện thành công, Trần Xuyên đắc ý bò đi xem tivi .