Tiếu Ngạo Giang Hồ

Chương 67: Hồ Xung khốn đốn vì trị thương


Đọc truyện Tiếu Ngạo Giang Hồ – Chương 67: Hồ Xung khốn đốn vì trị thương

Hồ Xung khốn đốn vì trị thương

Thực ra Ðào cốc lục tiên tính tình rất chất phác, cả sáu người hết lòng cố trị cho Lệnh Hồ Xung khỏi bệnh. Có điều tuy nội công bọn họ rất cao thâm, song chỉ biết vậy mà thôi, chứ không hiểu cách khắc địch thủ thắng mà không tốn chút hơi sức nào. Cả việc dùng nội lực trị bệnh cứu người họ cũng hồ đồ nốt.

Ðào Thực tiên nói:

– Thử lui thử tới vẫn chẳng được việc gì. Tiểu đệ quyết tâm làm một mình xem sao.

Ðào Căn Tiên, Ðào Cán Tiên đồng thanh hỏi ngay:

– Ngươi định làm thế nào?

Ðào Thực tiên đáp:

– Hiển nhiên đây là một kỳ chứng. Ðã là kỳ chứng thì cần phải trị bằng phương pháp đặc biệt, tiểu đệ dùng phép điểm huyệt cách không vào những huyệt ấn đường, Kim tân, Ngọc địch, Ngư yêu, Bách lao, Yêu kỳ và 12 tĩnh huyệt.

Bọn Ðào Căn Tiên lại nói:

– Lục đệ làm thế không được. Cách đó nguy hiểm vô cùng!

– Sao lại không được? Nếu không động thủ thì thằng lỏi này chết mất.

Ðoạn hắn cứ tự ý động thủ.

Lệnh Hồ Xung cảm thấy các huyệt ấn đường, Kim tân, Ngọc dịch, Ngư yêu, Bách lao và 12 tỉnh huyệt như bị dao nhọn đâm vào. Hắn đau quá không chịu nổi muốn la làng nhưng không thành tiếng.

Ngay lúc ấy, một luồng nhiệt khí từ trong các huyệt đạo thuộc Thái âm tỳ kinh chuyển động rần rần. Tiếp theo trong các huyệt đạo ở Thủ thái dương tâm kinh phát nóng ran. Hai luồng chân khí âm, dương xung kích nhau. Lát sau lạ thêm ba luồng nhiệt khí chuồn vào trong các kinh mạch, huyệt đạo khác nhau. Có sáu lão quái mạnh ai nấy làm.

Lệnh Hồ Xung càng cực khổ muôn phần, tưởng chừng toàn thân bị người đang khoét thịt, róc da.

Trước bọn Ðào cốc lục tiên chữa loạn xạ vào người Lệnh Hồ Xung làm cho mê man không biết gì nữa, hắn còn được yên thân. Khốn nỗi lúc này đầu óc hắn lại tỉnh như sáo, mà đành để lục tiên muốn làm gì thì làm, không sao chống đỡ được.

Hắn thấy sáu luồng khí thi nhau trút vào trong người, xung đột nhau loạn xạ làm cho lục phủ ngũ tạng hắn thành đấu trường cho sáu luồng chân lực của sáu lão tỷ tí với nhau. Hắn căm hận đến cực điểm, những muốn thét lên:

– Chuyến này mà ta không chết thì mai đây sẽ băm vằm sáu tên cẩu tặc này ra làm muôn đoạn.

Giả tỷ hắn nghĩ kỹ thì biết là Ðào cốc lục tiên vì lòng tốt mà thúc đẩy chân khí để trị thương cho hắn. Thực ra lục tiên cũng hao tổn rất nhiều nội lực, nếu không có mối giao tình thì d gì họ đã hành động như vậy. Nhưng lúc này toàn thân hắn nóng như lửa bỏng dầu sôi, cực kỳ khổ sở. Hắn mở miệng lên tiếng được thì nhất định hắn đã phun ra những lời độc ác nhất thiên hạ để thóa mạ Ðào cốc lục tiên rồi.

Ðào cốc lục tiên vừa vận chân khí tự ý trị thương cho Lệnh Hồ Xung vừa cãi nhau không ngớt miệng. Họ có biết đâu mấy ngày nay đã làm cho kinh mạch trong nội thể hắn nhôn nhao cả lên nên nỗi thế này.

