Đọc truyện Tiểu Long Nữ Bất Nữ – Chương 98
Không muốn rời xa anh
☆ ☆ ☆
Cuối tháng tư, nhà trường tổ chức khám sức khỏe cho toàn thể các học sinh năm ba trước khi bắt đầu kỳ thi đại học.
Không giống với những đợt khám sức khỏe định kỳ thường niên mọi khi, chỉ đo chiều cao cơ thể cùng với trọng lượng, nhịp hô hấp, lần kiểm tra sức khỏe này chuyên nghiệp hơn hẳn, các hạng mục cũng nhiều hơn. Tất cả các học sinh được phát mỗi người một bảng kiểm tra sức khỏe, khiến cho tâm tình cũng trở nên nghiêm túc, đây là thi đại học a, là chính thức thật sự!
Kiểm tra sức khỏe diễn ra trước khi thi thử ba ngày, bởi vì phải trích máu đo huyết áp, cho nên vừa mới sáu giờ rưỡi sáng liền bắt đầu tiến hành, sau khi hoàn thành xong thử máu cùng nước tiểu, các học sinh được cho phép đi ăn sáng, sau đó lại tiếp tục với các mục kiểm tra khác.
Một đám người đứng xếp hàng ở nơi trích thử máu, Tiếu Lang vì muốn tranh thủ thời gian, liền lôi Vương Mân chạy qua mấy chỗ ít người làm kiểm tra trước, ăn sáng trễ chút cũng chẳng sau, lãng phí thời gian đứng xếp hàng mới là tra tấn người ta nhất.
Khoảng cách từ giờ đến thi thử không bao nhiêu ngày, nên thường xuyên có thể thấy vài học sinh vừa làm kiểm tra vừa tranh thủ lôi bài ra học, tỷ như Nhạc Bách Kiêu, vừa rời giường liền chộp lấy quyển sách tham khảo môn sinh vật làm bài, cái đầu giống như ổ gà, vẻ mặt rã rời, chỉ có duy nhất trong đáy mắt tản ra một tia chấp nhất khó hiểu, tinh thần mới là quý nhất.
Tiếu Lang tuy là cũng liều mạng, nhưng không cách nào một lúc làm hai việc được.
Trong lòng sốt ruột lại khẩn trương, thấy bên chỗ kiểm tra mắt lúc này không có ai, liền chạy nhanh đi qua đo thị lực, mù màu, thính lực.
Không thể nói, Tiếu Lang toàn thân cao thấp, ánh mắt có thể xem như là dễ nhìn nhất, vừa tròn lại vừa to, khỏe mắt không dài cũng không hẹp, đường nét vừa vặn xinh đẹp, những lúc cười rộ lên làm người khác có cảm giác như hai mảnh hồ.
Nhưng là hiện tại, không biết tại sao Tiếu Lang lại nhìn không thấy được hàng thứ hai từ dưới đếm lên của bảng đo thị lực, hàng thứ ba thứ tư đếm ngược cũng nhìn có chút mơ hồ, thị lực vốn 5.2 hạ xuống còn 4.9.
Thảo nào dạo gần đây nhìn mọi thứ đều cảm thấy màu sắc hình dáng có hơi nhòa a, cảm giác không rõ ràng như trước kia… Tiếu Lang khẩn trương hỏi bác sĩ “Có cần phải mang mắt kính không bác sĩ?”
Bác sĩ vạch mí mắt của Tiếu Lang kiểm tra một chút, nói “Là cận thị giả do sử dụng mắt quá độ mà thôi, không cần tới mức phải đeo kính, lưu ý một chút, thường xuyên bảo dưỡng chăm sóc mắt, đợi đến thi đại học xong để mắt nghỉ một thời gian ngắn là có thể trở lại như cũ.”
Tiếu Lang thở phào nhẹ nhõm, nhưng đến lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra của Vương Mân, Tiếu Lang lại buồn bực, tên biến thái kia cư nhiên có thể thấy rõ ràng đến cả hàng cuối cùng.
Vương Mân búng tờ giấy kiểm tra sức khỏe của mình một cái, đùa một câu “Không hề có áp lực.”
Vài hôm trước, trong lớp học có truyền ra một lời đồn, nghe nói có vài khoa chuyên nghiệp nhất định phải không cận thị mới có thể ghi danh, tỷ dụ như đo lường điều khiển kỹ thuật cùng dụng cụ, hạch công trình cùng hạch kỹ thuật, chế tạo công trình phi hành khí, vân vân… Nếu như cận hơn 4 độ liền đừng nghĩ đến chuyện báo danh nữa, có vài học sinh biết tin này phải tốn bốn năm nghìn tệ đi bệnh viện phẫu thuật bằng laser.
