Tiểu Hồng Mạo Rơi Vào Tay Đại Sắc Lang

Chương 43: Vụ án khó bề phân biệt


Đọc truyện Tiểu Hồng Mạo Rơi Vào Tay Đại Sắc Lang – Chương 43: Vụ án khó bề phân biệt

Mặc dù Đường Tinh Tinh đã quyết định được ăn cả ngã về không, nhưng Đỗ Phi Phi suy xét đến phong thái làm người của Diệp Thần, cho nên nàng quyết định giữ lại một số chuyện không đề cập đến.

Nhưng kế hoạch không cản nổi biến hóa.

Trong quá trình thuật lại buổi nói chuyện với Đường Tinh Tinh, mỗi khi nàng quyết định giữ lại một số chi tiết, sẽ phát hiện ra ánh mắt Diệp Thần cười dài nhìn nàng. Ánh mắt kia thật giống như đang nói: Ngươi thử lừa gạt ta một chút xem?

Vì thế, đầu óc không tự chủ mà bị uy hiếp thỏa hiệp.

Những chi tiết muốn giữ lại còn tường thuật chi tiết hơn cả những chuyện định nói.

Đỗ Phi Phi nói xong, trong lòng có chút không yên, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao ngươi muốn gạt Đường chưởng môn, nói Sở Việt là con riêng của sư đệ Thanh Vân thượng nhân?”

Con ngươi Diệp Thần thật sâu sắc, lóe ra ánh sáng làm người ta không hiểu.

Đỗ Phi Phi đợi nửa ngày, phát hiện ra ánh sáng kia vẫn chói mắt, mà tâm trí của Diệp Thần không biết bị quăng đi nơi nào, rốt cục không nhịn được lặp lại câu hỏi một lần nữa.

Mí mắt Diệp Thần hơi thu lại, hờ hững nói: “Có lẽ là muốn tìm cái cớ để lo chuyện bao đồng.”

“Có lẽ?” Được rồi, từ trươc đến giờ Diệp Thần đại nhân luôn nói chuyện với giọng điệu ba phải như thế. Đỗ Phi Phi thuyết phục chính mình phải tập làm quen, “Vậy vì sao ngươi muốn lo mấy chuyện bao đồng này?”

Con mắt hắn chuyển loạn nhanh như chớp, nghiêng người về phía trước nói: “Ngươi muốn biết?”

“À…” Đỗ Phi Phi theo bản năng ngửa người về phía sau, “Nếu ngươi không muốn nói……”

Hắn cười tủm tỉm nói: “Ta muốn nói mà.”

“…… Vậy ngươi nói đi.” Tuy rằng cảm thấy nụ cười của hắn thực quỷ dị, nhưng vì hạnh phúc của Đường Tinh Tinh, nàng tự nhủ bản thân phải vững vàng!

Diệp Thần sờ sờ cằm nói: “Nhưng, ngươi định báo đáp ta như thế nào đây?”

Đỗ Phi Phi lập tức nói: “Vậy ngươi đừng nói nữa.”

Hắn nhíu lông mày lại, ánh mắt lộ ra nguy hiểm nhè nhẹ.

……

Đỗ Phi Phi bị ánh mắt của hắn làm chột dạ, lẩm bẩm nói: “Làm gì có hiệp ước ngang ngược như vậy?”

Buộc người khác phải báo đáp mới được nghe hắn nói, chuyện này và cướp đoạt dân nữ có gì khác nhau.

Khó trách khi du côn cưỡng đoạt dân nữ thường xuyên bị đại hiệp đánh chạy, hóa ra không phải vì gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, mà là vì muốn cướp bát cơm.

Đỗ Phi Phi dùng ý chí bạc nhược cố gắng chống lại loại hành vi ép mua ép bán này.


“Phi Phi à.”

“……” Lại là chiêu này. Đỗ Phi Phi cúi đầu nhìn chân, trong lòng hừ lạnh.

“Lần trước ngươi giúp Đường Hồ Lô bôi thuốc, không phải hắn đáp ứng ngươi một điều kiện sao?”

Nàng kinh ngạc nói: “Sao ngươi biết?”

“Cái đó không phải trọng điểm, trọng điểm là…… Sao ngươi có thể nặng bên này, nhẹ bên kia như thế.”

Đỗ Phi Phi 囧囧. Dày mình bạc người không phải chuyện rất bình thường sao?

Nàng tức giận suy nghĩ: Dù sao cái mạng này dưới sự uy hiếp của hắn đều nguy hiểm sớm tối, ngẫm lại cũng chẳng có gì đáng giá. “Vậy ngươi nói cho ta biết đáp án trước.”