Lệnh Hồ Xung từ thủa nhỏ rèn luyện nội công thượng thừa phái Hoa Sơn, tuy công lực chưa lấy gì làm cao thâm cho lắm, nhưng là những môn nội công phu của danh môn chính phái nên đã có một căn bản khá hùng hậu. May nhờ ở chỗ đó mà hắn không đến nỗi bị Ðào cốc lục tiên làm cho phải uổng mạng.

Ðào cốc lục tiên vận động chân khí hơn một giờ. Sau họ thấy trái tim Lệnh Hồ Xung đập yếu ớt và hơi thở mỗi lúc một nhỏ dần, có thể tắc hơi trong nháy mắt. Ai nấy đều xao xuyến trong lòng.

Ðào Chi Tiên là người khiếp sợ đầu tiên, lên tiếng:

– Tiểu đệ đành bỏ cuộc, nếu còn tiếp tục chắc thằng lỏi này phải chết và oan hồn gã sẽ quấn lấy mình để hăm dọa cho đến chết. Hắn nhấc tay khỏi đường huyệt đạo của Lệnh Hồ Xung rồi rụt về.

Ðào Căn Tiên tức giận nói:

– Thằng lỏi này mà chết đi thì người đáng trách nhất là ngươi. Gã biến thành oan quỉ, âm hồn không tiêu tan sẽ giữ chặt lấy ngươi.

Ðào Chi Tiên kêu lên một tiếng thật to rồi vượt qua cửa sổ mà chạy. Chỉ trong chớp mắt đã không thấy lão đâu nữa.

Bọn Ðào Cán Tiên, Ðào Thực Tiên cũng tiếp tục rụt tay về, người thì chau mày, người thì lắc đầu, chẳng biết làm thế nào được.

Ðào Diệp Tiên hỏi:

– Xem chừng thằng nhỏ này nguy đến nơi rồi. Bây giờ biết làm thế nào?

Ðào Cán Tiên đáp:

– Các ngươi về nói với tiểu cô nương là gã bị người ta đánh cho một chưởng, gã không chịu nổi đến nỗi uổng mạng.

Ðào Căn Tiên hỏi:

– Có nên nói đến chuyện chúng mình đã dùng chân khí chữa cho gã không?

Ðào Cán Tiên đáp:

– Cái đó cần phải giấu nhẹm, nói ra thế nào được?

Ðào Căn Tiên lại hỏi:

– Giả tỷ tiểu cô nương hỏi vặn sao chúng mình không nghĩ cách trị thương cho gã thì trả lời cách nào?

Ðào Cán Tiên đáp:

– Thế thì chúng ta nói là có chữa nhưng không khỏi được.

Ðào Căn Tiên lại hỏi:


-Nếu vậy tiểu cô nương tất thóa mạ Ðào cốc lục tiên toàn là đồ vô dụng, chẳng ra chó gì nữa.

Ðào Cán Tiên tức quá quát lên:

-Tiểu cô nương mà thóa mạ chúng ta là loài chó má thì thật vô lý. Tiểu đệ không nhịn nổi đâu.

Ðào Căn Tiên vội chữa:

– Tiểu cô nương không thóa mạ đâu, ta nghĩ vậy mà thôi.

Ðào Cán Tiên vẫn chưa nguôi giận hỏi lại:

– Sao đại ca biết cô ta không thóa mạ.

Ðào Căn Tiên đáp:

– Ðây chỉ là một câu tỉ dụ. Chưa biết cô có thóa mạ hay không.

Ðào Cán Tiên nói:

– Ðã chưa biết chắc thì sao đại ca đã vội ăn nói hồ đồ làm chi?

Ðào Căn Tiên đáp:

– Thằng lỏi này chết đi nhất định tiểu cô nương bực tức vô cùng, chắc cô ta thóa mạ cho hả giận.

Ðào Cán Tiên nói:

– Tiểu đệ thì cho rằng cô ta chỉ khóc rống lên chứ không thóa mạ.

Ðào Căn Tiên nói:

– Chẳng thà có mắng bọn ta lá sáu con chó còn hơn cô khóc rống lên.

