Đọc truyện Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang – Chương 132: Giữ lại làm kỷ niệm~
Ngoài xe, ánh nắng ấm áp bao phủ lên nóc. Trong xe, tiếng rên rỉ thay nhau vang lên. Hai người quấn lấy nhau thật chặt, hết sức triền miên.
Cổ họng Cảnh Ngọc khàn khàn, bất lực nằm trên đầu vai Dịch Lam. Tay Dịch Lam vẫn thật chặt chôn sâu trong cơ thể cô,
“Lam tỷ tỷ, không được nữa rồi.”
Thanh âm Cảnh Ngọc yếu ớt vang lên, Dịch Lam hoàn toàn không cảm nhận thấy.
“Híc, Lam tỷ tỷ là cầm thú!”
Cảnh Ngọc há mồm cắn lên đầu vai cô, phát tiết bất mãn.
“Ngoan, một lần nữa!”
Dịch Lam ngậm dành tai Cảnh Ngọc, mềm mại nói.
“Người ta không được nữa híc huhu.”
Cảnh Ngọc nức nở, khó chịu huơ huơ đầu.
Mới đầu, còn có thể cảm thấy khoái cảm cùng tê dại ăn mòn vào trong tim. Còn bây giờ, chỉ cảm thấy khó chịu sưng lên cùng đau nhức, cô thậm chí có chút muốn ói, choáng đầu hoa mắt.
“Lam tỷ tỷ, em không thoải mái…”
Choàng qua vai Dịch Lam, thanh âm Cảnh Ngọc nức nở.
“Ngọc nhi, chị xin lỗi.”
Dịch Lam ngẩng đầu lên, phát hiện đôi mắt xinh đẹp của Cảnh Ngọc chẳng biết tự lúc nào đã sưng lên, khóe mắt mang theo nước mắt.
“Em khó chịu, Lam tỷ tỷ.”
Thân thể Cảnh Ngọc choáng váng, Dịch Lam lập tức rút tay, quay lại khẽ vuốt ve toàn bộ tấm lưng cho cô. Một hồi, Cảnh Ngọc liền giống như con mèo nhỏ, vùi vào lòng cô ngủ.
Nhìn dung nhan khi ngủ của Cảnh Ngọc, trong lòng Dịch Lam dâng lên một cổ cảm giác thỏa mãn. Cầm áo một bên đắp lên người cho cô, ôm cô ngồi an tâm nhắm hai mắt.
Thời điểm Cảnh Ngọc mở mắt lần nữa, là do bởi cảm giác thân thể khó chịu mà bị đánh thức. Vốn, cô chỉ muốn nâng người dậy. Không ngờ vừa động một cái, lại liên lụy đến dây thần kinh toàn thân, tựa như chỗ bị đau xé lan tràn khắp toàn thân vậy, cô cảm thấy cả người giống như bị phá hủy thêm một lần, sau đó lại ngổn ngang hợp chung lại.
“Ưhm.”
Chân mày Cảnh Ngọc nhíu lại rất chặt,
“Đau quá…”
Cảm giác ở chỗ nọ đau rát mãnh liệt.
Dịch Lam vẫn chưa tỉnh nhận ra khác thường trong ngực, chỉ theo bản năng buộc chặt cánh tay, vững vàng ôm Cảnh Ngọc vào lòng.
“Lam tỷ tỷ.” Cảnh Ngọc yếu ớt gọi,
“Ưhm?”
Trước mắt mơ hồ, khuôn mặt tròn vo nhỏ nhắn của Cảnh Ngọc, mãnh liệt kéo lại tiếng lòng Dịch Lam.
“Ngọc nhi?”
Đầu óc đau nhức, làm cô lắc lắc, muốn tỉnh táo lại.
“Huhuhu, Lam tỷ tỷ.” Cảnh Ngọc bắt đầu ăn vạ-ing.
“Ngọc nhi, khó chịu ở đâu sao?”
Rốt cuộc hoàn toàn tỉnh táo, tay Dịch Lam đặt lên bụng cô, chậm rãi xoa nắn.
“Nơi đó…”
Cảnh Ngọc nhỏ giọng lầu bầu, cả khuôn mặt nhất thời đỏ ửng. Dịch Lam ngồi thẳng người, phát hiện thân thể cả hai bên trong không gian chật hẹp, cả người đều trần truồng.
