Tiểu phúc tấn

Chương 38


Đọc truyện Tiểu phúc tấn – Chương 38


Edit: Dờ
Bởi Lý Minh Văn bị đuổi học nên mọi người đều chắc chắn về việc Lâm Nguyễn có chống lưng.

Cũng vì thế mà tình trạng ở trường của Lâm Nguyễn khá hơn nhiều, không có người tự dưng bắt nạt cậu nữa.

Ánh mắt họ nhìn Lâm Nguyễn luôn mang theo một chút kiêng dè.

Mạnh Chân cười bảo, bây giờ Lâm Nguyễn chính là đại ca của đại học Yên Kinh.

“Hiền quá chúng nó leo lên đầu,” Mạnh Chân nói: “Tiếng tăm không tốt cũng chẳng sao, quan trọng là không ai dám bắt nạt mình nữa, phải không?”
Mạnh Chân luôn luôn là người theo chủ nghĩa lạc quan, Lâm Nguyễn nói: “Họ không nói trước mặt thì sẽ nói sau lưng.”
“Chúng nó có miệng thì cứ để chúng nó nói.” Mạnh Chân nói: “Không nói trước mặt mình, không ảnh hưởng đến tâm trạng của mình là được.”
Lâm Nguyễn không phải là một người cần sống trong sự vây quanh, cho nên thái độ lạnh nhạt của mọi người không ảnh hưởng đến cậu cho lắm, cậu chỉ hơi ám ảnh tâm lý vì chuyện của Lý Minh Văn, bình thường đâu có ai ngấm ngầm thù ghét sau lưng cậu đến thế.

Cuộc sống ở trường học của Lâm Nguyễn vẫn tiếp tục như thường, Phương Trình Tắc gọi cậu vào văn phòng, nói rằng tác phẩm của cậu đã vào được chung kết.

“Làm tốt lắm,” Phương Trình Tắc cười nhìn Lâm Nguyễn, “Cậu rất có năng khiếu về thiết kế kiến trúc, ngay cả những người tôn sùng kiến trúc phương Tây cũng phải công nhận bản thiết kế của cậu rất tuyệt.”
Lâm Nguyễn hơi ngại ngùng, cậu chưa từng được ai khen ngợi ngoài Trạm Hi.

Phương Trình Tắc lấy một phong thư từ trong ngăn kéo ra, “Tôi đưa bản thiết kế của cậu cho thầy của tôi xem, ông ấy nhận ra cậu là người mới nhập môn, nhưng bảo rằng cậu rất có năng khiếu.

Đây là thư phản hồi của ông ấy.” Phương Trình Tắc cười nói: “Sư phụ tôi là bậc thầy kiến trúc rất có tiếng, nhà ông ấy từng tham gia xây dựng vườn Viên Minh, gia đình có tiếng là học thức uyên thâm, rất ít người lọt được vào mắt xanh của ông ấy.”
“Thật ạ?” Lâm Nguyễn hơi bất ngờ, Trạm Hi cũng từng cổ vũ cậu nhưng cậu cứ nghĩ hắn chỉ dỗ ngọt, nghe cho vui mà thôi.

Bây giờ cả Phương Trình Tắc và thầy của y cũng công nhận cậu, điều này khiến Lâm Nguyễn cảm thấy thật sự vui sướng.

Phương Trình Tắc đưa phong thư cho Lâm Nguyễn, ngập ngừng một lát rồi hỏi: “Dạo này cậu ở trường có ổn không?”
Lâm Nguyễn tỉnh táo lại từ niềm sung sướng, dần bình tĩnh lại, “Không ai bắt nạt em nữa, nhưng mọi người cũng bơ em luôn.”
“Không cần lo nghĩ nhiều,” Phương Trình Tắc nói với cậu: “Đối với cậu, họ chỉ là những người qua đường, trong số ấy tuyệt đối không ai có trình độ đạo đức và năng lực như cậu.

Cứ để ý tới thái độ của họ thì thật là lãng phí thời giờ.”
Lâm Nguyễn vừa cảm thấy Phương Trình Tắc nói rất có lý, vừa cảm thấy y không giống như trước kia nữa.


Phương Trình Tắc của trước kia là một giáo sư kiến trúc cổ bị xa lánh, lúc nào cũng độc lai độc vãng mà vẫn thản nhiên như thường.

