Tiểu phúc tấn

Chương 22


Đọc truyện Tiểu phúc tấn – Chương 22


Edit: Dờ
Vừa nói thời tiết sẽ ấm lên thì hôm sau có nắng.

Mấy ngày trước Lâm Nguyễn chỉ thấy hoa nhài đông chớm nụ mà bây giờ từng đóa đã nở rộ trên đầu cành, nhành cây nhỏ và dài, bên trên đơm đầy những bông hoa li ti vô cùng đẹp mắt.

Lâm Nguyễn thấy vài nữ sinh bẻ hoa cài trước ngực, dọc con đường đều ngập tràn hương hoa.

Bác Đông gọi tiệm may tới may quần áo mới cho người trong nhà, còn làm cho Lâm Nguyễn mấy bộ tây trang để mặc khi cần thiết.

Bác Đông bận việc trong phòng khách phụ, A Nguyệt đứng nói chuyện với thợ may.

Lâm Nguyễn ngồi trên ghế bóc quýt, vừa ăn vừa nghe A Nguyệt nói với thợ may về việc muốn may một bộ xường xám tơ lụa màu xanh lục.

Lâm Nguyễn hỏi: “Chị thích mặc váy Tây cơ mà, sao tự dưng muốn may xường xám?”
A Nguyệt vừa lựa vải vừa nói: “Mặc váy nhiều rồi, giờ mặc xường xám sẽ khiến người ta có cảm giác bất ngờ đúng không?”
A Nguyệt kéo tay Lâm Nguyễn, “Cậu cũng là nam giới, cậu xem vải nào đẹp?”
Lâm Nguyễn nhúm một ít hạt hướng dương trong tay, nói: “Đều đẹp cả.”
A Nguyệt trợn trắng mắt, quay ra nói chuyện với thợ may, cuối cùng chọn một khúc gấm màu xanh lục thêu hoa lê, nhìn rất xinh đẹp thanh thoát.

Thợ may lấy số đo của A Nguyệt, xong xuôi, cô ngồi xuống cạnh Lâm Nguyễn.

Cậu đưa cô một vốc hạt hướng dương, A Nguyệt không ăn: “Một lạng hạt bằng hai lạng dầu, tôi không ăn đâu.”
Lâm Nguyễn phun vỏ hạt, “Giảm béo à?”
“Cũng chẳng phải,” A Nguyệt nhìn Lâm Nguyễn, nói: “Béo quá mặc xường xám không đẹp, nãy tôi nhìn thợ may ghi chép, số đo của hai ta thế mà không chênh lệch nhau mấy, đấy là cậu còn cao hơn tôi nhé!”
Lâm Nguyễn cười, A Nguyệt nhìn Lâm Nguyễn từ đầu xuống chân, nói: “Tôi cảm thấy cậu mặc xường xám còn đẹp hơn cả tôi.”
Lâm Nguyễn nói: “Nói bừa gì vậy, tôi là nam giới.”
“Nam thì sao?” A Nguyệt nói: “Xinh đẹp không phân nam nữ.”
A Nguyệt ghé sát vào nói với Lâm Nguyễn: “Nãy tôi thấy một khúc gấm đỏ đẹp lắm, bác Đông bảo vì nó hơi cũ rồi, chứ không thì người ta chẳng đem loại gấm tốt như thế ra bán đâu.”
A Nguyệt nhìn Lâm Nguyễn, “Hay là cậu nói với bác Đông một tiếng, lấy khúc gấm ấy làm xường xám? Xường xám của đàn bà thực ra chẳng khác gì nhiều trường sam cậu mặc hàng ngày!”
Lâm Nguyễn lắc đầu, “Dù tôi hết quần áo mặc, chết rét, cũng không bao giờ mặc xường xám.”
A Nguyệt bĩu môi, một lát sau lại nổi hứng xán vào gần cậu, “Năm mới vừa rồi gia thưởng tôi một chuỗi vòng cổ ngọc trai, cậu xem có hợp với khúc gấm vừa rồi không?”
Con gái thời này tuy không còn đeo trang sức cổ đại, nhưng lại rất thích ngọc trai và kim cương.

Năm nào Trạm Hi cũng chuẩn bị quà cho bác Đông A Nguyệt, theo cách nói của bác Đông thì chính là tiền lì xì.

Bởi vì đó chẳng phải là chuyện gì bố cáo thiên hạ, cho nên không cần quá khuôn phép.

