Đọc truyện Tiểu Mẹ Kế FULL – Chương 12
Phong cảnh giữa hồ rất đẹp nhưng ngắm lâu cũng sẽ thấy nhàm chán.
Tước Miên phải giữ cần câu của mình, không được nhúc nhích, cũng không được gây ra tiếng động, chỉ chốc lát sau đã mất kiên nhẫn.
Nhưng y đang bị Tần Tuyết Phùng ôm vào lòng, lúc nãy còn quả quyết câu cá và bắt cá không có gì khác nhau, nếu lộ tẩy nhanh như vậy chẳng phải mất mặt lắm sao?
Tước Miên cố gắng lắm mới không quay đầu nhìn ngó chung quanh, đôi mắt yên lặng nhìn mặt nước chằm chằm.
Tập trung, tập trung……!nếu có cá mắc câu thì phải kéo lên ngay!
Một khắc sau y dựa vào ngực Tần Tuyết Phùng thở đều, cứ thế ngủ thiếp đi.
Có lẽ vì vào đông ngủ ngon, cũng có lẽ vì họ dựa vào nhau quá ấm áp dễ chịu nên Tước Miên không ngăn được cơn buồn ngủ.
Tần Tuyết Phùng nhìn chằm chằm xoáy tóc của y, trong lòng mắng một tiếng đồ ngốc rồi giơ tay ra ôm Tước Miên, sửa lại tư thế để y ngủ thoải mái hơn.
Nói đến cũng lạ, Tần Tuyết Phùng không hiểu sao mình lại thích nhìn Tước Miên ngủ như vậy.
Tước Miên cũng giống như tên của y, mỗi lần ngủ đều mơ thấy toàn mộng đẹp, ngủ mãi không chịu tỉnh.
Lúc ở nhà, Tần Tuyết Phùng có thể trêu chọc y trong lúc ngủ cả buổi sáng.
Trên xe Tước Miên ôm hắn ngủ mà hắn cũng không giận, còn thấy bộ dạng này của Tước Miên thật đáng yêu.
Thậm chí bây giờ Tước Miên ngủ gật khi đang câu cá mà trong lòng hắn vẫn tràn đầy vui vẻ.
Rõ ràng sau khi tiểu mẹ kế của hắn ngủ sẽ không làm những chuyện khiến hắn thấy thú vị nữa, nhưng cảm giác cưng chiều khi ngắm Tước Miên ngủ từ đâu mà có đây?
Tay phải Tần Tuyết Phùng cầm cần câu, trong lúc Tước Miên dựa vào khuỷu tay trái của hắn ngủ ngon lành thì hắn đã câu được hai con cá.
Hắn không tiện dùng tay trái, người hầu chèo thuyền đang rảnh rỗi nên thức thời tới giúp hắn kéo lên.
Vì vậy từ đầu đến cuối hắn không hề làm Tước Miên tỉnh giấc, đồ ngốc ngủ rất say, đã sớm quên mình tới đây để làm gì.
Khi Tước Miên ngủ dậy thì mặt trời đã lặn về phía Tây, ánh hoàng hôn mùa đông phủ lên một màu xám nhạt.
Y giụi mắt, còn không biết hổ thẹn mà ngáp một cái rồi vươn vai ngồi dậy.
Lắng nghe kỹ mới phát hiện trong thùng gỗ của Tần Tuyết Phùng có tiếng cá đang quẫy.
Toàn thân y cứng đờ, vội vàng chui ra khỏi ngực Tần Tuyết Phùng bò tới nhìn, trong thùng có ba con cá chen chúc trong không gian chật hẹp, đuôi quất mặt, mặt đụng đuôi.
“A!” Tước Miên thốt lên, “Ta quên câu cá rồi……”
Tần Tuyết Phùng mỉm cười nhìn y.
Tước Miên thất vọng nhìn vào thùng của mình, cứ tưởng sẽ thấy thùng nước trống rỗng nhưng bên trong cũng có một con cá.
Y kinh ngạc hỏi: “Con cá này ở đâu ra vậy?”
Tần Tuyết Phùng nhàn nhã đáp: “Tiểu mẹ kế câu được trong lúc ngủ đấy.”
Đương nhiên Tước Miên còn lâu mới tin hắn, lập tức đoán được đây là cá Tần Tuyết Phùng câu được rồi chia cho mình.
Khuôn mặt anh tuấn của Tần Tuyết Phùng nhuộm ánh tà dương, ngay cả mái tóc cũng tỏa sáng, ánh mắt sâu thẳm đầy mê hoặc.
Tước Miên trộm nhìn hắn rồi ngại ngùng ngồi xuống nắm lấy cần câu của mình không nói lời nào.
Y thầm nghĩ nhất định phải tự câu một con cá trả lại Tần Tuyết Phùng mới được!
Nhưng một khắc sau người hầu chèo thuyền nhìn sắc trời rồi hỏi ý Tần Tuyết Phùng: “Lão gia, trời sắp tối rồi, có vẻ như lát nữa sẽ có mưa giông, chúng ta quay vào bờ được không ạ?”