Còn hiện tại, y như một thanh kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, mũi kiếm và sự kiêu ngạo đều được thể hiện ra.

Không biết đã xảy ra chuyện gì mà khiến y để lộ sự sắc bén của mình như vậy.

Phương Trình Tắc viết địa chỉ và số điện thoại của mình xuống giấy, “Dạo này tôi sẽ không ở trường nhiều, nếu cậu có vấn đề gì thì cứ viết thư hoặc gọi điện thoại cho tôi.”
Lâm Nguyễn đáp vâng, Phương Trình Tắc đi nghe điện thoại, một lúc sau thì cầm áo khoác ra ngoài.

Lâm Nguyễn về đến nhà, Trạm Hi không ở nhà, Thế Ninh không ra ngoài với hắn.

“Vương phủ xảy ra chuyện.” Thế Ninh nói: “Tiên sinh với cha anh về đấy xử lý rồi.”
Thất Cách cách có tình cảm sâu nặng với Lý Minh Văn, Lý Trắc Phúc tấn nói Lý Minh Văn đã lừa cô, Thất Cách cách không chịu tin.

Hôm qua Trạm Hi sắp xếp để Thất Cách cách gặp Lý Minh Văn một lần, sau khi trở về, cô không ăn không uống, sáng nay nha hoàn phát hiện cô thắt cổ trong phòng, may mà cứu được.

Bởi chuyện này mà A Nguyệt và mẹ Tào hoà thuận hơn nhiều, A Nguyệt thấy Thất Cách cách bị lừa thì cũng cảm thấy mình đuối lý, còn mẹ Tào thì thấy Thất Cách cách thắt cổ, sợ A Nguyệt cũng nghĩ quẩn.

Bà nói với A Nguyệt, một thời gian nữa thì kêu bạn trai cô tới nhà chơi để mẹ Tào xem tướng giúp cho.

“Sau đó thì sao?” Lâm Nguyễn hỏi Thế Ninh.

Thế Ninh gặm quả lê, nói: “Lý Trắc Phúc tấn vẫn vậy, nghĩ là con gái lớn rồi không quản được nữa, muốn gả Thất Cách cách đi.

Nhưng có vẻ như tiên sinh muốn đưa Thất Cách cách đi du học nước ngoài, nếu Ngũ Cách cách cũng muốn thì cùng đi luôn.”
Lâm Nguyễn gật đầu, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, cậu hỏi: “Lý Minh Văn thì sao? Sau đó thế nào?”
Thế Ninh khựng lại một chút, nói: “Không ở lại Tứ Cửu Thành được nữa, có lẽ là về quê rồi.”
Nói xong, Thế Ninh đứng lên đi ra sau vườn xem hoa cỏ của bác Đông.

Trạm Hi trở về lúc Lâm Nguyễn đang ăn cơm tối, hắn thì không có cảm xúc gì, nhưng sắc mặt của bác Đông đi phía sau thì rất khó coi, có vẻ như buồn vì bất hạnh, mà lại giận vì người ta không chịu đấu tranh.


Bác Đông không ăn cơm, giận đùng đi về phòng.

Trạm Hi nhìn Thế Ninh, Thế Ninh liền đuổi theo.

Lâm Nguyễn đứng dậy nhận lấy áo khoác của Trạm Hi, hỏi hắn có cần nhờ mẹ Tào làm thêm mấy món ăn nữa không.

Trạm Hi nói không cần, ngồi xuống bên bàn ăn.

Lâm Nguyễn múc cho hắn một bát canh, hỏi: “Sao vậy? Trông bác Đông có vẻ rất giận.”
“Lý Trắc Phúc tấn vẫn khăng khăng muốn gả Thất Cách cách.” Ngón tay thon dài của Trạm Hi cầm lấy thìa sứ trắng, chậm rãi uống mấy hớp canh.

“Thất Cách cách nói sao?”
“Con bé ấy à?” Trạm Hi lắc đầu, “Cứ như trúng bùa, chẳng nói năng gì, cũng không quan tâm người khác sắp xếp thế nào.

Nếu con bé không muốn, tôi có thể tìm đường khác cho nó, nhưng con bé cứ như vậy, còn trông cậy vào ai cứu giúp được nữa đây?”
“Sao Lý Trắc Phúc tấn cứ nhất quyết phải gả Thất Cách cách đi vậy?” Lâm Nguyễn không hiểu.