“Được thôi.” Diệp Thần nói thật rõ ràng, “Bởi vì ta và Thanh Vân đánh cược với nhau. Nếu ta không thể tìm ra hung phạm giết người trong vụ án của Đường Môn, thay Sở Việt lật lại oan uổng, ta nhất định phải thành ngựa để cho hắn cưỡi một vòng quanh Nga Mi. Ngược lại, nếu ta có thể, hắn nhất định sẽ cởi sạch quần áo, chạy xuống dưới núi đùa giỡn Vương bà bán dưa.”

“……” Đây đánh cuộc giữa thiên hạ đệ nhất cao thủ lúc trước và thiên hạ đệ nhất cao thủ hiện tại sao? Quả thực còn thô thục hơn cả du côn lưu manh! Đợi chút…… Nàng đột nhiên hồ nghi nói: “Làm sao Thanh Vân thượng nhân biết Sở Việt không phải hung phạm?”

Diệp Thần cười đến sâu xa khó hiểu, “Cái đó sợ rằng chỉ có hắn biết.”

Đúng thế, cao nhân không phải người thường có thể đoán trước được. Kính ngưỡng của Đỗ Phi Phi với Thanh Vân thượng nhân lại bay lên thêm một bậc thang.

Cho dù nàng rất muốn phá án, nhưng có thể nhìn thấy Diệp Thần bị người khác coi làm ngựa cưỡi lên hẳn là một chuyện vô cùng kích thích.

Quyết tâm phá án của Phi Phi hơi dao động.

Diệp Thần nói: “Ta đã trả lời xong rồi.”

Hắn nói rõ ràng như vậy, nàng cũng không thể kéo dài, cho nên sảng khoái nói: “Ngài muốn báo đáp như thế nào? Cứ nói.”

Đôi mắt của Diệp Thần híp thành một đường, nụ cười càng ngày càng tà ác, khiến cho Đỗ Phi Phi nhìn xem chỉ hận không thể đem lời nói vừa rồi nuốt lại. “Phi Phi à.”

“…… Ừ.”

“Lấy thân báo đáp thế nào?”

……

Đỗ Phi Phi vội vàng chạy ra ngoài, cho dù như vậy, giọng nói của Diệp Thần vẫn theo gió thổi đến, một chữ cũng không sót: “Tránh được mùng một, không tránh được mười lăm. Phi Phi à.”

Đi nhanh vượt qua cửa viện, Đỗ Phi Phi đi loạn một hồi, sau đó yếu ớt dựa vào tường thở giãn ra.

Diệp Thần quả nhiên mạnh hơn côn đồ cưỡng đoạt dân nữ.


Đỗ Phi Phi bị sự thật trần trụi này chấn động không kềm chế được.

Không được. Dân nữ bị cưỡng đoạt chưa bao giờ có kết cục tốt đẹp gì, nàng đường đường là một nữ hiệp, không thể gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ thì đã thôi, nhưng tuyệt đối không được rơi vào hoàn cảnh khiến người khác gặp mà bất bình muốn rút dao tương trợ.

Nàng quyết định, cùng lắm thì sau này, qua ngày ba mươi sẽ coi như đến mùng hai, qua mười bốn sẽ coi như đến mười sáu, không bao giờ có ngày mùng một và mười lăm!

Biện pháp tốt nhất để thoát ly biển khổ vẫn là nhanh chóng phá án.

Đỗ Phi Phi loanh quanh vài vòng ở ‘Lâm Hồ các’, tim vẫn đập loạn không thôi. Cho đến tận khi tim đập không còn giống cái chày gõ vào ngực nữa, nàng mới chậm chạp bước vào.

Đường Tinh Tinh đang cho cá ăn, thấy nàng tiến vào, vẻ mặt đầu tiên là vui vẻ, nhưng khi trông thấy vẻ mặt uể oải của nàng, lại lo lắng nói: “Chẳng lẽ Diệp đại hiệp không phải vì phá án mà đến đây?”

Đỗ Phi Phi chặn lại nói: “Không phải, hắn thật sự có thành ý đến phá án.” Lấy phong cách làm người của Diệp Thần, thà rằng hắn vu hại toàn bộ Đường Môn, cũng tuyệt đối không nguyện ý để người ta coi là ngựa cưỡi lên.

Nàng đột nhiên cảm thấy bản thân dường như lại hiểu hắn hơn một chút.

Đường Tinh Tinh trầm ngâm.

