Tiểu Khả Ái Anh Đầu Hàng

Chương 11: Ông Đây Đầu Hàng


Bạn đang đọc Tiểu Khả Ái Anh Đầu Hàng – Chương 11: Ông Đây Đầu Hàng


Những ngày tiếp theo cứ trôi qua như vậy, Ngôn Án vẫn cứ luôn đi học muộn đều đều.

Dường như cô như trở về cô của trước đây khi chưa có sự xuất hiện của Thời Khanh vậy.

“Mau…chị đại Ngôn Án đánh nhau rồi…mau đi xem”
Bỗng nhiên hành lang trường đang yên tĩnh thì bị tiếng nói kia vang lên.

“Mau, nghe nói đánh ghê lắm”
Một nam sinh lớn giọng nói.

Cao Thần liếc qua nhìn Thời Khanh một cái rồi đứng dậy phi đi mất.

Thời Khanh nghe vậy thì sa sầm mặt xuống.

Đánh nhau??
Nhà vệ sinh nhanh chóng bị một đám người hóng hớt chuyện bu kín.

“Ném mấy đứa này ra khỏi trường cho tôi”
Ngôn Án nhìn đám nữ sinh lớn tuổi hơn bị đánh đến nằm bê bết dưới sàn lạnh giọng nói.

Cô rất ít khi đánh vào mặt người khác nhưng lần này họ lại chọc giận đến cô như vậy.

“Giải tán…”
Tiếng của thầy giám thị vang lên làm bọn học sinh sợ hãi chạy tán loạn đi hết.

“Ngôn Án, theo tôi đến văn phòng”

Thầy giám thị cau mài ra lệnh, lần này chắc chắn lại bị cấm học.

Ngôn Án không chút thương tích từ trong nhà vệ sinh bước ra, liếc nhìn xung quanh một chút rồi đi theo thầy giám thị đến văn phòng.

….
“Ngôn Án, một tháng em không phá phách liền chịu không nổi?”
Thấy giám thị lớn giọng nhìn Ngôn Án trước mặt.

“Em bảo vệ học sinh trường mình”
Ngôn Án nâng mắt lên nhìn thầy giám thị, nghiêm túc trả lời.

“Chuyện đó em cứ mách với nhà trường là được, cớ gì phải động tay động chân, em có coi bản thân mình là con gái không? Hở ra là đánh nhau”
Thấy giám thị chỉ chỉ tay xã một tràn câu ra giáo huấn Ngôn Án sau đó tức giận ngồi phịch xuống ghế.

“Lúc em nghe được tin đó, tiến vào nhà vệ sinh, đám người bọn họ còn túm lấy tóc một em học sinh khối 10.”
Ngôn Án lại đưa ra lý lẽ khiến mình ra tay.

“Trở về viết kiểm điểm sau đó đọc bản kiểm điểm này trước toàn trường vào giờ sinh hoạt thứ hai.

Mấy ngày còn lại, từ đây đến thứ hai, cấm túc ở nhà, không được đến trường”
Cuối cùng thầy giám thị đưa ra hình phạt cho tội đánh người của Ngôn Án rồi đuổi cô đi.

Ngôn Án vô cùng hài lòng với hình phạt này, cô cười tủm tỉm rời khỏi phòng giám thị.

Đi được vài bước, ở góc của cầu thang, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.

Thời Khanh????
Ngôn Án cố tình lướt qua cậu, cố tình xem cậu như không khí.

“Ngôn Án”
Thời Khanh thấy cô đi ngang qua mình thì khẽ gọi lại một tiếng.

Đây là lần đầu tiên Thời Khanh gọi thẳng tên Ngôn Án như vậy.

“Ơi….”
Ngôn Án nghe được giọng nói trầm thấp kia gọi tên mình thì vô cùng vui vẻ, quên mất rằng mình đang hờn dỗi Thời Khanh.

