Đọc truyện Tiếu Ngạo Giang Hồ – Chương 68: Di ngôn huyền bí đoán không ra
Di ngôn huyền bí đoán không ra
“Soạt” một tiếng vang lên! Nhạc phu nhân rút thanh trường kiếm ra khỏi vỏ toan đâm thẳng vào Ðào Hoa Tiên là một trong hai người đang khiêng giá gỗ.
Nhạc Bất Quần vội la lên:
– Hãy khoan!
Lão chắp tay nhìn Ðào cốc lục tiên nói:
– Sáu vị giá lâm núi Hoa Sơn mà tại hạ không biết trước để ra xa nghênh tiếp mong rằng các vị tha lỗi cho. Tại hạ chưa hiểu tôn tính đại danh, các vị ở môn phái nào?
Ðào cốc lục tiên nghe Nhạc Bất Quần hỏi vừa tức giận lại vừa thất vọng. Vì theo lời Lệnh Hồ Xung thì Nhạc Bất Quần rất ngưỡng mộ bọn họ. Họ chắc mẩm là khi gặp Nhạc Bất Quần sẽ được lão hoan nghênh vô cùng. Không ngờ lão lạ hỏi họ tên thì hiển nhiên chưa biết Ðào cốc lục tiên là ai.
Ðào Căn Tiên nói:
– Nghe nói hai vợ chồng các hạ rất đem lòng ngưỡng mộ sáu anh em ta. Bây giờ các hạ nói vậy thì ra chuyện đó chẳng có gì hết.
Ðào Chi Tiên nói:
– Các hạ còn bảo rất lấy làm ân hận chưa được cùng Ðào cốc lục tiên uống mấy chung rượu giao hữu. Bữa nay sáu anh em ta lên đây, các hạ đã không tỏ vẻ hân hoan, lại chẳng có ý mời chúng ta uống rượu. Thế là chúng ta hoàn toàn bị lừa gạt.
Nhạc Bất Quần chẳng hiểu đầu đuôi gì hết, bụng bảo dạ:
– Sáu người này tự xưng là Ðào cốc lục tiên nhưng toàn thất vẻ yêu tà, sao lại chẳng có chút tiên phong đào cốt chi hết? Coi bọn chúng ra tay xé xác Thành Bất Ưu thì đủ biết chúng là những tay cao thủ trong tà đạo. Họ đã lên núi Hoa Sơn thì dù sao cũng là tân khách. Ta mời họ uống mấy chung rượu phỏng có hại gì? Nhưng chúng đã lên núi Hoa Sơn giết người tỏ ra bất kính chủ nhân thì tiếp đãi theo lối tan khách thế nào được? Vả lại tà chính khác nhau không theo một đường. Sáu thằng cha này đã hành hạ Lệnh Hồ Xung đến thế kia thì làm gì còn có hảo tâm.
Lão nghĩ vậy liền lạnh lùng đáp:
– Các vị tự xưng là Ðào cốc lục tiên, thì Nhạc mỗ, một kẻ phàm phu tục tử, không dám kết giao với sáu vị tiên nhân.
Lão nói câu này đầy vẻ trào phúng mỉa mai, nhưng Ðào cốc lục tiên vừa nghe thấy lại lấy làm khoan khoái. Họ cho rằng Nhạc Bất Quần tự biết thân phận hèn kém không dám với cao.
Mấy lão đồng thanh đáp:
– Cái đó không cần. Bọn lục tiên chúng ta đã là bạn với đồ đệ của các hạ thì có kết giao với chính các hạ cũng chẳng hề gì.
Ðào Thực Tiên nói:
– Tuy võ công các hạ thấp kém, bọn ta cũng không coi thường đâu. Các hạ cứ yên tâm.
Ðào Hoa Tiên nói:
– Các hạ có chỗ nào không hiểu về võ nghệ thì cứ đưa ra hỏi. Ðào cốc lục tiên đã là bạn với các hạ, dĩ nhiên sẽ chỉ điểm cho.
