Đọc truyện Tiểu Mẹ Kế FULL – Chương 11
Có thể làm được hay không đúng là do Tần Tuyết Phùng định đoạt.
Tước Miên và hắn đã lên giường rất nhiều lần nhưng vẫn không học được cách làm hắn vui lòng, mới làm một nửa đã bị hắn mặc sức giày vò như một món đồ chơi, mình không làm được gì còn bị hắn đâm chọc toàn thân tê dại, sảng khoái đến co quắp, đôi mắt to tròn ướt sũng, vừa muốn mạnh miệng xin tha vừa muốn khóc, quả thực không sao chịu nổi.
Chủ yếu là Tần Tuyết Phùng bỏ sức ra làm.
Cuối cùng Tần Tuyết Phùng còn bóp khuôn mặt nhỏ của y khen ngợi một câu: “Tiểu mẹ kế thật là giỏi.”
Tước Miên mở to hai mắt đẫm lệ, ủy khuất vô cùng: Y thật sự rất vô dụng, van xin lão gia đừng cất nhắc y!
Lúc ngủ nói mớ, Tước Miên đều lầm bầm: “Mở mắt nói dối……!Làm người ta ghét……”
Đây cũng là lần đầu Tần Tuyết Phùng thấy y không ngần ngại như vậy, nhất định phải nói mình vô dụng ngốc nghếch mới chịu, ôm người vào lòng chơi đùa không cho phản kháng, giống như vô số lần trước kia, nhốt chặt y trong vòng tay.
Hắn vô tình làm chăn tuột xuống, từ mặt đến vai Tước Miên lập tức bại lộ trong không khí.
Y sợ lạnh nên quên cả kháng cự mà rúc vào ngực Tần Tuyết Phùng.
Tước Miên luôn không thích thân mật với hắn nhưng trong lúc ngủ mơ vẫn sẽ vô thức dựa sát vào hắn.
Tần Tuyết Phùng cười khẽ.
Dường như sau khi gặp Tước Miên, con người hắn trở nên ác liệt hơn nhiều.
Lúc trước hắn không thích ức hiếp bất kỳ ai, so với Tước Miên lại càng không thích thân cận với người khác, có khi vô tình chạm tay ai đó, hắn đều bí mật rửa tay hồi lâu.
Nhưng trên người Tước Miên có một sức hút không thể tưởng tượng nổi.
Tần Tuyết Phùng vừa gặp mặt đã muốn trêu chọc y.
Muốn để tiểu gia hỏa giận mà không dám nói gì giương nanh múa vuốt với mình, muốn để trái tim trong thân thể đã mềm nhũn của đồ ngốc này cũng mềm đi với mình.
Muốn biến tiểu mẹ kế thành vật sở hữu thật sự của mình.
Để hắn có thể tận hưởng niềm vui này vĩnh viễn.
Ngày hôm sau, họ đi thêm nửa ngày đường mới đến nơi.
Tần Tuyết Phùng có một sơn trang ở đây.
Mấy năm trước hắn tiếp quản gia sản rồi rời nhà ra ngoài, khi đến đây vừa lúc tạo được chút thành quả nên mua một ngọn núi hoang vu rồi tự mình chỉ đạo người khác xây dựng chỗ này theo ý thích.
Thời tiết đã vào đông, hầu hết cây cối ven đường bắt đầu trụi lá, vừa đi vào sườn núi thì Tước Miên ló đầu ra ngoài nhìn, lọt vào tầm mắt là những cây đại thụ tuy vào đông nhưng không hề héo tàn.
Con đường bằng phẳng rộng lớn, Tước Miên nhìn sang chỗ khác có thể quan sát dưới núi, nhìn thấy ruộng đồng vuông vức và mấy ngôi nhà nhỏ.
Đi vào sơn trang, nhà cửa ở đây nguy nga lộng lẫy hơn Tần gia nhiều, cao lớn uy nghiêm, ngay cả gạch ngói cũng mới tinh.
Tước Miên giống như đồ nhà quê lần đầu vào thành thị, miệng không khép lại được.
Xuống xe ngựa, người hầu lập tức ra nghênh đón.
Nhiệt độ trên núi thấp hơn dưới núi khiến Tước Miên co ro vì lạnh, Tần Tuyết Phùng liếc y một cái rồi sai người hầu đem áo lông chồn tới cho y.
Mỗi lần Tước Miên mặc áo của hắn kiểu gì cũng sẽ lộ ra dáng người nhỏ gầy.
Trên mũ trùm đầu còn có một dải lông cáo trắng, chưa đội lên mà khoác hờ sau cổ, lông trên cổ áo cọ vào mặt khiến y bị nhột, nhịn không được cười ra tiếng.
Tần Tuyết Phùng xoa mặt y: “Đồ ngốc, còn cười nữa.”