A Nguyệt sực nhớ ra gì đó, “Tôi có một việc cần nhờ cậu giúp.”
“Chuyện gì?”
“Nhờ cậu viết giùm một bức thư.” A Nguyệt nói.


Lâm Nguyễn nhìn cô, “Chị cũng biết chữ, sao phải nhờ tôi viết giùm?”
“Chữ tôi không đẹp.” A Nguyệt kéo Lâm Nguyễn về phòng, đưa giấy bút cho cậu.

Giấy viết thư hoa đào rắc vàng [1], A Nguyệt còn đặc biệt xức nước hoa lên đó, mùi hương hoa đào thoang thoảng bay.

[1] 洒金桃花笺:
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
A Nguyệt ấn Lâm Nguyễn ngồi xuống ghế, nói: “Tôi không đọc sách nhiều như cậu, không nghĩ ra được lời hay ý đẹp gì, tôi miêu tả cho cậu, cậu viết giúp tôi nhé.”
Lâm Nguyễn nhìn A Nguyệt, “Chị viết thư cho ai?”
A Nguyệt mỉm cười, “Họ Chung, tên chỉ có một chữ Ngôn, ngôn trong ngôn ngữ.”
“Chung Ngôn,” Lâm Nguyễn lặp lại, “Là tên đàn ông sao?”
A Nguyệt gật đầu, Lâm Nguyễn hơi tò mò, “Anh ta là ai vậy?”
“Người tôi quen ở chỗ học làm bánh kem, một nhân viên ngân hàng.” A Nguyệt cúi đầu, dáng vẻ hơi ngại ngùng, “Là bạn trai tôi.”
Lâm Nguyễn hơi ngạc nhiên, “Chưa nghe chị nhắc bao giờ.”
“Mới xác định quan hệ cách đây không lâu,” A Nguyệt nói: “Có một đêm khuya năm ngoái, tôi tự dưng thèm ăn hạt dẻ, thế là gọi điện cho anh ấy, một lúc sau thì anh ấy đến tìm tôi.”
Lâm Nguyễn tròn xoe mắt, “Chỉ vì một túi hạt dẻ?”
A Nguyệt nhìn Lâm Nguyễn một cách khó hiểu, “Hạt dẻ quan trọng ư? Quan trọng là chỉ vì một câu nói của tôi mà người ấy mang hạt dẻ tới!”
“Ồ.” Lâm Nguyễn ngẫm nghĩ, hạ bút bắt đầu viết.

“Cuối tuần này tôi định hẹn anh ấy đi chơi ở núi Tây.” A Nguyệt nói: “Hẹn anh ấy đợi tôi ở Đông Trực Môn, nếu có thể, hãy mang cho tôi một đóa hoa hồng.”
A Nguyệt nói xong thì tự dưng cười tươi như hoa.

Lâm Nguyễn dừng bút nhìn cô, hỏi: “Chị cười gì vậy?”
A Nguyệt không đáp, chỉ bảo: “Đợi đến ngày cậu thích ai đó thì cậu sẽ biết vì sao tôi cười.”
“Thích?” Lâm Nguyễn dừng bút, suy ngẫm một lúc lâu rồi nói: “Thế nào gọi là thích?”
A Nguyệt ngẫm nghĩ rồi đáp: “Thích là một cảm xúc rất vui sướng, tôi gặp anh ấy là đã muốn cười, lúc không gặp được anh ấy, chỉ nghĩ thôi cũng thấy vui vẻ.”
Lâm Nguyễn hơi đăm chiêu, nói: “Chị nên tự viết phong thư này thì hơn.”
“Vì sao?”
Lâm Nguyễn nói: “Chị thích anh ấy như thế, nên tự mình viết thư mới phải, sau này mỗi lần anh ấy đọc lá thư này đều nhớ đến chị, đúng chứ? Nếu chị thấy chữ không được đẹp thì tôi có rất nhiều bảng chữ mẫu, chị cứ từ từ luyện viết.”
“Có lý!” A Nguyệt nói: “Được rồi được rồi, không cần cậu nữa, tôi tự viết cho anh ấy.”
Lâm Nguyễn bị đẩy ra khỏi phòng, vừa lúc gặp Trạm Hi.

Hắn dừng bước hỏi: “Em ở phòng A Nguyệt làm gì?”
Lâm Nguyễn nói: “Thợ may vừa tới, A Nguyệt chọn vải cho em.”
Trạm Hi gật đầu, “Mấy ngày nữa Lưu Phong với Hồi Tuyết sẽ đến đây chơi, em đừng nghịch dại với hai đứa nó.”
Lâm Nguyễn đáp vâng.