Ðào cốc lục tiên là những người chất phác, không hiểu thế sự. Họ nói mấy câu nầy với cả tấm lòng thành thực. Song Nhạc Bất Quần, một vị tôn sư võ học, nghe chẳng lọt tai chút nào. Lão cho đó là một điều rất nhục nhã. Còn may ở chỗ lão là người quân tử, dày công tu dưỡng, nên tuy trong lòng phẫn nộ mà ngoài mặt tủm tỉm cười đáp:
– Cái đó tại hạ xin đa tạ.
Ðào Cán Tiên nói:
– Các hạ bất tất phải đa tạ. Bọn Ðào cốc lục tiên chúng ta đã là bạn với các hạ thì biết đâu nói đấy một cách chân thành.
Ðào Thực Tiên nói:
– Ta thi triển mấy môn quyền cước ở đây để cho quí phái, từ trên xuống dưới, ai nấy đều mở rộng tầm mắt, nên chăng?
Nhạc phu nhân nghe bọn lục tiên ăn nói càn rỡ thì tức giận đến cực điểm không thể nhẫn nại được. Bà giơ trường kiếm lên chí mũi kiếm vào trước ngực Ðào Thực Tiên nhưng dừng lại ở đó chứ không đâm vào.
Bà quát:
– Giỏi lắm! Ðể ta lãnh giáo mấy chiêu công phu của lão.
Ðào Thực Tiên cười nói:
– Ðào cốc lục tiên trước nay không dùng binh khí bao giờ. Phu nhân đã hâm mộ võ công của chúng ta thì có lý đâu chẳng rõ điểm này?
Nhạc phu nhân cho đó là câu nói khinh miệt để làm nhục mình. Bà lạnh lùng nói:
– Ta không biết đâu!
Ðột nhiên bà phóng kiếm đâm tới.
Nhạc phu nhân là một tay cao thủ trong phe “khí tông” phái Hoa Sơn. Bà đã phóng kiếm cực kỳ mau lẹ mà khí thế càng lợi hại vô cùng!
Ðào Thực Tiên vốn không có ý cừu địch với Nhạc phu nhân, lão không ngờ bà nói đâm là đâm.
Mũi kiếm nhọn của bà trong chớp mắt đã xuyên vào bụng lão. Lão cả kinh vội né tránh, nhưng Nhạc phu nhân phóng kiếm lẹ quá nghe đánh soạt một tiếng. Mũi kiếm đã xiên vào lồng ngực.
Ðào Thực Tiên phóng chưởng đánh trúng vai Nhạc phu nhân.
Nhạc phu nhân loạng choạng người đi lùi về phía sau hai bước phải buông tay kiếm ra.
Thanh trường kiếm cắm ở trước ngực Ðào Thực Tiên, rung rinh không ngớt.
Bọn Ðào Căn Tiên năm người lớn tiếng la hoảng.
Ðào Chi Tiên táng đởm kinh tâm ôm ngay lấy Ðào Thực Tiên xoay mình chạy trốn. Bóng người thoáng một cái đã ra xa mấy chục trượng.
Còn bốn lão nhảy xổ tới mau lẹ phi thường, nắm lấy hai tay, hai chân Nhạc phu nhân giơ lên.
Nhạc Bất Quần biết bốn lão này sắp kéo mạnh ra bốn phía để xé người Nhạc phu nhân làm bốn mảnh. Tuy lão là người bình tĩnh, lúc lâm sư không hoang mang, nhưng trước tình cảnh này, lão vung trường kiếm nhằm đâm vào Ðào Căn Tiên và Ðào Diệp Tiên thì cổ tay lão cứ run bần bật.
Lệnh Hồ Xung đang nằm trên giá ngó thấy sư nương lâm vào tình trạng cực kỳ nguy ngập, không biết một luồng nội lực từ đâu kéo đến, hắn đứng phắt dậy thét lên:
– Chớ sát hại sư nương ta! Bằng không ta tự vận đứt kinh mạch mà chết.
