Tiểu Khả Ái Anh Đầu Hàng

Chương 12


Bạn đang đọc Tiểu Khả Ái Anh Đầu Hàng – Chương 12


Ngôn Án chưa kịp vui vẻ thì chợt nghĩ đến việc mình đã bị đình chỉ học hết tuần thì có chút rầu rĩ.

Thời Khanh ở trong trường cũng không khác là mấy…
“Khanh Khanh, có nhớ em không?”
Ngôn Án bỗng nhiên gửi đi một tin nhắn đến Thời Khanh.

Tin nhắn trên điện thoại vang lên, Thời Khanh liếc mắt sang nhìn điện thoại.

Thấy được người gửi tin nhắn đến là Ngôn Án, ánh mắt liền có vài phần ôn nhu khác thường.

“Nhớ”
Một chữ ngắn gọn được gửi đi.

“Em cũng thật nhớ anh nha”
Ngôn Án cười cười soạn tin nhắn rồi gửi đi.

“Vào học rồi, cất điện thoại nhé”
Tiếng chuông báo hiệu vào học vang lên, Thời Khanh nhanh tay nhắn cho Ngôn Án một dòng rồi cất điện thoại đi.

Chiều hôm đó, Ngôn Án canh đến giờ tan học rồi nhắn tin cho Thời Khanh lần nữa.

“Khanh Khanh, anh về đến nhà chưa?”
Bên phía Thời Khanh không có hồi âm.

“Tối nay em muốn đến nhà sách ở đường B, anh có muốn đi cùng em không?”
Ngôn Án lại soạn thêm một dòng tin nhắn gửi đi.

Bên kia vẫn im lặng, không có dấu hiệu trả lời lại.

….
“Mẹ, con đi nhà sách một lúc”
Ngôn Án báo với mẹ mình một tiếng sau đó cầm điện thoại chuẩn bị ra khỏi nhà.


Bỗng nhiên điện thoại vang lên một tin nhắn.

“Xuống nhà”
Là Thời Khanh gửi tới….
Ngôn Án thấy được tin nhắn anh thì hớt ha hớt hải chạy như bay ra ngoài.

Bóng dáng của thiếu niên nhanh chóng đập vào mắt cô.

Ngôn Án dùng hết sức chạy tới nhào vào lòng anh.

Thời Khanh vươn tay đón lấy cô gái nhỏ đang nhào vào lòng mình.

Ngôn Án dùng sức cọ cọ mặt vào lồng ngực của Thời Khanh.

“Làm gì vậy?”
Thời Khanh cúi đầu nhìn thiếu nữ đang cọ mặt vào ngực mình.

“Nhớ anh”
Ngôn Án nhỏ giọng trả lời.

Thời Khanh cong môi cười một cái, đẩy đầu Ngôn Án ra.

“Bây giờ đi được chưa?”
Anh dùng hai tay áp vào hai má của Ngôn Án nâng mặt cô lên rồi nhìn cô hỏi.

Ngôn Án gật gật đầu nhỏ.

Thời Khanh cười phì một cái sau đó thả tay ra khỏi mặt cô rồi thuận tiện nắm lấy bàn tay nhỏ bên dưới kéo cô đi.

Ngôn Án nhìn Thời Khanh trong lòng vô cùng ấm áp.

“Sau này anh cũng nắm tay em như vậy nhé.

Buông tay ra, em sẽ lạc được mất”
Ngôn Án bỗng nhiên cất giọng nói một câu.

“Ừm”
Cả hai cùng nhau nắm tay đi đến nhà sách đường B.

Đường B cách nhà Ngôn Án không xa, đi bộ 15 phút là tới nơi.

Suốt đường đi, Ngôn Án vẫn giống như mọi ngày, không ngừng nói chuyện.

Thời Khanh bên cạnh thỉnh thoảng trả lời cô vài câu, thời gian còn lại đều im lặng nghe cô nói.

Nhà sách Thuỷ Văn đường B….
Nhà sách tương đối nhỏ nên cũng không đông đúc khách như các chổ khác.

Chỉ loáng thoáng vài bóng người.

“Anh cứ tìm sách của anh đi.