Lúc đó Tiếu Lang cũng có nghe thấy, nhưng chỉ nghĩ là chuyện cũng chả liên quan gì tới mình thôi, nhưng bây giờ lại bị Vương Mân lôi ra trêu ghẹo. Bất quá, hình như Vương Mân cũng đâu có định ghi danh vào mấy chuyên nghiệp có yêu cầu đối với thị lực đúng không ta?
“Anh, anh tính ghi danh học chuyên nghiệp gì a?” Tiếu Lang lần đầu tiên quan tâm đến chuyện Vương Mân dự tính học cái gì.
Vương Mân “Sao cũng được.”
Tiếu Lang “…”
Vương Mân cười nhẹ, nói “Dù cho thực sự có tha thiết muốn học cái gì đó đi nữa, lỡ đâu xảy ra chuyện ngoài ý muốn không thể nào học được chỉ có thể bỏ cuộc thì sẽ rất khổ sở, chi bằng tới đâu hay tới đó.”
Ai, tại cái niên đại mà toàn thể mọi người ai cũng đều rối loạn cả lên, người có suy nghĩ như Vương Mân quả thực không nhiều lắm…
Được rồi, Tiếu Lang thừa nhận, anh mình quả thực là cái loại dù cho là tùy tiện làm cái gì đi nữa cũng sẽ làm ra kết quả thật tốt…
Chiều cao cùng cân nặng của Tiếu Lang được đo ra, 178 cm, 60kg.
“Từ năm nhất đến giờ nặng hơn 5 kg, nhưng sao nguyên năm mà chả thấy cao lên chút nào hết vậy ta?” Năm nhất 173 cm, năm hai 177,5 cm, năm ba chỉ lên được 178 cm…
“Tăng 5kg kia là do hồi nghỉ đông béo lên đúng không? Nhớ hồi năm nhất em chỉ có 55 kg thôi mà?” Vương Mân vòng tay ôm lấy thắt lưng Tiếu Lang nói “Cảm giác giống như gầy đi một ít, chiều cao có lẽ là ở năm hai liền ngừng lại.”
“Không chịu a! Một mét tám trong mơ của em a!!!” Tiếu Lang rên rỉ “Hồi nghỉ đông ngày nào cũng uống canh xương heo quá chừng luôn, xương sống cũng tốt trở lại, nhưng tại sao chiều cao lại không nhích lên a!”
Vương Mân dùng tay so một chút hơn kém chiều cao giữa mình và Tiếu Lang, nói “Đừng cao quá, xứng với anh là được rồi.”
“…’ Tiếu Lang liếc mắt nhìn bảng kiểm tra trên tay Vương Mân hỏi “Anh cao bao nhiêu?”
“183 cm, 72kg, dáng người tiêu chuẩn,” Vương Mân nói “Không hề có áp lực.”
…Thật muốn đạp một cái ghê!
“Anh là heo thì có, hồi mới vào năm nhất anh rõ ràng chỉ có 64kg, bây giờ 72, cân nặng nhiều hơn em gần chục kg!” Tiếu Lang ghét bỏ liếc Vương Mân một cái, sao dáng người tên này luôn tốt như vậy a, không béo cũng không gầy, không quá đô con cũng không quá yếu ớt, Tiếu Lang nghiên rắng hỏi “Mỡ thừa chạy đi đâu rồi!?”
Vương Mân “Vào trong.”
Tiếu Lang “…”
☆ ☆ ☆
Kiểm tra ngoại khoa được tổ chức ở một phòng học dựa gần cầu thang, được mắc một bức mành trong suốt, bên trong phòng lại được bố trí treo những màn cotton phân ra làm mấy gian nhỏ, vừa vào liền được bác sĩ yêu cầu cởi hết quần áo, chỉ chừa lại áo mỏng cùng quần lót.
Một đám nam sinh năm ba ngày thường lười biếng không thèm vận động, sau khi cởi sạch sẽ ra ai nấy đều giống như một con gà trụi lông, một đám che chắn “thằng nhỏ” của mình, cười đùa ha ha chen chúc xô đẩy lẫn nhau.
