Bạn đang đọc Tiếu Diện Vương Gia, Lãnh Đạm Vương Phi – Chương 2: TA KHÔNG PHẢI LÃO BÀ CỦA NGƯƠI!
“ Ngươi ôm đủ không?” Vân Tiếu Khuynh nhìn lại tình trạng của hai người, rồi lên tiếng nhìn Hàn Kỳ, mặc dù nàng không ghét cái ôm của hắn, nhưng cứ như vậy nàng không dậy được a, nàng đói, hôm qua dường như nàng chưa ăn cái gì
Như một bản năng, Hàn Kỳ buông tay ra, rồi lại trân trân nhìn nữ tử trước mặt, dường như mỗi khi đối mặt với nữ tử này, hắn sẽ rơi vào thế bị động, vì hành động của nàng hết sức quái dị khiến cho hắn rất khó đoán trước mà ứng phó
Vân Tiếu Khuynh xuống giường, nhìn nhìn chiếc giường hoa lệ, tấm trải đệm trắng tinh, hơi lộn xộn một chút nhưng mà hoàn toàn rất mới, đôi con ngươi của nàng nhìn chằm chằm vào nơi đó, hồn lại đang vất vưởng suy tư. Im lặng khiến cho Hàn Kỳ nghi hoặc, tấm trải giường đó có gì thú vị khiến cho nàng lại chăm chú đến vậy? cho nên hắn cũng theo tầm mắt của nàng nhìn lại, nhìn nhìn… ta nhìn cho kĩ.. ^^
Vân Tiếu Khuynh đột ngột xoay người, chạy đến bàn trang điểm, lấy cái kéo nhỏ đến trước mặt Hàn Kỳ
Làm gì nha? Không phải tức giận vì mình ôm nàng ngủ cho nên dùng kéo ‘ám hại’ hắn đó chứ. Nhưng mà tối qua rõ ràng là nàng chui vào lòng hắn trước mà. Thất vương gia nhìn chằm chằm cái kéo, hết sức nghi hoặc
“ Ngươi… không sợ đau đi??” Bỗng dưng Vân Tiếu Khuynh hỏi như vậy
Không… hàn kỳ lắc lắc đầu, lời chưa kịp dứt thì đã thấy ngót tay của mình bị mũi kéo sắc nhọn đâm sợt qua, Vân Tiếu Khuynh nhanh như chớp, lấy ngón tay của hắn ấn ấn trên tấm đệm trải giường, vết máu đỏ tươi lan vài chấm trên tấm trải giường trắng tinh. Một thoáng hài lòng nhìn về thành quả của mình, Vân Tiếu Khuynh gật gật đầu, nhìn kĩ miệng vết thương của Hàn Kỳ, thấy nó vẫn còn chảy máu, một thoáng nhăn mày, nàng hình như ra tay hơi nặng, không nghĩ nhiều đưa luôn ngón tay của hắn vào miệng của mình, khẽ liếm
Trên thế gian này không ai có thể khiến cho hắn biến sắc mặt của mình trừ nữ tử trước mặt, này là điều chắc chắn khó có thể thay đổi. Từ tối hôm qua đến giờ nàng đã khiến cho hắn lộn xộn cảm xúc đến ba lần, nữ nhân này không biết hành động của mình là hết sức ái muội hay sao chứ, đã vậy còn nhìn hắn với ánh mắt rất chi là lãnh đạm, khiến cho hắn cảm thấy bản thân mình chính là sắc ma chuyển thế vậy. Hắn từ trước đến nay luôn thanh tâm quả dục nha!
Khoang miệng ấm nóng không giống như cơ thể lạnh như băng của nàng, môi anh đào mềm mại, đầu lưỡi ướt ái đang hết sức liếm vết thương của hắn. Bỗng dưng hắn có xúc động muốn nhấm nháp đôi môi tuyệt đẹp kia.
Vân Tiếu Khuynh cảm thấy ngón tay của hắn không còn chảy máu nữa, một thoáng hài lòng, bàn tay trắng nõn đưa lên, bôi ít thuốc vào tay của hắn, sau đó để xuống, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn hắn, người này sao vậy, tự dưng ngơ ngơ ngác ngác nhìn nàng làm gì, không phải hắn sợ máu cho nên choáng váng đấy chứ?
“ Uy! Ngươi có ổn không..” Vân Tiếu Khuynh quơ quơ tay trước mặt hắn, Hàn Kỳ sực tỉnh, giương mi nhìn nàng, tự tiếu phi tiếu, như muốn vấn : “ làm vậy là có ý gì?”
