Tiểu phúc tấn

Chương 23


Đọc truyện Tiểu phúc tấn – Chương 23


Edit: Dờ
Cố Lưu Phong cắt đi mái tóc nuôi dài bao nhiêu năm, chỉ để lại tóc ngắn qua tai một chút, rẽ ngôi ba bảy và hơi uốn cong.

Cố Hồi Tuyết lấy một chiếc cặp tóc vỏ sò san hô trong túi ra để cô nàng kẹp lên mũ nồi, Cố Lưu Phong lập tức có thêm khí chất cao quý lạnh lùng.

Cố Lưu Phong rất hài lòng, chỗ tóc cắt ra được cô nàng lấy dây buộc lại và bỏ vào trong một cái hộp.

Hai chị em làm tóc xong, đương nhiên phải đi mua váy áo mới.

Lâm Nguyễn theo hai cô nàng vào trung tâm bách hóa, đi dạo một lúc đã tới trưa.

Buổi trưa, họ dùng cơm ở một nhà hàng Tây, vừa lúc gặp bạn học của hai chị em, thế là mấy cô gái hẹn nhau đi xem phim.

Lâm Nguyễn không tham gia hoạt động của phái nữ, chỉ dặn dò Cố Lưu Phong và Cố Hồi Tuyết nhớ về nhà sớm.

Cố Hồi Tuyết hỏi: “Anh Tiểu Nguyễn, anh đi đâu vậy?”
Lâm Nguyễn ngẫm một lúc rồi đáp: “Chỗ này gần Thập Sát Hải, anh qua bên kia rồi đi bộ về nhà.”
Cố Hồi Tuyết gật đầu.

Thập Sát Hải là nơi duy nhất trong nội thành có diện tích chứa nước tự nhiên, xung quanh có rất nhiều phủ đệ của các vương gia triều Thanh, vườn hoa phía sau Thuần Thân vương phủ liền ngay với Thập Sát Hải.

Lâm Nguyễn đã ở vương phủ hai năm, luôn muốn đến đây ngắm, nơi này đại diện cho thế giới bên ngoài vương phủ.

Chuyện lúc nhỏ không làm được sẽ biến thành chấp niệm khi lớn, cho dù tới tận bây giờ, sự cố chấp của Lâm Nguyễn với Thập Sát Hải là vô cùng đặc biệt.

Mùa đông, mặt hồ Thập Sát Hải đóng một lớp băng dày, tới mức có thể trượt băng ở trên đó.

Ánh nắng chiếu lên lớp băng khiến nó trở thành một mặt gương chói mắt.

Mà nay đã vào xuân, băng tan thành nước, hồ nước lại trở về với màu xanh ngọc bích, vừa trong veo vừa êm dịu.


Chờ một thời gian nữa trời ấm hẳn là có thể đi chơi xuân.

Bây giờ Lâm Nguyễn đứng trên bờ, thỉnh thoảng có gió thổi tới vẫn còn rất lạnh.

Lâm Nguyễn rảo bước chạy dọc theo bờ hồ, phía cuối có một chiếc xe đỗ ở đó, lúc Lâm Nguyễn sắp lướt qua thì ấn còi.

Lâm Nguyễn dừng bước, ngẩng đầu lên thì thấy Trạm Hi đang ngồi ở ghế lái nhìn cậu.

Lâm Nguyễn tròn xoe mắt, “Tiên sinh?”
Trạm Hi mặc chiếc áo choàng dài, một tay khoác lên vô lăng, lạnh nhạt nhìn Lâm Nguyễn, “Chạy làm gì?”
Lâm Nguyễn ngượng ngùng đáp, “Hơi lạnh ạ.”
Trạm Hi ra hiệu cho cậu lên xe, Lâm Nguyễn ngồi vào ghế phụ lái, nói thật cậu còn chưa bao giờ nhìn thấy Trạm Hi lái xe.

“Sao tiên sinh lại tới đây?”
Trạm Hi đáp: “Hồi Tuyết gọi điện thoại bảo em đang ở Thập Sát Hải, bảo tôi tới đón em.”
Lâm Nguyễn giải thích: “Em bảo cô nhóc là mình sẽ đi bộ về.”
Trạm Hi khởi động xe, “Không phải lỗi của em, chẳng biết con bé lại bày trò gì.”
Thế là Lâm Nguyễn không nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn Trạm Hi.

Hình như hắn vừa từ nhà đến đây, ăn mặc rất tùy ý, thoạt nhìn không cầu kỳ như thường ngày ra ngoài làm việc, trông như một người xấp xỉ tuổi với Lâm Nguyễn.

Trạm Hi liếc nhìn Lâm Nguyễn, hỏi: “Về nhà có việc gì không? Nếu không thì đi hóng gió một chút.”
Lâm Nguyễn gật đầu, Trạm Hi lái xe quanh Thập Sát hải một vòng, gió lạnh thổi vào cửa xe khiến mái tóc của Lâm Nguyễn hơi rối lên.