Tiếu Lang với Vương Mân vốn dĩ đều là nhìn quen thân hình xích lỏa của đối phương, nhưng không hiểu sao tại hoàn cảnh công cộng như bây giờ, lại có chút cảm giác ngượng ngùng, tầm mắt đảo quanh vài vòng, sợ nhìn người yêu của mình lâu một chút liền có phản ứng.
Thi thoảng có tiếng kêu la thảm thiết không biết từ gian nào truyền ra, cũng không thiếu tiếng cười đầy càn rỡ của các nam sinh, những người xếp hàng ở sau thì cố gắng không ngừng đẩy người phía trước chen lên, xem xem là đã xảy ra chuyện gì.
Bác sĩ đứng ở phía trước rống lên một câu “Chen cái gì mà chen! Xếp hàng, xếp hàng mau! Đợi một lát là tới lượt mình rồi!” dứt lời, lại một trận cười rầm rộ vang lên.
Trong số các gian có một gian là phải cở luôn cả quần lót để kiểm tra bộ phận sinh dục, do một vị bác sĩ nữ năm sáu mươi tuổi phụ trách. Mà người đang kiểm tra tại gian này hiện tại chính là Triệu Vu Kính, cậu chàng khẩn trương cứng cả người, lưng cổ gì đều đỏ ửng.
Mấy nam sinh vừa nghĩ đến bị một “nữ nhân” xa lạ sờ thằng bé của mình, trong lòng buồn bực lại có chút xấu hổ lẫn sợ hãi, đùn đẩy lẫn nhau không dám qua, vừa cãi vã vừa đùa giỡn.
“Í, Triệu Tiểu Quy chào cờ kìa!”
“Nghiêm rồi nghiêm rồi, ha ha…”
“Bác gái mà cũng không chịu tha nữa ha ha ha…”
Triệu Vu Kính “…”
Bà bác sĩ nọ vỗ vỗ chân Triệu Vu Kính mấy cái, cười nhìn mấy đứa nam sinh “Tuổi tôi có thể làm mẹ các cậu nữa là, xấu hổ cái gì mà xấu hổ! Người tiếp theo!”
Có thể là thấy thời gian bác sĩ kiểm tra cho mình có hơi dài hơn so với mấy người khác, Triệu Vu Kính khẩn trương hỏi một câu “Dì ơi, con… không có vấn đề gì chứ?”
Bác sĩ trả lời “Bao quy đầu có hơi dài hơn bình thường, nếu muốn thi quốc phòng thì đến bệnh viện làm một cuộc tiểu phẫu cắt bỏ.”
Mọi người nghe liền cười ha ha, trêu ghẹo “Tại mỗi ngày Triệu Tiểu Quy đều sờ nó hoài mới vậy đó!”
“Vừa sờ vừa nghĩ tới ai vậy, ha ha ha…”
Triệu Vu Kính “…”
Tiếu Lang và Vương Mân cũng cười, Triệu Vu Kính đỏ mặt phẫn nộ trừng mắt nhìn một đám nam sinh đang há miệng cười, xoay người đi đến gian bên cạnh.
Người tiếp theo là Phương Húc, bác sĩ nắm thằng bé của cậu chàng, xoa nắn hai cái, ngạc nhiên hỏi “Ơ, thằng bé này, sao lại lạnh như vậy a?”
Phương Húc “…”
Mọi người “…”
Đến phiên Tiếu Lang, cái chỗ mà trước giờ ngoài mình ra chỉ có Vương Mân từng chạm ra (có thể là hồi bé còn có Tiếu mẹ) đột nhiên bị một nữ nhân xa lạ dùng tay cầm lấy (tuy là bác sĩ có mang bao tay cao su) kiểm tra, thật sự đúng là làm cho người ta có cảm giác rờn rợn tóc gáy…
Bất quá, Tiếu Lang cũng không có vì hành động này của bác sĩ mà có phản ứng, hiện tại chỉ có Vương Mân làm mới khiến cậu có cảm giác.
Kiểm tra xong rồi, bác sĩ liền không keo kiệt khen ngợi một câu “Rất khỏe mạnh.”
Vương Mân đứng xếp hàng phía sau nghe vậy, cười khẽ một chút.
Gian tiếp theo cũng chính là gian liên tiếp truyền ra tiếng kêu thảm thiết từ nãy tới giờ, chỉ thấy bất luận nam sinh nào từ bên trong đi ra cũng dùng tay bịt lại cái mông, vẻ mặt thì đỏ bừng.