Hắn vừa thét xong hai câu thì miệng hộc máu tươi ra rất nhiều té xuống ngất xỉu.
Ðào Căn Tiên né tránh nhát kiếm của Nhạc Bất Quần đồng thời la lên:
– Thằng lỏi kia lại đòi tự vận đứt kinh mạch tự tử, chúng ta không làm thế được. Buông tha cho mụ thôi!
Bốn lão đặt Nhạc phu nhân xuống, trong lòng lo lắng đến thương thế của Ðào Thực Tiên. Bốn anh em tâm ý tương thông, chẳng ai bảo ai đều rượt theo Ðào Chi Tiên và Ðào Thực Tiên.
Nhạc Bất Quần cùng Nhạc Linh San chạy lại bên Nhạc phu nhân toan đưa tay ra nâng đỡ thì Nhạc phu nhân nhảy phắt lên. Bà vừa kinh hãi vừa tức giận, sắc mặt xám xanh không còn chút huyết sắc, người run lẩy bẩy không ngớt.
Nhạc Bất Quần khẽ nói:
– Sư muội không nên nóng giận. Chúng ta nhất định sẽ trả thù. Sáu thằng cha nầy đều là những tay đại kình địch. May mà sư muội đã giết được một tên.
Nhạc phu nhân hơi bình tĩnh lại sau cơn khủng khiếp, bà nghĩ tới tình trạng Ðào cốc lục tiên xé xác Thành Bất Ưu hôm trước thì trái tim lại đập loạn lên. Miệng ấp úng:
– Cái nầy… cái nầy… cái nầy…
Rồi không thốt nên lời nữa. Nhạc Bất Quần biết bà vợ khiếp hãi quá độ liền bảo Nhạc Linh San:
– San nhi! Ngươi đưa má má về phòng an ngơi.
Lão lại đến coi Lệnh Hồ Xung thì thấy trên mặt và trước ngực hắn đầy máu tươi, hơi thở rất yếu ớt, thở vào thì ít, hắt ra thì nhiều, xem chừng khó sống được.
Lão liền đặt tay vào huyệt Linh đài sau lưng hắn, muốn đem nội lực thâm hậu của mình để kéo dài sinh mạng cho hắn. Nhưng lão vừa vận khí thì cảm thấy mấy luồng nội lực rất kỳ bí đẩy ngược lại, cơ hồ bàn tay lão bị hất ra.
Nhạc Bất Quần đã luyện thành “Tử hà thần công” thì nội lực của lão trong võ lâm ít có tay bì kịp.
Thế mà mấy luồng nội lực kỳ bí trong người Lệnh Hồ Xung thúc đẩy khiến tay mặt lão phải chấn động.
Lão cực kỳ kinh hãi, sau phát giác mấy luồng nội lực cổ quái trong người Lệnh Hồ Xung tự nhiên đang
xung kích lẫn nhau không ngớt.
Nhạc Bất Quần lại đạt tay lên huyệt Ðản trung trước ngực Lệnh Hồ Xung thì thấy lòng bàn tay chấn động kịch liệt, khiến cho lão càng kinh hãi hơn. Lão nhận thấy mấy luồng chân khí trong người hắn đang chạy xuôi chạy ngược và đúng là nội công cực cao của bàng môn tả đạo.
Mỗi luồng chân khí nầy tuy so với Tử hà thần công của lão còn kém chút đỉnh, song chỉ hai luồng hợp nhất lại, hoặc chia ra để liên công thì lão không thể chống nổi được.
Nhạc Bất Quần để ý nhận xét kỹ hơn thì chân khí trong người Lệnh Hồ Xung chia làm sáu luồng chạy nhộn nhạo trong kỳ kinh bát mạch một cách rất bá đạo.
Nhạc Bất Quần sợ mình hao tổn nội lực không dám để lâu, rụt tay về nghĩ thầm:
– Chân khí nầy chia làm sáu luồng, dĩ nhiên là do sáu quái nhân trút vào trong người Xung nhi khiến hắn sống không sống được chết chẳng chết cho.
