Tiểu Hồng Mạo Rơi Vào Tay Đại Sắc Lang

Chương 44: Hiểu lầm thật khiến người ta muốn khóc


Đọc truyện Tiểu Hồng Mạo Rơi Vào Tay Đại Sắc Lang – Chương 44: Hiểu lầm thật khiến người ta muốn khóc

Đêm đó, Đỗ Phi Phi mặt dày ngủ lại ở ‘Lâm Hồ các’.

Đường Tinh Tinh nhìn nàng vui vẻ trải chăn chiếu chuẩn bị ngủ, chần chờ nói: “Có cần ta đi thông báo với Diệp đại hiệp một tiếng hay không?”

Đỗ Phi Phi vội vàng nhảy dựng lên, “Không cần!”

Đường Tinh Tinh hồ nghi nhìn nàng.

“À, ý của ta là, trước khi ra ngoài ta nói với hắn, hắn biết chuyện này rồi. Cho nên không cần làm điều thừa.” Đỗ Phi Phi thấy nàng còn do dự, lại vội vàng đề cao giọng, “Diệp Thần đại nhân kiêng kị nhất lúc ngủ bị người khác quấy rầy. Một khi hắn nổi giận, người khác đừng nghĩ được yên ổn, không, là toàn bộ Đường Môn cũng đừng nghĩ được yên ổn.”

Đường Tinh Tinh nghe nàng nói khủng bố như vậy, trong lòng cũng lo sợ, đành phải nói: “Một khi đã như vậy, ngày mai rồi nói.”

Ngày mai rồi lại ngày mai, có biết bao nhiêu ngày mai.

Mà đem ưu sầu vứt sang ngày mai, cần gì biết có phong ba gì.

Đỗ Phi Phi an ủi chính mình đi ngủ.

‘Lâm Hồ các’ đúng là ‘Lâm Hồ các’. Ngay cả ngủ cũng an ổn hơn ‘Thiện Tâm cư’.

Hôm sau Đỗ Phi Phi tỉnh dậy, cảm giác tinh thần sảng khoái, nhiều ngày ưu sầu mệt nhọc dường như chỉ trong một đêm đã bay xa.

Nàng đẩy cửa sổ ra, đang chuẩn bị thưởng thức một buổi sáng an bình hiếm hoi, nhưng nụ cười lại đột nhiên cứng đờ.

Ngoài cửa sổ, một bóng người quần áo như tuyết trắng đang ngồi ở trong đình, ung dung tự tại, nâng chén thưởng trà.

Đỗ Phi Phi âm thầm hô không ổn, nhẹ nhàng kéo cánh cửa khép lại từng chút một.

Mắt thấy cửa sắp đóng hoàn toàn, giọng nói quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn chậm rãi lọt qua khe hở tiến vào trong lỗ tai nàng —

“Phi Phi à.”

Trong lòng Đỗ Phi Phi kêu rên, nhưng thân hình lại như chớp giật, từ cửa sổ nhảy ra, đứng ở thềm đá cách đình mát ba bước, cười ha hả nói: “Ngươi cũng tìm đến Tinh Tinh sao, thật là khéo.”

“Không khéo.” Diệp Thần buông chén trà, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng nàng nói: “Ta vì ngươi mà đến.”

……

Đỗ Phi Phi lén lút lui nửa bước, “Ngài thật sự là quá khách khí rồi. Có chuyện gì sai người đến gọi ta là được, cần gì phải đích thân tới? Thật sự là tội lỗi tội lỗi.” Sáng sớm đã ra ngoài dọa người, đúng là tội lỗi.

Hàng lông mày của Diệp Thần hơn nhíu lại, “Ngươi không muốn nhìn thấy ta như vậy sao?”


Cái đó còn phải hỏi sao? Còn mệnh ai lại muốn mất mạng? Sống sót ai không muốn thoải mái?

Một mặt Đỗ Phi Phi thầm oán giận trong lòng, một mặt lại quyết tuyệt lắc đầu, “Ngài nghĩ nhiều rồi.”

Ngón tay Diệp Thần nhẹ nhàng vuốt cằm, “Nhưng ta lại rất muốn gặp ngươi.”

……

“Đó thật sự là vinh hạnh của ta.” Đỗ Phi Phi ngẩng đầu, nhìn biển mây như sóng lớn liên miên trùng điệp trên bầu trời, cố gắng ép nước mắt chảy ngược trở lại.

Đình mát vẫn như thế, nhưng bởi vì có sự thay đổi của đối tượng mà đột nhiên trở nên chật chội.

