Tiểu Long Nữ Bất Nữ

Chương 99


Đọc truyện Tiểu Long Nữ Bất Nữ – Chương 99

Gặp thế nào thì yên thế ấy

☆ ☆ ☆

Tiếu Lang bị thầy Trầm dẫn trở về nhà, hóa ra nhà của thầy Trầm nằm trong một tiểu khu gần phụ cần trường học, chỉ cần đi bộ khoảng mười phút là đến.

“Vào đi, nhà có hơi chật chội một chút.” Thầy Trầm bảo Tiếu Lang ngồi xuống ghế sofa trước, sau đó mới xoay người nói với thầy Viên cũng theo đi vào “Đi đun một ít nước đi.”

Thầy Viên ừ một tiếng, liền thay dép lê rồi vào bếp.

Tiếu Lang nhìn, nghĩ thầm, thầy Trầm với thầy Viên quan hệ tốt ghê ha, thầy Viên vào nhà cũng chả thèm khách khí tiếng nào, mà vào rồi cũng liền tự nhiên tựa như đang ở nhà mình (…)

Tiếu Lang dùng cặp mắt khóc đến sưng hồng hồng tựa như con thỏ nhỏ của mình dáo dác nhìn xung quanh.

Phòng ngủ khép cửa, cửa phòng bên cạnh là mở ra, có thể nhận ra là toilet, phòng khách độ chừng hai mươi mét vuông, bên cạnh là phòng bếp được bày trí theo lối thoáng mở chứ không khép kín thành không gian, nhìn chung quả thực có hơi nhỏ, tổng diện tích có lẽ bằng một nửa nhà mình.

Tuy là nhỏ, nhưng được bố trí vô cùng khéo léo, nội thất trang trí lịch sự đầy tao nhã, không gian được thu dọn sạch sẽ, cho nên không cảm thấy chật chội hay lộn xộn chút nào.

Sau lưng sofa đặt một chiếc bàn ăn được làm bằng gỗ, trên bàn đang đặt hai cốc nước lọc, bên cạnh là một khay đựng trái cây, cùng với vài mẩu trái cây gọt sẵn đang ăn dở.

Thầy Trầm nhìn theo tầm mắt Tiếu Lang, đứng dậy bước đến bàn, bưng lên khay trái cây đặt trên bàn qua đặt xuống bàn trà trước mặt Tiếu Lang, nói “Ăn chuối đi.”, tiếp theo đó lại chậm rãi giải thích “Nơi này vốn là ký túc xá dành cho giáo viên Hoa Hải, năm năm trước C thị đẩy mạnh xây dựng kiến thiết hệ thống giáo dục, đầu tư vốn vào vài trường trung học trọng điểm của thị, trường học lúc ấy bèn mời công ty kiến trúc thiết kế quy hoạch khối khu vực này lại, ký túc xá cũ cũng bị phá bỏ, xây dựng ký túc xá mới, giáo viên nào phàm là có năng lực đều được phân cho một căn.”

Tiếu Lang hỏi “Thầy cùng với vợ thầy ở cùng nhau sao?”

Thầy Trầm mất tự nhiên khụ khụ một tiếng, mới nói “Thầy với thầy Viên ở chung với nhau.”

“A?” Tiếu Lang hiếu kỳ hỏi “Bộ thầy Viên không được nhà trường phân nhà sao ạ?”

Thầy Trầm chầm chậm giải thích “Thời gian cậu ấy làm việc vẫn chưa đủ năm, không đạt tới chỉ tiêu được phân nhà, vốn dĩ trường cũng an bài để cậu ấy ở lại trong ký túc xá dành cho những giáo viên trẻ trong trường, điều kiện nơi đó cũng rất tốt đó chứ, nhưng là… ha ha, cậu ấy bảo không chịu, đòi ở chung với thầy.”