Nên biết Ðào cốc lục tiên đều tự ý dồn nội lực vào trị thương cho Lệnh Hồ Xung. Kết quả là sáu luồng chân khí đã dùng người hắn làm chiến trường xung đột. Nội lực lục tiên suýt soát ngang nhau, nên sáu
luồng chân khí khôn phân cường nhược, ở vào thế giằng co không hơn không kém mới biến thành cục
diện xuất tích không tiêu tan được. Ðây là một trường hợp quái đản cổ kim chưa từng thấy trong võ lâm.
Nhạc Bất Quần lấy lý lẽ thông thường để suy luận thì làm sao đoán ra được lý do chân chính trong vụ nầy?
Nhạc Bất Quần sai Cao Căn Minh và Lục Ðại Hữu khiêng Lệnh Hồ Xung vào trong nhà. Ðoạn lão đi thăm bà vợ.
Nhạc phu nhân tuy phải một phen bở vía nhưng chưa bị thương. Lúc này bà ngồi cạnh giường, nắm lấy cổ tay cô con gái trong lòng xao xuyến không yên. Bà vừa thấy Nhạc Bất Quần vào liền hỏi ngay:
– Xung nhi thế nào? Thương thế gã có đáng lo ngại không?
Nhạc Bất Quần không trả lời, hồi lâu mới nói:
– Lạ thiệt! Lạ thiệt!
Nhạc phu nhân hỏi:
– Có điều chi kỳ lạ?
Nhạc Bất Quần đem tình hình sáu luồng chân khí bằng môn xung kích trong người gã kể lại.
Nhạc phu nhân nói:
– Bây giờ cần phải hóa tán hết sáu luồng chân khí bàng môn đó đi mới được, nhưng chẳng hiểu còn kịp nữa hay không?
Bà nói bằng một giọng rất thiết tha.
Nhạc Bất Quần ngửng đầu lên ngẫm nghĩ, hồi lâu mới hỏi:
– Sư muội! Sư muội thử nghĩ xem lục quái hành hạ Xung nhi như vậy là có dụng ý gì?
Nhạc phu nhân đáp:
– Hoặc giả bọn họ muốn bắt buộc Xung nhi chịu thua, hay là họ muốn tra hỏi hắn điều bí mật gì trong phái ta. Dĩ nhiên Xung nhi thà chết chứ không chịu khuất phục nên sáu con quỉ đó mới dùng hình phạt khốc liệt để gia hại gã.
Nhạc Bất Quần gật đầu nói:
– Theo lẽ thì như vậy, nhưng bản phái chẳng có điều gì bí mật mà lục quái kia đối với vợ chồng ta đã không quen biết lại không thù oán. Bọn họ đã bắt Xung nhi đem đi sao còn quay trở lại.
Nhạc phu nhân ngập ngừng đáp:
– E rằng:
Rồi bà phát giác ra ý nghĩ của mình không đứng vững được liền lắc đầu nói tiếp:
– Nhưng không phải.
Hai ông bà trông nhau không nói gì nữa, chỉ chau mày, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ.
Nhạc Linh San nói xen vào:
– Phái ta tuy chẳng có điều gì bí mật nhưng về võ công thiên hạ đều biết tiếng. Sáu lão quái kia bắt giữ đại sư ca rồi, không chừng muốn tra hỏi chỗ tinh diệu về khí công và kiếm pháp cũng chưa biết chừng.
Nhạc Bất Quần hỏi:
– Về điểm này ta đã nghĩ tới, nhưng bản lãnh cùng nội lực Xung nhi chưa đến chỗ cao thâm mà nội công lục quái lại rất hùng hậu. Họ chỉ thử qua là biết ngay. Còn về ngoại công thì đường lối võ công của lục quái chẳng có chỗ nào ăn nhậu với Hoa Sơn kiếm pháp cả. Vậy họ chẳng hoài hơi phí bao nhiêu công phu để tra hỏi gã những chuyện vô ích. Vả lại nếu muốn tra hỏi thì nên đưa gã rời xa núi Hoa Sơn thủng thẳng gia hình mà cật vấn chứ đưa gã về đây làm chi?