Một tên nam sinh đứng phía trước Tiếu Lang tò mò liếc mắt dòm, xuyên qua tấm màn cotton nhìn vào bên trong, thấp giọng kêu lên sợ hãi “Má ơi, là chọt hậu môn a!”
Mọi người đứng ở sau “…”
“Là kiểm tra bằng ngón tay ha?” Vụ này Tiếu Lang đã từng thể hội qua, hồi năm nhất té bị thương xương cụt phải đi bệnh viện kiểm tra vẫn còn mới mẻ trong ký ức kia kìa.
Phía sau lập tức xôn xao lên, hoảng sợ hỏi lại “Kiểm tra? Dùng cái gì kiểm a? Giấy sao?”
Tiếu Lang “Ngón tay.”
Mọi người “…”
Một nam sinh vừa mới chịu đựng xong “khổ hình” từ bên trong đi ra, hai cái lỗ tai đỏ ửng, nếu như người này mà có cái đuôi, phỏng chừng sẽ lập tức cụp đuôi chạy trối chết cho xem.
Nam sinh nhìn lén lúc nãy cố gắng kiên trì đi vào, run rẩy cả người bắt đầu… cởi quần lót.
Tiếu Lang lúc này tiếp nối vị trí của người nọ, đứng nhìn lén, thấy bên trong bác sĩ kêu nam sinh kia nằm nghiên người, đầu gối gấp khúc lên.
Tiếp theo, bác sĩ lấy một bao tay mới mang vào, lại cầm lên một cái bình bóp ra chất lỏng gì đó không biết, tiếp đó dùng ngón trỏ ẩm ướt nhanh chóng chọt vào.
Nam sinh kia toàn thân run lên một cái, chịu đựng cố không kêu lên thành tiếng, lúc bác sĩ kiểm tra xong, cậu chàng đi ra ngoài, đầu cúi thấp, cổ đỏ hồng, bộ dạng như chó nhà có tang…
Đến phiên Tiếu Lang đi vào, bởi vì đã từng có kinh nghiệm nên cũng lớn gan hơn, nói chung trước lạ sau quen còn gì.
Cậu nằm xuống giường, học theo nam sinh lúc nãy cởi bỏ quần lót của mình, cong đầu gối gấp khúc lên, tạo xong tư thế còn có tâm trí hiếu kỳ hỏi “Bác sĩ, này là kiểm tra cái gì vậy a?”
“Trực tràng, trĩ sang.” Bác sĩ lạnh lùng nói, sau đó Tiếu Lang liền cảm thấy hậu đình lạnh lẽo, nhưng là chưa tới một giây, ngón tay của bác sĩ liền rời khỏi “Không có vấn đề, leo xuống đi.”
Kỳ thực, Tiếu Lang rất muốn ở lại thêm chút nữa để xem Vương Mân bị… chọt như thế nào, nhưng là bác sĩ kia rất nghiêm túc, cho nên cậu chỉ phải ngoan ngoãn đi ra ngoài, trước lúc ra khỏi, cậu còn hơi hiếu kỳ liếc mắt len lén nhìn… mông của Vương Mân vừa mới đi vào sau mình.
Mấy bạn học đứng xếp hàng ở phía sau thấy Tiếu Lang ra rồi đứng lại chờ Vương Mân, đều hỏi thăm có đau hay không.
Tiếu Lang thản nhiên nói “không đau, hơi lạnh lạnh.”
Nam sinh A “Không phải chứ, là chọt vào hậu môn a, phải rất đau mới đúng chứ!”
Nam sinh B “Phải đó, nãy tui còn nghe thấy có đứa la lên thảm thiết nữa mà…”
Nam sinh C “Thực ra tui thấy cũng bình thường mà, cũng đâu khác gì hồi nhỏ “đi” không ra phải cắm thuốc nhuận tràng vào đâu?”
Nam sinh D thấp giọng nói “Hồi đó có lần tui tò mò tự mình chọt thử, thiệt mà nói cũng hông đau gì…”
Nam sinh E hiếu kỳ nói “Có khoái cảm sao? Nghe nói hình như chọt ở sau cũng có khoái cảm a!”
Nam sinh D tiếc nuối nói “Không có.”
Tiếu Lang “…”
Đang trò chuyện, Vương Mân đi ra, mọi người lập tức hỏi cảm nhận thế nào, Vương Mân nhíu mày nói “Có hơi đau.”
☆ ☆ ☆
Chờ đi một lượt xong hết toàn bộ những hạng mục cần kiểm tra được liệt kê trên bảng thì cũng đã gần chín giờ, Tiếu Lang với Vương Mân có thể coi như là khám xong khá nhanh.