“Ồ.” Hóa ra thầy Trầm là ở chung nhà với thầy Viên a…

Tiếu Lang len lén liếc mắt nhìn về phía phòng ngủ một cái, tuy là bên trong phòng tối om không có bật đèn, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhận rõ bên trong chỉ đặt có mỗi một cái giường, Tiếu Lang cực kỳ tò mò không biết buổi tối hai thầy ngủ như thế nào ta? Ngủ chung với nhau trên một giường sao?

Từ phòng bếp truyền ra tiếng huýt thanh ấm nước phát ra báo hiệu nước đã sôi, thầy Viên đột nhiên ló đầu ra hỏi “Uống gì, trà được không?”

Thầy Trầm trả lời “Con nít mà uống trà cái gì, pha cho em ấy một ly cacao nóng đi.”

Thầy Viên hỏi lại “Là cái loại bình thường anh thích uống nhỉ?”


Thầy Trầm “Ừ, nhớ bỏ thêm một chút sữa bột Nestle.”

Thầy Viên “Ồ, nhớ rồi.”

Tiếu Lang “…”

Trong chốc lát, Viên Thần Duệ bưng thức uống ra, không chỉ pha một ly cho Tiếu Lang, anh còn giúp Trần Tử Hằng pha một ly sữa bột giúp ngủ ngon.

Chiếc thìa khuấy đều thi thoảng va chạm vào miệng ly thủy tinh, phát ra thanh âm leng kenh thanh thúy, trong không khí tản đầy mùi hương ngọt ngào nóng hổi của sữa cùng cacao.

Trầm Tử Hằng bưng ly nhấp một ngụm sữa, vành môi bị sữa bám vào đọng lại một vòng trắng, liền theo bản năng le lưỡi liếm đi, hơi hơi nhăn mày, sau đó đưa ly sữa trả lại cho Viên Thần Duệ, nói “Chưa đủ ngọt.”

Viên Thần Duệ đứng dậy đi vào bếp cho thêm đường, vừa đi vừa nói “Cho anh thêm một muỗng đường, không được đòi nữa.”

“Ờ.” Trầm Tử Hằng trả lời, ánh mắt có chút e dè thoáng liếc mắt về phía bóng dáng trong phòng bếp.

Tiếu Lang “…” Không khí kỳ quái giữa hai vị này rốt cuộc là có chuyện gì đây?

☆ ☆ ☆

“Nào, qua đây tâm sự nói cho thầy nghe, muốn nói gì cũng được” thầy Trầm chỉnh đốn lại quần áo, lựa chọn tư thế ngồi thoải mái, sau đó lái đề tài trở về.

Tiếu Lang hai tay cầm lấy ly cacao nóng hổi, dựa người vào sofa mềm mại, không khí trong phòng rất ấm áp, cũng phần nào hòa tan những tiêu cực trong lòng. Tiếu Lang dần dần thả lỏng cả người, bắt đầu mở miệng kể ra.

Từ chuyện trong cuộc thi thử lần này, bản thân hoàn toàn không ở trong trạng thái tốt nhất, đến những thành tích lúc dĩ vãng, sau đó lại nói tới trường đại học mà mình muốn thi vào, nói đến quan hệ giữa mình và Vương Mân —— tất nhiên Tiếu Lang cũng không ngốc tới mức nói mình và Vương Mân đang là quan hệ người yêu, chỉ nói chuyện Vương Mân hồi năm nhất nhận mình làm em trai như thế nào, rồi sau đó như thế nào bắt đầu dẫn dắt chỉ bảo mình học tập trở nên ngày càng tiến bộ hơn, nếu như lần này thi không tốt, không những không thể vào được trường đại học mà mình luôn ngưỡng mộ hướng tới, còn sẽ có lỗi với Vương Mân vô cùng, hơn nữa cũng không thể được tiếp tục ở bên nhau như những năm học cao trung, cảm thấy trong lòng rất khó chịu, rất phiền muộn.