Ðào Cán Tiên nói:

– Dù cô ta có thóa chắc cũng không thóa mạ chúng ta là sáu con chó.

Ðào Căn Tiên hỏi:

– Vậy cô mắng thế nào?

Ðào Cán Tiên đáp:

– Sáu anh em chúng ta có giống chó chút nào không? Chúng ta đã không giống chó, vậy cô ta có thóa mạ cũng chỉ bảo bọn mình là sáu con mèo mà thôi.

Ðào Diệp Tiên chõ miệng vào:

– Ồ, Vô lý! Vì lẽ gì cô mắng bọn mình là sáu con mèo? Chẳng lẽ bọn mình giống mèo cả ư?

Ðào Hoa Tiên cũng gia nhập chiến đoàn lên tiếng:

– Mắng người thì thiếu gì câu mà cũng chẳng cần có giống hay không. Sáu anh em chúng ta là người.

Tiểu cô nương không chừng vẫn kêu mình bằng người. Có điều cô bảo là bọn người ngu xuẩn, người hư đốn thì cũng là một cách thóa mạ.

Ðào Căn Tiên hỏi:

– Một đàng, cô mắng bọn ta là người ngu xuẩn, người hư đốn, một đàng cô bảo là sáu con chó thì đàng nào tệ hơn?

Ðào Thực Tiên cãi:

– Nếu là sáu con chó thông minh mẫn cán hay nói một cách khác là chó tinh khôn, chó oai phong thì còn hơn làm người ngu xuẩn.

Lệnh Hồ Xung nằm trên giường, hơi thở chỉ còn thoi thóp nghe bọn họ tranh luận không ngớt. Hắn không nhịn được phải phì cười. Không biết một luồng chân khí từ đâu kéo tới, hắn bật lên tiếng:

– Sáu con chó còn hay hơn các ngươi nhiều!

Ðào cốc ngũ tiên còn đang kinh ngạc chưa thốt nên lời, bỗng nghe Ðào Chi Tiên đứng ngoài cửa sổ hỏi vọng vào:

– Tại sao sáu con chó còn hay hơn bọn ta?

Lệnh Hồ Xung chỉ muốn lớn tiếng thóa mạ nhưng không còn hơi sức. Hắn ấp úng nói nhát gừng:

– Các ngươi…các ngươi đưa ta.. lên núi Hoa Sơn… chỉ có sư phụ ta mới cứu.. được mạng ta.

Ðào Căn Tiên hỏi:

– Sao? Chỉ có mình sư phụ ngươi là cứu mạng cho ngươi được thôi ư? Ngươi nói vậy phỏng có khác gì bọn Ðào cốc lục tiên chúng ta không cứu nổi ngươi?

Lệnh Hồ Xung miệng há lớn mà không nói ra lời được nữa.


Ðào Diệp Tiên nói:

– Có lý nào thế được? Sư phụ gã có gì là ghê gớm? Chẳng lẽ lão còn lợi hại hơn bọn Ðào cốc lục tiên chúng ta ư?

Ðào Hoa Tiên nói:

– Bốn người trong bọn ta túm lấy hai tay hai chân lão xé tét một cái thành bốn mảnh là xong.

Ðào Thực Tiên nói:

– Chúng ta phải xé hết mọi người trên núi Hoa Sơn thành bốn mảnh.

Ðào Hoa Tiên nói

– Chẳng những người mà chó mèo, dê, lợn, gà, vịt, rùa rùa, tôm cá nhất thiết vật gì cũng nắm lấy tứ chi mà xé thành bốn mảnh.

Ðào Chi Tiên hỏi:

– Tôm cá có chân tay đâu mà bảo nắm lấy tứ chi?

Ðào Hoa Tiên sững sờ đáp:

– Không có chân tay thì nắm lấy đầu, đuôi và phía trên phía dưới cũng là bốn chỗ.

Ðào Chi Tiên cãi:

– Ðầu cá không phải là tứ chi của cá.

Ðào Hoa Tiên nói:

– Cái đó quan hệ gì. Chẳng phải tứ chi cũng cứ cho là tứ chi đi.

Ðào Chi Tiên nói:

– Quan hệ lắm chứ! Vì không phải tứ chi mới chứng tỏ được câu nói đầu tiên của ngươi trật lấc rồi.