Trạm Hi nói: “Bởi vì chuyện này chẳng vẻ vang gì, quy củ trong vương phủ nghiêm ngặt như vậy, Thất Cách cách lén lút qua lại với Lý Minh Văn, trong mắt Lý Trắc Phúc tấn, đó là một vụ bê bối.”
“Cho nên mới nhanh chóng muốn gả cô bé đi?” Lâm Nguyễn không thể hiểu nổi, “Quy củ thể diện sao quan trọng được bằng con gái mình.”
Trạm Hi lắc đầu, “Có lẽ trong mắt bà ấy, đó là con đường tốt nhất mà bà ấy chọn cho Thất Cách cách, người ngoài không có tư cách nhúng tay.”
Lâm Nguyễn không nói gì nữa, Trạm Hi cúi đầu uống canh, ngọn đèn vàng hắt lên sườn mặt hắn, thoạt nhìn thật mông lung.

Trạm Hi cảm nhận được ánh mắt của Lâm Nguyễn, hỏi: “Nhìn tôi làm gì, có gì muốn nói sao?”
Lâm Nguyễn lắc đầu, mím môi cười nói: “Em ngắm tiên sinh, thấy dung nhan xinh đẹp, khiến em quên cả ăn.” [1]
[1] 华容婀娜, 令我忘餐: Từ bài Lạc Thần Phú của Tào Thực, hai câu ca ngợi vẻ đẹp của Chân thị.

Trạm Hi khựng lại, mỉm cười nói: “Bây giờ gan lớn, biết trêu ghẹo tiên sinh rồi?”
Lâm Nguyễn vội nói không dám, giống như một con chuột lén ăn vụng, vừa trộm cười vừa cúi đầu ăn cơm.

Hôm nay Trạm Hi mệt mỏi hơn thường ngày, dường như chuyện trong vương phủ còn khiến hắn hao tâm tổn sức hơn cả chuyện bên ngoài.


Hắn ngồi trên chiếc giường lớn ở căn phòng tầng ba, Lâm Nguyễn quỳ gối phía trước hắn.

Lâm Nguyễn ra chiều không vui, Trạm Hi nhéo gáy cậu nói: “Bình thường đều là tiên sinh hầu hạ em, bây giờ kêu em làm thì lại giận dỗi?”
Lâm Nguyễn ngẩng đầu nhìn Trạm Hi, trong mắt hắn tràn ngập sự hờ hững, hoàn toàn không lo lắng về việc Lâm Nguyễn sẽ không nghe lời.

“Nhưng em không biết làm.”
“Thế mới phải học,” Tay Trạm Hi đặt trên đầu Lâm Nguyễn, hơi ấn xuống khiến cậu phải cúi đầu, “Luyện mấy lần sẽ biết làm.”
Bên cạnh giường có một chiếc gương rất lớn, Trạm Hi mới thêm vào đó, nó được trùm bởi một tấm vải.

Trạm Hi đứng dậy kéo tấm vải ra, Lâm Nguyễn nghe thấy tiếng thì quay đầu nhìn.

Gương đối diện với giường, phản chiếu chiếc drap giường hỗn loạn, tấm chăn rơi một nửa xuống sàn và người nằm trên giường.

Lâm Nguyễn bò ra cạnh giường, quỳ xuống nhìn vào gương.

Mặt cậu còn hơi đỏ, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng trong trẻo.

Trong không gian bịt kín như thế này, sự thẹn thùng tạm thời bị lãng quên, trong mắt Lâm Nguyễn lúc này chỉ còn lại tò mò.

Trạm Hi dựa vào đầu giường, hơi cúi đầu châm thuốc, gương mặt cúi xuống của hắn vô cùng quyến rũ, là một cái đẹp mà Lâm Nguyễn không thể hình dung bằng lời.

Tiếng bật lửa vang lên, Trạm Hi nhả ra một làn khói, mùi thuốc lá ngập tràn, hòa lẫn với một mùi hương tế nhị.

Lâm Nguyễn nhìn Trạm Hi trong gương, hỏi: “Em có thể hút thuốc được không?”
“Không được.” Trạm Hi lười biếng đáp.

Lâm Nguyễn không nhìn Trạm Hi nữa, trái lại bắt đầu nghiêm túc quan sát mình trong gương.

Con người luôn có ham muốn tìm hiểu cơ thể mình, Lâm Nguyễn quỳ trước gương, trên người có rất nhiều vết đỏ, dấu tay cực kỳ rõ ràng.

