Tiểu phúc tấn

Chương 37


Đọc truyện Tiểu phúc tấn – Chương 37


Edit: Dờ
Phía chân trời tối sầm, mây đen đè nén khiến bầu trời trở nên ngột ngạt.

Ngoài cửa sổ nổi gió to, cây cối bị quật nghiêng ngả, cành lá trên cây bị gió thổi xoay vòng.

Chỉ chốc lát sau, giọt mưa to như hạt đậu dần rơi xuống, có xu hướng ngày càng tầm tã.

Cây cối trong sân đều bị mưa xối, hình thành nên những vũng nước đọng thật lớn.

Lâm Nguyễn ở trong phòng, hơi hé cửa sổ ra, mưa rào rào đổ xuống cùng với hơi ẩm len lỏi vào trong nhà.

Cậu đóng cửa sổ lại, tiếng sấm chớp đì đùng và tiếng mưa rơi bị ngăn lại bên ngoài cửa sổ.

Cậu thay quần áo rồi xuống tầng.

Trong phòng khách, Trạm Hi ngồi đối diện một người trẻ tuổi mặc tây trang.

Người nọ cao lớn oai vệ, cơ bắp bên dưới lớp quần áo vô cùng rõ ràng.

Phía sau người đó, có hai người mặc áo xanh đang đứng.

Lâm Nguyễn không đi ra, chỉ dựa vào thành cầu thang, lấy hai viên kẹo tơ vàng trong túi bỏ vào miệng ngậm, nhìn ra phòng khách.

Cậu tưởng Lý Minh Văn chỉ đơn giản là ghen tị với mình thôi, cho đến khi đi gặp gã, Lâm Nguyễn mới biết, mọi chuyện không đơn giản như cậu nghĩ.

Lý Minh Văn có người chống lưng, là một bang phái địa phương tên là Bạch Hổ Bang, bang phái này cấu kết với một số người ở phương Nam để đoạt lấy vũ khí quân đội và dược phẩm trong tay Trạm Hi.

Lý Minh Văn đi học trong trường, tiếp xúc được với rất nhiều cậu ấm cô chiêu, giúp chúng quay cóp để lấy tiền.

Một số sinh viên con nhà giàu còn thường lui tới sòng bạc kỹ viện, Lý Minh Văn đi theo, dần dần cũng nhiễm thói bất lương.


Có một lần, gã chơi ở sòng bạc thua mất tiền học phí của cả học kỳ, mà nhà cái chính là Bạch Hổ Bang.

Ban đầu, Bạch Hổ Bang bảo Lý Minh Văn vào vương phủ để tính toán xuống tay từ đó.

Không may thay quan hệ của Trạm Hi với vương phủ rất lạnh nhạt, lại thêm việc của Thất Cách cách, Lý Minh Văn bị đuổi khỏi vương phủ.

Sau đó người của Bạch Hổ Bang thấy Trạm Hi đưa Lâm Nguyễn đến trường, cho nên muốn lợi dụng Lý Minh Văn để bắt cóc Lâm Nguyễn, vậy mới có màn đấu đá máu me ở con ngõ nhỏ kia.

Không biết hai người nói chuyện gì, người ngồi đối diện Trạm Hi cười to, nói: “Một mẻ diệt trừ cả Bạch Hổ Bang, đúng là hả lòng hả dạ!”
Người nọ thuộc một bang phái khác ở địa phương, tên là Thanh Y Hội.

Phe phái đấu đá nhau khốc liệt, tranh giành tài nguyên và địa bàn, thậm chí khác nhau về đạo nghĩa giang hồ cũng trở thành mâu thuẫn.

Thanh Y Hội và Bạch Hổ Bang chính là hai thế lực không đội trời chung.

Quân đội và thổ phỉ không thể đi cùng một con đường, chuyện của Bạch Hổ Bang, Trạm Hi không mượn thế lực của Cố Kỵ mà tìm đến Thanh Y Hội để giải quyết.