Tước Miên hỏi hắn: “Lão gia không lạnh sao?”
“Ta đâu có vô dụng như ngươi.” Tần Tuyết Phùng nói, “Đi thôi, nghỉ ngơi một chút rồi chiều nay dẫn ngươi đi câu cá.”
Người ở đây không biết thân phận của Tước Miên, chỉ xem y như bạn thân của lão gia nên thái độ cũng rất cung kính.
Khi dùng bữa có người hầu đứng cạnh để tiện hầu hạ, ngồi lâu thấy nóng lên, y cũng không cần lên tiếng mà người hầu tự biết nhìn mặt nói chuyện, đi tới cởi áo choàng của y vắt lên tay rồi đứng chờ bên cạnh.
Tước Miên vẫn chưa quen được người hầu hạ như vậy nên thụ sủng nhược kinh.
Nhưng không bị người ta khinh miệt thì vẫn thấy rất vui vẻ.
Y cười nhiều hơn, Tần Tuyết Phùng tất nhiên là nhìn ra được, gắp một miếng cá nhỏ vào chén y rồi hỏi: “Tiểu mẹ kế cảm thấy chỗ này thế nào?”
“Tốt lắm!” Tước Miên trả lời, trên mặt ửng đỏ.
Đâu chỉ có tốt mà quả thực là chốn thần tiên, chỉ là y ngại nói ra thôi.
Tần Tuyết Phùng mỉm cười nhìn y: “Vậy chúng ta ở đây vĩnh viễn không trở về nữa nhé?”
Tần phủ với hắn mà nói thực sự chẳng có ý nghĩa gì, chi bằng dẫn theo người mình thích rồi ra ngoài tiêu dao khoái hoạt còn hơn.
Hắn cứ tưởng Tước Miên sẽ đồng ý ngay, nhưng Tước Miên chỉ ngẩn người rồi lắc đầu nói: “Vẫn phải về thôi.”
Tần Tuyết Phùng hỏi: “Về làm gì, tự chuốc khổ cho mình sao?”
Hắn uống một hớp trà rồi liếc mắt nhìn Tước Miên, Tước Miên lại không trả lời, có lẽ cũng nhận ra câu hỏi này rất khó trả lời.
Mẫu thân và đại ca đang ở nhà đợi mình, mình cũng không thể quên mất họ được.
Tước Miên lơ đễnh suy nghĩ, và một miếng cơm nhai nhai, hai má phình lên cố tình lờ đi cho qua chuyện.
Thời tiết hôm nay đẹp hơn hẳn hôm qua, sau bữa ăn, mặt trời ló dạng ra khỏi đám mây.
Người hầu đã sớm chuẩn bị xong thuyền nhỏ đơn giản mộc mạc, chỉ có thể chứa khoảng bốn người, trên thuyền có mái lều nhỏ che mưa.
Tần Tuyết Phùng lên trước, Tước Miên cẩn thận từng li từng tí leo lên, lúc này thân thuyền hơi lắc lư làm y hoảng hồn nắm chặt tay Tần Tuyết Phùng.
Tần Tuyết Phùng ôm cả người y vào lòng rồi giễu cợt: “Chẳng được tích sự gì.”
Tước Miên còn chưa hoàn hồn, vội vàng tránh thoát cánh tay của hắn ngồi xuống.
Tần Tuyết Phùng ôm lấy y rồi kéo lại vạt áo lông chồn cho y, còn sửa sang mũ trùm đầu rồi mới cho y ngồi xuống.
Người chèo thuyền chuẩn bị hai cần câu đưa cho họ, thấy họ chuẩn bị xong xuôi mới chầm chậm chèo thuyền nhỏ ra giữa hồ.
Tần Tuyết Phùng hỏi y: “Biết câu cá không?”
Tước Miên là con nhà bình dân, lúc nhỏ leo cây chăn trâu xuống sông mò cá, cái gì cũng từng làm nên khẽ gật đầu.
Y muốn tìm ra chuyện gì có thể giúp mình lên mặt với Tần Tuyết Phùng, thế là khoe khoang: “Trước kia ta từng bắt được nhiều cá lắm!”
“Bắt cá?” Tần Tuyết Phùng nói, “Đây là câu cá mà.”
Tước Miên không thèm để ý: “Cũng như nhau cả thôi!”
Y mắc mồi vào cần câu rồi hăng hái vung ra xa, móc câu chìm xuống nước.
Tần Tuyết Phùng nhìn bộ dạng của y thì bật cười, sau đó tự mình làm.
Trong hồ chỉ có tiếng mái chèo khua nước và tiếng gió vù vù.
Câu cá phải bình tâm tĩnh khí, Tước Miên lắng nghe một lát rồi nhếch miệng bắt chước tiếng gió.