Trạm Hi nhìn cậu rồi lên tầng.

Lâm Nguyễn đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng hắn, không hiểu ra sao.

Bác Đông nghe hai chị em nhà họ Cố sắp tới thì vội dọn phòng cho hai đứa.


Phòng ở tầng hai, mở cửa sổ ra có thể ngắm được vườn hoa phía sau.

Chiều thứ Sáu, Cố Kỵ lái xe đưa hai chị em tới.

Bây giờ thời tiết đã ấm hơn, váy áo của đám con gái còn rực rỡ hơn cả sắc hoa cỏ mùa xuân.

Hai chị em đều mặc áo choàng nhung dài màu gạo, đội mũ nỉ gắn ngọc trai, trước ngực cài hoa hồng tươi vừa hái, trên tay mỗi người còn có một cái túi xách, như là hai nàng công chúa chuẩn bị du xuân.

Cố Kỵ theo sau hai chị em, hai tay xách hai chiếc vali.

Trạm Hi xuống tầng, Cố Kỵ đặt hai chiếc vali xuống, “Giao hai bà cô này cho anh đấy.”
Hình như Cố Kỵ rất bận rộn, chào hỏi Trạm Hi vài câu rồi đi.

Cố Lưu Phong và Cố Hồi Tuyết ngồi trên sofa hỏi: “Anh Tiểu Nguyễn đâu?”
A Nguyệt bưng bánh và cà phê ra cho hai chị em, Trạm Hi cầm tách cà phê đứng trên cầu thang nói: “Còn chưa tan học.”
Mắt Cố Lưu Phong sáng long lanh, “Chúng ta đi đón anh ấy đi!”
“Thế Ninh không ở nhà.” Ý Trạm Hi là không có ai lái xe.

Cố Hồi Tuyết ngồi rất đoan trang, điệu bộ chuẩn tiểu thư đài các, “Anh họ không biết lái xe à?”
Trạm Hi nhìn hai chị em, hỏi: “Hai đứa mới từ trường học về cơ mà, không mệt sao?”
Hai chị em nhìn nhau, biết đây chính là không muốn thương lượng.

Cố Hồi Tuyết buông tách cà phê nói: “Anh họ độc tài quá đi, người trong nhà sao mà chịu đựng được hay vậy?”
Bác Đông nghe thấy thì cười, “Sao lại nói là độc tài được, không có phép tắc thì loạn hết.”
Cố Lưu Phong hừ một tiếng, “Trong mắt bác Đông thì anh họ không có khuyết điểm, nếu là bọn cháu thì…”
Cố Lưu Phong chưa nói xong đã phì cười.

Cố Hồi Tuyết nhìn Trạm Hi, “Anh Tiểu Nguyễn được tiếp thu tư tưởng giáo dục tiến bộ rồi, anh ấy cũng không thấy độc tài sao?”
Trạm Hi liếc mắt nhìn Cố Hồi Tuyết, “Sao nào, hai đứa đến chỉ để phê bình thôi à?”
Cố Lưu Phong thấy Trạm Hi như vậy thì hơi run, Cố Hồi Tuyết lại không sợ, vẫn cười tủm tỉm, “Không dám không dám.”
Cuối tuần Lâm Nguyễn rảnh rỗi nên chơi cùng hai vị tiểu thư.

Trạm Hi bận việc, người trong Lan công quán thì chẳng tiếp chuyện hai cô nàng được.

Tuy Lan công quán không cổ hủ như vương phủ nhưng tuyệt đối không có bầu không khí cởi mở như nhà họ Cố.

Nói trắng ra là, trước kia vương phủ có Lão vương gia độc tài, nay Lan công quán có Trạm Hi độc tài, cho dù hắn có lịch lãm đến thế nào cũng không thay đổi được sự thật này.


Cố Hồi Tuyết dậy từ sáng sớm, bày giấy bút để vẽ trong vườn hoa, vẽ chân dung cho Cố Lưu Phong dưới ánh ban mai.

Cố Lưu Phong mặc váy dài, cần cổ duyên dáng đeo cái dây chuyền vỏ đạn, tóc cô nàng dài đến eo, xoã tung ra phía sau, có một loại cảm giác biếng nhác.

Cô nàng ngồi trên ghế, ánh nắng vàng nhạt phía sau chiếu xuống cả vườn hoa xuân.