Lúc ăn cơm đụng phải Nhạc Bách Kiêu, chỉ thấy cậu chàng vừa ngấu nghiến nhai bánh bao, vừa hí hoáy làm bài tập (…), Tiếu Lang tới gần hỏi “Kiểm tra sức khỏe xong rồi?”
Nhạc Bách Kiêu ừ một tiếng, hỏi “Hai người ôn tập tới đâu rồi?”
Vương Mân “Cũng tạm.”
Nhạc Bách Kiêu “Tiếu Lang thế nào? Lần trước thành tích cậu bị tuột nha.”
Tiếu Lang ngồi xuống, thở dài một tiếng “Cũng như cũ à… ông kiểm tra sức khỏe sao rồi?”
Nhạc Bách Kiêu cắn cái bánh bao một cái, nhai chóp chép nói “Huyết áp thấp, dinh dưỡng không đầy đủ, bác sĩ nói có khả năng đường máu cũng thấp, xem kết quả rồi tính sau đi.”
Vương Mân, Tiếu Lang “…”
… Tên này mới mười tám tuổi a! Kết quả kiểm tra thân thể kém mà còn bình tĩnh tới như vậy! Quan trọng hơn, rốt cuộc cái gì có thể khiến cho tên này liều mạng học tới vậy a!!
Tiếu Lang cảm thấy mình rất là thua kém, vội vàng ăn xong cơm liền chạy về phòng ký túc ôn bài.
Vương Mân dặn dò Nhạc Bách Kiêu chú ý thân thể mình một chút, cũng vội vàng trở về phòng với Tiếu Lang.
☆ ☆ ☆
Đến tháng năm, nhà trường tự tổ chức thi nội bộ đề do trường ra, là lần cuối cùng “mài dao” trước khi chính thức thi đại học.
Mà Tiếu Lang vẫn còn một phần đề chưa xem xong, mà đúng hơn là cũng chưa bắt tay vào làm được bộ đề nào cho ra hồn, vậy mà cuộc thi cuối cùng lại sắp sửa bắt đầu.
Nhìn một đống đề cùng bài tập ném lung tung trên bàn, bên cạnh là ghi chú một loạt những loại hình đề thường thấy mà Vương Mân tổng kết soạn ra (mỗi lần Tiếu Lang hoàn thành một bộ đề, Vương Mân đều sẽ rút nó ra từ bài làm của mình, sau đó đúc kết lại trong một quyển tập riêng biệt), không hiểu sao trong lòngTiếu Lang chợt sinh ra một cảm giác chán ghét cùng cực.
Áp lực rất lớn, tất cả mọi người ai ai cùn dụng công như vậy, mỗi mình là cái gì cũng làm không được, không muốn học nữa!
… Mau chóng giải thoát ta khỏi chốn này đi!!
Trong đầu ong ong tác hưởng, Tiếu Lang cầm sách vứt xuống, có chút hoảng hốt nghênh đón lần thi thử cuối cùng.
Có lẽ là bởi vì đây là lần thi cuối cùng, kiểu gì cũng có người thành tích tốt người thành tích kém, mà kết quả của lần thi này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến trạng thái của tất cả các thí sinh tham gia thi đại học, cho nên đề thi ngược lại đơn giản hơn những lần trước rất nhiều.
Trước khi bắt đầu môn Ngữ văn, Tiếu Lang hít sâu một hơi, cảnh cáo bản thân, ngàn vạn lần không được phép có ý tưởng chấp nhận thua kém, phải thực lòng mà làm bài.
Buổi chiều thi toán, Tiếu Lang không ngừng ám chỉ bản thân, lầm này tuyệt đối phải thi thật tốt, tuyệt đối không được để mất điểm môn toán!
Nhưng mà, đề thi vừa được phát ra, Tiếu Lang lại bắt đầu thất thần.
Cảm thấy trước mắt giống như có một ngọn ngọn đèn kéo quân, từng đạo từng đạo đề mình đã làm qua như những bức tranh, thay phiên nhau xuất hiện, xem lướt đề bài một lượt, trong lòng lại do dự, không dám xác nhận, thật sự là đơn giản tới vậy sao? Làm như vậy là đúng hay sai?
