Bạn đang đọc Tiểu Dược Thê – Chương 50
Vừa đến Vĩnh Bình, Trầm Trường Đường liền hạ lâu thuyền.
Người của Hầu phủ nhận được tin từ lâu, đã chờ ở bến Trần giang được hai ngày.
Trầm Lục nhận lệnh của Trầm phu nhân mang theo một xe ngựa chở đầy rương đựng y phục mới.
Vốn Trầm phu nhân cũng muốn cùng đi đón con, thế nhưng gần đây trời mưa to tầm tã, Vĩnh Bình lại cách bến Trần giang hai ngày đường đi xe, mà Trầm phu nhân thân thể mang bệnh nhẹ nên đành phải ở lại Hầu phủ, chỉ sắp số ý phục trong nửa năm, sợ hắn trong tạm thời không thể gặp hắn, liền dặn dò Trầm Lục mang tới.
Trầm Lục là đại tổng quản của Trầm gia, trước kia không mang họ Trầm, mà là họ Trần, hắn là một cô nhi, sàu này vì có biểu hiện xuất sắc, rất có năng lực quản lý, lại thông cảm đã lao khổ mười năm nên được đặc cách cho mang họ Trầm.
Trầm Lục hướng Trầm Trường Đường hành lễ.
“Bái kiến Hầu gia.”
Trầm Trường Đường để hắn đứng dậy, nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ xoay người nhìn ra xa phía Trần giang, hỏi: “Ở Cung thành có tin tứ gì không?”
Trả lời hắn là Ngôn Thâm: “Nửa tháng trước Hoàng Hà xảy ra lũ lụt, chỉ sợ đã làm trễ nải.”
Trầm Lục nghe vậy thì trong mắt có một tia kinh ngạc.
Tin từ Cung thành?
Hắn hầu hạ Mục Dương Hầu đã có hai mươi năm rồi, trọng ngữ điệu vừa rồi rõ ràng là có ý quan tâm.
Lần này đi Tuy Châu nửa năm, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Hắn âm thầm tự suy xét một phen, thấy Hầu gia nhà mình cũng không nói gì thêm nữa, liền nói: “Khời bẩm Hầu gia, phu nhân mang đồ mới tới cho người, tất cả đều ở trong xe ngựa.”
Trầm Trường Đường đạm nói: “Thay bản Hầu gửi lời cảm tạ mẫu thân thương yêu, tú nương trong Hầu phủ nhiều, bản hầu cũng không thiếu đồ mặc, việc này về sau không cần làm phiền mẫu thân.”
Trầm Lục một chút cũng không bất ngờ với phản ứng của hắn, liền lên tiếng hỏi: “Hầu gia có về Hầu phủ trước không? Hay là vào cung trước?”
Hắn đáp: “Vào cung.”
Trầm Lục lại lên tiếng đáp ứng, cung kính mời hắn lên xe ngựa.
Hai ngày sau, hắn tới Vĩnh Bình.
Sớm đã có người thông báo, nên xe của hắn một đường tiến thẳng vào cung mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Huyền giáp vệ một đường hộ tống, cờ Trầm gia bay phấp phới dưới bầu trời đầy uy phong lẫm lẫm.
“Rất khí phái.” Những thương nhân bán lụa lần đầu tới kinh thành rất thán phục, hỏi thêm: “Là vị nào của Trầm gia vậy?”
Có người liếc mắt người thương nhân đầy khinh bỉ, nói: “Trong thiên hạ có thể có ai thù vinh và oai phong như vậy chứ, ngoại trừ Mục Dương Hậu còn có thể có ai? Mục Dương Hầu mà cũng không biết, người còn dám tới Vĩnh Bình buôn bán, coi chừng có ngày đắc tội với quý nhân cũng không biết.
Đó là Trầm gia Vĩnh Bình dưới một người trên vạn người đó! Đó là Hầu gia, người duy nhất có thể mang theo kiếm tới diện thánh đó!”
Cửa nam mở rộng.
Thị vệ giữ cửa cúi đầu cung nghênh, Mục Dương Hậu thay mã thất từ lâu không dừng mà lại liền đi vào cửa nam, huyền giáp vệ phía sau tất cả đều dừng lại ở ngoài cửa thành, Ngôn mặc và Ngôn Thâm sau khi được thị vệ kiểm tra, toàn bộ trường kiếm, chủy thủ đều bị tước bo mới được phép vào cung.