Tần Tuyết Phùng gật đầu: “Đi thôi, cũng phải về rồi.”
Kế hoạch của Tước Miên thất bại, lưu luyến nhìn cần câu của mình nhưng đành phải cất đi.
Người hầu nói không sai, chưa đầy nửa khắc sau mây đen đã kéo tới ùn ùn, gió đông rít gào giữa không trung.
Tần Tuyết Phùng đứng dậy muốn nhìn xem còn cách bờ bao xa, đúng lúc này gió mạnh thổi qua làm tốc mũ trùm đầu lên che mắt Tần Tuyết Phùng.
Hắn gạt mũ ra rồi quay lại nhìn Tước Miên, nhưng gió lại đột ngột mạnh hơn làm thuyền lắc lư dữ dội, bước chân Tần Tuyết Phùng lảo đảo, nhất thời vô ý trượt chân ngã xuống nước.
Tước Miên kinh hãi, người hầu nghe tiếng hắn rơi xuống nước cũng vội vàng quay đầu nhìn.
Tước Miên kêu to: “Chèo tới gần hắn chút nữa đi!” Y vươn tay ra muốn kéo Tần Tuyết Phùng lên.
Ai ngờ Tần Tuyết Phùng lợi hại như vậy mà lại không biết bơi! Hắn vùng vẫy trong nước lạnh buốt, quần áo trên người quá nặng làm hắn chìm xuống.
Tước Miên khó khăn lắm mới nắm được tay hắn thì suýt nữa bị lôi xuống thuyền, may mà y kịp thời níu chặt mép thuyền.
Y hét to: “Lão gia đừng vùng vẫy!” rồi cố hết sức kéo hắn lên.
Người hầu chèo thuyền tới gần sát, hai người hè nhau kéo Tần Tuyết Phùng lên thuyền.
Tước Miên vỗ ngực thở hổn hển rồi giúp Tần Tuyết Phùng vắt bớt nước, sau đó chui vào khoang thuyền.
Y cởi áo lông chồn ướt sũng nước của Tần Tuyết Phùng, không cẩn thận chạm đến thân thể dưới lớp áo trong.
“Lão gia mát thật.” Y dè dặt hỏi, “Có lạnh không?”
Nước hồ vào đông sao có thể không lạnh? Cũng may Tần Tuyết Phùng vốn khỏe mạnh nên chỉ chốc lát sau đã thích ứng được, hắn hít sâu một hơi rồi đáp: “Lạnh.”
“Lạnh cũng chẳng có cách nào, chờ chút nữa là lên bờ rồi!”
“Có cách chứ.” Hắn đưa tay túm lấy Tước Miên nhưng lại buông ra, thanh âm yếu ớt nói, “……!Thôi vậy.”
Thuyền này ít nhiều gì cũng cản được gió nhưng quần áo sũng nước, bên ngoài lại lạnh thấu xương, không cần gió thổi Tần Tuyết Phùng cũng run lên.
Chỉ lát nữa sẽ ổn thôi, thuyền sắp cập bờ rồi, giờ hắn không thể cởi đồ ra được, mất thể diện lắm.
Thân thể Tước Miên yếu hơn hắn nhiều, tốt nhất đừng nên ôm đồ ngốc này để sưởi ấm.
Ráng nhịn thêm chút nữa cũng chẳng khó khăn gì.
Tước Miên bị hắn chạm vào làm dính nước, trong nháy mắt lạnh buốt khiến cánh tay y nổi da gà.
Mất một lúc sau Tước Miên mới hiểu được ý Tần Tuyết Phùng.
Y chớp mắt, nhớ lại hôm nay Tần Tuyết Phùng ôm mình sưởi ấm, còn thả cá vào thùng nước của mình.
Mặt y bỗng nhiên nóng lên, xoa hai tay vào nhau rồi tới gần Tần Tuyết Phùng.
“Đúng là có cách thật, lúc nãy ta quên mất.” Tước Miên lẩm bẩm giang hai tay ra ôm hắn.
Vóc người Tần Tuyết Phùng cao lớn rắn chắc, vai ngực rộng hơn y nhiều nên Tước Miên không thể ôm trọn hắn.
Trên mặt y càng đỏ hơn, nhích người lên ôm cổ Tần Tuyết Phùng.
Thân thể ấm áp và thân thể vừa nhúng nước đá chạm vào nhau, cả hai người đều sững sờ.
Tước Miên là lạnh còn Tần Tuyết Phùng là bất ngờ.
Một khắc sau, Tần Tuyết Phùng trầm thấp cười ra tiếng, cũng không khách sáo mà nảy ý xấu cọ mặt mình vào khuôn mặt nhỏ nóng rực của Tước Miên, dọa cho Tước Miên kêu lên.
“Tiểu mẹ kế hôm nay thật chu đáo,” Tần Tuyết Phùng nói, “Còn ấm lòng nữa.”