Trạm Hi kẹp điếu thuốc trên hai ngón tay, khoác lên thành giường.

Hắn nhìn Lâm Nguyễn, cậu ngồi quỳ trước gương như thể vừa tìm ra món đồ chơi mới lạ, ánh mắt chỉ còn lại sự hiếu kỳ và ham muốn nghiên cứu, không hề có thẹn thùng, dưới tình huống này, cậu mang một loại cảm giác tội lỗi một cách vô tội.

Lâm Nguyễn toát lên một khí chất của sự quyến rũ đang dần dần trưởng thành, hòa lẫn trong đó là chút ngây thơ khờ dại, vừa hay tạo nên dáng vẻ mà Trạm Hi yêu nhất.

Trạm Hi nhìn cậu, ngón tay gảy nhẹ điếu thuốc.


– —
Phương Trình Tắc đi tham gia một buổi tiệc rượu với Cố Kỵ, khách khứa toàn quan to, họ tới đây vì chuyện phát hành tiền giấy.

Cố Kỵ mang Phương Trình Tắc đi làm quen với họ, họ cũng rất nể tình, khách sáo làm quen với Phương Trình Tắc – vị cục trưởng cục tài chính mới nhậm chức này.

Một người đàn ông trung niên mặc tây trang giày da cáo từ Phương Trình Tắc, lúc này y mới lặng lẽ thở dài.

“Thế nào, vất vả không?” Cố Kỵ bưng một ly rượu vang tới hỏi y.

“Vẫn ổn.” Phương Trình Tắc bóp trán, “Ngày nào anh cũng sống như vậy, ăn uống linh đình, xa hoa trụy lạc.”
“Dô, câu này của thầy Phương hơi khó nghe đấy.” Cố Kỵ vẫn cười, không hề nổi giận.

Phương Trình Tắc nhìn anh ta một cái, đi ra nói chuyện với người khác.

Cố Kỵ nhìn Phương Trình Tắc đứng trong đám đông, y cố gắng thích ứng với nơi này, ánh mắt anh ta chứa đựng ý cười khó phát hiện.

Vừa mới quay đầu lại, Cố Kỵ gặp Triệu tiểu thư.

Phương Trình Tắc đang nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có tiếng ồn ào, y quay lại thì thấy Cố Kỵ đứng ở đó, bị hắt rượu vang đầy người, nhìn hơi chật vật.

Vị mỹ nhân hắt rượu kia thì bỏ đi một cách cao quý trên đôi giày cao gót.

Phương Trình Tắc nín cười, đến trước mặt Cố Kỵ đua cho anh ta mấy tờ giấy ăn, hỏi: “Sao thế, chê rượu trong ly ít quá uống chưa đủ vui à?”
“Anh đừng cười tôi nữa đi.” Cố Kỵ lau sơ qua ngực áo, áo sơ mi trắng dính rượu vang đỏ, sợ là không giặt sạch được.

“Đó là ai vậy, nợ đào hoa của anh à?” Phương Trình Tắc hỏi.

“Hầy,” Cố Kỵ nói: “Chia tay lâu rồi.”
Cố Kỵ quay lại nhìn, khách khứa đứng xung quanh chê cười anh ta dần giải tán bớt, ai làm việc người nấy.

“Tôi kết giao với cô nàng chưa bao lâu, chưa đến một tháng đã chia tay.” Cố Kỵ nói: “Vốn là dễ hợp dễ tan, kết quả là không biết cô nàng nghe được ở đâu rằng một tháng tôi sẽ thay một cô bạn gái, theo quy luật sẽ chia tay vào cuối tháng, thế là cô nàng nghĩ tôi đùa giỡn.

Hôm nay đến tận đây để xả giận đấy.”
Phương Trình Tắc cười chế nhạo anh ta, “Đáng đời, ai bảo anh đùa bỡn tình cảm con gái nhà người ta.”
“Sao lại gọi là đùa bỡn tình cảm?” Cố Kỵ nói: “Trưởng thành cả rồi, phù hợp sẽ bên nhau, không hợp thì chia tay, ai cũng phải tự hiểu trong lòng chứ.”
Hiển nhiên Phương Trình Tắc rất ghét cái giọng điệu này của Cố Kỵ, hừ một tiếng rồi bỏ ra chỗ khác..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.