Nhạc phu nhân nghe giọng nói của trượng phu ra chiều xác định thì bà biết lão đã tìm được lý lẽ giải khai mối nghi ngờ nầy. Bà liền hỏi:
– Vậy thì vì duyên cớ gì?
Nhạc Bất Quần vẻ mặt nghiêm nghị trịnh trọng nói:
– Họ muốn mượn thương thế Xung nhi để tiêu hao nội lực của ta.
Nhạc phu nhân nhảy lên nói:
– Ðúng rồi! Ðúng rồi! Họ biết sư ca muốn cứu vãn cho Xung nhi, tất nhiên dùng nội lực hóa tán sáu luồng chân khí bàng môn của bọn chúng. Chúng chờ cho đến lúc đại công sắp hoàn thành mới xuất hiện đột ngột, dùng kế dĩ dật đãi lao là có thể đưa chúng ta vào chỗ chết.
Bà ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
– May ở chỗ hiện giờ chúng chỉ còn có năm tên. Này sư ca! Lúc nãy rõ ràng chúng đã bắt được tiểu
muội mà sao vừa nghe Xung nhi quát lên một tiếng liền buông tha tiểu muội ngay?
Nhạc Bất Quần đáp:
– Sở dĩ ta sinh lòng ngờ vực là ở chỗ đó. Bọn chúng chỉ sợ Xung nhi tự chấn động kinh mạch mà chết nên mới buông tha sư muội. Sư muội thử nghĩ coi: Nếu chúng không có cuộc mưu đồ trọng đại thì tiếc làm gì cái mạng Xung nhi?
Nhạc phu nhân lẩm bẩm:
– Thật là nham hiểm! Thật là độc ác!
Nguyên Ðào cốc tứ tiên đã hạ thủ một cách tàn nhẫn để xé xác Thành Bất Ưu là một việc hiếm thấy trong võ lâm. Phái Hoa Sơn từ trên xuống dưới được mục kích tấn thảm kịch rùng rợn đó chẳng ai là không bở vía.
Lúc nầy Ðào cốc lục tiên lại đưa Lệnh Hồ Xung lên núi mà hắn chỉ thoi thóp thở thì bất luận là ai cũng cho bọn họ chẳng tử tế gì, không phải vợ chồng Nhạc Bất Quần lấy khí độ tiểu nhân đo bụng dạ người quân tử.
Nhạc phu nhân lại nói:
– Sư ca nói vậy thì không thể lấy nội lực để trị thương cho Xung nhi được. Nội lực của tiểu muội tuy còn kém sư ca xa nhưng cũng có thể trợ giúp cho tính mạng gã kéo dài thêm.
Bá nói xong liền đi ra cửa phòng.
Nhạc Bất Quần gọi giựt lại:
– Sư muội!
Nhạc phu nhân dừng bước ngoảnh mặt lại.
Nhạc Bất Quần lắc đầu nói:
– Không được đâu! Chân khí bàng môn của bọn lục quái ghê gớm lắm!…
Lão biết bà vợ có tính tranh cường hiếu thắng, nên không nói thêm gì nữa.
Nhạc phu nhân ngần ngừ một chút rồi trở lại ngồi xuống cạnh giường hỏi:
– Chỉ có “Tử hà công” của sư ca là tiêu giải được thôi ư? Nếu vậy biết làm thế nào?
Nhạc Bất Quần đáp:
– Hiện giờ chỉ có cách dò lần từng bước. Trước hết hãy khiến cho Xung nhi giữ được hơi thở rồi sẽ liệu. Như vậy không cần hao phí nhiều hơi sức.
Ba người tiến vào trong phòng Lệnh Hồ Xung.
Nhạc phu nhân thấy hắn hơi thở chỉ còn thoi thóp, liền đưa tay ra bắt mạch.