Từ lần trước sau khi Mục Dương Hầu tiết lộ ý tứ của hoàng đế, trong lòng Ngôn Thâm và Ngôn Mặc vẫn còn sợ hãi, cả đều đứng cách thật xa, có thể cách ngự thư phòng bao liền đứng cách xa bấy nhiêu, họ rất sợ hoàng đế nhìn thấy liền nổi lên tâm tư khác, nếu như làm trò ngay trước mặt Hầu gia nhà bọn họ thì đó chính là cục diện tiến thoái lưỡng nan nhất.
Hai người tất nhiên là không muốn gặp phải tình cảnh đó, nên đành mong hoàng đế đừng nhìn thấy họ.
Mà giờ khắc này Mục Dương Hầu đang ở ngoài cửa ngự thư phòng.
Nội thị Uông Toàn nén cười, cung kính nói: “Bẩm Hầu gia, thánh thượng đang cùng vài vị đại thần thương thảo quốc sự, xin Hầu gia chờ một lát.
Nô tài đã thông báo, thánh thượng đặc biệt dặn dò nô tài ở bên ngoài thiên nhiệt, không thể để Hầu gia bị nóng.” Nói rồi cho tiểu nội thị bên cạnh một cái nháy mắt.
Không lâu sau, tiểu nội thị liền mang ra một chiếc ghế tay vịn gỗ hoàng lê chạm rồng khắc phượng, còn có cả văn án, bên trên còn bày một chung trà.
Có cung nữ đứng hai bên, một người cầm ô cán trúc, một người cầm quạt tròn tao nhã, quạt gió che nắng, các ty kỳ chức.
Uông Toàn tự mình hầu hạ, rót trà cho hắn, lại nói: “Thánh thượng biết Hầu gia thích Quân Sơn Ngân Châm, vài ngày trước trong đồ cống phẩm Vũ Lăng dâng lên có Quân Sơn Ngân Châm, có điều chỉ được vài lượng, thánh thượng đặc biệt dặn dò nô tài bảo quản thật tốt, đợi Hầu gia tới liền pha cho ngài một ấm.”
Trầm Trường Đường nhẹ ngửi, chỉ nói: “Qủa thật là trà ngon!”
Lát sau, hắn đặt chén trà xuống, mạn bất kinh tâm nói: “Hôm nay vì sao lại là ngươi hầu hạ ngự tiền? Đặng Trung đâu?”
“Bẩm Hầu gia, Đặng công công phụng mệnh thánh thượng đi Tuy Châu rồi, lúc đầu bảo là tiện đường đón Hầu gia luôn, không ngờ đến Tuy Châu lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Về phần là ngoài ý muốn chuyện gì, ở Tuy Châu ngoài chuyện liên quan tới hạch điêu thì cũng không còn chuyện gì khác.
Hắn nghe xong cũng không hỏi lại, lại nâng chén trà lên, một ngửi hai ngửi ba ngửi, hương trà vấn vít khiến cho cả người lẫn tâm trí hắn thoải mái.
Khoàng chừng một nén nhang sau, trong ngự thư phòng mới có tiếng bước chân truyền tới.
Hắn cũng không đứng dậy, vẫn ngửi trà như cũ.
Lúc này, cửa ngự thư phòng bị đẩy ra, mấy quan viên trong triều lần lượt đi ra, người đi đầu tiên ngày thường là vị tai to mặt lớn trong triều, chính là đương kim Vương Tương.
Vương Tương vừa trông thấy hắn cách đó không xa thì cước bộ chợt dừng lại.
Mới vừa rồi vẫn trò chuyện vui vẻ, lúc này sắc mặt bỗng lạnh như cái lạnh của tháng chạp.
Hắn không nhanh không chậm nói: “Vừa khéo thật, cư nhiên ở chỗ này lại gặp được Vương Tương.”
Hai vị quan viên phía sau vội vàng hành lễ với hắn, ngược lại không dám làm phiền không gian của Vương Tương và Trầm Trường Đường, phải biết rằng hai người họ ở trên triều chưa một lần nào có cùng ý kiến với nhau, vội vàng hành lễ rồi nhanh chóng rời đi, tránh khỏi gặp họa oan.
Vương Tương thấy Trầm Trường Đường liền cảm thấy não bắt đầu đau, mắt đau, mũi đau, vai cũng đau, xương sống cũng đau, tát cả những căn bệnh của tuổi trung niên bắt đầu nổi lên.
