Tiểu Dược Thê

Chương 49


Bạn đang đọc Tiểu Dược Thê – Chương 49


Sáng sớm ngày hôm sau, A Ân liền để Phạm Hảo Hạch tới Thượng Quan gia.

Chưa đầy một canh giờ sau, Nguyên Hồng liền phái một xe ngựa tới đón nàng.

Mà trong một canh giờ đó, nàng đã trả phòng trọ, cũng dặn Phạm Hảo Hạch tìm một ngôi nhà ở Tuy Châu, dự định mua một tiểu viện.
Sau đó nàng mới cùng Khương Tuyền lên xe ngựa Nguyên Hồng phái tới.
So với lần đầu tới Tuy Châu, Khương Tuyền lúc này ngồi trên xe ngựa cũng không xốc rèm lên nhìn nữa, nàng nhỏ giọng hỏi: “Tỷ tỷ, Trần Đậu giả thực sự bị bắt sao?”
Nàng trấn an muội muội, vỗ nhẹ vai nàng, nói: “Muội tối hôm qua không phải đã tận mắt thấy hay sao? Quan binh đã áp giải Trần Đậu giả đi rồi.

Nếu không nằm ngoài dự liệu của ta, hắn nhất định sẽ bị binh sĩ soát người, Lý thái thú nhất định sẽ tìm ra được phong thư trên người hắn, cũng nhất định sẽ mở ra xem.

Nếu chỉ là ăn cắp bình thường, ăn cơm tù nửa năm cũng không tệ.

Nhưng dính tới tính mạng của quan viên triều đình, Lý thái thú nhất định sẽ trịnh trọng đối đãi hắn.”
Cũng nhất định sẽ cho người đi Vĩnh Bình báo tin cho Mục Dương hầu.
Chuyên liên quan tới quan trường nàng không hiểu được nhiều, cũng không có bản lĩnh duỗi tay dài như vậy, cũng không muốn tay dài như vậy, chỉ cần hắn biết, điều tra ra lẽ, nhất đinh có thể biết ám vệ Trần Đậu của hắn sớm đã bị người ta cho thành xác chết rồi, Trần Đậu sợ rằng thực sự là lành ít dữ nhiều.
Khương Tuyền lại hỏi: “Trần Đậu giả sẽ không ra ngoài nữa chứ?”
Nàng lắc đầu.
Khương Tuyền mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Thật tốt quá, đã nhiều ngày nay lo lắng phấp phỏng, hôm nay cuối cùng cũng đã được an tâm.” Nhớ tới Trần Đậu thực sự, trong lòng Khương Tuyền khó tránh khỏi cảm khái, nói: “Đáng tiếc là không có cách nào nói lời cảm tạ với Trần gia lang quân thật sự.”
Nàng tiếp: “Đợi sau khi Mục Dương hầu tra được tin tức của Trần Đậu, nếu…” Hơi dừng lại một chút, nàng thở dài nói: “Chỉ có thể mỗi mồng một, mười lăm hàng tháng hóa vàng mã cho hắn.” Nói đến đây, trong lòng nàng lại một hồi thổn thức, trước đây nghe tổ phụ nói chuyện, luôn nghe thấy bốn chữ ‘quan trường hiểm ác’, hôm nay mới triệt để thể nghiệm thấy, quả thực là đang lúc cười nói cũng có thể lấy mạng người ta.

Sau khi xuống xe ngựa, có một thị tỳ đi đến, đưa nàng vào viện của Nguyên Công.
Phụ đệ của Thượng Quan gia cực lớn, dọc đường đi đình đài lầu các, hành lang xuyên sơn, ao hồ rừng trúc, tầng tầng phân bố, sắp xếp rất có tao nhã, xung quanh lại có thể thấy được hạch điêu trang trí trên màn che bằng trúc xanh của hành lang, những sợ tơ màu đỏ rũ xuống, điểm xuyết rất nhiều loại hạch điêu.
Thị tỳ cười nói: “Những thứ này đều là hạch điêu của Thượng Quan gia chúng ta, rèm hạch điêu không có gì đàng nói, nếu như không phải là tệ thì đều có thể thắt vào màn che.

