Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang

Chương 131: Ai sinh là vấn đề lớn~


Đọc truyện Tiểu Hồng Mạo Và Đại Hôi Lang – Chương 131: Ai sinh là vấn đề lớn~

Vừa lên xe, Dịch Lam không đợi kịp thoát y phục trên người,

“Nóng, nóng quá! Ngọc, chị thấy rất nóng!”

Mắt thấy chân mày người trong lòng nhăn thành một đoàn, gương mặt lộ vẻ thống khổ. Cảnh Ngọc liền muốn quay lại bắn chết lão già kia tại chỗ.

“Lam tỷ tỷ, ráng nhịn thêm một lúc. Chúng ta về nhà.”

Đặt Dịch Lam bên cạnh ghế lái, vừa đóng cửa lại. Toàn bộ thân người Dịch Lam liền nhào tới, đem cô áp đảo.

“Á.”

Cảnh Ngọc ngơ ngác nhìn người trước mặt, gương mặt Dịch Lam cơ hồ dán lên, giữa môi thở ra hơi thở nóng hổi thỉnh thoảng phả lên mặt cô, khiến cô tâm tình không khống chế được.

“Ngọc.”

Dịch Lam khẽ kêu, thanh âm nhu mì hết sức, như tiếng kêu của con mèo nhỏ vậy, Cảnh Ngọc tại chỗ chấn động một phát.

“Ngọc, chị muốn em.”

Trong đôi mắt lộ ra hơi nước của Dịch Lam, có một tia giảo hoạt.

“Ớ???”

Hình như Lam tỷ tỷ bị trúng là thuốc kích dục thì phải.

Trong lúc Cảnh Ngọc ngốc lăng tại chỗ, Dịch Lam đầu tiên cởi áo khoác của mình, sau đó cởi cúc áo trước ngực Cảnh Ngọc.

“Khoan, Lam tỷ tỷ!”

“Ưhm.”

Môi bị chặn lại, chỉ có thể phát ra âm thanh ưm a. Các cô đây chính là đang trên xe nha, lỡ bị người khác nhìn thấy. Cô thì không sao, nhưng thân thể Lam tỷ tỷ tuyệt đối không thể bị người khác thấy được.

Dịch Lam liều mạng lôi kéo quần áo Cảnh Ngọc, đầu lưỡi nhân cơ hội chui vào miệng cô ấy. Dùng sức ngậm mút duyện lấy chiếc lưỡi yếu ớt của Cảnh Ngọc.

“Ưhm hưm mm”

Cảnh Ngọc gần như không theo kịp tiết tấu của Dịch Lam, tay thật chặt bắt lấy tay Dịch Lam. Dưỡng khí gần như bị hút sạch, cả khuôn mặt cô trong nháy mắt biến thành màu đỏ hồng.

“Ngọc, em thật xinh đẹp!”

Dịch Lam thả đôi môi Cảnh Ngọc, khóe miệng cong lên, nụ cười mị hoặc động lòng người. Câu luôn cả linh hồn Cảnh Ngọc, chỉ thấy cái miệng nhỏ nhắn của cô ấy bị hôn đến sưng đỏ, đỏ thắm động lòng người. Cảnh Ngọc vô thức đưa ra đầu lưỡi, vừa rồi bị Dịch Lam gặm cắn, đầu lưỡi có chút tê dại.


Dịch Lam thấy vậy, không nhịn được tiến lên, thè lưỡi quấn quanh lấy cô. Bên trong xe ánh sáng mờ tối, hai chiếc lưỡi linh hoạt quấn quanh nhau không ngừng truy đuổi, tọc tạch thỉnh thoảng phát ra tiếng nước, sợi tơ bạc dọc theo khóe miệng cả hai chảy xuống.

Tay Dịch Lam cũng không đợi, đi tới bên trong cái áo lót nhỏ màu đen của Cảnh Ngọc tìm tòi, cách nịt ngực một tay nắm giữ khỏa tròn trịa. Cả người Cảnh Ngọc giật mình, hai tay bám lấy cổ Dịch Lam.

“Ah ưhm!”