Chuyện Mục Dương Hầu làm ở Tuy Châu, là lớn hay nhỏ đều khiến cho hắn tức giận tới mức gan cũng đau!
Hắn cười lạnh, nói: “Ta đường đường là một thừa tướng đương triều, tới ngự thư phòng để thương thảo quốc sự, vì sao lại dùng từ ‘vừa khéo’ chứ, không giống người nào đó ở bên ngoài một năm rưỡi hoảng du, chuyện đứng đắn không làm, chỉ biết đường ngang ngõ tắt.”
“A? Bản Hầu phụng mệnh thánh thượng cùng Trương ngự sử đi Tuy Châu truy bắt tham quan sung doanh quốc khố, sao vào trong miệng của Vương Tương ngược lại lại thành bốn chữ ‘oai môn tà đạo’ rồi.
Đào lý(4) của Vương Tương đầy khắp thiên hạ, không biết sao lại dạy ra loại học vấn đó chứ?” Hắn giả vờ lo lắng than: “Có một đoạn thời gian bản Hầu thật sự lo lắng cho rường cột nước nhà đấy, ở Tuy Châu có vài đêm ta suýt thì thức trắng thâu đêm.”
Vương Tương tức đến mức râu mép dựng ngược lên.
Mà lúc này trong ngự thư phòng chợt có một giọng nói không vui vang lên: “Ở bên ngoài nửa năm, tính tình sao vẫn không chín chắn hơn? Vào đây!”
Hắn lúc này mới chậm rãi đứng dậy, nói với Vương Tương: “Mới vừa rồi trong lời nói của bản Hầu có phần đăc tội, thỉnh Vương Tương thông cảm nhé.” Lời là nói như vậy, nhưng biểu tình lại hoàn toàn khác.
Vương Tương giận dữ phẩy tay áo bỏ đi, Trầm Trường Đường mới đi vào ngự thư phòng.
Vĩnh Thành đế đứng ở trước ngự trác, mặc y phục nha thanh sắc ngũ trảo đoàn long, mặc dù gương mặt vẫn còn trẻ, thế nhưng uy nghi khí phách nổi trội,
Vĩnh Thành đế liếc hắn, nói: “Ngươi trái lại rất tốt, mỗi lần gặp đều cùng Vương Tương tranh luận, ngày mai trẫm vào triều sớm không thể thiếu một phen gió tanh mưa máu.”
Hắn nở nụ cười, nói: “Thần cho rằng thánh thượng sớm đã quen rồi.”
Vĩnh Thành đế tiếp: “Luyện mãi thành quen quy về luyện mãi thành quen, trên triều đình nghe nhiều rồi, khó tránh khỏi chán ghét.
Nhưng trẫm là vua của một nước, chỉ có thể nghe.
Minh Mục đã trở về, trên triều ngược lại sẽ không ít chuyện thú vị.”
“Triều đính là nơi thương nghị quốc gia đại sự, thánh thượng còn muốn thú vị gì chứ?”
Nếu lúc này có người ngoài ở đây, nghe xong chắc chắn sẽ kinh ngạc vị sự quen thuộc và gần vũi của Vình Thành đế và Mục Dương hầu.
Trầm Trường Đường lúc sáu tuổi đã làm thư đồng cho Vĩnh Thành đế lúc đó bảy tuổi, quân thần hai người họ sống chung với nhau đã hai mươi hai năm, có thể nói là vô cùng quen thuộc.
Hai người họ tán gẫu một lát, Vĩnh Thành đế mới hỏi đến chuyện ở Tuy Châu.
Nghe Vĩnh Thành đế hỏi chuyện chính, hắn cũng sửa lại giọng nói cho tương xứng với quân và thần.
Chính là bởi vì hiểu rõ nên hắn đặc biệt hiểu rõ tính tình của hoàng đế, cho dù có thân quen cũng không thể rối loạn vị trí giữa quân và thần.
Vĩnh Thành đế rất là thỏa mãn với thu hoạch của chuyến đi Tuy Châu của hắn, liên tiếp gật đầu.
Trầm Trường Đường hắn lần này vào cung, ngoại trừ chuyện báo cáo công việc còn có một chuyện quan trọng khác.