Ở Thượng Quan gia hầu như không nơi nào là không có hạch điêu, giống như thị tỳ bọn tôi, mưa dầm thấm đất nên cũng hiều được đôi chút.”
Thấy A Ân có hứng thú, thị tỳ lại nói: “Những hạch điêu tốt thật sự đều ở Hạch học, chỉ có đồ nhi của hạch điêu sư Thượng Quan gia mới có thể đi vào.”
A Ân khẽ gật đầu, lại quan sát xung quanh, trong lòng mơ hồ có vài phần hưng phấn.
Bỗng nhiên nàng dừng bước lại, hỏi: “Cạnh hồ là cái gì vậy?”
Thị tỳ nhìn theo hướng nàng chỉ, cười nói: “Mắt nhìn của cô nương thật tốt, đó là tác phẩm tâm đắc của thiếu đông gia làm năm đến tuổi cập quan, điêu khắc mất tròn hai năm, dùng năm trăm tám mươi ba hạt đào, điêu khắc thành phật Di Lặc to lớn.”
Phật Di Lặc có lông mi dài, mắt từ bi, đứng ở bên cạnh hồ, nhìn rất yên bình.
Nàng nói: “Ta đi qua đó nhìn một chút.”
Thị tỳ thấy cũng không xa, có lẽ cũng không mất nhiều thời gian liền dẫn nàng đi qua đó.

Nào ngờ sau khi nàng đứng lại, si ngốc đứng nhìn Phật Di Lặc, kinh diễm nói: “Tay nghề của thiếu đông gia quả thực là cao! Vậy mà có thể nghĩ ra phương thức như vậy!”
Mỗi hạt đào chỉ điêu khắc một phần nhỏ của Phật Di Lặc, khéo léo là ở chỗ mỗi một chỗ liên kết giữa những hạt đào không nhìn ra được một chút kẽ hở nào, giống như những hạt đào này trời sinh đã cùng một chỗ vậy.
Trong lòng nàng không ngừng kính nể Thượng Quan Sĩ Tín.
Một lang quân ôn văn nho nhã như vậy, kiên trì như vậy, đôi tay lại có thể điêu khắc ra một tuyệt tác như vậy!
A Ân nhìn rồi lại nhìn, tựa như nhìn bao nhiêu cũng không thỏa mãn, nhìn Phật Di Lặc từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, tỉ mỉ mà thu vào đáy mắt.

Thì tỳ không ngờ rằng A Ân sau khi nhìn thấy thì bộ dạng liền như bị đinh đóng vào chân vậy, di chuyển cũng không di chuyển.
Ánh nắng mặt trời gay gắt là vậy, nhưng nàng dường như không cảm thấy gì vậy, mắt như bị dính lên hạch điêu rồi.

Cuối cùng thị tỳ nhịn không được liền thúc giục: “Ân cô nương, Nguyên công còn đang ở trong viện chờ đó.”
Nàng như tỉnh mộng, ho nhẹ một tiếng, lại lưu luyến không rời mà liếc mắt nhìn Phật Di Lặc vài cái rồi mới cùng thị tỳ rời đi.
Trong viện rất thanh tĩnh, thị tỳ dẫn theo A Ân trực tiếp đi tới Thiên Các.
Không bao lâu, nàng gặp Nguyên Hồng.
Nguyên Hồng cũng không cùng nàng hàn huyên mà trực tiếp nói: “Chắc hẳn Sĩ Tín đã nói với ngươi về chuyện của Lục Lam rồi, ta cũng không nhiều lời nữa.

Ở Thượng Quan gia chúng ta, mặc lên gia thế lớn đến đâu cuối cùng vẫn là xem xét bản lĩnh điêu hạch thực sự tới đâu.