Đôi mắt đẹp của Cảnh Ngọc nửa híp, thân người theo từng cái âu yếm của Dịch Lam, phát ra âm tiết run rẩy. Có lẽ do tác dụng của thuốc, nhiệt độ trên tay Dịch Lam cao dọa người, tay trái nhẹ nhàng xoa nắn khỏa tròn trịa của Cảnh Ngọc, luôn luôn ác ý bóp hai cái, chọc cho Cảnh Ngọc thở gấp liên tục.

Đầu gối phải trực thẳng đỉnh giữa hai chân Cảnh Ngọc, cách quần lót chậm rãi cọ cọ.

“Ưm ah!”

Hai tay Cảnh Ngọc bỗng dùng sức, ôm chặt lấy cổ Dịch Lam, bất giác ngửa mặt lên, cổ căng thẳng.

Nhìn Cảnh Ngọc dưới thân, cảm xúc mềm mại trên tay thiêu đốt thần kinh Dịch Lam, đôi mắt cô như có lửa, hận không thể lập tức ăn sạch người trước mặt.

“Ngọc, Ngọc, thân thể em thật thoải mái!”

Tay trái Dịch Lam dùng chút lực, xé rách áo nịt ngực Cảnh Ngọc, tùy ý ném sang một bên. Cúi đầu, há mồm ngậm lấy quả trái cây đỏ sớm đã dựng đứng, dùng sức mút lên, răng khẽ cắn.

“Ah ưm!”

Cảnh Ngọc chỉ cảm thấy trên ngực một trận tê dại, khi vú mềm nhũn, thì tay không kềm được len vào tóc Dịch Lam, một tay bọc lấy đầu cô, thật chặt ấn cô về hướng ngực mình.

“Lam, khó chịu, khó chịu quá!”

Hai chỗ nhạy cảm trên người đều đồng thời gặp phải công kích, Cảnh Ngọc có chút không chịu được, thở gấp liên tục.

“Ngọc nhi, chị lập tức cho em.”

Khô nóng trong cơ thể Dịch Lam cũng đã nhẫn nại đến cực hạn, cô khẩn cấp muốn tìm một con đường để trút ra.

Một bên hôn môi Cảnh Ngọc, tay một bên cởi cúc váy, một đường kéo xuống. Ngón tay cọ cọ lên, nước đọng bên trên quần lót như muốn khiến cô phát điên, dọc theo vạch qua quần lót, trót lọt tiến vào tiểu động.

“Ưhm!”

Thân người Cảnh Ngọc chợt cong lên, Dịch Lam một tay vững vàng vòng qua chiếc eo, ở bên tai nhẹ nhàng nỉ non:

“Ngọc nhi, Ngọc nhi của chị, một hồi liền hết đau.”

Tiểu động ướt át không ảnh hướng đến Dịch Lam tiến về trước, nhưng đối với Cảnh Ngọc lần đầu nếm thử mùi đời mà nói, vật ngoại lai xâm phạm xem như chỉ là ngón tay, cũng hiện rõ quá mức trướng đầy. Vì bên trong xung quanh dồn chặt bao bọc lấy ngón tay, Dịch Lam nhẹ nhàng rên thành tiếng, theo bản năng liền muốn vọt tới, thế nhưng cô vẫn gắng gượng nhịn lại. Cảnh Ngọc là lần đầu tiên, cô nói với bản thân nhất định phải ôn nhu, mồ hôi trên trán từng giọt rơi xuống, rơi lên tóc Cảnh Ngọc.


“Híc hu, Lam, đau.”

Cảnh Ngọc cau mày, tay run rẩy bắt lấy lưng cô ấy, móng tay ở trên lưng tạo ra vài vệt đỏ.

“Ngọc nhi.”

Dù Dịch Lam đã nhẫn nại rất khổ cực, nhưng nhìn thấy hình dáng khó chịu của Cảnh Ngọc, trong bụng liền mềm nhũn, tay từ từ thối lui ra ngoài.

“Đừng!” Cảnh Ngọc kéo tay cô,

“Lam tỷ tỷ, chị đã cực khổ rồi.”