Đỗ Phi Phi không được tự nhiên hết nhìn đông lại ngó tây.

Ngày hôm qua, khi nàng và Đường Tinh Tinh ngồi cùng với nhau, rõ ràng không cảm thấy đình nhỏ. Sao hiện tại lại cảm thấy khó thở như thế. Quả nhiên là cảm giác tồn tại của Diệp Thần đại nhân quá mạnh mẽ sao?

“Phi Phi?”

“Có.” Đỗ Phi Phi ưỡn thẳng người, theo bản năng nói, “Ta vẫn chú ý tới ngươi, vừa rồi tuyệt đối không thất thần.”

Diệp Thần chậm rãi nói: “Vì sao tối hôm qua ngươi không trở về?”

“Bởi vì tra án quá muộn.” Có lẽ là làm việc dưới sự uy áp của Diệp Thần một thời gian dài, giờ đây Đỗ Phi Phi rốt cục cũng học được cách làm gì cũng giữ đường lui cho mình.

“Ồ? Thế điều tra đến đâu rồi?”

Đỗ Phi Phi lập tức đem cuộc đối thoại hôm qua giữa nàng và Đường Tinh Tinh nói ra, một chữ cũng không giấu. Dù sao hiện tại ba người bọn họ đều ngồi chung một chiếc thuyền, cũng không có cái gì phải giấu diếm.

Diệp Thần nghe xong chỉ giật giật khóe miệng, “Cho nên, hiện tại hiềm nghi lớn nhất chính là Đường Hồ Lô?”

Đỗ Phi Phi nói: “Tinh Tinh cảm thấy như vậy.”

“Vậy còn ngươi?”

……

Theo kinh nghiệm trường kỳ tổng kết, Diệp Thần nói những lời này thì phía sau tuyệt đối là có thâm ý khác. Đỗ Phi Phi trầm ngâm không biết nên trả lời thế nào.

“Rất khó trả lời sao?” Nụ cười nơi khóe miệng Diệp Thần nhạt đi, “Từ trước đến giờ mỗi khi trả lời vấn đề của ta ngươi đều do dự, đối lập rõ ràng như thế thật sự là khiến người ta thất vọng.”

Đây là điềm báo không ổn.


Đỗ Phi Phi rùng mình một cái, cố gắng tìm lý do cho mình: “Đó là bởi vì ta thấy con người Đường Hồ Lô khá phức tạp, cho nên cần suy nghĩ nhiều một chút.”

“Vậy có phải con người của ta rất đơn giản hay không?”

“Không không không, ngài càng phức tạp, cho dù ta suy nghĩ như thế nào cũng không rõ.” Những lời này của Đỗ Phi Phi là vô cùng thành thật. Luận phức tạp, Diệp Thần nhận thứ hai, ai dám nhận là thứ nhất? Không biết nàng đang bước đi trên con đường tăm tối cỡ nào nữa, ăn cơm bá vương mà cũng gặp phải Kiếm Thần. Chẳng lẽ thật sự là kiếp trước làm bậy quá nhiều?

Diệp Thần hào hứng chống má hỏi: “Ồ? Ngươi không rõ ở nơi nào?”

Chỗ nào đều không rõ. Đỗ Phi Phi nói: “Ví dụ như, một người cao cao tại thượng giống Kiếm Thần sao lại phải mời kẻ vô danh tiểu tốt như ta làm bảo tiêu?”

Diệp Thần nhíu mi nói: “Duyên phận?”

“Ngươi đừng chế nhạo ta.” Phân vượn?* Mặc dù cũng gần đúng nhưng hơi quá đáng rồi. Có điều, nếu để nàng biết là của con vượn nào, nàng không đem nó hầm thành cháo thì không mang họ Đỗ.

*Phân vượn: hán việt là “viên phẩn” có phát âm giống với từ “duyên phận” – đều là /yuánfèn/. Ở đây anh Thần nói do duyên phận, chị lại hiểu thành, anh bảo chị không phải vô danh tiểu tốt mà còn là bụi bặm không đáng nhắc tới, từ “phân vượn” ý chỉ kẻ vứt đi.

Diệp Thần nheo mắt lại nói: “Chế nhạo? Duyên phận của ta và ngươi, ngươi cảm thấy đó là chế nhạo?”

……

Đỗ Phi Phi run sợ nhìn sắc mặt thay đổi trong chớp mắt của hắn, “Ách, là ta đọc sách không tốt, dùng từ không đúng, mong ngài thông cảm.”