Đỗ Phi Phi chờ nàng hỏi nguyên nhân.

Ai ngờ Đường Tinh Tinh chỉ gật gật đầu nói: “Một khi đã như vậy, chúng ta hợp tác đi.”

Đỗ Phi Phi kinh ngạc hỏi: “Cô không hỏi ta vì sao Diệp Thần lại thành tâm đến phá án sao?”

“Nguyên nhân không quan trọng, quan trọng là nếu Kiếm Thần đã mở miệng, vậy tuyệt đối không sai.”

……

Thì ra Diệp Thần cũng được tin tưởng như vậy.

Thật sự là người không thể xét tướng mạo.

Đỗ Phi Phi thở dài, “Một khi đã như vậy, cô có thể nói cho ta biết, cô cảm thấy trong Đường Môn ai có khả năng là hung thủ nhất?”

Ánh mắt Đường Tinh Tinh hơi thu lại, trầm mặc một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói: “Nếu như chọn một người hận Cổ Quỳnh nhất ở Đường Môn, như vậy ngoài Tam ca thì không phải ai khác.”

Đỗ Phi Phi lắp bắp kinh hãi, “Tam ca mà cô nói, không phải Đường Hồ Lô chứ?”

Lần trước Đường Tinh Tinh mang nàng đi gặp hắn, nàng rõ ràng nhìn thấy tình cảm hai huynh muội bọn họ rất tốt mà.


Đường Tinh Tinh buông mí mắt, “Còn nhớ rõ ta đã từng dẫn cô đến gặp hắn không?”

“Nhớ rõ.”

“Thật ra lúc ấy không phải ta không nghe rõ cô nói cái gì, chỉ là ta muốn tìm cớ cố ý để cô chú ý đến hắn mà thôi.”

……

Nàng đã nói mà, cho dù mồm miệng nàng có hồ đồ thế nào, cũng không thể đọc ‘Bất Bình’ thành ‘Hồ Lô’ được. (Giải thích cho ai không nhớ, lúc trước Phi Phi yêu cầu Tinh Tinh cho gặp Đường Bất Bình, Tinh Tinh lại dẫn nàng đi gặp Đường Hồ Lô).

Thì ra đây mới là chân tướng.

Làm nàng lúc ấy còn rối rắm thật lâu vì mồm miệng mình có vấn đề.

Đỗ Phi Phi nói: “Vì sao Đường Hồ Lô lại hận Cổ Quỳnh như vậy?”

Đường Tinh Tinh nói: “Cái này ta cũng không biết. Lúc trước Tam ca cũng không trầm mặc ít nói giống như bây giờ, tuy rằng hắn ôn nhu, nhưng cũng rất hoạt bát.”

Hoạt bát? Đường Hồ Lô?

Đỗ Phi Phi nghĩ nghĩ nói: “Có phải hắn bị quỷ nhập vào người hay không?”

……

Đường Tinh Tinh không nói gì nhìn nàng.

Đỗ Phi Phi vội ho một tiếng: “Ta chỉ cung cấp một hướng suy nghĩ mới mà thôi.”

“Sau đó, không hiểu sao Tam Ca đặc biệt chán ghét Cổ Quỳnh. Chỉ cần nơi hắn xuất hiện, huynh ấy sẽ tránh đi.”

“Chỉ có như vậy đã kết luận, hình như quá gượng ép rồi?”

Đường Tinh Tinh chần chờ một lát, lại nói: “Hơn nữa, Tam Ca rất rõ ràng chuyện của ta và Sở Việt. Có đôi khi, hắn còn giúp chúng ta che dấu. Chuyện Sở Việt nghiên cứu chế tạo độc dược mới, ta cũng từng nói với hắn.”

Đỗ Phi Phi vuốt cằm nói: “Cho nên chuyện giết Cổ Quỳnh có khả năng hắn tính toán đã lâu. Sau khi biết Sở Việt đang nghiên cứu chế tạo độc mới, hắn lập tức nghĩ đến việc vu oan giá họa?”

Đường Tinh Tinh cắn cắn môi dưới: “Thật ra, ngoại trừ Sở Việt, hắn chính là người ta không hy vọng trở thành hung thủ nhất. Nhưng vô luận hung thủ là ai, đều phải để hắn gánh vác hậu quả cho việc làm của mình.”

Đỗ Phi Phi đột nhiên nói: “Ta cảm thấy còn có một người rất có thể là hung thủ.”

Đường Tinh Tinh ngẩn ra nói: “Ai?”

“Mẫu thân cô.”

Đường Tinh Tinh quả quyết nói: “Tuyệt đối không có khả năng này.”