“Chị…”
Hiếm khi có được, Dịch Lam nhất thời lại không nói nên lời.
“Huhu, Lam tỷ tỷ là cầm thú! Đem người ta ăn sạch sẽ.”
“Rõ ràng người ta đã nói không muốn nữa mà chị vẫn…”
“Tóc tách” nước mắt Cảnh Ngọc lại rơi xuống, chuyện này lại dọa sợ Dịch Lam.
“Chị xin lỗi, Ngọc nhi. Đừng khóc!”
Ngón tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt, ôm lấy cô càng chặt hơn.
“Chị sẽ chịu trách nhiệm.”
Dịch Lam ngước mắt nhìn cô, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
“Lam tỷ tỷ sẽ cưới em không?”
“Sẽ.” Dịch Lam quả quyết trả lời.
“Ngọc nhi, chị bị bỏ thuốc, không phải cố ý thô bạo như vậy với em đâu.”
Gương mặt Dịch Lam đầy ấp áy náy nhìn Cảnh Ngọc. Giờ phút này, trong cơ thể không còn nóng ran, thay vào đó là từng chút lành lạnh.
“Em biết.”
Cảnh Ngọc chủ động ôm lấy hông Dịch Lam, cười ngọt ngào nói.
“Em tự nguyện.”
“Có thể giao mình cho Lam tỷ tỷ, thật tốt.”
Cảnh Ngọc nhẹ hôn lên cổ Dịch Lam, Dịch Lam quẫn bách bị người trong ngực ôm lấy. Tim thấy ấm áp, nhưng chính là có một xíu xấu hổ.
Ngón tay khẽ trượt lên gò má Cảnh Ngọc, thời điểm đầu ngón tay âu yếm cái trán của cô. Chân mày Dịch Lam căng thẳng,
“Ngọc nhi, trán em nóng quá!”
“A?”
“Vậy hả? Nói tới thì, từ khi bắt đầu tỉnh lại em liền thấy không được thoải mái.”
Vùi đầu vào ngực Dịch Lam, Cảnh Ngọc buồn buồn nói.
Dịch Lam vừa nghĩ đến cả hai cả ngày đều trải qua hoan ái, mồ hôi trên thân từ ướt thành khô, rất dễ nhiễm lạnh.
“Ngọc nhi, đứng lên, mặc quần áo vào trước.” Dịch Lam xoay hai vai cô lại,
“Lam tỷ tỷ, em không có sức.”
Cảnh Ngọc nũng nịu nói, đầu gắt gao tựa lên người cô, phân nửa không muốn nhúc nhích.
“Nghe lời, mặc quần áo vào trước, chị muốn dẫn em đi bệnh viện.”
“Ô”
Cảnh Ngọc cắn môi, ngoan ngoãn đưa tay ra, Dịch Lam tỉ mỉ phục vụ cô mặc quần áo. Sau đó mới bắt đầu mặc y phục của mình, khi ánh mắt chạm đến ghế ngồi, trên mặt không kềm được đỏ mặt.
Bãi nước đọng hòa lẫn chất lỏng màu đỏ bày ra sớm đã khô lại, nhắc nhở cô trận hoan ái vừa rồi có bao nhiêu kịch liệt.
“Lam tỷ tỷ, chị đang nhìn gì vậy?” Cảnh Ngọc cúi đầu nhìn sang,
“Không có gì.”
Dịch Lam đè lại bả vai cô, tỏ ý cô đừng xem. Nhưng vẫn chậm một bước,
“Ngày mai chị đổi cái ghế khác…”
Cảnh Ngọc mặt đỏ như trái táo chín rục, lầu bầu.
“Đổi làm gì…”
Dịch Lam cũng ngại ngùng đưa mắt thoáng dời về nơi khác.
“Tìm một chỗ cất kỷ niệm lần đầu của mình đi.”
Bàn tay nhỏ bé của Cảnh Ngọc bỗng nắm lấy Dịch Lam, đầu lại nhìn về phía trước.
“Bẩn rồi, vứt đi.” Dịch Lam trả lời.
Cứ vậy, cả hai ta một câu nàng một câu, do Dịch Lam lái xe tới bệnh viện.