Từng cơn gió thoảng, Lâm Nguyễn thấy thân thể mình như nhẹ bẫng, có lẽ khi ở trong làn gió, con người luôn thấy mình thật tự do.

Trạm Hi không nói chuyện với cậu, nhưng sự im lặng ấy không hề khó xử.

Chỉ cần Trạm Hi nguyện ý, Lâm Nguyễn sẽ ở cạnh hắn, không cần lo nghĩ phải tìm đề tài nói chuyện, khi không nói gì cũng là trạng thái thoải mái.

Dạo quanh Thập Sát Hải một vòng, Trạm Hi không về nhà ngay mà lái xe đi lấy đàn ở một cửa tiệm bảo dưỡng.


Người xe nườm nượp bên ngoài, Lâm Nguyễn ngồi trên xe quan sát họ.

Trong đám đông ấy có một bóng hình quen thuộc, Lâm Nguyễn nhìn kỹ, hình như là Bạch Trân Châu, cô mặc một chiếc áo khoác đậm màu đứng dưới mái hiên, bên cạnh là một người đàn ông mặc trường sam, là Tống Sương Ỷ.

Cách quá xa nên Lâm Nguyễn cũng chẳng nghe thấy họ nói gì, chốc lát sau, Tống Sương Ỷ rời đi.

Lâm Nguyễn thấy anh ta đi qua đầu đường, rẽ vào một con hẻm rồi biến mất.

Cậu quay lại nhìn, Bạch Trân Châu cũng không còn ở đó nữa.

Lâm Nguyễn dáo dác nhìn xung quanh đều không thấy hai người, trái lại, cậu nhìn thấy tiệm bánh kem lần trước gặp Toán Tử.

Lâm Nguyễn chống cằm nhìn tiệm bánh, cảm thấy nó cũng mang lại cảm giác bí ẩn y như Toán Tử vậy.

Cứ như thể tiệm bánh này xuất hiện thì Toán Tử cũng xuất hiện.

Nghĩ đến đây, Lâm Nguyễn bỗng giật mình nhìn xung quanh.

Trạm Hi cầm đàn về, hỏi: “Nhìn gì thế?”
Lâm Nguyễn lắc đầu, “Tiên sinh muốn ăn bánh kem không?”
Trạm Hi cũng nhìn thấy tiệm bánh kem kia, hắn rút hai tờ tiền ngoại ra, nói: “Đi mua một miếng Tiramisu.”
Lâm Nguyễn nhận lấy tiền, cảm thấy mình như một thằng nhóc được phụ huynh phát tiền tiêu vặt.

Cậu chạy vào tiệm bánh, nhìn xung quanh một vòng không thấy bóng dáng Toán Tử, cậu nói với nhân viên cửa tiệm: “Lấy một phần Tiramisu.”
Trong tủ kính có chocolate nhân rượu hình bông hoa rất đẹp, nhân viên thấy cậu nhìn nó thì nói: “Tiên sinh có muốn lấy chocolate nhân rượu không?”
Lâm Nguyễn nghĩ một lát rồi gật đầu.

Tiramisu và chocolate nhân rượu được đóng gói xong, Lâm Nguyễn xách mỗi tay một loại ra khỏi tiệm.

Còn chưa qua đường, Lâm Nguyễn chợt nghe có người gọi mình, cậu quay lại thì chẳng thấy ai.


Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì bỗng có ai đó đụng vào Lâm Nguyễn, trùng hợp thay, miếng Tiramisu bị rơi xuống đất.

“Ô,” Giọng nói của Toán Tử rất bất lịch sự, “Ngại quá, làm rơi bánh kem của cậu rồi.”
Lâm Nguyễn lùi lại mấy bước, thấy Toán Tử cắm tay vào túi quần đứng nhìn mình.

Anh ta mặc áo khoác ngoài đối khâm màu đen có hoa văn rất cầu kỳ.

Hình như tóc còn dùng sáp chải lên, gương mặt hoàn mỹ của anh ta được dịp lộ ra ngoài.

Thế mà Toán Tử xuất hiện thật, Lâm Nguyễn thầm nghĩ.

Tiệm bánh này quả nhiên rất thần kỳ.

Toán Tử thấy Lâm Nguyễn đánh giá cách ăn mặc của mình thì nhếch môi cười, “Mới đi công chuyện, mặc thế này mới có thể diện.
Lâm Nguyễn gật đầu ra chiều đã hiểu, dù gì Toán Tử vẫn là một Đại Sư.

Toán Tử đá đá cái hộp Tiramisu, nói: “Tiramisu không ăn được nữa rồi, bánh kem hạt phỉ ngon hơn.”
Lúc này Lâm Nguyễn mới nhớ đến cái bánh Tiramisu bị rơi, “Không phải cho tôi ăn.”
Cậu nhìn về phía Trạm Hi, hắn đang ngồi trong xe, khoác một tay lên cửa kính nhìn sang bên này, ánh mắt không rõ cảm xúc.