Tháng ngày ở chung với Diệp Thần đại nhân thật sự có thể dùng bốn chữ để hình dung —

‘Bộ bộ kinh tâm’! (– Cụm từ này có hai nghĩa, thứ nhất là từng bước từng bước đi vào lòng người, nhưng ở đây được dùng với nghĩa thứ hai ý là lúc nào cũng phấp phỏng lo âu.)

Nàng duỗi tay lau mồ hôi lạnh trên trán, chậm rãi thở giãn ra.

“Phi Phi à.”

“……” Quả nhiên lại tới nữa. Chỉ sợ nàng thực có khả năng trở thành người đầu tiên chết vì phân vượn trong lịch sử. Vẻ mặt Đỗ Phi Phi cầu xin nói, “Xin xuống tay nhẹ một chút.”

Diệp Thần im lặng nhìn nàng, sau một lúc lâu mới nói, “Đi thăm dò vụ án đi.”

“Hả? Vâng!” Tinh thần Đỗ Phi Phi rung lên, giống như chỉ sợ hắn đổi ý, vội vã nói: “Ta lập tức đến ‘Tập Độc cư’.”

“Không phải Đường Hồ Lô.” Diệp Thần giống như uy hiếp nhìn chằm chằm nàng, “Là Đường phu nhân.”


“……” Đỗ Phi Phi nghi hoặc nói, “Điều tra chuyện gì của Đường phu nhân?”

Diệp Thần mỉm cười nói: “Tự nhiên bà ấy sẽ nói với ngươi.”

Cũng đúng. Biểu hiện lần trước của Đường phu nhân giống như biết rất nhiều nội tình của vụ án. Nàng nghĩ nghĩ một chút, lại không nhịn được hỏi: “Thế…… Đường Hồ Lô thì sao?”

“Ta tự tra.”

……

Đường Hồ Lô, ta đồng cảm với ngươi.

Đỗ Phi Phi đến ‘Bách Độc cư’, mới phát hiện Đường phu nhân không phải dễ gặp như vậy.

Từ phó dịch đến nha hoàn, từng tầng từng tầng truyền đạt nửa ngày, mới truyền ra được tin tức Đường phu nhân không gặp khách lạ.

Nếu không gặp khách lạ, như vậy ngay từ khi nàng đến hỏi từ chối luôn có phải tốt hơn không, cần gì phải thông báo vào trong? Rõ ràng là không muốn gặp nàng.

Đỗ Phi Phi nhìn bức tường, trong đầu nghĩ đến biện pháp trèo tường mà vào.

Nên trực tiếp nhảy thẳng vào? Hay là ném một cây đuốc vào trước, sau đó chờ bọn họ chạy đến rồi lẻn vào? Hoặc là hô to thích khách, sau đó lấy danh nghĩa cứu người vọt vào?

Nha hoàn truyền lời vẫn chưa rời đi, “Đỗ cô nương, ‘Bách Độc cư’ không phải chỉ ở cái tên thôi đâu.”

……

Đỗ Phi Phi cười gượng nói: “Đương nhiên đương nhiên, ‘Bách Độc cư’ là nơi ở của Đường chưởng môn, sao có thể không có độc được? Ha ha, có điều ta nghĩ lấy độc của Đường chưởng môn, phạm vi vài trăm dặm bên người hắn cũng không dám có độc vật nào tới gần mới phải. Xem ra là ta suy nghĩ quá ngây thơ, bách độc bách độc, thì ra là cất chứa trăm độc ở trăm nơi.”

Nha hoàn che miệng cười nói: “Vườn hoa phía sau ‘Bách Độc cư’ có hoa sen đang nở rất đẹp, sao Đỗ cô nương không đi thưởng thức một chút?”

“Cũng tốt cũng tốt.” Đỗ Phi Phi theo hướng nàng chỉ chạy đi, trong lòng suy nghĩ nên trở về báo cáo với Diệp Thần như thế nào.

Hoặc là trực tiếp bịa ra một câu chuyện?

Có điều không biết Đường phu nhân sẽ nói cái gì đây?

Nàng nhớ tới lần trước gặp mặt Đường phu nhân.

Dường như Đường phu nhân biết hung thủ là ai.

Chẳng lẽ hung thủ thật sự là Đường Hồ Lô? Nhưng lúc trước rõ ràng nàng nói hung thủ thật sự ở bên ngoài không biểu hiện ra ghét hận Cổ Quỳnh…… Nếu thế, hình như Đường Khai Tâm – mẫu thân của Đường Tinh Tinh lại có điểm đáng ngờ.