Hắn bất động thanh sắc thăm dò, nói: “Tuy Châu quả thực là thánh địa điêu hạch, bất luận là Tuy Châu hay là Cung thành thì nơi nơi đều có hạch điêu kỹ giả, thương phẩm hạch điêu đâu đâu cũng có, đặc biệt là ngoài Cung thành còn có Hạch Điêu trấn, Minh Mục có đi xem một lần, ngược lại cảm giác rất mới mẻ.
Thượng Quan gia có tổ chức một cuộc đại hội đấu hạch, ta cũng đã đi xem, trong đó không hề thiếu hạch điêu kỹ giả ưu tú.” Dừng lại, hắn lại nói: “Trong đó có một vị nữ hạch điêu kỹ giả, điêu hạch không tệ, Minh Mục nhìn ý cảnh tốt, có mua một món hạch điêu Hà Đường Nguyệt Sắc của nàng.”
Hắn lấy hạch điêu ra, hỏi: “Thánh thượng thấy thế nào?”
Vĩnh Thành đế liếc nhìn, liền thu hồi ánh mắt: “Rốt cục thì vẫn là đồ bên ngoài, so ra vẫn còn kém với trong cung.
Minh Mục ngươi lại bỏ gần tìm xa, nếu ngươi thích hạch điêu, hạch điêu sư trong cung không thiếu, thích gì thì bảo bọn họ điêu cho ngươi.
Nếu muốn nữ hạch điêu kỹ giả điêu hạch, trong cung cũng không phải là không có, Tân Tấn hạch điêu sư chính là một vị cô nương.”
Vình Thành đế lúc này cầm lấy hạch điêu Hà Đường Nguyệt Sắc, chậm rãi nói: “Hạch điêu như vậy, ngươi muốn mấy cái thì có mấy cái.
Trẫm ngày mai liền cho người làm.” Nói rồi hắn bắn ngón tay, trực tiếp ném đi, lại bày ra một dạng tựa tiếu phi tiếu: “Ngươi ở Tuy Châu nửa năm, chẳng lẽ đa gặp được vị hồng nhan tri kỷ nào rồi?”
Hắn nói: “Thánh thượng nói đùa rồi, Minh Mục không thể gần nữ sắc, làm sao mà có hồng nhan tri kỷ được chứ?”
“Không có là hay nhất, nhưng có cũng không tệ.
Có điều phải vượt qua được cửa ải của trẫm.
Phụ hoàng lúc còn sống đã luôn căn dặn trẫm, hôn nhân đại sự của Minh Mục trẫm nhất định phải lo liệu tốt, nếu chọn một người có thân phận thấp hèn không xứng với Minh Mục, trẫm sau này chết không biết phải ăn nói sao với phụ hoàng.”
Nhắc tới tiên đế, trong lòng hắn khẽ động, có vài phần cảm động.
Hắn sáu tuổi làm thư đồng của Vình Thành đế, thời gian ở lại trong cung còn nhiều hơn so với thời gian ở nhà hắn.
Tuy nói gần vua như gần hổ, thế nhưng bất luận là Vình Thành đế hay là tiên đế thì đều đối với hắn cực kỳ tốt, là hắn lúc nhỏ số lần âm u mà trầm trọng còn nhiều hơn ấm áp.
Chính vì thế mà hắn mới nguyện làm một thanh kiếm sắc bén đối với ngoại thích của hoàng đế.
Phủ Mục Dương hầu.
“Minh Mục trực tiếp vào cung rồi?”
“Bẩm phu nhân, Hầu gia vào cung báo cáo công việc rồi ạ.” Trầm Lục hơi thu mày, lại nói: “Hầu gia còn đặc biệt cho nô tài chuyển lời tới phu nhân, nói đa tạ phu nhân yêu thương.” Còn nửa câu sau, hắn chưa nói.
Ở Hầu phủ, mối quan hệ giữa Hầu gia và Trầm Phu nhân lạnh nhạt và cứng ngắc, mọi người sớm đã hiểu rõ.
Trầm phu nhân hỏi tiếp: “Còn nói gì nữa không?”
Trầm Lục nói: “Bẩm phu nhân, Hầu gia vội vã vào cung nên không nhắn gì thêm ạ.”
Trầm phu nhân tựa lưng vào ghế, khuôn mặt đoan trang cao quý lộ thêm một chút vẻ u sầu, than nhẹ một tiếng, lại than nặng thêm vài tiếng: “Mà thôi, hoài thai nó mười tháng, sao có thể không hiểu tâm tư của nó được chứ, ngươi không nói cũng không sao.