Vị chưởng môn Thanh Y Hội này mang cái vẻ đặc trưng của thổ phỉ, bảo hắn ta mặc tây trang thì đúng là hơi làm khó nhau, không dưới một lần Lâm Nguyễn nhìn thấy người đó rung đùi.

Không biết Trạm Hi đã nói gì, vẻ mặt của người đó không tốt lắm.

Có lẽ là đang bàn chuyện làm ăn, chưởng môn một bang phái và một thương nhân đã kinh qua nhiều thăng trầm, hiển nhiên không ai chiếm hời được của ai cái gì.

Người đó thoạt nhìn hơi nóng ruột, người mặc áo xanh đứng bên phải phía sau chợt đặt tay lên vai chưởng môn, thật kỳ diệu làm sao, hắn ta tự dưng bình tĩnh lại.

Lâm Nguyễn nhìn thử, người mặc áo xanh đó trông rất nhã nhặn thư sinh, đôi mắt linh hoạt, thỉnh thoảng lóe lên sự sắc bén giống như đang toan tính điều gì.

Đại khái là người này giữ vai trò quân sư.

Có quân sư hỗ trợ, chưởng môn Thanh Y Hội không hề lép vế trước mặt Trạm Hi.

Trạm Hi đã thăm dò xong, cũng không nhiều lời nữa, nhanh chóng bắt tay hợp tác.


Một lát sau, hai bên đàm phán xong, chưởng môn Thanh Y Hội tỏ thái độ không muốn nói chuyện tiếp với Trạm Hi, ra về vô cùng dứt khoát.

Người đi rồi, Trạm Hi mới thả lỏng một chút.

Hắn rất ít khi giao tiếp với những người thế này, trong vòng xã giao của hắn, tất cả mọi người đều khoác một lớp da gọi là thể diện, một câu gài ba cái bẫy, lời nói ra luôn mang ý châm chọc mỉa mai, đôi khi còn chẳng thể vào thẳng vấn đề chính.

Cho nên khi nói chuyện với những tên thổ phỉ thẳng tính thế này, Trạm Hi cảm thấy không quen.

Lâm Nguyễn thấy người đi hết rồi mới đi ra, Trạm Hi thấy cậu, mắt hiện lên chút ý cười, vẫy tay bảo cậu ngồi xuống bên cạnh hắn.

“Sợ không?” Trạm Hi nhéo gáy Lâm Nguyễn.

Lâm Nguyễn lắc đầu nói: “Không sao, chỉ là nghĩ lại thấy hơi đáng tiếc.”
“Cái gì đáng tiếc?”
“Lý Minh Văn ấy.” Lâm Nguyễn vừa ngậm kẹo vừa nói: “Đó là sinh viên đứng đầu khoa bọn em, còn được cả học bổng, vốn dĩ sẽ có một tương lai tốt đẹp.”
“Đừng coi thường sự ghen tị của người khác,” Trạm Hi nói: “Ghen tị như một mồi lửa, nó có thể thiêu rụi lý trí và đạo đức của con người một cách dễ dàng.”
Trạm Hi luôn đúng khi phán đoán lòng người, Lâm Nguyễn hỏi hắn, “Tiên sinh đã từng ghen tị hay chưa?”
“Đương nhiên là có,” Ánh mắt Trạm Hi chợt toát lên vẻ đùa giỡn, “Tôi ghen tị với tất cả mọi thứ trong mắt em trừ tôi, dù là người hay vật, thậm chí là một đóa hoa, một ngọn cỏ, chỉ cần chúng cướp mất ánh nhìn của em, tôi đều thấy ghen tị.”
Vành tai Lâm Nguyễn lặng lẽ đỏ lên, cậu nói: “Ngài lại dỗ ngọt em rồi, em không thèm nghe ngài nói nữa.”
Trạm Hi cười, thoạt nhìn rất thoải mái và tùy ý.