Hoạn quan Vĩnh Bình…”
Nguyên Bối ho nhẹ một tiếng: “Phụ thân!”
Nguyên Hồng trừng mắt nhìn con trai: “Đây là viện của ta, Đặng Trung không nghe được!”
Nguyên Bối bất đắc dĩ nói: “Đặng công công còn đang ở Tuy Châu đó.”
“Dù hắn có ở bên cạnh ta cũng vẫn sẽ mắng hắn! Quản đông quản tay, tay với cũng dài quá đấy! Còn với tới chỗ này của ta, lão phu sẽ cầm giũa nạo da hắn ra!” Vừa nhắc tới Đặng Trung, Nguyên Hồng lại nổi trận lôi đình, tức giận đập bàn một cái.
Nếu không phải tên Đặng Trung xen vào việc của người khác, hắn hiên tại đã nhận xong học trò rồi!
Lúc này, nàng mới nhẹ nhàng lên tiếng; “A Ân cảm kích Nguyên công ưu ái, như Nguyên công nói, Thượng Quan gia chỉ xem xét bản lĩnh điêu hạch.

Ta tin tưởng bản lĩnh của mình, bất luận là Lục cô nương hay Hải cô nương, A Ân đều nguyện ý tiếp nhận khiêu chiến.

Nếu như tài nghệ không bằng người, A Ân liền không còn gì để nói.”
Vốn lúc trước Nguyên Hồng ứ đọng rất nhiều, nhưng lúc này nghe A Ân thiện giải nhân ý, tức giận trong lòng cũng đã tiêu tan đi bảy, tám phần rồi.


Nhấp một ngụm trà, tức giận liền triệt để biến mất, cười nói: “Ngươi nói cũng có lý, cô nương họ Lục đó lão phu đã xem qua rồi, cũng có chút bản lĩnh, có điều chưa chắc đã bắt kịp ngươi.

Ta đang muốn nói với ngươi chuyện này, không ngờ ngươi đã nói trước rồi.

Năm ngày sau, xác thực là có một cuộc khiêu chiến, ngươi với Lục Lam sẽ đấu hạch, sẽ do năm vị hạch điêu sư của Thượng Quan gia bình xét.”
Nguyên Bối vừa nghe, ánh mắt nhìn A Ân sinh ra vài phần kinh ngạc.
Cha hắn tính tình nóng nảy, ngày thường nếu muốn kiềm chế cũng không dễ dàng như vậy.

Hắn là con trai, bình thường khuyên cũng phải mất tới nửa ngày, vậy mà vừa rồi Ân thị chỉ nói vài câu, cơn tức giận của cha hắn vậy mà triệt để tan biến hết.
Nguyên Bối bất động thanh sắc mà đánh giá nàng, chợt cảm thấy cả người nàng cũng giống như giọng nói của nàng vậy, ôn nhu như thủy, trong lòng không khỏi tăng thêm vài phần hảo cảm.
Sau đó, Nguyên Hồng lại cùng nàng nói vài câu, liền để Nguyên Bối dẫn nàng đi nghỉ ngơi.
Nguyên Bối dẫn A Ân đến một viện khác, viện không lớn, bên trong có hai sương phòng, trong sân viện trồng cây hạch, đang lúc mùa hè, cây xum xuê um tùm.

Nguyên Bối trước đây vốn không thích A Ân lắm, luôn cho rằng nàng ở Cung thành đã mê hoặc phụ thân, mới khiến cho phụ thân và Đặng công công đối nghịch nhau.

Nhưng hôm nay chỉ một cái nhìn ngắn ngủi, lại cảm thấy mắt nhìn của phụ thân thực tốt, trước tiên bất luận là trình độ điêu hạch đến đâu, chỉ cần nhìn tính tình thôi, ôn nhu dịu dàng, cách nói chuyện thôi đã khiến người ta cảm thấy thư thái rồi.