Thầy Trầm thi thoảng lên tiếng giống như đáp lại lời Tiếu Lang, lắng nghe những lời kể mặc dù có chút không ăn khớp nhưng cũng không khó để hiểu rõ của Tiếu Lang, kia là những nỗi hoang mang lo lắng của một thiếu niên mười bảy mười tám đối với tương lai của mình, tâm trạng không biết phải làm cách nào đối với sự thật, tâm trạng giãy dụa đối với những biến hóa dù là rất nhỏ, chấp nhất kiên trì đối với tình yêu đầu tiên, những cảm xúc ấy hiện ra trên người Tiếu Lang vô cùng rõ ràng.

Những lời này nếu như đổi lại là một người khác nghe thấy, phỏng chừng sẽ cảm thấy ngây thơ khờ dại vô cùng, đơn giản khuyên bảo vài câu như “Em còn nhỏ, con đường tương lai vẫn còn rất dài…”, “Đừng tạo áp lực cho mình quá lớn, không có gì đáng phải sợ hãi cả”, đại loại như vậy… Nhưng mà, ngay giờ phút này, đối diện lắng nghe Tiếu Lang nói lại chính là Trầm Tử Hằng cùng Viên Thần Duệ, hai người cũng đã từng trải qua nổi khổ ải khi phải thi vào đại học cùng với những muộn phiền tương tư thời tuổi trẻ,

“Haiz, thằng nhỏ này…” thầy Trầm lắng nghe xong lời Tiếu Lang kể lại, chợt nhẹ nhàng cười một tiếng.

Tiếu Lang nghi hoặc ngước mắt nhìn thầy Trầm, ánh mắt vẫn như cũ đỏ hồng, biểu tình như vậy quả thực đúng là phải phố hợp với bộ mặt như Tiếu Lang lúc này, mới có thể biểu hiện ra tựa như bản thân đã chịu phải cái gì ủy khuất vô cùng to lớn vậy.

Thầy Viên đáy mắt cũng là đầy ắp ý cười, không rõ đang suy nghĩ đến cái gì, mà cánh tay anh nhẹ nhàng vươn ra đặt trên nệm tựa sofa sau lưng thầy Trầm, thoạt nhìn tựa như là thầy Trầm đang ngồi dựa vào lòng của thầy Viên vậy.

Trầm Tử Hằng chợt nhớ đến, năm ba của Viên Thần Duệ lúc ấy, tựa hồ cũng từng trải qua giống như thế này.

Nhưng là khác với Tiếu Lang, Viên Thần Duệ là ngay từ năm nhất mới vào luôn luôn giữ thành tích vững vàng ở mười hạng đầu toàn khối, là học sinh “cưng” của tất cả các giáo viên.


Tên nhóc kia lúc ấy thích nhất là mỗi lần thi được điểm tối đa môn Vật lý liền chạy đến chỗ mình đòi quà thưởng, có lần cư nhiên còn dám đề nghị với mình, bảo nếu như có thể thi được hạng nhất toàn khối thì mình phải đồng ý một yêu cầu của nó… Ha ha…

Nhưng ngay tại năm học thứ ba, thiếu niên kiêu ngạo trong một lần thi thử chợt sẫy chân, từ top 10 trượt ra khỏi top 50, đối với một đứa bé luôn kiêu ngạo như Viên Thần Duệ mà nói, kia là đả kích to lớn vô cùng.

Lúc mình được các giáo viên khác nói cho biết thứ hạng của tên nhóc kia, liền vội vàng chạy đi tìm, nhưng tìm ở đâu cũng không gặp.

Đến tối, cả người mệt mỏi vô lực đành trở về ký túc xá của giáo viên, lại phát hiện đứa nhóc kia cuộn mình thành một đoàn ngồi xổm trước cửa phòng ký túc xá của mình, trông đáng thương vô cùng.

Lúc ấy, mình là nói như thế nào để an ủi cậu nhóc Viên Thần Duệ nhỉ?

Thi không đậu cũng tốt, sẽ không để thầy thất vọng.