Đừng quan tâm em”
Tới nơi, Ngôn Án tự nhiên thả lỏng tay Thời Khanh ra rồi chạy đi chổ khác tìm sách của mình.

Thời Khanh nhìn bàn tay trống rỗng của mình thấy có chút mất mác.


Tuy nhiên, anh vẫn đi tìm sách của mình.

“Khanh Khanh, tới, lấy giúp em cái này.

Cao quá”
Ngôn Án phía bên kia đang nhón chân lên muốn lấy một cuốn sách Ngữ Văn nâng cao trên kệ.

Thời Khanh nghe tiếng của Ngôn Án liền nhanh chân bước qua.

Anh vươn tay lên dễ dàng lấy cuốn sách mà cô cần tìm.

“Cảm ơn anh”
Ngôn Án nhận lấy sách rồi gật gật đầu với Thời Khanh.

“Sau này không cần nói cảm ơn”
Thời Khanh xoa xoa đầu Ngôn Án rồi cất giọng nói.

Phía bên trên, Khương Vũ Ninh cùng đám bạn mình đứng nhìn xuống liền thấy Ngôn Án và Thời Khanh cùng đứng chung một chổ.

“Đó không phải Ngôn Án và Thời Khanh của 11A12 sao?”
Một giọng nữ vang lên bên tai Khương Vũ Ninh.

“Đúng là họ rồi.

Nghe nói Ngôn Án đang theo đuổi Thời Khanh, thật không biết xấu hồ.”.

Đọc thê???? ????hiề???? t????????yệ???? ở [ TR????????TR????YỆ N.ⅤN ]
Lại một giọng nữa vang lên, mang theo ý tứ khinh thường.

Khương Vũ Ninh mắt cứ nhìn đăm đăm vào Thời Khanh không rời.

Sao họ lại ở chung một chổ????
“Sách này cho em…”
Thời Khanh lấy một cuốn sách Vật Lý khẽ gõ nhẹ lên đầu Ngôn Án.

Cô liền đưa tay ra nhận lấy cuốn sách dày cộm đó.

Sách cần lấy đều đã ở trong tay, Ngôn Án kéo Thời Khanh đi thanh toán thì gặp người quen.

“Ồ? Chị đại Án? Bị cấm học rồi vẫn còn đi mượn sách à?”
Đám bạn của Khương Vũ Ninh cười cợt nhìn Ngôn Án.


“Tôi bị cấm học chứ có bị mù chữ đâu mà không biết đọc sách?”
Ngôn Án nâng mắt lên nhìn đám con gái trước mặt.

“Để tôi xem, có thể kì thi cuối kì này cậu còn không thể thi đó chứ”
Ngôn Án khoanh tay trước ngực nhìn bọn họ.

“Nào, để tôi xem.

Đến nhà sách mà tay không ra về, chẳng lẽ cậu đến đây để tia trai à? Hay là cậu bị mũ chữ nên không biết đọc sách”
Ngôn độc miệng Án bắt đầu đấu võ mồm với bọn người trước mặt.

“Cậu…”
Một người trong đám Khương Vũ Ninh tức giận muốn xông lên.

Khương Vũ Ninh bên cạnh mắt vẫn nhìn vào Thời Khanh từ lúc đầu đã kéo Ngôn Án ra sau lưng mình, đứng chắn trước mặt cô.

“Ồ? Khương Vũ Ninh.

Mình nghĩ cậu nên lựa bạn mà chơi.

Sao cậu toàn lựa đám người miệng thối như vậy?”
Ngôn Án đưa mắt sang nhìn Khương Vũ Ninh vẫn đang nhìn Thời Khanh thì cất giọng hỏi han.

Cái tên Khương Vũ Ninh này vốn dĩ cô không để vào trong đầu nhưng từ lần nghe tin đồn giữa Thời Khanh và cô ta nên Ngôn Án liền ghi nhớ.

Thời Khanh nhìn đống sách đã tính tiền xong thì kéo tay Ngôn Án đi.

“Giữ miệng của các người sạch một chút.

Ông đây nghe mà muốn bẩn tai”
Trước khi rời khỏi cửa, Thời Khanh để lại một câu với đám người sau lưng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.