Đỗ Phi Phi thấy sắc mặt nàng không vui, vội vàng giải thích: “Ta chỉ đứng dưới góc độ vụ án mà nói thôi. Thứ nhất, bà ấy biết Mật Kinh hoa và cỏ đuôi mèo có thể chế thành kịch độc, chưa biết chừng thời điểm cô tự cho là thần không biết quỷ không hay nói cho Sở Việt bí mật này, bà ấy đã sớm phát hiện ra. Thứ hai, cô đã nói, bà ấy không thích cô tự quyết định chuyện chung thân. Nếu phát hiện ra chuyện của cô và Sở Việt, thì giết người sau đó giá họa cho Sở Việt cũng rất hợp lý.”

Đường Tinh Tinh nói: “Mặc dù cô nói có đạo lý, lại quên mất một chuyện quan trọng nhất.”


“Chuyện gì?”

“Động cơ giết người.” Đường Tinh Tinh thở dài nói, “Mẫu thân ta yêu Cổ Quỳnh, yêu đến chết đi sống lại, vô luận người khác nói hắn không tốt thế nào, bà đều coi như không nghe thấy. Ngay cả lời nói của chưởng môn cũng bỏ ngoài tai. Cho dù toàn bộ Đường Môn đều muốn giết Cổ Quỳnh, mẫu thân ta tuyệt đối sẽ là người ngoại lệ. Cổ Quỳnh chết đi, mẫu thân ta chỉ hận không thể theo cùng, nếu không phải lão thái thái ra mặt khuyên bảo, còn không biết bây giờ mẫu thân sẽ làm loạn thế nào nữa. Chúng ta cũng rất vất vả mới khuyên mẫu thân đến biệt trang ở tạm. Như vậy, bà ấy sao có thể là hung thủ.”

Đỗ Phi Phi còn muốn nói cái gì, nhưng nhìn sắc mặt của nàng lại nuốt trở về.

Đường Tinh Tinh nhẹ nhàng cầm tay Phi Phi nói: “Vụ án này thật khó bề phân biệt, manh mối ta có thể cung cấp cũng hữu hạn. Thật ra trước khi các ngươi đến, ta cũng tự mình vụng trộm điều tra, nhưng đều không thu hoạch được gì. Thậm chí ta còn không biết bọn họ nhốt Sở Việt ở nơi nào.”

“Có thể đã bí mật ….. hay không” Nàng làm động tác cắt cổ.

Đường Tinh Tinh nói: “Chuyện ấy không cần lo lắng. Trước khi lão thái thái xuất quan, cho dù là chưởng môn, cũng không thể tự tiện xử lý hắn.”

Lúc này Đỗ Phi Phi mới an tâm một chút.

“Ta luôn cảm thấy cho dù Tam ca không phải hung thủ, cũng nhất định biết chuyện gì đó.”

“Vì sao?”

Khuôn mặt Đường Tinh Tinh lộ vẻ khó xử, “Ta không nói rõ được. Nhưng mỗi lần ta nhắc tới Sở Việt, vẻ mặt hắn lại âm trầm không nói lời nào.”

……

Hình như cho dù không đề cập đến Sở Việt, khuôn mặt của hắn vẫn luôn âm trầm thì phải?

Có điều nói đến âm trầm, chỉ sợ hiện nay ít có người là đối thủ của Diệp Thần.

Thời điểm hắn không nói gì, thật đúng là đáng sợ.

Nhớ tới Diệp Thần, nàng lại nhớ tới điều kiện trao đổi lúc trước, mặt đột nhiên như bị lửa đốt, tim như bị đóng băng.

Đường Tinh Tinh thấy sắc mặt nàng quái dị, lên tiếng hỏi: “Làm sao vậy?”

Đỗ Phi Phi trầm tư một hồi lâu, mới nói: “Ta đang suy nghĩ.”

“Ừ.”

“Nếu như một con thỏ gặp phải một con sói bám dai như đỉa muốn ăn nó, thì nó phải làm sao?”

Đường Tinh Tinh không chút do dự đáp: “Cái đó phải xem nó có thể thoát được hay không.”

Đỗ Phi Phi nghi hoặc nói: “Có gì khác biệt sao?”

“Đương nhiên, nếu nó có năng lực chạy trốn, thì kết quả tất nhiên không cần phải nói.”

“Một khi trốn không thoát thì sao?”

Đường Tinh Tinh mỉm cười nhìn nàng, “Vậy thì cố gắng hưởng thụ quá trình bị ăn đi.”

“……”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.