Trong mắt của thầy, Viên Thần Duệ vẫn luôn là học sinh giỏi nhất…

Nếu như kết quả thi không đạt, có thể vào đại học tỉnh để học…

Có thời gian, còn có thể trở lại trường thăm thầy…

Thầy chỉ hi vọng em vẫn luôn luôn vui vẻ…

Chỉ mãi lo an ủi đứa nhóc ấy, cảm thấy đứa nhóc kia nhỏ bé yếu ớt đến chừng nào, mãi cho đến khi cùng nằm chung trên một chiếc giường, mới phát hiện tên nhóc kia tựa hồ cao hơn so với mình…

Chiếc giường rộng một mét hai của ký túc xá giáo viên, hai nam nhân chen chúc cùng nhau ngủ một đêm, trong ấn tượng còn sót lại, đêm ấy mình bị “chèn ép” tới mức thở không nổi…

Hai gò má đột nhiên ửng đỏ, thầy Trầm lập tức nhanh chóng điều chỉnh biểu tình của mình lại, sau đó tiếp tục khai đạo Tiếu Lang “Tiếu Lang à, tất cả các thầy cô đều là trải qua giai đoạn này mới có thể trở thành thầy cô người khác a.”

Thầy Viên nghiêm trang bổ sung một câu “Năm ba chính là như vậy.”

Ngữ khí của người bổ sung an ủi một cách nghiêm túc quá mức, bị thầy Trầm liếc mắt một cái liền lùi trở về.

“Thi kết quả không tốt liền cảm thấy chênh lệch trong tâm lý rất lớn, có phải không?” Thầy Trầm cười mỉm nhìn Tiếu Lang.

Tiếu Lang gật đầu liên tục “Cứ cảm thấy, rõ ràng hồi học kỳ trước em thi được kết quả cao tới như vậy, bản thân rất tự tin, nhưng là…”

Thầy Trầm giơ tay nhẹ nhàng đặt lên trên ngực trái của mình, nói “Nơi này.”


Tiếu Lang “?”

Thầy Trầm cười nói “Trái tim, em hãy mỏi trái tim của mình một chút xem sao, việc thi đại học, đối với cuộc đời em mà nói, là một tồn tại như thế nào? Nó còn quan trọng hơn cả sinh mệnh của em sao?”

Tiếu Lang hơi khựng lại, chợt nhớ đến chuyện của Kim Ất Tử, liền lắc đầu nói “Còn sống mới là quan trọng nhất.”

Thầy Trầm đang định nói tiếp, liền thấy Tếu Lang vẻ mặt đau khổ nói “Nhưng mà, em không muốn tiếp tục sống nhưng lại sống trong đau khổ, em muốn thi vào Khoa Đại, em muốn ở bên cạnh Vương Mân, như vậy em mới thấy sống vui vẻ được.”

Thầy Trầm “…”

Thầy Viên “…”

Hai người không hẹn mà cùng nhau cảm thán ở trong lòng, đứa nhỏ này thật là chấp nhất.

Thầy Trầm nói “Nói như vậy cũng không sai, nhưng là hiện tại đây, không phải em đang biến chuyện thi đại học trở thành chuyện quan trọng bậc nhất trong cuộc đời của mình sao?”

Tiếu Lang “…”

“Suy nghĩ là một chuyện, nhưng làm nó lại là chuyện khá. Chỉ có khi nào em thả lỏng trái tim của mình, mới có thể nhìn mọi việc thoáng hơn.” Thầy Trầm ôn hòa nói “Rất nhiều người nói rằng, việc thi đại học chung quy cũng chỉ là một chuyện rất nhỏ bé trong cuộc đời mỗi người, thầy cũng cảm thấy như vậy. Có lẽ, ở lứa tuổi của em không cảm thấy lời này là đúng, bởi vì em vẫn còn chưa nếm trải được cuộc sống về sau này, trong phạm vi mà đôi mắt em có thể nhìn đến, thi đại học cũng giống như mục tiêu cuối cùng trong nhân sinh của mình vậy. Em đang là người trong cuộc, hết thảy cảm quan đều sẽ bị phóng đại vô hạn, những biến hóa mà trong mắt thầy cùng người khác cảm thấy thực bình thường, em lại cảm thấy nó tựa như động đất núi lửa, tựa như đất trời muốn sụp đổ vậy… Chỉ là một chút dao động, liền khiến cho bản thân rối loạn bước chân, cảm thấy hết thảy những gì đã làm đều chỉ là công dã tràng, thầy nói có đúng không?”