Toán Tử nhìn theo mắt của Lâm Nguyễn, cười một cách cợt nhả, “Trùng hợp thế nhỉ.”
Trạm Hi mở cửa xe đi đến trước mặt hai người.

“Sao vậy?” Hắn hỏi Lâm Nguyễn.

Lâm Nguyễn nói: “Không cẩn thận nên làm rơi Tiramisu.”
“Mua cái khác là được.”
Lâm Nguyễn “ò” một tiếng, nhìn Toán Tử rồi nhìn Trạm Hi, quay vào tiệm bánh.

Toán Tử đứng tựa cửa, tuy anh ta ăn mặc rất sang trọng nhưng vẫn toát ra cái khí chất giang hồ.

Trái lại, Trạm Hi ăn mặc xuề xòa nhưng vẫn cao quý không thể chạm tới, động tác gì cũng thể hiện hắn là người được giáo dục đàng hoàng.

Hai người hoàn toàn khác biệt, dù đứng cạnh nhau cũng dễ dàng vẽ ra dải phân cách.

“Tôi biết anh,” Toán Tử dựa cửa, ý cười nhàn nhạt hiện lên trong đôi mắt hoa đào, “Tiểu vương gia.”

Trạm Hi nhìn anh ta, tỏ ra rất khách sáo: “Toán Tử Đại Sư, nghe danh đã lâu.”
“Không biết Lâm Nguyễn có kể với anh không,” Toán Tử cười nói: “Bọn tôi coi như thanh mai trúc mã.”
Trạm Hi thoáng liếc nhìn anh ta, “Tám tuổi Lâm Nguyễn đã tới nhà tôi, thanh mai trúc mã ở đâu ra.”
Toán Tử cười: “Xem ra không phải chuyện gì vương gia cũng biết.”
Trạm Hi không tỏ rõ thái độ, “Không biết nhiều, chỉ biết là ba ngày thì không thể gọi là thanh mai trúc mã.”
Mắt Toán Tử hơi nheo lại, ý cười đã nhạt đi một chút.

“Năm ấy Lâm Nguyễn từng ở mấy ngày với sư phụ tôi,” Toán Tử nhìn Trạm Hi, “Sư phụ tôi xem một quẻ cho hai người, bói ra mệnh của hai người hợp nhau.

Tôi cũng bói một quẻ cho Lâm Nguyễn, bói ra hai người sẽ chết thảm.”
Trạm Hi nhìn anh ta, “Tôi không tin những thứ đó.”
Toán Tử phì cười, vẻ mặt vô cùng đùa cợt, “Anh tin hay không thì liên quan gì, có những việc nó đã như thế sẵn rồi.”
Trạm Hi nhìn Toán Tử, vẻ mặt lạnh lẽo hẳn đi.

Lâm Nguyễn đi ra khỏi tiệm, hai người đều nhìn cậu.

Lâm Nguyễn hơi khựng lại.

Toán Tử vươn tay kéo cậu ra, cười nói: “Sợ cái gì?”
Lâm Nguyễn không đáp, Trạm Hi hỏi cậu: “Mua xong rồi?”
Lâm Nguyễn gật đầu, Toán Tử chen lời: “Không mua bánh kem hạt phỉ à?”
Lâm Nguyễn nhìn anh ta, Toán Tử luôn mang vẻ mặt cợt nhả như vậy.

Trạm Hi nhìn Toán Tử, gật đầu khách sáo, “Cáo từ.”
Lâm Nguyễn thấy vậy thì lướt qua Toán Tử đuổi theo Trạm Hi, còn chưa kịp nhấc chân đã bị vấp, Tiramisu văng ra ngoài, Toán Tử phải đỡ thì cậu mới đứng vững được.

Trạm Hi quay đầu nhìn, Toán Tử buông tay Lâm Nguyễn ra, cười nói: “Ô, bất cẩn quá, lại rơi rồi.”
Lâm Nguyễn đồ rằng chính Toán Tử đã ngáng chân mình, cậu nhìn Trạm Hi, hắn lạnh nhạt nói: “Thôi vậy.”
Toán Tử đứng cạnh tiếp tục cợt nhả: “Muốn thử bánh kem hạt phỉ không, thật sự ngon hơn Tiramisu.”
Trạm Hi bước đi không ngoái lại nhìn, Lâm Nguyễn cũng không kịp nói gì, đuổi theo hắn.

Toán Tử vẫn đứng trước cửa tiệm bánh nhìn theo Lâm Nguyễn chạy đến bên cạnh Trạm Hi, sau đó cun cút theo hắn lên xe.

– ———–
Toán Tử: Sao cứ phải lấy Tiramisu, bánh kem hạt phỉ cũng rất ngon → Sao cứ phải bám lấy Trạm Hi, cậu nên nhìn những người khác nữa..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.