Ðào Hoa Tiên biết mình bị họ nắm được cẳng rồi nhưng muốn cãi chối. Hắn hỏi vặn:

– Thế nào mà bảo tiểu đệ nói câu đầu tiên trật lấc?

Ðào Chi Tiên đáp:

– Ngươi vừa bảo tất cả chó mèo, dê, lợn, gà, vịt, rùa rùa, tôm, cá trên núi Hoa Sơn đều nắm lấy tứ chi và xé làm bốn mảnh đúng thế không?

Ðào Hoa Tiên đáp:

– Tiểu đệ có nói thiệt, nhưng câu đó chẳng phải lời nói đầu tiên. Bữa nay tiểu đệ nói cả mấy ngàn câu rồi. Sao tam ca lại bảo là câu đầu tiên được? Nếu tính từ ngày mới lọt lòng mẹ, chẳng biết tiểu đệ đã nói đến bao nhiêu triệu câu, thì lời tam ca lại càng sai trật.

Ðào Chi Tiên há miệng líu lưỡi nói không ra lời.

Ðào Cán Tiên hỏi:

– Có phải ngươi bảo xé cả rùa?

Ðào Hoa Tiên ngắt lời:

– Ðúng rồi! Rùa có chân trước chân sau, vậy đúng là tứ chi của nó.

Ðào Chi Tiên lại hỏi:

– Nhưng bốn người trong chúng ta làm sao mà xé rùa thành bốn mảnh được?

Ðào Hoa Tiên đáp:

– Sao lại không được? Con rùa thì có bản lãnh gì mà kháng cự với bốn người bọn ta muốn xé nó.

Ðào Chi Tiên nói:

– Xé mình con rùa làm bốn mảnh lả chuyện d dàng, nhưng còn cái mai cứng của nó thì sao? Nếu nắm lấy bốn chân mà xé, thì con rùa sao lại thành bốn mảnh được? Còn cái mai cứng cũng là một mảnh.

Thế thì thành năm mảnh chứ sao lại bốn?

Ðào Hoa Tiên nói:

– Mai rùa là một miếng không thể gọi là mảnh được. Tam ca nói vậy cũng lầm rồi.

Ðào Căn Tiên nói:


– Nguyên trên cái mai rùa đã chia làm 13 miếng. Vậy bảo bốn mảnh là sai mà năm mảnh cũng không đúng.

Ðào Chi Tiên cãi:

– Tiểu đệ bảo xé thành 5 mảnh phỏng có khác gì thành 5 miếng? Sao đại ca còn bắt bẻ hoài?

Ðào Căn Tiên nói:

– Dù sao lời ngươi nói vẫn không sát nghĩa, chẳng những không sát nghĩa mà căn bản còn sai lầm nữa.

Ðào Diệp Tiên nói:

– Ðại ca! Chính đại ca nói cũng trậc lấc. Căn bản sai lầm và dùng chữ không sát nghĩa là hai điểm khác nhau, không thể hòa lẫn với nhau được.

Lệnh Hồ Xung nghe bọn Ðào cốc lục tiên tranh biện nhau những chuyện ngớ ngẩn hoài, nếu hắn không gặp lúc thập tử nhất sinh tất phải nổi lên tràng cười rộ. Câu chuyện giữa mấy lão quái tuy đáng buồn cười, nhưng hắn càng nghe càng thấy khó chịu.

Sau hắn nghĩ lại thì cuộc gặp gỡ sáu lão quái này cũng là chuyện hi hữu trong đời hắn. Tạo hóa trêu ngươi bày ra lắm chuyện tức cười, nhưng phải có cơ duyên mới gặp. Như vậy cũng là tốt số lắm.

Ðời người được thế kể ra cũng không uổng.

Nghĩ tới đây, bất giác hắn nổi lòng cao hứng, gắng gượng la lên:

– Tại hạ… tại hạ muốn uống rượu!

Ðào cốc lục tiên nghe Lệnh Hồ Xung đã thốt nên lời, đều lộ vẻ vui mừng, đồng thanh reo lên:

– Hay lắm! Hay lắm! Gã đòi uống rượu thì không chết đâu.