Tiếu Lang gật đầu không ngừng.

Thầy Trầm lại nói tiếp “Em thử suy ngẫm một chút xem, đợi đến khi em thi đại học xong rồi, sẽ bắt đầu cuộc sống đại học, sau đó bắt đầu đi làm, đến lúc ấy em sẽ có một nghề nghiệp đi theo em xuyên suốt cả nhân sinh này, trên người em sẽ gánh vác trách nhiệm với xã hội, sứ mệnh với cuộc đời mình… Sau này em có thể sẽ đi đến rất nhiều nơi khác nhau, đến Thanh Hải xem Hà Nguyên, đến Hải Nam nhìn chân trời góc biển, xuất phát từ Tây An thử nếm trải những bước chân trên con đường tơ lụa, đến Phi Châu ngắm nhìn sa mạc hoang vu, đến Âu Châu xem những văn minh thời tiền sử… Nếu như có người yêu đi cùng mình, vậy thì không còn gì hơn nữa, nếu không thì, em có thể dùng ngôn ngữ và gửi cho người ấy những bức hình mà em chụp, để chuyển tải tâm tình của em, nói cho người ấy biết, để người ấy cùng em hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp này… Thế giới này rất rộng lớn, mà em chỉ là một học sinh cuối cấp cao trung nho nhỏ, ở tại một thành phố nhỏ bé, em cam tâm để cho vài quyển sách giáo khoa, vài tờ bài thi quyết định hết thảy những vui buồn hờn giận của mình sao?”

Nghe lời khai sáng của thầy Trầm, Tiếu Lang cảm thấy chính mình lúc này tựa như đang đứng trên một vị trí rất cao mà nhìn xuống thế giới, so sánh đối lập, cảm thấy bản thân mình trở nên nhỏ bé vô cùng.

“Thời xưa có khoa cử, thời nay có thi đại học, thi đại học cũng chỉ là bắt đầu từ năm 1949, không kể đến những chính sách cải cách đã diễn ra, bắt đầu từ 1971 khôi phục lại lệ thi đại học cho tới nay, khoảng thời gian ấy có lẽ còn không bằng tuổi của ba mẹ em nữa. Nếu như đặt việc thi đại học trên dòng lịch sử rồi đứng từ góc độ ấy xem xét, ấy bất quá cũng chỉ là một loại phép tắc trò chơi mà những người cầm quyền đương thời ở thời đại này sáng tạo rồi thiết lập nên, để cho tất cả những dân chúng sinh ra và sống trong cộng đồng này có chung một cách nhìn, chung một mục tiêu —— thi đại học, thi đậu đại học. Nhưng mà, chẳng ai bảo không thi đại học, không thi đậu vào đại học, hay không thi đậu vào trường đại học ưu tú, nhân sinh liền trở nên không trọn vẹn, có đúng không?”

“Ừm…”