“38 độ, có triệu chứng viêm nhẹ.”
Nữ bác sĩ đẩy gọng kính đen nghiêm trang nói.
“Sao có thể?”
Cảnh Ngọc khẽ hô lên, chẳng qua chỉ mây mưa với Lam tỷ tỷ trên xe, hai mắt nữ bác sĩ lóe lên bừng tỏ.
“Khụ, người trẻ tuổi xem như thân thể khỏe mạnh, nhưng cũng nên biết tiết chế một chút.”
“Bạn trai em đâu?”
Cảnh Ngọc hơi sững sốt, Dịch Lam lại dưới ánh mắt nữ bác sĩ, phát hiện được nơi cổ áo Cảnh Ngọc có một vết bầm tím, kịp thời đưa tay kéo cổ áo cô lên.
“Chuyển qua phụ khoa kiểm tra đi, nếu thấy không yên tâm.”
Nữ bác sĩ bồi thêm một câu. Cảnh Ngọc muốn quay lại hỏi bác sĩ là chuyện gì, bị Dịch Lam kéo lại.
“Lam tỷ tỷ?”
Cảnh Ngọc phơi ra vẻ mặt ngây ngây ngô ngô một cách tự nhiên,
“Đi phụ khoa.”
Dịch Lam một tay choàng lên eo cô, tiến về trước.
Cảnh Ngọc nghiêng đầu, phát hiện dành tai Lam tỷ tỷ hình như đỏ ửng. Hơi liên tưởng đến lời bác sĩ vừa nói, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Quẳng quả đấm nhỏ lên người Dịch Lam,
“Lam tỷ tỷ, chị quả nhiên là dã thú!”
“Lần sau sẽ không thế nữa.” Dịch Lam vội vàng nói.
Kết quả kiểm tra, âm đạo Cảnh Ngọc có hơi trầy trụa, gây viêm nhiễm dẫn tới sốt. Sau chuyện này, Dịch Lam mặt đầy áy náy hướng Cảnh Ngọc.
“Lam tỷ tỷ đáp ứng một yêu cầu của em, em mới đồng ý bỏ qua nha~”
Cảnh Ngọc cố ý mân mê cái miệng, trong mắt tràn đầy ý cười nhìn Dịch Lam.
“Ngọc nhi, em nói đi.” Dịch Lam bình tĩnh nói.
“Yêu cầu của em rất đơn giản, chính là Lam tỷ tỷ phải hứa kiếp này kiếp sau và kiếp sau sau nữa cũng không được rời xa xem!”
“Được!” Dịch Lam trả lời không chút do dự.
—
Lục Hồng liên tiếp vài ngày không ngủ ngon, buổi tối thường gặp ác mộng bừng tỉnh. Vì thế, Cảnh Lang rất nhức đầu, thậm chí mời bác sĩ chuyên gia tâm lý tiến hành hướng dẫn cho cô. Kết quả bác sĩ cho rằng nút thắt của Lục Hồng là trải qua khi còn nhỏ, đề nghị cô với mẹ ruột thật tốt khai thông một phen, hóa giải nút thắt. Cảnh Lang đột nhiên nổi giận, thuận tay liền ném bác sĩ ra khỏi nhà.
Người đàn bà như vậy căn bản không xứng đáng được gọi là mẹ, chẳng lẽ bây giờ còn muốn Hồng Hồng tha thứ cho bà ta!
“Lang, em vẫn là nên đi gặp bà ấy một chút.”
Lục Hồng do dự, cuối cùng nói cho Cảnh Lang quyết định này.
“Chị không đồng ý!”
“Người đàn bà đó chết hay sống không hề có nửa điểm quan hệ với em, để bà ta tự sinh tự diệt đi.”
Cảnh Lang một tiếng cự tuyệt. Nhưng đằng sau, thật ra Cảnh Lang sớm đã phái người điều tra tình trạng hiện tại của người đàn bà nọ. Thì ra sau khi bà ta bỏ mặc chồng thì lao vào cờ bạc, toàn bộ tiền đều thua sạch, còn thiếu nợ lãi suất cao. Bỏ lại Lục Hồng, rồi biệt tăm biệt tích. Mà hiện tại bà ta bị lãi suất cao ép tới tinh thần bất thường, có thể nói cuộc sống không khác ăn mày là bao, mới có một màn trên tivi.