“Nhưng hôm nay em đã làm rất tốt,” Trạm Hi nhìn Lâm Nguyễn, “Biết bảo vệ bản thân.”
Lâm Nguyễn ngượng ngùng mím môi cười, ngón tay Trạm Hi xoa lên má cậu, nói: “Tôi có thứ này muốn thưởng cho em.”
Hắn lấy một cái hộp nhỏ trong ngăn kéo ra, một chiếc khóa bình an xỏ dây đỏ yên lặng nằm trên mặt vải nhung trắng.

Trạm Hi ủ chiếc khóa bình an trong tay một lát rồi mới đeo lên cổ Lâm Nguyễn, màu sắc của ngọc cổ rất êm dịu trong trẻo, tôn lên khí chất nhã nhặn ngoan ngoãn của Lâm Nguyễn.

Lâm Nguyễn nhét khóa bình an vào trong áo, trên đó còn lưu lại hơi ấm từ lòng bàn tay Trạm Hi, cậu không thấy lạnh chút nào.

Lâm Nguyễn quay đầu nhìn Trạm Hi, hắn nhẹ nhàng vuốt ve cổ cậu, giọng nói trầm ấm chứa đựng sự dịu dàng vô hạn, “Mong sao Lâm Nguyễn của tôi luôn vui vẻ bình an, cả đời thuận buồm xuôi gió.”

– —
Dưới màn mưa tầm tã, nhìn ra ngoài phòng học không thấy được bóng người, học sinh và giáo sư đều chen chúc trong phòng, thỉnh thoảng có bóng người che ô đi trong mưa, nhưng cũng phải cố gắng lắm mới không bị gió thổi đi.

Phương Trình Tắc đến văn phòng, nửa cái quần đều bị mưa hắt ướt sũng, bản thiết kế kiến trúc trong ngực thì không bị làm sao.

Các giáo sư khác thấy sắc trời đen kịt thì đã về hết.

Văn phòng rộng thênh thang chỉ có một mình Phương Trình Tắc.

Phương Trình Tắc lấy khăn lông lau ống quần, lại tự rót một chén trà nóng, ngồi vào bàn sửa sang lại tài liệu.

Ngoài cửa có tiếng bước chân, Phương Trình Tắc không nghĩ ra giờ này thì còn ai tới đây.

Y quay đầu lại nhìn, thông qua cửa sổ, y thấy được bóng người đi trên hành lang.

Người đó mặc quân phục màu xanh, áo choàng bị mưa hắt ướt nên đậm màu hơn, dáng đi không nhanh không chậm nhưng tuyệt đối rất đẹp, có cảm giác kiên cường và rắn rỏi.

Chỉ nhìn thấy sườn mặt, mà cửa sổ đã bị mờ đi bởi hơi ẩm nên cũng chẳng nhìn rõ.

Phương Trình Tắc nhìn thấy người đó đầu tiên, sau đó mới để ý tới hiệu trưởng đi bên cạnh.

Hiển nhiên hiệu trưởng rất nể mặt người này, dẫn đường cho người đó đến tận nơi.

Cửa đẩy ra, hiệu trưởng và người đó cùng đi vào.

Phương Trình Tắc đứng lên, gật đầu chào hỏi hiệu trưởng.

Hiệu trưởng giới thiệu cho Phương Trình Tắc, “Đây là hiệu trưởng danh dự mới nhậm chức của chúng ta, Cố Kỵ, Cố thiếu soái.”
“Giáo sư Phương, nghe danh đã lâu.”
Cố Kỵ tháo găng tay ra, chìa tay với Phương Trình Tắc.

Phương Trình Tắc nhìn anh ta, cũng đưa tay ra để bắt tay chào hỏi, hai người nắm tay nhau rồi buông ngay lập tức, nhưng Cố Kỵ vẫn kịp cảm nhận được bàn tay ấy không giống với người trong quân đội, một bàn tay thật mềm mại.

Hiệu trưởng nhìn hai người, nói: “Hai người nói chuyện tự nhiên.” Nói xong ông đi ra ngoài.

Phương Trình Tắc không biết mình có nên gợi đề tài trước hay không, Cố Kỵ thoải mái kéo một cái ghế ra, thờ ơ hỏi: “Ngày nào thầy Phương cũng ở lại trường thế này à? Có bận lắm không?”
“Vẫn ổn.” Phương Trình Tắc không biết anh ta muốn gì, cho nên trả lời rất cẩn thận.