Buổi tối trở lại ký túc xá, Vương Mân hỏi cậu thi như thế nào, Tiếu Lang không thèm trả lời, trùm mền qua đầu ngủ vùi, Vương Mân cảm thấy kỳ quái, lần này môn toán đề dễ như vậy, theo lý mà nói Tiếu Lang sẽ không phản ứng như vậy a…
Ngày hôm sau là thi Anh ngữ cùng Lý, Tiếu Lang đần độn làm bài.
Ra khỏi phòng thi, cậu giống như không thể xác định mình có phải là đã thi xong mấy môn này không, cũng không nhớ rõ đã làm đề gì.
Thậm chí bản thân trong đầu suy nghĩ cái gì, cậu cũng không nhớ nổi.
Một mình trốn tới hành lang sau lưng dãy lầu phòng học, dựa cả người vào lan can đưa mắt nhìn sân thể dục, bên dưới từng đám từng đám học sinh năm nhất năm hai vô tư vô lự đùa giỡn trong tiết thể dục, bầu trời xanh thẳm, hoa cỏ ngát hương.
Nhưng, tại sao… bản thân lại cảm thấy tuyệt vọng như vậy…
Cứ không có mục đích chậm rãi bước đi trên sân trường, không muốn trở lại ký túc xá, không muốn nhìn thấy Vương Mân, không muốn nhìn thấy Nhạc Bách Kiêu với Cố Thuần, không muốn nhìn thấy bất cứ ai khác.
☆ ☆ ☆
Bảy giờ, bầu trờ tối như mực, Tiếu Lang vẫn là một mình bước đi trên sân thể dục.
Lần đầu tiên nắm tay với Vưng Mân, chính là ở nơi này, lúc đó anh ấy thi được hạng nhất toàn khối, bảo mình gọi bằng anh… thanh âm của Vương Mân rất ôn nhu, cười lên lại xinh đẹp vô cùng.
Tiếu Lang ngồi trên xà đơn, đong đưa hai chân, nhìn lên bầu trời đêm thì thào tự hỏi “Anh ơi, khoảng cách giữa em với anh, giống như lại trở về với hồi năm nhất, xa đến không thể đuổi kịp như vậy…”
Ngữ khí dần dần nhỏ đi, có chút không thể nghe thấy rõ, những lời này giống như đang nói cho bản thân nghe, lại tựa như đang khóc trong vô thanh vô tức.
Tiếu Lang cảm thấy hốc mắt cay cay, ngưỡng cổ chớp mắt, cố không để nước mắt rơi xuống.
Không biết qua bao lâu, cậu chợt nghe một tiếng gọi khẽ “Tiếu Lang?”
Chớp mắt mấy cái, Tiếu Lang mê mang xoay đầu qua nhìn, bắt gặp bên kia là thầy Trầm cùng thầy Viên.
Hai người họ trên người đều mặc quần áo hàng ngày, tựa như vừa mới dùng bữa xong cùng nhau ra ngoài tản bộ, thầy Viên hai tay cắm trong túi quần, thầy Trầm bước đến gần Tiếu Lang hỏi “Sao em lại ở đây? Một mình ở đây làm gì?”
Tiếu Lang nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác.
Nhưng thầy Trần tinh mắt nương ánh đèn đường mờ nhạt sớm thấy được hai gò má ướt sũng của Tiếu Lang, thầy quan tâm hỏi “Cậu bé, em bị làm sao vậy? Chịu ủy khuất gì sao?”
Vốn cho là một mình im lặng một lát liền có thể kiên cường trở lại, nhưng vừa mới được người khác ân cần hỏi han, Tiếu Lang liền chịu không nổi… Nước mắt không cách nào khống chế được, cứ liên tục trào ra, cậu đưa tay chùi một phen, sau đó từ trên xà đơn nhảy xuống.
Thầy Trầm đúng lúc bởi vì lo lắng bước tới gần một chút, liền thuận thế ôm Tiếu Lang vừa mới đáp xuống đất vào lòng, mà trong mắt của thầy Viên nhìn thấy, lại giống như là Tiếu Lang nhảy xuống bổ nhào vào lòng của thầy Trầm.
Bị thầy giáo mà mình kính yêu ngưỡng mộ ôm vào lòng, bắt gặp vẻ mặt quan tâm lo lắng của thầy, Tiếu Lang đang bởi vì không tìm được cảm giác tồn tại của mình nhất thời nhịn không được, ôm lấy thắt lưng thầy Trầm khóc òa lên.
Cậu vừa khóc, vừa không thèm để ý hình tượng nói “Anh ơi… em không muốn rời xa anh đâu… Hu hu…”
Thầy Trầm “…”
Thầy Viên “…”