Cảnh Ngọc cười nói, dùng sức đem tay Dịch Lam hướng vào trong cơ thể.

“A! !”

Cơn đau tê liệt khiến Cảnh Ngọc lần nữa thống khổ kêu lên,

“Ngọc nhi!”

Dịch Lam vừa đau lòng vừa cảm động, ôm lấy thân thể cô, không ngừng hôn lên khóe môi. Cho đến khi thân người Cảnh Ngọc dần dần thả lỏng, tay Dịch Lam mới bắt đầu từ từ co rúm.

“Lam tỷ tỷ, em rất cao hứng.”

Giữa mông lung, Cảnh Ngọc rúc vào cổ Dịch Lam.

“Rốt cuộc đã trở thành người phụ nữ của Lam tỷ tỷ…”

“Tưng” một tiếng, sợi tơ có tên gọi lý trí trong đầu Dịch Lam đã hoàn toàn đứt lìa, cô gia nhập thêm ngón thứ hai vào dũng đạo chật hẹp.

“Ưhm ah!”

Cảm giác hạ thể bị căng ra, hai chân Cảnh Ngọc theo bản năng dây dưa eo Dịch Lam, răng dùng sức cắn lên da thịt lõa lồ ngoài bả vai Dịch Lam.

“Ngọc nhi, Ngọc nhi!”

Trên tay Dịch Lam không ngừng chạy nước rút, trong miệng một lần lại một lần gọi tên Cảnh Ngọc. Trong đầu chỉ có một ý niệm, hoàn toàn muốn Cảnh Ngọc!

“A a! Nhanh quá, chậm lại Lam tỷ tỷ!”


Cảnh Ngọc nhắm mắt bất lực kêu lên, chỉ cảm thấy ngón tay Dịch Lam đang xông ngang đánh thẳng trong thân thể mình, liên đới đem cả người cô chạm cho tan rã tơi bời.

Dịch Lam rên lên, tiếng đè nén vang lên,

“Xin lỗi Ngọc nhi, chị không nhịn được!”

Bỗng, Dịch Lam thả tay đang ôm bên hông Cảnh Ngọc, đẩy ngã cô lên ghế lái, sau đó thân người bao phủ lên, một đôi tròn trịa cùng tiếp xúc thân mật với thân thể trần truồng bên dưới của Cảnh Ngọc, mỗi một lần va đụng, đỉnh nhọn của hai người đều sẽ đụng vào nhau.

“A! !”

Cảnh Ngọc rên rỉ, hai mắt bỗng nổi lên đỏ ửng,

“Ngọc nhi, em thật chặt!”

Tiểu động cắn chặt ngón tay Dịch Lam, cản trở bước tiến của cô. Cô có thể cảm nhận được bên trong dũng đạo Cảnh Ngọc đang từng trận co rúc rất nhanh.

Trong bụng Dịch Lam bừng tỉnh, Cảnh Ngọc là sắp tới.

“Ngọc nhi!” Ngón tay Dịch Lam đến chỗ sâu nhất,

“A! ! ! ! ! ! ! !”

Tay Cảnh Ngọc chộp lấy phần lưng Dịch Lam rất chặt, móng tay thật sâu vùi lấp vào phần lưng, rịn ra từng tia máu đỏ.

Chân Cảnh Ngọc căng thẳng, toàn bộ thân người không ngừng run rẩy. Một cổ dịch thể dọc theo ngón tay Dịch Lam phun ra ngoài, đúng lúc này Dịch Lam rút ngón tay ra.

“Híc!”

Cảnh Ngọc khó chịu kêu một tiếng, hai chân quấn lấy bên hông Dịch Lam vô lực rũ xuống.

Miệng Dịch Lam há to thở hổn hển, nhìn người bên dưới. Chỉ thấy tiểu động Cảnh Ngọc, chỗ cửa hang không ngừng co rúc, run rẩy. Dâm thể đục ngầu hòa lẫn tia máu vẫn đang không ngừng nhỏ xuống, Dịch Lam giơ tay mình lên, liếc thấy màu đỏ bắt mắt.