Nhạc Bất Quần nắm tay Nhạc phu nhân ngăn lại lắc đầu mấy cái rồi buông tay bà ra. Lão áp hai bàn tay vào bàn tay Lệnh Hồ Xung, từ từ thúc đẩy nội lực “Tử Hà Cong” vào trong người hắn.
Nội lực của lão vừa đụng vào chân khí trong người Lệnh Hồ Xung toàn thân lão chấn động, mặt nổi sắc tía bừng bừng. Lão lùi lại một bước.
Nhạc Bất Quần ngưng thần. đề tụ chân khí vào huyệt Ðan điền. Sắc tía trên mặt lập tức tan đi.
Lão đưa mắt cho Nhạc phu nhân rồi hai vợ chồng sóng vai đi ra cửa phòng.
Nhạc Linh San toan theo đi, Nhạc Bất Quần liền giơ tay ra hiệu cho nàng ở lại. Lão nói:
– Ngươi hãy ở đây chiếu cố cho đại sư ca.
Lệnh Hồ Xung đột nhiên cất tiếng hỏi:
– Lâm… Lâm sư đệ đâu?
Nhạc Linh San lấy làm kỳ hỏi lại:
– Ðại sư ca hỏi đến Lâm tiểu tử làm chi?
Lệnh Hồ Xung hai mắt vẫn nhắm nghiền đáp:
– Phụ thân y… lúc lâm tử… có dặn tiểu huynh một câu, nhờ chuyển lại cho y… Tiểu huynh…
nguy đến nơi rồi!… Mau mau kêu y đến đây!
Nhạc Linh San nước mắt đầm đìa, bưng mặt chạy ra.
Nhạc Bất Quần khẽ nói:
– E rằng câu này rất quan trọng. Cần để gã nói ra mới được.
Lão quay trở vào đến bên giường Lệnh Hồ Xung, vận “Tử hà thần công” vào lòng bàn tay rồi ấn lên huyệt Linh đài hắn.
Bọn đệ tử phái Hoa Sơn đều chầu chực ngoài cửa.
Lâm Bình Chi vừa nghe Nhạc Linh San kêu vội chạy vào đến bên giường Lệnh Hồ Xung nói:
– Ðại sư ca! Ðại sư ca cần bảo trọng thân thể.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
– Có phải Lâm sư đệ đấy không?…
Lâm Bình Chi đáp:
– Chính tiểu đệ đây!
Lệnh Hồ Xung nói:
– Lệnh tôn… lúc sắp qua đời.. tiểu huynh có ở bên cạnh…Người dặn ta nói với hiền đệ…
Hắn nói đến đây tiếng nhỏ mãi đi. Mọi người nín thở, trong phòng yên lặng như tờ.
Lệnh Hồ Xung từ từ hít vào một hơi rồi nói tiếp:
– Lệnh tôn bảo: Ngõ Quỳ Hoa…
Nhạc Bất Quần vừa nghe thất hai chữ “Quỳ Hoa” bất giác chấn động tâm thần. Trong một giây lãng trí này, lão cảm thấy sáu luồng chân khí từ sáu chỗ kinh mạch Lệnh Hồ Xung ồ ạt xông lên huyệt Linh Ðài rất mãnh liệt, cơ hồ đẩy bật tay lão ra.
Nhạc Bất Quần vội vận công lực, thúc đẩy một luồng chân khí cực kỳ hùng hậu vào huyệt Linh đài Lệnh Hồ Xung.
Bỗng nghe Lệnh Hồ Xung nói tiếp:
– Ngõ Quỳ Hoa.. trong ngôi… nhà cũ.. có đồ vật… phải trông coi.. nhưng chớ có… lật coi…
Không thì gặp tai họa… ghê gớm…
Lâm Bình Chi lấy làm kỳ hỏi:
– Ngõ Quỳ Hoa ư? Chúng ta ở Phúc Châu đây chẳng có ngõ Quỳ Hoa nào cả. Nhà cũ tiểu đệ ở cũng không phải trong ngõ Quỳ Hoa.