Lệnh Hồ Xung vừa rên la vừa nói:

– Chết cũng vậy… mà không chết cũng vậy… hãy uống.. cho khoái rồi sẽ liệu…

Ðào Hoa Tiên nói:

– Phải lắm! Phải lắm! Người ta ở đời mà không biết uống rượu thì làm người thế cóc nào được, thà làm

con rùa đen quách.

Ðào Căn Tiên tức giận nói:

– Phải chăng ngươi thóa mạ ta không biết uống rượu là giống rùa đen? Mi với ta cùng một mẹ sinh ra. Nếu ta là con rùa đen thì mi là quân chó đẻ.

Ðào Hoa Tiên cười nói:

– Mẹ rồng sinh đặng chín con, mà mỗi con một khác, có giống nhau đâu?

Lệnh Hồ Xung thấy hai người chẳng có chuyện gì đáng kể cũng cãi vã nhau, liền la lên:

– Tại hạ… muốn uống rượu!… Không có rượu là chết!

Ðào Chi Tiên đáp ngay:

– Ðược! Ðược! Ðể ta đi lấy rượu cho.

Lát sau Ðào Chi Tiên cầm hồ rượu đến.

Lệnh Hồ Xung đang lúc chết đi sống lại, vừa ngửi thấy mùi rượu liền phấn khởi tinh thần, hắn giục:

– Lão dốc vào miệng… dùm tại hạ.

Ðào Chi Tiên kề vòi hồ rượu vào miệng hắn từ từ dốc rượu vào.

Lệnh Hồ Xung uống một hơi cạn sạch, đầu óc càng tỉnh táo hơn bụng bảo dạ:

– Sáu cha này ưa ăn bánh phỉnh. Vậy ta phải làm thế này mới được…

Hắn liền gượng nói:

– Sư phụ tại hạ thường nói: Ðại anh hùng… trong thiên hạ ghê gớm nhất là Ðào.. Ðào.. Ðào

Hắn nói ba tiếng “Ðào” rồi cố ý bỏ lửng.

Ðào cốc lục tiên nóng nảy đồng thanh hỏi:

– Ðại anh hùng trong thiên hạ ghê gớm nhất là Ðào gì?

Lệnh Hồ Xung gật đầu đáp:

– Phải rồi! Là Ðào.. Ðào.. Ðào…

Lục tiên không nhịn được nói tiếp theo:

– Ðào cốc lục tiên.

Lệnh Hồ Xung tủm tỉm cười đáp:

– Chính phải!… Sư phụ tại hạ còn bảo người lấy làm ân hận chưa được cùng A.. Ðào cốc lục tiên

uống mấy chung rượu để giao kết tình bằng hữu… và mời sáu vị đại.. đại… đại…

Ðào cốc lục tiên đồng thanh nói tiếp:

– Sáu vị đại anh hùng.


Lệnh Hồ Xung nói:

– Ðúng đó! Mời sáu vị đại anh hùng.. phô trương bản lãnh.. thi triển những môn tuyệt kỹ… nhất đời…

Hắn nói tới đây rồi hơi thở không thông phải dừng lại.

Bọn Ðào cốc lục tiên thi nhau mỗi người nói một câu:

– Thế rồi làm sao?

– Sao lệnh ân sư biết bọn lão phu bản lãnh cao cường?

– Chưởng môn phái Hoa Sơn là một vị đại hào kiệt. Chúng ta không nên đụng đến một ngọn cỏ, một gốc cây trên núi Hoa Sơn.

– Cái đó đã hẳn! Chẳng những thế, h kẻ nào đụng chạm đến một gốc cây, một ngọn cỏ trên núi Hoa Sơn là chúng ta nhất quyết ăn thua với họ, không chịu buông tha.

– Bọn ta đều tâm nguyện kết bạn bè với lệnh sư. Vậy bây giờ chúng ta lên núi Hoa Sơn ngay!

Lệnh Hồ Xung chỉ chờ mấy lão nói “lên núi Hoa Sơn”, hắn liền tiếp:

– Phải đó! Chúng ta lên núi Hoa Sơn ngay đi!

Ðào cốc lục tiên nói là làm liền. Mấy lão khiêng Lệnh Hồ Xung rồi lập tức lên đường.