Y ngồi xếp bằng bên cạnh Tần Tuyết Phùng, Tần Tuyết Phùng nghe được rõ ràng tiếng đồ ngốc này huýt sáo.
Âm cuối vừa rơi xuống thì gió đột nhiên thổi mạnh, từ vù vù biến thành ào ào.
Lần này Tước Miên không bắt chước được nữa mà cúi đầu xuống đợi gió ngừng thổi mới ngẩng lên.
Cũng may trên người khoác áo lông chồn nên cũng không bị lạnh, chỉ là trên mặt hơi buốt.
Tay Tước Miên đã lạnh cóng.
Y nhích mông rồi giơ tay trái ra kéo mũ trùm đầu lông xù lên, kéo kín nửa vạt áo bên trái, đổi cần câu từ tay phải sang tay trái, tay phải buộc hai sợi dây lại với nhau rồi nắm cần câu rút vào, lúc này mới hài lòng thở phào một hơi.
Y giống hệt chú chim non khép lại hai cánh, cả người co thành một cục nhìn vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Tần Tuyết Phùng cười to rồi búng một cái lên trán y: “Tiểu mẹ kế thật biết cách hưởng thụ.”
Tước Miên: “Nếu lão gia muốn cũng có thể làm vậy mà.”
Tần Tuyết Phùng cố ý nói: “Ta đưa áo lông chồn cho ngươi rồi nên phải chịu lạnh thôi.”
Tước Miên chớp mắt mấy cái, táo tợn nói: “Vậy thì hết cách rồi!” Nói xong y quay đầu sang chỗ khác vờ như không thấy bộ dạng của Tần Tuyết Phùng.
Tần Tuyết Phùng cười mắng y: “Nhóc vô lương tâm.”
“Không thì phải thế nào chứ,” Tước Miên càu nhàu, “Vậy ta trả lại áo choàng cho lão gia nhé?”
Tần Tuyết Phùng gật đầu: “Ừ, trả lại đi.”
Tước Miên sửng sốt rồi hầm hừ hất mặt lên, vừa cuộn lại chưa được bao lâu, người còn chưa kịp ấm lên, y đành bất đắc dĩ cởi áo choàng trả cho Tần Tuyết Phùng.
Áo lông chồn tràn đầy hương vị và nhiệt độ của y, giống như lông vũ của chú chim non bay trong gió tuyết.
Tần Tuyết Phùng phủ áo lên người, Tước Miên bị gió thổi lập tức lạnh run.
Tần Tuyết Phùng đưa tay ra với y: “Tới đây.”
Tước Miên run lập cập nói: “Tới làm gì?”
Tần Tuyết Phùng không thèm dông dài với y mà kéo phắt người vào lòng mình.
Tước Miên ngã ngồi giữa hai chân hắn, Tần Tuyết Phùng lại bắt chước bộ dạng lúc nãy của y, tung áo choàng lên bọc chặt y.
“Tiểu mẹ kế cứ ngồi chung với ta như vậy đi,” Tần Tuyết Phùng nói, “Hai người đều được sưởi ấm chẳng phải tốt hơn sao?”
Tước Miên thò đầu ra bên ngoài, khi Tần Tuyết Phùng nói chuyện, hơi thở nóng ấm phả vào tai y vừa mềm vừa tê.
Hơi nóng tan ra, y lại bị gió đông lạnh buốt bao trùm.
Y chợt mong mỏi Tần Tuyết Phùng sẽ tiếp tục thì thầm như vậy, cả khuôn mặt đột nhiên nóng ran, lắp ba lắp bắp một hồi, cuối cùng chỉ nói: “Tùy ngươi!”
Tần Tuyết Phùng ôm y như vậy giống như chim ưng lớn giương cánh che chở cho chim sẻ nhỏ trong ngực, vừa thân mật vừa cưng chiều.
Hai ngày nay có lẽ y bị bệnh rồi, mỗi lần nói chuyện với Tần Tuyết Phùng thì tim lại đập thình thịch, rung động đến lợi hại.
Trong lòng Tước Miên thầm đổ thừa: Đều tại lão gia thích trêu chọc mình thôi!
Bỗng dưng Tước Miên lại nghĩ hình như trêu thì trêu nhưng lão gia vẫn đối với mình rất tốt……!
Cho tới bây giờ đều không bạc đãi mình, mình muốn gì lão gia cũng chỉ trêu chọc vài câu, cuối cùng đều đáp ứng mình hết.
Giống như bây giờ, lão gia chỉ giả bộ để mình bị lạnh nhưng cuối cùng vẫn ngồi chung một chỗ sưởi ấm.
Tước Miên ngẫm lại chợt thấy mình hơi ích kỷ, lập tức xấu hổ rụt đầu xuống không dám ngẩng lên nữa..