Nói ra, mắc công lại thương tâm.”
“Phu nhân đừng nghĩ nhiều, Hầu gia quả thực là vội vã nhập cung nên cũng không cùng nô tài nhiều lời.
Xe y phục phu nhân làm Hầu gia đã xem rồi, hơn nưa còn dặn dò người đưa về phủ, để trong hòm.
Tâm ý của phu nhân, Hầu gia sao lại không biết chứ? Có điều báo cáo công việc là chuyện quan trọng, Hầu gia vừa vào cửa thành liền đi thằng vào cung, không kịp nghỉ ngơi.” Trầm Lục còn nói: “Hầu gia làm việc vì thánh thượng, chuyến đi tới Tuy Châu cũng đã hơn nửa năm rồi…”
Trầm phu nhân nghe xong lại càng thêm đau lòng, cũng không đoái hoài tới chuyện thương quân bi thu nữa mà lau lau khóe mắt, vội vã phân phó hạ nhân chuẩn bị cơm nước.
Trầm Lục thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Làm tổng quản Hầu phủ cũng không phải là việc dễ dàng qua loa nha.
Tuy Châu.
Chạng vạng ngày thứ hai A Ân giả ốm, Thượng Quan Sĩ Tín liền tới.
Tùy tùng đi theo sau hắn mang theo bao lớn bao nhỏ thuốc, còn có cả hai hộp đồ ăn nữa.
Hắn áy náy nói: “Là Sĩ Tín an bài không chu đáo, tri âm tới Tuy Châu nhưng lại không ai bài thỏa đáng, ngược lại khiến nàng phải chịu ủy khuất rồi.”
Hắn để Giang Mãn đặt thuốc và đồ ăn xuống bàn rồi nói: “Ta nghe nói nàng vì không hợp với khí hậu nên đặc biệt bảo đại phu kê thuốc tốt.
Đại phu còn dặn dò thuốc này rất là êm, ngày thường uống vào có thể thanh lọc gan, sáng mắt, hạ hỏa.
Chúng ta ngày thường dừng mắt nhiều, nên bảo đại phu bốc thêm vài thang.
Còn có đồ ăn nữa, là đầu bếp Sĩ Tín đưa từ Cung thành về, trước đây ở Cung thành có ăn vài lần ở quán cơm, thấy không tệ liền đưa đầu bếp về đây, không ngờ lại đúng lúc nàng ốm vì không hợp khí hậu, liền dặn đầu bếp làm vài món ăn Cung thành.
Nàng nếu không quen đồ ăn ở Tuy Châu, có thể dùng thử.”
(Thôi yêu anh này đi chị Ân ạ ^_^)
Nàng không ngờ rằng hắn lại hiểu rõ như vậy, quả thực không phụ hai chữ ‘tri âm’.
Từ lúc gặp nhau, nàng một câu cũng chưa nói, hắn liền đã biết chân tướng sự việc, lại còn hết sức ôn hòa, cũng không vạch trần nàng là giả bệnh, còn chuẩn bị chu đáo như vậy.
Nàng ho nhẹ một tiếng, nói: “Ủy khuất không đáng nói, vả lại là do ta đến trước ngày hẹn.”
“Chuyện Lục cô nương ta vốn muốn đợi nàng đến Tuy Châu rồi mới lập tức nói cho nàng biết.
Nào ngờ lại như vậy.
Sĩ Tín thật hổ thẹn, đà nói là đợi tri âm tới Tuy Châu nhất định sẽ tiếp đãi, mà cuối cùng lại làm trái lời hứa.
Để bù đắp sơ suất của Sĩ Tín, đợi khi nàng khỏi bệnh, ta sẽ tự mình đón nàng vào cửa Thượng Quan gia.”
Giang Mãn vừa nghe, khóe miệng liền run run.
Thiếu đông gia nhà họ có biết một lang quân nghênh đón một cô nương vào cửa có nghĩa là gì không? Thiếu đông gia vừa một lần gặp được tri âm liền như bị mất lý trí vậy, chỉ hận không thể móc tim móc phổi mà trao cho đói phương.
A Ân vội vàng nói: “Sĩ Tín nghiêm trọng quá rồi, đâu cần dùng lễ lớn như vậy?”
Hắn đáp: “Nàng là tri âm của ta, đáng như thế.”
A Ân muốn bái nhập môn hạ của Thượng Quan gia, nhưng mà không cần gióng trống khua chiêng như vậy.