Ði một lúc lâu, Ðào Căn Tiên chợt nhớ ra điều gì, bỗng la hoảng:

– Trời ơi! Hỏng rồi! Tiểu cô nương bảo chúng ta đưa gã tiểu tử này về ra mắt y, sao chúng ta lại đưa gã trở lại núi Hoa Sơn?

Ðào Cán Tiên nói theo:

– Lần này thì đại ca nói phải lắm! Chúng ta hãy đưa gã này về bái kiến tiểu cô nương đã rồi hãy lên núi Hoa Sơn.

Sáu người liền trở gót đi về phía Nam.

Lệnh Hồ Xung trong lòng nóng nảy vô cùng. Hắn hỏi ngay:

– Tiểu cô nương muốn gặp người sống hay là người chết.

Ðào Căn Tiên tức mình đáp:

– Dĩ nhiên tiểu cô nương muốn thấy mặt thằng lỏi còn sống chứ khi nào lại muốn gặp thằng lỏi chết rồi.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Nếu các vị không đưa tại hạ về núi Hoa Sơn thì tại hạ lập tức vận nội lực cho đứt kinh mạch để tự tử.

Ðào Thực Tiên cả mừng nói:

– Hay lắm! Phép luyện nội công cao thâm thế nào để tự vận cho đứt kinh mạch mà chết được? Ta muốn ngươi dạy ta môn này.

Ðào Cán Tiên hỏi:

– Ngươi muốn luyện môn đó mà lúc thành công lại chết người thì luyện làm gì cho uổng?

Lệnh Hồ Xung vừa thở hồng hộc vừa nói:

– Môn này hữu dụng lắm!.. Khi bị kẻ khác ức hiếp chịu không nổi, sống khổ hơn chết thì tự làm đứt kinh mạch mà tự tử có phải sướng hơn không?

Ðào cốc lục tiên đều biến sắc, tìm lời khuyên giải:

– Tiểu cô nương muốn gặp ngươi quyết không phải vì ác ý đâu. Chúng ta cũng chẳng ai ức hiếp ngươi cả.

Lệnh Hồ Xung nói:

– Tuy sáu vị đều có lòng tốt, nhưng tại hạ không bẩm rõ với sư phụ để lão gia cho phép tại hạ thì tại hạ thà chịu chết chứ không tuân mệnh các vị được.

Ðào Căn Tiên nói:

– Ðược rồi! Gặp tiểu cô nương sớm muộn một vài ngày cũng chẳng làm gì. Chúng ta đưa ngươi về núi Hoa Sơn trước là xong.

Mấy hôm sau, đoàn người về đến chỗ có bảy cây tùng, còn cách võ quang đường trên núi Hoa Sơn

chừng hai dặm.

Bọn đồ đệ phái Hoa Sơn thấy bảy người tới liền phi báo cho Nhạc Bất Quần hay.

Vợ chồng Nhạc Bất Quần được tin sáu quái nhân cướp Lệnh Hồ Xung đem đi nay lại trở về thì không khỏi kinh hãi, liền dẫn quần đệ tử ra đón.

Bọn Ðào cốc lục tiên đi rất nhanh. Vợ chồng họ Nhạc vừa ra khỏi quang đường đạ thấy sáu người đang đi trên con đường trải đá xanh tiến vào. Hai người trong bọn họ khiêng một cái giá bằng cây chắp lại. Lệnh Hồ Xung nằm dài trên cái giá đó.

Nhạc phu nhân rất quan tâm đến sự an nguy của Lệnh Hồ Xung, bà vội chạy ra coi thì thấy hai má hắn lõm vào, da mặt vàng ửng, rõ ra con người mắc bệnh cực kỳ trầm trọng. Phu nhân cả kinh, đưa tay sờ thấy mạch chạy tán loạn, xem chừng nguy đến nơi. Bà la gọi:

– Xung nhi! Xung nhi…

Lệnh Hồ Xung mở bừng mắt ra khẽ đáp:

– Sư… sư… sư..

Chỉ có hai tiếng “sư nương” mà hắn không sao thốt ra được.

Nhạc phu nhân nước mắt trào ra nói:

– Xung nhi! Sư nương quyết trả thù cho ngươi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.