“Các em học Ngữ văn, hẳn là có từng học qua 《 Xích Bích Phú 》, rằng ‘Cái tương tự kỳ biến giả nhi quan chi, tắc thiên địa tằng bất năng dĩ nhất thuấn; Tự kỳ bất biến giả nhi quan chi, tắc vật dữ ngã giai vô tẫn dã, nhi hựu hà tiện hồ’ . Thi đại học, chung quy rồi cũng sẽ có một kết cục, theo thời đại dần thay đổi, nó dần dần sẽ biến mất hoặc bị những phép tắt hay hình thức khác bất đồng thay thế, nhưng bất luận thế nào, trong chuỗi lịch sử dài dòng, ấy chẳng qua cũng chỉ là chuyện như một cái chớp mắt mà thôi. Nhưng, em của mười bảy mười tám tuổi là không có cách nào lặp lại được, không thể làm lại một lần, chỉ cần em cố hết sức, chú tâm vào nó, đầu nhập vào nó, thể hội nó, rồi sau đó, không cần phải lâm vào bất cứ bi thương và tiếc nuối nào nữa. Bởi vì những thời khác mà em trải qua này, là thuộc riêng về một mình em, nó sẽ khiến em ngày một lớn dần hơn, trưởng thành hơn, cho em một ánh mắt mới nhìn ngắm thế giới xinh đẹp này.” [32]

Tiếu Lang ngẩng ngơ nhìn thầy Trầm, cậu thực không ngờ một giáo viên Vật lý mà cũng có thể giống như giáo viên Ngữ văn vậy, có thể miệng lưỡi lưu loát, triết lý thi văn phong phú, hạ bút liền thành văn.

Thầy vẫn ngồi ở chỗ của mình, rõ ràng diện mạo là bình thường, quần áo trên người cũng bình thường, nhưng lại bởi vì những lời nói này, mà cả người như tản ra một loại khí chất độc đáo cùng mị lực nhân cách.

Mà đồng thời, khi thầy Trầm nói những lời này thì, còn bị mọt ánh mắt khác, mang theo ái mộ cùng với yêu thích thưởng thức chăm chú nhìn, người nọ khóe mắt, lông mày, đều mang theo vô vàn ôn nhu trìu mến.

“Bây giờ nói trở lại về lần thi này của em,” thầy Trầm cười hì một tiếng, nói “Tiếu Lang à, mặc kệ là em hạng mấy đi nữa, thứ tự thay đổi sẽ không quyết định năng lực của em trong lòng thầy là cao hay thấp, mà thầy nghĩ, Vương Mân có lẽ cũng là suy nghĩ giống như thầy.”

“… Thật sao?” Tiếu Lang bất an hỏi lại.

“Tất nhiên, thứ mà chúng ta nhìn đến, là sự thật lòng của em, là thái độ của em…” thầy Trầm khích lệ “Huống hồ gì em vốn dĩ rất thông minh, chỉ là một lần thi thử mô phỏng sơ sẩy mà kết quả không tốt thì có gì cần phải lo lắng ưu sầu đến mức sợ hãi chứ? Cũng đâu phải là thực sự thi đại học, các em từng được nghe giảng trong những khóa học về tư tưởng, lượng biến sẽ sinh ra chất biến, chỉ cần em vẫn luôn tiếp tục kiên trì trạng thái này, tiền đồ của em là không thể lường được… Cho nên, đừng để tâm trạng bất an cục súc hạn chế em phát triển, nếu em có thể thấy rõ ràng, vô luận là thi vào trường nào đi nữa, em cũng sẽ cảm thấy vui vẻ, gặp thế nào thì yên thế ấy.”

Gặp thế nào thì yên thế ấy…


Vương Mân cũng đã từng nói với mình lời như vậy, chẳng lẽ… Vương Mân đã sớm nhận ra rồi sao?

Cũng đúng, cho tới tận bây giờ Vương Mân đều chưa từng nói qua, nhất định phải thi vào được Khoa Đại, chẳng qua là do mình nhận định thành tích của Vương Mân tốt như vậy, thi Khoa Đại là tất nhiên.

Nhưng mà, nhưng mà… nếu như thật sự thi không đậu, là phải cùng Vương Mân tách ra sao?

☆ ☆ ☆

Chung quy, Tiếu Lang của lúc này vẫn còn là một đứa trẻ đang chập chững lớn dần, muốn hoàn toàn suy nghĩ rõ ràng, vẫn là cần thời gian.