Lệnh Hồ Xung nói:
– Hai câu… lệnh tôn dặn… là như vậy… Chỉ có hai câu thế thôi.
Thanh âm hắn lại nhỏ dần đi. Nhạc Bất Quần thấy sáu luồng chân khí bàng môn chạy rần rần mỗi lúc một thêm mãnh liệt. Dù lão có hao phí hết cả nội lực cũng không tài nào giải trừ được. Lão liền rụt tay về.
Nhạc phu nhân rút khăn tay ra lau mồ hôi trán cho Nhạc Bất Quần.
Nhạc Bất Quần từ ngày luyện Tử Hà công đến nay, mỗi lần hành công, trong người không ra một giọt mồ hôi thế mà lần này lau trán ướt đến nửa tấm khăn tay. Cả Nhạc phu nhân thấy vậy cũng kinh hãi vô cùng!
Nhạc Bất Quần hỏi Lâm Bình Chi:
– Tại Phúc Châu không có ngõ Quỳ Hoa ư? Vậy có ngõ Quế Hoa hay gì gì hoa mà thanh âm tương tự như vậy không?
Lâm Bình Chi ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp:
– Không có.
Nhạc phu nhân hỏi:
– Vậy tòa nhà cũ của ngươi ở địa phương nào?
Lâm Bình Chi đáp:
– Trước kia tằng tổ đệ tử ngụ ở Hướng nhật phường về sau..
Nhạc Bất Quần nói xen vào:
– Ồ! Hướng nhật phường, Hướng nhật phường! Thứ hoa Hướng nhật tức là Hoa Quỳ. Không chừng Hướng nhật phường còn có tên là Quỳ Hoa hạng cũng nên.
Lâm Bình Chi nói:
– Có thể vì đệ tử hồi đó nhỏ tuổi nên không biết tới Hướng nhật phường còn mang tên khác. Từ ngày về tay tổ phụ đệ tử tiêu cục được mở mang rộng lớn hơn. Cả nhà đệ tử đều ngụ ở trong tiêu cục.
Nhạc Bất Quần nói:
– Thế thì phải rồi!
Nhạc phu nhân hỏi:
– Sự vật mà gia gia ngươi nói đó là gì vậy?
Nhạc Bất Quần gạt đi:
– Cái đó khoan rồi sẽ bàn tới.
Lão quay lại bảo Nhạc Linh San cùng Lâm Bình Chi:
– Các ngươi qua trông nom cho đại sư ca, hễ thấy bệnh tình gã biến chuyển thì lập tức báo cho ta hay.
Lâm, Nhạc hai người vâng lệnh đi ngay.
Nhạc Bất Quần đưa mắt ra hiệu cho Nhạc phu nhân cùng trở về phòng mình. Lão đóng cửa lại khẽ nói:
– Sư muội, sư muội thử nghĩ coi sự vật đó là cái gì?
Nhạc phu nhân đáp:
– Sự vật trong nhà gã kể có hàng ngàn hàng vạn, trùng trùng điệp điệp thì tiểu muội biết là cái gì?
Nhạc Bất Quần nói:
– Gã nói đến hai chữ “lật coi”…
Nhạc phu nhân tỉnh ngộ, xen vào:
– Ồ phải rồi. Ðúng là “Tịch Tà kiếm phổ” của nhà gã.
Nhạc Bất Quần nói:
– Nếu phải là “Tịch Tà kiếm phổ” thì việc gì Lâm Chấn Nam Tổng tiêu đầu lúc lâm tử còn đinh ninh dặn lại chớ có lật coi, bằng không sẽ gặp họa hoạn vô cùng?
Nhạc phu nhân mỉm cười đáp:
– Cái trò bí mật này dễ đoán lắm! “Tịch Tà kiếm phổ” của nhà họ Lâm rất tầm thường, dù có học được thành tài, cũng không đủ khắc địch thủ thắng mà còn mang vạ sát thân. Vì vậy mà Lâm Chấn Nam chỉ dặn con bảo thủ tổ vật chứ không nên học. Kinh nghiệm bản thân y đã chứng minh điều đó.