Lâm Nguyễn bưng trà bánh ra, đứng xem sau lưng Cố Hồi Tuyết.

Một tay Cố Hồi Tuyết cầm cọ vẽ một tay bưng bảng màu, hỏi: “Thế nào, đẹp không?”
Lâm Nguyễn đáp: “Đẹp lắm.”
Cố Hồi Tuyết chậm rãi phác hoạ lại gương mặt giống mình như đúc, cô nàng là họa sĩ, cũng chính là người mẫu, một tình huống rất thú vị.

Cố Lưu Phong ngồi một lúc thì bắt đầu mỏi, ngồi im bất động luôn chóng mệt.

Cố Hồi Tuyết dừng lại, hai chị em ra ngồi bàn để nghỉ ngơi.

Cố Hồi Tuyết xoa tay, “Hôm nay phải vẽ xong bức tranh này.”
Lâm Nguyễn đưa cho cô nàng một tách trà, “Vì sao?”
“Bởi vì ngày mai em sẽ cắt tóc ngắn.” Cố Lưu Phong chỉnh lại tà váy.

“Cắt tóc?” Lâm Nguyễn hơi ngạc nhiên.

“Đúng vậy,” Cố Lưu Phong nói: “Em muốn cắt tóc nhưng mẹ không cho.

Hai chị em trả treo mấy câu, thế nên mới tới đây ở hai ngày!”
Cố Hồi Tuyết nói: “Mẹ em bảo nếu anh họ đồng ý cho Lưu Phong cắt tóc thì mẹ sẽ không nói gì nữa.”
“Vậy tiên sinh có đồng ý không?”
“Anh họ còn lâu mới thèm quan tâm.” Cố Lưu Phong ngồi thẳng lên, bắt chước dáng vẻ của Trạm Hi, nói bằng giọng điệu thờ ơ: “Tùy.”
“Anh họ nói như thế thật đấy.” Cố Hồi Tuyết nhìn Lâm Nguyễn, “Anh Tiểu Nguyễn, anh thấy có nên cắt tóc không?”
Lâm Nguyễn không chắc lắm, “Ở trường có rất nhiều nữ sinh cắt tóc ngắn, trông cũng được.

Nhưng anh thấy búi tóc lên cũng đẹp, biểu tiểu thư nuôi tóc mười mấy năm rồi, nói cắt là cắt ngay thì hơi tiếc.”
“Có gì mà tiếc, em còn có Hồi Tuyết mà.” Cố Lưu Phong nói: “Con bé không cắt tóc, khi nào em muốn tóc dài thì nhìn con bé là được rồi, dù sao chúng em trông giống hệt nhau mà.”
Cố Hồi Tuyết phá ra cười, cô nàng không cắt tóc là bởi thấy tóc búi lên hợp với xường xám hơn, cô nàng quyết tâm phải làm một mỹ nhân cổ điển.

“Lưu Phong cắt tóc, cũng giống như em cắt vậy.” Cố Hồi Tuyết nói: “Em nhìn chị ấy cắt tóc ngắn cũng giống như được trải nghiệm rồi.”
Lâm Nguyễn cảm thấy khá thú vị, nói cứ như mỗi người có hai cuộc đời để sống vậy.

Hôm sau là một ngày nắng đẹp, gió đưa thoang thoảng, không lạnh mà cực kỳ dễ chịu.

Cố Lưu Phong và Cố Hồi Tuyết định ra cửa tiệm cắt tóc nên kéo Lâm Nguyễn đi cùng.

Trạm Hi đứng trên hành lang tầng hai nhìn ba người xúng xính chuẩn bị ra ngoài, hỏi: “Sao không gọi người ta tới nhà?”
Cố Lưu Phong đội cái mũ màu lông chuột, đáp: “Nói là cắt tóc, thực ra cũng là muốn ra ngoài dạo phố, ở nhà mãi chán chết.”
Trạm Hi thấy sao cũng được, hỏi tiếp: “Bảo Thế Ninh đưa đi được không?”
“Không cần đâu,” Cố Hồi Tuyết nói: “Bọn em ngồi xe kéo, muốn dừng ở đâu thì dừng ở đó, không chừng còn thăm thú được hết cả Tứ Cửu Thành.”
Trạm Hi bật cười, không nói gì nữa.


Lâm Nguyễn đứng cạnh hai chị em, cậu mặc một cái áo choàng dài màu đen, đó là đồ mới may, cổ và tay áo đều có nút áo hoa sen bạc.