Cô chỉ sợ vợ cô sẽ nhất thời mềm lòng, nhưng đối với Cảnh Lang mà nói, người đàn bà này chắc chắn không thể bước vào cửa nhà các cô, xem như mẹ ruột của Hồng Hồng cũng không được.
“Lang!”
Lục Hồng ôm lấy cánh tay cô, ánh mắt trực thẳng nhìn.
“Không đồng ý chính là không đồng ý, Hồng Hồng, em quên ban đầu bà ta đã đối xử em thế nào sao?”
“Em biết, hận em đối bà ấy vĩnh viễn cũng sẽ không biến mất. Nhưng mà, Lang, những ngày qua em đã suy nghĩ rất nhiều. Bà ấy là người đã sinh ra em, sự thật này không thể xóa bỏ.”
Phần nhiều là vì hôm nay Lục Hồng đã sinh Tiểu Lang Lang, đã làm mẹ. Tâm trạng của cô cũng dần dần thay đổi, đối với người đàn bà kia, cô đích xác là hận. Thế nhưng xem bộ dạng bây giờ của bà ấy cũng đã đáng tội, đã gặp ông trời báo ứng, như vậy bản thân cô tối thiểu sẽ trả nợ cho bà ấy, tìm một viện dưỡng lão để bà ấy trải qua phần đời còn lại, cũng xem như đã tận hết nghĩa vụ sau cùng.
“Vợ~ chị chỉ đau lòng cho em.”
Cảnh Lang ôm cô, dùng sức ngửi lấy hương khí trên người cô, tâm tình mới thoáng hòa hoãn.
“Em biết chứ.” Lục Hồng hôn môi cô ấy,
“Thật sự phải gặp bà ta hả?” Cảnh Lang còn chưa tình nguyện.
“Lang, em đáp ứng chị đưa bà ấy vào viện dưỡng lão xong, sẽ không gặp lại bà ấy nữa.”
Lục Hồng ôm mặt người yêu, thâm tình nhìn nhìn.
“Vợ, chuyện trả nợ cứ giao cho chị.”
“Vâng.”
Lục Hồng trán áp trán, cọ cọ trong ngực Cảnh Lang.
“Mẹ~”
Tiểu Tiểu Lang tung tăng đi tới bên chân Lục Hồng, đầu nhỏ dùng sức cọ lên bắp chân cô.
“Bảo bảo~”
Lục Hồng đang muốn bế bé con lên, lại bị Cảnh Lang đi trước một bước hai tay xách lên.
“Ô ô~~ mẹ~~ con muốn uống sữa~~”
Tiểu Tiểu Lang đung đưa hai cái vuốt sói,
“Bảo bảo, con đã trưởng thành, không nên đòi mẹ cho con uống sữa. Mẹ đi làm sữa bột cho con~”
Nói xong, Cảnh Lang xách bé con muốn đi ra,
“Ô ô~~ mẹ xấu xa! Tiểu Lang muốn uống sữa!” Tiểu Tiểu Lang kháng nghị.
“Phì~!”
Mắt thấy Cảnh Lang nói nghiêm trang, Lục Hồng không nhịn được che miệng cười.
“Lang, đưa Tiểu Lang cho em.”
Lục Hồng liếc cô một cái, đưa hai tay ra.
“Vợ, vẫn là cho nó bú sữa bột đi.” Cảnh Lang mềm mại hạ giọng, lấy lòng nói.
“Tiểu Lang muốn mẹ cho bú!”
Tiểu Tiểu Lang lần nữa biểu đạt nguyện vọng của mình.
“Đừng lộn xộn, Lang, đưa con cho em.”
Lục Hồng hừ một tiếng, ánh mắt làm ra cảnh cáo. Lão đại Cảnh Lang không tình nguyện nhét Cảnh Tiểu Lang vào ngực cô, tức giận xoay người đi.
Một phát chui vào lòng Lục Hồng, Tiểu Tiểu Lang ngựa quen đường cũ dùng móng vuốt vén áo lên, thấy tiểu trái cây đỏ há mồm ngậm vào.
“Cùng lắm buổi tối cũng cho chị bú~”
Lục Hồng nhẹ giọng nói một câu.