“Đỗ cô nương.”

Một tiếng gọi khẽ kéo Đỗ Phi Phi từ trầm tư về hiện thực.

Nàng nhìn phụ nhân dung mạo kiều diễm như hoa trước mắt, giật mình nói: “Đường phu nhân?”


Đường phu nhân mỉm cười nói: “Lần trước hình như Đỗ cô nương có đáp ứng với ta một chuyện.”

Đỗ Phi Phi vội vàng sửa lại lời nói: “Kiều di.”

Lúc này Đường phu nhân mới vừa lòng cười cười.

Đỗ Phi Phi nghi hoặc nói: “Không phải Kiều di không gặp khách lạ sao?”

Đường phu nhân có thâm ý khác nhìn nàng, “Sao có thể xem ngươi là khách lạ được?”

Đỗ Phi Phi nhớ tới vòng ngọc lần trước Đường phu nhân tặng, thầm nghĩ trong lòng: Quả nhiên là bắt người tay ngắn. Cứ như vậy, nàng sao có thể dầy mặt mà nhắc đến chuyện vụ án.

Đường phu nhân đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lần, mới thân thiết nói: “Ta nghe nói mấy ngày hôm trước, ngươi và Diệp đại hiệp bị nhốt ở trong sơn động, nguy hiểm đến tính mạng?”

Đỗ Phi Phi nhớ tới chuyện này trong lòng vẫn còn sợ hãi, nói: “Đúng vậy. Nhắc lại hôm đó, quả thật là kinh tâm động phách, chỉ mành treo chuông.” Nói xong, nàng kể lại toàn bộ chuyện ngày hôm ấy.

Đường phu nhân nghe xong, sắc mặt khác thường, “Nói như thế, người cho rằng nổ sơn động hẳn là Hoắc Bình Bình.”

“Có lẽ thế. Dù sao đã làm phải làm đến nơi đến chốn mà.” Nàng thấy Đường phu nhân có chút đăm chiêu, không khỏi nhẹ giọng nói, “Kiều di nghĩ là ai?”

Đôi mắt Đường phu nhân nhẹ nhàng liếc nghiêng, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, “Chỉ là ta cảm thấy người giống Hoắc cô nương, nhìn qua thật sự không giống kẻ giết người không chớp mắt, cho nên có chút kinh ngạc mà thôi. Có điều, biết người biết mặt khó biết lòng, về sau ngươi kết giao bằng hữu phải thận trọng hơn mới được.”

Vẻ mặt Đường phu nhân hòa ái như mẹ hiền, khiến lòng Đỗ Phi Phi nhất thời mềm nhũn, vội vàng đáp ứng: “Vâng!”

“Có điều cửa động bị nổ, sau đó các ngươi thoát ra như thế nào đi ra?” Đường phu nhân dừng một chút, lại che miệng bật cười, “Thiếu chút nữa ta quên. Võ công Diệp đại hiệp là thiên hạ đệ nhất, với hắn, đừng nói đem lớp đá đẩy ra, cho dù là từ giữa lòng núi mở đường đến cửa động cũng không phải việc khó.”

“À, đúng vậy.” Đỗ Phi Phi nhớ tới cảnh phá núi lúc trước, trong lòng hoảng hốt. Luôn cảm thấy lúc ấy có một chuyện rất quan trọng đã bị nàng xem nhẹ.

Đường phu nhân thấy vẻ mặt nàng có tâm sự, không khỏi hỏi: “Đúng rồi, ngươi tìm ta có chuyện gì?”

Đỗ Phi Phi lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Chỉ là đã rất lâu không thấy Kiều di, cho nên trong lòng mong nhớ……”

Đường phu nhân cười nói: “Không phải vì vụ án?”

“…… Ách, ha ha, đó cũng là một trong số những nguyên nhân.”

Đường phu nhân dường như không để tâm đến sự thẳng thắn của nàng, “Vậy trong lòng ngươi liệu có hoài nghi ai?”

……

Nếu nói hoài nghi con trai của bà, có lẽ bà ấy sẽ lập tức quay đầu bước đi. Ách, có lẽ sẽ đòi lại vòng ngọc đập nát, sau đó mới bước đi.

Đỗ Phi Phi liếm liếm môi nói: “Có.”

“Là ai?”

“Muội muội Đường chưởng môn, thê tử của Cổ Quỳnh, mẫu thân Đường Tinh Tinh — Đường Khai Tâm.” Cho dù nàng có hiềm nghi hay không, đến lúc này, vẫn phải lôi ra chống đỡ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.