“Cậu, đừng lơ ông đây nữa”
Thời Khanh hiếm khi hạ mình trước mặt người khác, lần này bỗng dưng thay đổi.

“A?Mình có lơ cậu sao?”
Ngôn Án giả ngốc hỏi ngược lại.

“Ông đây muốn uống sữa chuối”
Thời Khanh làm ra vẻ mặt khó chịu, cau mài nhìn Ngôn Án.


“Vậy thì cậu tự đi mua đi”
Thời Khanh nghe được câu trả lời thì hận không thể chém Ngôn Án ra làm đôi.

“Nếu cậu muốn uống sữa chuối, vậy, cậu hôn mình một cái đi”
Ngôn Án đột nhiên muốn dở thói lưu manh, cô nhìn Thời Khanh cố ý khiêu khích.

Thời Khanh đang nhìn vào mắt Ngôn Án bỗng nhiên di chuyển xuống nhìn lấy đôi môi đỏ mọng của cô.

Đột nhiên, Thời Khanh vươn tay kéo Ngôn Án xoay người cô dựa vào vách tường.

Anh khom người xuống đặt lên môi cô một nụ hôn nóng bỏng.

Nụ hôn kéo dài chỉ vài giây rồi biến mất.

“Mẹ ki*p”
Hôn xong,Thời Khanh gục đầu lên vai Ngôn Án chửi thầm một câu.

Ngôn Án vẫn chưa kịp định hình lại nụ hôn lúc nảy vừa giáng xuống.

Cô chỉ cố ý khiêu khích Thời Khanh một chút nhưng không ngờ anh lại làm thật.

“Thời Khanh…”
Ngôn Án nhìn đầu của thiếu niên trước mặt đang tựa lên vai mình khẽ gọi một tiếng.

Bỗng nhiên Thời Khanh đứng thẳng dậy, anh vươn tay nâng cầm cô lên khẽ cất giọng trầm thấp nói một câu.

“Con m* nó.

Tiểu khả ái, ông đầu buông vũ khí xuống đầu hàng trước cậu”
Ngôn Án nở một nụ cười thật tươi nhìn thẳng vào mắt anh, cô vươn tay kéo cổ áo Thời Khanh một cái khiến người anh hơi hướng xuống rồi nhón chân đặt lên môi anh một nụ hôn.

Thời Khanh chống một tay lên vách tường, tay còn lại nắm lấy gáy Ngôn Án giữ lại, đáp lại nụ hôn chủ động của cô.


Thời Khanh hôn đến khi Ngôn Án thở không được nữa mới luyến tiếc buông ra.

“Vậy cậu nói xem, cậu có thích mình không?”
Ngôn Án tựa đầu vào lồng ngực của Thời Khanh cất giọng hỏi.

“Thích”
Lần này Thời Khanh sợ cô gái nhỏ lại giận dỗi chạy mất nên liền không nghĩ ngợi mà trả lời ngay.

Nghe được đáp án hài lòng, Ngôn Án cười trông vô cùng vui vẻ.

Tối đó trở về, Ngôn Án gọi video với bọn Nguỵ An Nhiên khoe chiến tích của mình.

“Đệt, vậy là tên Thời Khanh đó chắc chắn cũng có ý với mày trước rồi đây mà”
Giọng nói vô cùng bất ngờ của Nguỵ An Nhiên vang lên.

“Chúc mừng chúc mừng.”
Bạch Lan cũng vui vẻ nói vào góp vui.

“Chúc mừng chị Án thoát kiếp độc thân lâu năm.

Oẹ, thấy ghê quá”
Nguỵ An Nhiên nói xong câu trước sau đó nói ra câu tiếp theo thì làm ra vẻ mặt buồn nôn.

“Sắp tới các cưng cứ chờ chị cho ăn thức ăn tró nhé, hahaha”
Ngày hôm nay, Ngôn Án vô cùng vui vẻ…..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.