Nếu phụ thân có thể có được vị đồ nhi như vậy, sau này lỗ tai của hắn cũng thanh tịnh đi rất nhiều.
Bởi vậy, Nguyên Bối đối với A Ân rất là nhiệt tình.
“…Đây là sương phòng của cô, bên trong có hai phòng, muội muội cô có thể ở đó.

Đối diện là sương phòng của Lâm sư tỷ, là nữ nhi của Lâm công, cũng là học trò của Lâm công, là người hậu tuyển.


Có điều cô nương yên tâm, cô ấy mặc dù không nói nhiều nhưng là người dễ chung sống cùng.

Vả lại ngày thường chỉ thích nghiên cứu hạch điêu, nếu không phải Hạch Học có chuyện, nàng hầu như sẽ không ra khỏi phòng.”
A Ân nghe xong liền nói lời ‘Tạ ơn’.
Nguyên Bối sờ mũi một cái, lại cười nói; “Cô nương nếu có thể làm học trò của cha ta, sau này sẽ phải gọi ta một tiếng sư huynh.”
Nàng vừa nghe thấy liền hỏi: “Chẳng hay lang quân là học trò của vị hạch điêu sư nào?”
“Sư phụ ta là Mã lão.”
A Ân cười nói: “Chúc lang quân may mắn.”
Đợi sau khi Nguyên Bối rời đi, Nàng cùng Khương Tuyền mới trở về sương phòng.
Sương phòng đã được dọn dẹp ngăn nắp gọn gàng, đồ dùng trong phòng cái gì cũng đều mới tinh, có thể nhìn ra được rất là tốn tâm tư.

Có điều Khương Tuyền cũng không có tâm tư thưởng thức, vừa đóng cửa liền trái nhìn một chút phải nhìn một chút, xác nhận không có ai mới tiến tới bên cạnh A Ân nói: “Tỷ tỷ, Lục cô nương này thật xảo trá! Trước đây dụ dỗ tỷ tỷ bái Mã lão làm sư phụ, biết Mã lão đã có đồ nhi mà vẫn xúi tỷ đi bái kiến Mã lão, đây chẳng phải là cố tình khiến tỷ tỷ phải chịu nhục sao? May mà tỷ không bị lừa.” Nhớ tới bản thân trước đây còn cho rằng người ta là người tốt, Khương Tuyền liền cảm thấy mắt mình đúng là bị mù rồi, tức giận nói: “Biết người biết mặt không biết lòng! Còn giả dạng ta đây là người tốt! Hừ! Tỷ tỷ về sau nhất định phải cẩn thận nàng ta, một cô nương đáng sợ như vậy, thật đúng là như một con hổ biết cười, không chú ý liền đâm sau lưng người ta một nhát.

Qủa thực là so với Lạc tam cô nương trước đó còn đáng sợ hơn!”
Nhớ tới Lạc Kiều, Khương Tuyền cảm thấy thủ đoạn của Lục cô nương này còn cao tay hơn.
Lúc đó Lạc Kiều chỉ là vì điêu ngoa ngang ngược thôi, có tâm tư gì cũng viết hết lên mặt, mặc dù là làm hại người người nhưng ít nhất cũng là đường đường chính chính làm trước mặt, dễ dang phát hiện được.

Nhưng hiện tại vị Lục Lam từ Vình Bình tới này chuyện gì cũng giấu trong lòng, rõ ràng làm muốn khiến tỷ tỷ phải chịu nhục nhưng vẫn bày ra bộ dạng sùng bái.
Nàng đáp: “Không sao, bây giờ chúng ta người đã tới, tuyệt đã không còn đường lùi, chí có thể binh đến tướng chặn.”
So với lo lắng của Khương Tuyền, nàng lúc này càng nghĩ nhiều hơn đến đại hội đấu hạch diễn ra vài ngày nữa, cùng với hạch điêu của Thượng Quan gia.

Đây đúng là nơi lý tưởng của nàng, nếu tổ phụ trên trời có linh thiêng, biết được nàng được vào Thượng Quan gia, nhất định sẽ cao hứng mừng thay cho nàng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.