Lâm Nguyễn mặc sơ mi trắng bên trong áo len màu nhạt.

Tóc cũng chải chuốt để lộ ra trán, thoạt nhìn rất có sức sống.

Lâm Nguyễn cảm giác được Trạm Hi đang nhìn mình, cậu hỏi: “Có gì không ổn sao tiên sinh?”
Trạm Hi lắc đầu nói: “Bình thường không thấy em ăn mặc như vậy.”
Lâm Nguyễn nhìn quần áo của mình, hơi ngượng ngùng, “Đẹp không ạ?”
Trạm Hi cúi đầu nhìn Lâm Nguyễn, “Đẹp.”
Lâm Nguyễn ngồi xe kéo với hai chị em đến cửa tiệm cắt tóc có ông chủ là người nước ngoài trên phố Đông An Môn.

Ba người bao luôn một gian phòng, Cố Lưu Phong cắt tóc, Cố Hồi Tuyết cũng tạo kiểu, chỉ có Lâm Nguyễn rảnh rỗi, cầm quyển tạp chí rồi ngồi xuống đọc.

Cố Lưu Phong nhìn qua gương thấy Lâm Nguyễn đang cúi đầu đọc tạp chí.

Lâm Nguyễn chính là người đặc biệt nhất trong số những người mà Cố Lưu Phong quen biết.

Tính tình rất tốt, mềm mỏng ấm áp, Cố Lưu Phong đã quen Lâm Nguyễn rất nhiều năm rồi, nhưng cô nàng luôn thấy cậu có cảm giác xa cách, không phải do cậu cố ý làm vậy, nhưng quả thật đã làm người xung quanh thấy thế.

Cố Lưu Phong không biết Lâm Nguyễn thích cái gì, ghét cái gì, khi cậu ngồi ở kia, Cố Lưu Phong hoàn toàn không biết cậu đang nghĩ gì trong đầu.

Nếu người ngồi ở đây là Trạm Hi, Cố Lưu Phong đoán hắn suy nghĩ về chuyện làm ăn, nếu là Cố Kỵ, vậy chắc chắn sẽ là chuyện trong quân đội.

Còn Lâm Nguyễn, Cố Lưu Phong thậm chí còn không có manh mối để suy đoán.

“Anh Tiểu Nguyễn,” Cố Lưu Phong đột nhiên lên tiếng, “Anh có thích người nào không?”
Lâm Nguyễn sững sờ, cười nói: “Sao tự dưng lại hỏi thế?”
Cố Hồi Tuyết lật trang tạp chí, không buồn quay đầu lại, “Anh có thích anh họ không?”
Lâm Nguyễn quá bất ngờ, trong một khoảnh khắc, đầu cậu trống rỗng.

“Nếu anh thấy do dự khi trả lời câu hỏi này thì gần như chắc chắn đã có đáp án trong lòng rồi.” Cố Hồi Tuyết liếc mắt nhìn Lâm Nguyễn.

“Không phải,” Lâm Nguyễn dở khóc dở cười, “Anh chỉ đang nghĩ…”
Cố Lưu Phong và Cố Hồi Tuyết đều quay ra nhìn Lâm Nguyễn, cậu nói: “Vậy được, hai vị Đại tiểu thư có thể giải thích cho anh biết, thích là gì không?”
Cố Lưu Phong khựng lại, không biết nên giải thích thế nào, cô nàng nhìn Cố Hồi Tuyết.

Cố Hồi Tuyết chưa yêu đương bao giờ mà chỉ đọc rất nhiều tiểu thuyết, những gì cô biết về tình yêu chỉ dừng lại trên trang giấy.

Nhưng Cố Lưu Phong và Lâm Nguyễn đều đang nhìn mình, Cố Hồi Tuyết không thể làm hỏng việc được.

“Thích có nghĩa là…” Cố Hồi Tuyết nhìn Lâm Nguyễn, “Anh mặc bộ quần áo mới, không hỏi chúng em thấy có đẹp không, chỉ hỏi anh họ thấy có đẹp không.”
Lâm Nguyễn im lặng một lúc, rõ ràng không tin, “Vậy cũng tính là thích sao?”
“Lại chả!”
– —————–
“Dù tôi hết quần áo mặc, chết rét, cũng không bao giờ mặc xường xám.”
Á à thế cơ à em bé nhớ lời mình nói đấy nhé =))))))))).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.