Nhạc Bất Quần trầm ngâm không nói gì nữa.
Nhạc phu nhân biết trượng phu hiểu rõ sự vật hơn mình. Bà thấy ông không phê bình lời nói của bà trúng hay trật thì chắc rằng ông cho bà nghĩ thế là sai. Bà liền hỏi:
– Vậy là nghĩa làm sao? Hay y chỉ muốn bày trò kỳ bí như vậy mà thôi?
Nhạc Bất Quần nói:
– Ý nghĩa thế nào ta cũng nghĩ không ra. Ngày trước tằng tổ Lâm Bình Chi là Lâm Viển Ðồ tiền bối nhờ 72 đường “Tịch Tà kiếm phổ” mà vùng vẫy giang hồ, ít người địch nổi, lời đồn của những bậc cố lão quyết không giả dối. Cả đến sư phụ Dư Thương Hải phái Thanh Thành là Trương Thanh Tử cũng bị hại về tay lão thì “Tịch Tà kiếm phổ” chân chính quyết chẳng phải tầm thường như Lâm Bình Chi vẫn biểu diển. Hơn nữa ta còn nghi sự vật mà Lâm Chấn Nam tổng tiêu đầu dặn lại chưa chắc đã phải là “Tịch Tà kiếm phổ”.
Nhạc phu nhân hỏi:
– Nếu vậy thì kỳ thiệt! Sự vật đó không phải là “Tịch Tà kiếm phổ” thì còn trỏ vào cái gì?
Nhạc Bất Quần lật gối đầu lên lấy một chiếc hộp sắt. Lão mở hộp lấy ra một cuốn sách bằng gấm.
Nhạc phu nhân lấy làm kỳ hỏi:
– Chẳng lẽ nhà họ Lâm cũng có “Tử hà bí lục” ư?
Nhạc Bất Quần mỉm cười đáp:
– Pho “Tử hà bí lục” này là một cuốn sách bí mật của phái ta không truyền thụ ra ngoài thì nhà họ Lâm lấy đâu ra mà có?
Lão lật trang sau chót pho “Tử hà bí lục” và trỏ vào 16 chữ cuối cùng nói:
– Sư muội hãy coi đây!
Nhạc phu nhân đưa mắt nhìn theo chỗ tay lão trỏ thì thấy 16 chữ đó là:
“Tử hà bí lục nhập môn cơ sở. Quỳ hoa bảo điển, đăng phong tháo cực”
Nhạc phu nhân hồi còn là bạn học đồng môn học võ nghệ với Nhạc Bất Quần tuy sư phụ không lấy pho “Tử hà bí lục” này ra truyền dạy, nhưng từ ngày thành hôn, vợ chồng hai người chẳng dấu nhau điều gì. Nhạc phu nhân đã lật coi nhiều lần. Có điều luyện môn “Tử hà thần công” phải nhiều điều cấm kỵ mà sự tiến bộ lại rất chậm chạp.
Nhạc phu nhân thấy môn công phu này phức tạp, luyện mấy tháng trời mà không lượm được chút thành quả nào, bà liền phế bỏ. Cả 16 chữ kia bà cũng đã đọc qua. Khi đó bà nghĩ rằng “Ðây mới là môn học sơ đẳng lúc nhập môn trong “Tử hà bí lục” mà ta luyện không xong thì nói chi đến chuyện Quỳ Hoa bảo điển mới tới được chỗ siêu việt cùng tột?
Ngày đó chính bà hãy còn nông nổi nhận xét thô sơ nên thấy thế bà chẳng buồn để tâm nữa. Bây giờ bà thấy trượng phu nói ra liền động tâm suy nghĩ, buột miệng hỏi:
– Quỳ Hoa bảo điển ư? Quỳ hoa hạng ở thành Phúc Châu với Quỳ Hoa bảo điển có gì liên can với nhau? Trên cõi đời này có pho sách Quỳ Hoa bảo điển thiệt ư?