Thuận theo dục vọng sâu nhất trong nội tâm, lửa tà quấy phá. Dịch Lam cúi thấp người, đưa ra chiếc lưỡi nhỏ liếm xung quanh tiểu động.

“A! !”

Cả người Cảnh Ngọc run lên, đạt được thở dốc trong phút chốc lại lần nữa căng thẳng người, cô thoáng ngốc đầu dậy, mắt thấy Dịch Lam đang liếm chỗ đỏ hồng của mình, ngượng ngùng muốn cắn ngón tay.

Đầu lưỡi va chạm vào hoa động xuất ra tiếng nước, kích thích tai Cảnh Ngọc.

“Không được! Lam tỷ tỷ.”

Bất an uốn éo người, muốn lui về sau.

“Hm?”

Dịch Lam chậm rãi ngẩng đầu lên, dục vọng trong đôi mắt không chút kiêng kỵ nhìn chằm chằm Cảnh Ngọc. Đưa ra chiếc lưỡi nhỏ liếm bên mép, đem dịch thể trong suốt ngậm vào miệng.


“Ngọc nhi, mắt em…”

Nhìn động tác có chút sắc tình của Dịch Lam, bụng Cảnh Ngọc nóng lên.

“Lam tỷ tỷ…”

Cũng không chú ý thấy ngôn ngữ trong miệng Dịch Lam. Tay Dịch Lam xoa gò má Cảnh Ngọc, sờ lên khóe mắt.

“Mắt em làm sao?”

Thấy Dịch Lam ngơ ngác nhìn chằm chằm mình. Rồi Dịch Lam cúi người tiến lên, sờ lên gương mặt, hôn lên đôi môi.

“Ưhm”

Bị nụ hôn của Dịch Lam làm cho ý loạn tình mê, ý thức Cảnh Ngọc lại bắt đầu lâm vào hỗn độn.

Lam tỷ tỷ hôn rất nóng, giống như đang thiêu đốt mình vậy.

Vừa nghĩ như vậy, Dịch Lam cũng đã lật người cô lên. Từ phía sau dán hai ngọn núi trắng như tuyết lên lưng, tay từ phía sau tiến vào.

“A!”

Cảnh Ngọc ngửa cổ lên, một tay từ sau choàng qua Dịch Lam. Dịch Lam nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, tiến lên ngậm lấy đầu lưỡi cô liều mạng duyện hôn.

“Ưhm mm hmm”

Thân người Cảnh Ngọc lắc lư theo ngón tay Dịch Lam, cái mông phối hợp áp xuống, để Dịch Lam có thể tiến vào sâu hơn.

Trong con ngươi Cảnh Ngọc ánh sáng màu hồng dâng lên ngày càng đậm, trong lúc cùng Dịch Lam miệng lưỡi quấn quýt. Bụng cô nhồi đầy một đoàn ánh sáng trắng, Cảnh Ngọc chỉ cảm thấy bụng một cổ nóng ran,

“Ưhm a!”

Rời khỏi môi Dịch Lam, cô bất giác kêu thành tiếng.

Dịch Lam lôi cô trở lại, cố định đầu, hôn lên môi. Chỉ chố lát sau, Cảnh Ngọc càng kêu càng lớn, Dịch Lam vẫn chưa thỏa mãn với tư thế hiện tại, dừng lại động tác trên tay.

“Ưhmmm.”

Cảnh Ngọc không hiểu mở mắt nhìn về phía Dịch Lam, khóe miệng Dịch Lam nhếch lên, nâng một chân cô lên đặt trên bả vai mình, nhìn trọn vẹn đã mắt phong cảnh chỗ tiểu động.

“Nha!”

Cảnh Ngọc theo bản năng giãy giụa thân người một chút, ngón tay Dịch Lam trực tiếp dùng sức xuyên qua.

“A! !”

Thân người Cảnh Ngọc căng thẳng hơi hướng ra sau, cảm giác ngón tay đối phương dùng lực khuấy động sâu trong mình, trái tim dường như bóp chặt, nhất thời lại không dám động đậy.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.