Tước Miên lẩm bẩm: “Đương nhiên rồi……”
Tần Tuyết Phùng ôm y, cánh tay hắn lạnh buốt khiến Tước Miên rùng mình.
Nhưng trong lòng không hề muốn thoát ra.
Gò má Tần Tuyết Phùng kề sát mặt y, nhiệt độ của y dần dần truyền qua.
Trong lòng Tước Miên đột nhiên mềm nhũn, lại có ảo giác mình cũng có thể làm chỗ dựa cho Tần Tuyết Phùng.
Đợi thuyền lại gần bờ, người hầu lập tức nhảy xuống dặn dò người đợi sẵn trên bờ.
Họ nhanh chóng đem áo choàng tới cản gió cho Tần Tuyết Phùng.
Tần Tuyết Phùng nhất thời không nỡ buông ra.
Tước Miên rúc vào ngực hắn, y phục cũng bị ướt theo.
Ngoài mui thuyền vang lên tiếng người lo lắng, bên tai lại là hơi thở đều đều của Tần Tuyết Phùng.
“Lão gia, đi thôi.” Tước Miên nhắc.
Tần Tuyết Phùng chậm chạp ừ một tiếng, bỗng dưng nhích tới hôn lên má y một cái rồi mới đứng dậy.
Tước Miên đưa tay đỡ hắn.
Tần Tuyết Phùng quay sang nhìn y trong ánh chiều tà nhập nhoạng, Tước Miên nghiêng đầu với vẻ dò hỏi, trông thấy khuôn mặt hắn như đang cười.
Tần Tuyết Phùng nắm tay y muốn cùng nhau xuống thuyền.
Tay hắn đã khô ráo, nhiệt độ quen thuộc lại bao phủ lòng bàn tay y.
Tước Miên thầm nghĩ đây chính là nhờ công lao của mình.
Tước Miên chợt muốn cười nhưng vẫn đẩy hắn ra trách móc: “Nhanh lên, người bên ngoài chờ lâu lắm rồi đấy!”
Trong sơn trang có suối nước nóng, Tần Tuyết Phùng sai người mở rộng rồi sửa chữa lại, mùa đông tới đây ngâm mình hệt như được sống lại.
Tước Miên chưa từng biết có loại nước không nấu mà tự nóng, quấn khăn trắng đứng cạnh hồ dò xét nửa ngày, nửa tin nửa ngờ không dám xuống.
Hơi nóng lượn lờ trong hồ, Tần Tuyết Phùng đã ngâm mình từ nãy giờ, sắc mặt khôi phục bình thường, buồn cười nhìn Tước Miên thò chân xuống nước như chim nhỏ thử nghiệm.
Trong nháy mắt, tay hắn như móng vuốt chim ưng vươn ra túm lấy cổ chân Tước Miên kéo y xuống nước.
Tước Miên hoảng hốt, còn chưa kịp kêu la thì bọt nước đã văng lên tung tóe, cả người suýt chìm vào nước, nhưng Tần Tuyết Phùng đã kịp thời ôm y che chắn nên y không phải uống ngụm nước nào.
Tước Miên chưa hoàn hồn, quấn lấy Tần Tuyết Phùng như bạch tuộc, sau khi lấy lại tinh thần mới cả giận nói: “Lão gia chơi xấu!”
“Giúp ngươi thôi mà.” Tần Tuyết Phùng cười nói, “Chẳng lẽ cái này không thoải mái sao?”
Nước ấm mơn man trên da thịt, nhiệt độ rất vừa phải.
Tước Miên ngoan ngoãn gật đầu rồi đưa tay khuấy nước, thấy mặt nước dao động lại nở nụ cười.
Hai người trần trụi kề nhau nhưng Tước Miên đã quen thuộc từ lâu.
Dù sao chuyện đó cũng đã làm nhiều rồi, giờ còn e lệ thì chẳng khác nào làm bộ làm tịch.
Hồ nước này rất sâu, Tần Tuyết Phùng có thể lộ vai ra khỏi mặt nước nhưng Tước Miên thấp bé hơn hắn nhiều, đứng một mình sẽ không tránh khỏi bị sặc nước nên dứt khoát đu bám trên người hắn không chịu xuống.
Tần Tuyết Phùng nhìn y nghịch nước không nói gì.
Đợi Tước Miên quay đầu lại, ánh mắt hắn đột nhiên dịu xuống, trong mắt thấp thoáng ý cười, không còn vẻ trêu đùa thường ngày nữa.
Hắn khẽ gọi: “Tước Miên.”
Đây là lần đầu Tước Miên nghe hắn gọi tên mình nên bỗng chốc sửng sốt.
“Thật sự không muốn ở lại đây với ta sao?” Khuôn mặt anh tuấn của Tần Tuyết Phùng kề sát vào y, thanh âm tràn đầy mê hoặc.
Tước Miên thất thần chớp mắt, đôi môi hé mở, suýt nữa đã nhận lời hắn ngay mà không cần suy nghĩ..