Cố Kỵ gật đầu, tiện tay lật sách vở trên bàn Phương Trình Tắc, tìm được quyển tạp chí số mới nhất ngay trong đống giáo trình.

Phương Trình Tắc hé miệng, nhưng không nói gì.

Trang mà Cố Kỵ đang xem chính là bài viết về chế độ tiền giấy mới phát hành ở Tứ Cửu Thành, “Giáo sư Phương thấy việc phát hành tiền giấy ra sao?”
Phương Trình Tắc im lặng một lát, nói: “Phát hành tiền giấy là để bù lại tài chính bị thiếu hụt trong mấy năm chiến tranh liên miên, mặc khác, tiền giấy có phạm vi sử dụng rộng, có thể lưu hành quốc tế, như vậy sẽ có cách để cứu vớt nền kinh tế trong nước, dễ dàng phát triển kinh doanh.” Ngừng một lát, Phương Trình Tắc lại nói: “Phát hành tiền giấy là một nước đi mạo hiểm, một khi chúng được đưa vào thị trường mà không có biện pháp khống chế, thứ này sẽ chẳng khác gì giấy lộn, kinh tế hoàn toàn sụp đổ, dân chúng cũng lâm vào khốn cùng.”
Cố Kỵ xoa bóp ngón tay, nói: “Tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra.”
Phương Trình Tắc không nói gì nữa.

Cố Kỵ chợt nở nụ cười, anh ta bắt chéo chân, nói: “Giáo sư Phương đúng là học rộng hiểu sâu, nhân tài như giáo sư mà lại không giữ chức gì trong chính phủ, thật là đáng tiếc.”
Phương Trình Tắc hơi ngạc nhiên, nhưng y từ chối rất nhanh, “Tôi chỉ là một thầy giáo dạy kiến trúc, cảm ơn Cố thiếu soái đã cất nhắc.”
Cố Kỵ nhíu mày, nói: “Thầy Phương không cần trả lời tôi nhanh như thế.”
Thái độ của Phương Trình Tắc rất kiên quyết, Cố Kỵ nhún vai, “Vậy được rồi.” Anh ta đứng lên, dường như trên người toát lên cảm giác đè nén, “Có điều tôi cảm thấy thầy Phương là một người rất thú vị, dù chúng ta không thể trở thành đồng nghiệp thì tôi rất mong có thể trở thành bạn bè với giáo sư.”
Cố Kỵ nói xong thì cáo từ Phương Trình Tắc.

Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi tầm tã.

Phương Trình Tắc đứng rất lâu, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Bởi mưa nên trời mau tối hơn bình thường, Phương Trình Tắc thu dọn xong xuôi, mang một chiếc ô màu đen ra khỏi văn phòng.

Giọt mưa rơi lộp độp lên mặt ô, giống như một con thuyền nhỏ giữa đại dương mênh mông, chỉ hơi lơ là chút thôi thì sẽ đánh mất phương hướng.

Trong đại dương mênh mông của thời đại này, chỉ có một người giơ tán ô lên che thì vẫn là chưa đủ.

Phương Trình Tắc vất vả đi ra cổng trường, không có bóng dáng một chiếc xe kéo nào, y đứng dưới mái hiên phòng bảo vệ, không biết nên làm gì tiếp theo.

Đúng lúc ấy, một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi đi tới, cửa kính hạ xuống, khuôn mặt khôi ngô đầy vẻ phong lưu của Cố Kỵ lộ ra.

“Trùng hợp nhỉ, lại gặp thầy Phương rồi, thế nào? Đi một mình vất vả quá phải không.

Chi bằng để tôi đưa thầy đi hết đoạn đường này?”
Phương Trình Tắc miễn cưỡng che ô, “Có lẽ là sẽ khác đường.”
“Nhưng cũng có khi khác đường mà cùng đích đến đấy.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.