Tiếu Lang đang sắp xếp lại dần những suy nghĩ vẫn còn hỗn loạn của mình, mà thầy Viên nãy giờ vẫn luôn im lặng chợt lên tiếng “Trễ như thế này em vẫn không trở lại ký túc xá, anh chàng Vương Mân kia không lo lắng sao?”

“A!” Tiếu Lang kinh hô một tiếng, đã chín giờ tối rồi sao! Từ lúc thi xong đến lang thang sân trường, sau đó được thầy Trầm “nhặt” về nhà, hoàn toàn không hề nói với Vương Mân, anh ấy chắc đang tìm mình đến phát điên rồi!

“Em phải về trước!” Tiếu Lang lập tức đứng dậy.

“Ừ.” thầy Trầm đặt ly sữa trong tay xuống bàn, cũng đứng dậy đưa Tiếu Lang xuống lầu.

Ở cạnh cầu thang còn đụng phải một người, người nọ nói “Chào thầy Trầm, thầy dùng bữa tối chưa? A, đây không phải trò Tiếu Lang sao?”

Tiếu Lang nhìn lại, người nọ chính là giáo viên môn toán đang dạy mình năm nay! Hôm qua lúc thi, cầm đề thi làm bài, cả đống câu đều là mơ mơ hồ hồ làm, đến cả cái đề lớn ở cuối cùng cũng bởi vì không đủ thời gian mà bỏ trống. Tiếu Lang cảm thấy lúc này không có mặt mũi gặp thầy Toán, khẩn trưởng đến mức lùi về phía sau trốn tránh.

“Ha ha, chào thầy Nghiêm.” thầy Trầm kéo Tiếu Lang qua, khoác tay vỗ vỗ vai cậu mấy cái, nói “Tên nhóc này hôm nay thi thử không tốt lắm, tâm tình đang xuống dốc trầm trọng đây này.”

Thầy Nghiêm dạy toán cười ha ha, nói “Khẩn trương làm cái gì, thực lực của em thầy dư sức biết. Nhắc mới nhớ, trước giờ đám học trò thầy dạy, phàm là lần thi thử cuối cùng mà thi hỏng, lúc thi đại học lại thi được điểm rất cao đó chứ! Ha ha ha…”

Tiếu Lang “…” Cái logic gì thế này…

Thầy toán bước đến dùng sức vỗ vai Tiếu Lang vài cái, cổ vũ “Còn vài ngày cuối cùng, em phải tiếp tục cố gắng, đừng có lơi lỏng bản thân, em nhất định có thể xông qua được kỳ thi đại học này!”

Tiếu Lang đột nhiên cảm thấy tâm tình của mình trở nên tốt hơn…

Lúc chia tay, thầy Trầm nói “Sau này có tâm sự gì thì tìm người nói ra, nói với Vương Mân, không thì nói với thầy cũng được, đừng có tự mình giấu trong lòng rồi sầu muộn, có biết không?”

“Dạ, em đã biết, cảm ơn thầy Trầm.” Tiếu Lang nói tạm biệt, lập tức cắm đầu chạy về phía ký túc xá.

Buổi tối chỉ uống mỗi ly cacao nóng, cơm cũng chưa ăn hột nào, hiện tại bụng đói muốn chết…

Ai nha, bây giờ đói nó không quan trọng, quan trọng nhất là… Vương Mân bây giờ sao rồi, cũng không dám gọi điện thoại cho anh ấy…

Còn chưa chạy đến mái hiên dưới lầu ký túc xá, chợt nghe một tiếng kêu khàn khàn từ bên kia truyền đến “Tiếu Lang——!”

Tiếu Lang dừng chân lại ngay lập tức, hướng về phía phát ra âm thanh nhìn sang, chỉ thấy ở khoảng mười mét về phía kia, Vương Mân đang đứng ở bên cạnh một bụi cây, dưới ánh đèn đường nhàn nhạt yếu ớt, gương mặt với dường nét góc cạnh rõ ràng chiếm đầy vẻ lo lắng, ánh mắt cũng phiếm hồng…

_____________________


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.