Còn chưa bái nhập, thiếu đông gia đã tự mình nghênh tiếp, mà bọn họ lại còn đều là lang quân, cô nương chưa thành hôn, sau này nói chuyện hạch điêu, sau này sẽ khó tránh khỏi nhàn ngôn phi ngữ (1).
Thượng Quan Sĩ Tín quả thực là hiểu nàng.
Nàng đang nghĩ ngợi xem nên phải từ chối như thế nào thì hắn chủ động nói: “Lại là Sĩ Tín lo lắng không chu toàn, đã làm khó nàng rồi.
Đợi sau khi nàng khỏ bệnh, ta sẽ nói chuyện cùng Nguyên bá, để Nguyên bá đón nàng qua đó.” Dừng lại, hắn lại cùng nàng nói chuyện Lục Lam, chuyện nhỏ chuyện to đều nói hết một lượt.
A Ân trước khi để Phạm Hảo Hạch ra ngoài thăm dò đã rõ ràng bảy, tám phần, lời Thượng Quan Sĩ Tín nói, nàng liền triệt để hiểu chân tướng.
Nàng nói ‘Tạ ơn.”
Hắn lại nói: “Việc này có chút khó giải quyết, nhưng nàng cũng đừng lo.
Nguyên bá đã quyết, thì cho dù là hoàng đến Vình Bình đem đao đặt trên cổ bá ấy, bá ấy cũng không thay đổi.
Đến nay Nguyên bá vẫn chưa từng thu nhận đồ đệ, tuy nói những hạch điêu sư còn lại không muốn gây chuyện, nhưng vẫn có cơ hội xoay chuyển.
Đợi nàng tới Thượng Quan gia rồi, liền biết chúng ta ở đó chỉ nói chuyện hạch điêu.”
A Ân nghe vậy lại hỏi: “Thượng Quan gia nói vậy là có không ít hàng thượng phẩm.”
Nhắc tới hắn lại tự hào, nói: “Hàng thượng phẩm đương nhiên là có, vốn nàng là tri âm của ta, ta lấy vài món cho nàng xem cũng không sao.
Nhưng nêu nàng trở thành hạch điêu kỹ giả của Thượng Quan gia, nàng có thể mặc sức thưởng thức.”
Vừa nhắc tới hạch điêu, hai người dường như là nói không hết chuyện, ước chừng nói đã gần nửa canh giờ, hắn mới cào từ rời đi.
Trước khi rời đi hắn còn nói: “Nàng nếu ở Tuy Châu có khó khăn gì, cứ nói với ta.”
Nghe hắn nói vậy nàng liền nhớ tới Trần Đậu giả.
Thế nhưng vừa mới do dự, nàng liền kiềm chế xuống, vẫy tay cáo từ hắn.
Đợi khi nàng về phòng, Khương Tuyền liền hỏi; “Tỷ tỷ sao không nói chuyện này với thiếu đông gia? Với thực lực của ngài ấy, giải quyết người đó hẳn không phải là việc khó.”
Nàng lắc đầu, nói: “Có thể yên lặng không một tiếng động mà giải quyết Trần Đậu thì người đứng đằng sau nhất định có địa vị không nhỏ, mà chúng ta thì không biết được rốt cục là ai.
Ta tin Sĩ Tín, nhưng lại không muốn hắn rước phải phiền phức.
Người đó ngay cả người của Mục Dương Hậu cũng dám ra tay thì huống chi là người của Thượng Quan gia?”
Huống hồ, nàng nếu thật sự nói với Sĩ Tín, thì phải giải thích như thế nào chuyện Mục Dương Hậu cho am vệ bảo vệ nàng? Nàng vẫn không muốn để người khác biết mối quan hệ giữa nàng vừa hắn.
Khương Tuyền buồn rầu nói: “Cũng đúng, chúng ta nên làm gì bây giờ? Hổ Nhãn Hổ Quyền thân thủ không tệ, nhưng hôm qua hai người bọn họ để Trần Đậu chỉ điểm, hai người đó lại không biết Trần Đậu là đối thủ, Phạm gia tiểu lang tuy cũng là một lang quân, nhưng cũng không được học qua võ thuật như Hổ Nhãn Hổ Quyền.
Chúng ta có ba lang quân, thế nhưng rốt cục vẫn không thể đánh lại một Trần Đậu giả.”
Nàng đáp: “Để ta nghĩ cách.”.