Vân Tiếu Khuynh nhíu mày, chỉ chỉ vào vệt máu trên tấm đệm trải giường, lên tiếng : “ huyết xử nử” Rồi chỉ chỉ vào tay hắn, nhẹ giọng nói : “ ta sợ đau”. Ý là ta sợ đau cho nên mới dùng huyết của ngươi nha. Hàn kỳ hết chỗ nói rồi, lần đầu tiên hắn gặp một nữ nhân kì lạ như nàng. Chưa kịp lên tiếng hỏi, thì nữ nhân trước mặt y đã mở miệng nói tiếp :
“ Ta không phải là lão bà của ngươi”
“ Lão bà?” Hàn Kỳ nghi hoặc, là cái gì vậy? Vân Tiếu Khuynh buồn bực, nàng quên mất cổ đại là gì có cách xưng hô này, bèn đáp : “ lão bà chính là nương tử, ta không phải nương tử của ngươi”
Tuyệt đối là hắn nghe lầm. Đúng vậy! Hàn Kỳ tự huyễn hoặc bản thân mình thế, nữ tử này là đang nói chuyện gì vậy
“ Có thể nói ngươi không tin, ta thật không phải thê tử của ngươi…” Vân Tiếu Khuynh lắc đầu thở dài : “ ta cũng không rõ sao mình lại ở đây, ta chỉ nhớ ta bị rơi từ núi tuyết xuống… sau đó khi tỉnh dậy đã thấy mình đã ở trong thân xác này rồi”
“ Ý ngươi nói là… hoán chuyển linh hồn…” Hàn Kỳ nhíu mi. Trên đời thật sự có chuyện quỷ dị này sao? nhưng mà quả thật tính cách nữ nhân này không giống như là một tiểu thư con nhà quan lại
“ Đúng vậy! ta cũng không biết linh hồn thật sự của thân xác này chạy đi đâu rồi, tạm thời có lẽ ta sẽ ở trong thân xác này, chiếm thân thể của nương tử ngươi thật xin lỗi, nếu có cơ hội hoàn lại ngay lập tức ta sẽ trả….” Vân Tiếu Khuynh thật sự chân thành nói : “Vậy nên ta không phải là nương tử của ngươi, ngươi cũng không phải là tướng công của ta, hai chúng ta không quen biết”
“ Không quen biết?” dù là sự thật nhưng lại nghe đích thân nữ tử này nói ra Hàn Kỳ bất giác cảm thấy khó chịu vô cùng, y nghiến răng nghiến lợi : “ nữ nhân vô lương tâm, chúng ta đã bái đường thành thân, tam lạy thiên địa, há có thể nói ba từ không quen biết là phủi bỏ tất cả sao??”
“ Nhưng mà người bái đường với ngươi là nàng nha….” Vân Tiếu Khuynh chỉ chỉ gương mặt của mình, nàng chỉ nhập xác khi mà bước vào phòng tân nương mà thôi, cho nên ta và ngươi không có bái đường, lạy thiên địa, cha mẹ hay đối bái gì hết a
“ Nhưng giờ ngươi chính là nàng, mà nàng cũng chính là ngươi…” Hàn Kỳ không phục, nếu để cho người ta nhìn thấy cảnh thế gian kính sợ tiếu diện vương gia lại lộ tư thái trẻ con ồn ào với một nữ tử là cái cảm giác gì nhỉ, chắc chắn là há hốc mồm kinh ngạc mất thôi
“ Không liên quan…” Vân Tiếu Khuynh cau mày, nàng cảm thấy linh hồn của chủ nhân thân xác này chỉ là quanh quẩn đâu đây, mà linh hồn của nàng hoàn toàn không có cách nào dung hợp với cái thân xác này được, cho nên có lẽ không lâu sau nàng sẽ biến mất hoặc trở lại với thân xác của chính mình, có lẽ đi…
“ Không tranh cãi nữa…” Vân Tiếu Khuynh đưa tay xoa mi tâm, vẻ mặt mỏi mệt, linh hồn không dung nhập hoàn toàn với cơ thể khiến cho nàng rất dễ đuối sức. Thấy nữ tử trước mặt mình vẻ mặt mệt mỏi, không hiểu vì sao hắn cảm thấy lòng của mình một thoáng chặt lại, nhưng rất nhanh cái cảm xúc kì lạ không tên đó biến mất. Bất chợt thanh âm cũng nhu lại, hắn hỏi : “ ngươi… sao vậy??”
“ Không có gì là hơi đói mà thôi” Vân Tiếu Khuynh nhàn nhạt nói, nhìn hắn một chút lại vấn : “ đúng rồi… ngươi tên gì, còn nữa… ‘ta’ tên gì??”
Hàn Kỳ nghe vậy, bật cười lên tiếng : “ vậy ngươi tên là gì?” Nữ nhân này thật là… đáng yêu! Hàn Kỳ bỗng dưng cảm thấy có nồng đậm hứng thú với nữ nhân lãnh đạm như nước trước mặt mình. Dù gì cuộc sống của hắn hiện giờ thật nhàm chán không phải sao, có nữ tử kì lạ như vậy làm bạn bên mình, cũng không sai!
“ Vân Tiếu Khuynh…” nàng trả lời, nam nhân này….
“ Vân Tiếu Khuynh… vân vụ như yên, tiếu phù dung, khuynh thành khuynh quốc… ân! Tên rất hay…” Hàn Kỳ đạm cười
“ Ngươi là tam tiểu thư của nhị phẩm thượng thư Vân Phàm, tên gọi Vân Tiểu Khuynh còn ta là thất vương gia Đông Li quốc, Lăng Hàn vương gia Hàn Kỳ…” Hàn Kỳ cười cười trả lời : “ xem ra tên của ngươi cũng gần giống với tên của tam tiểu thư”
“ Thất vương gia? Con cháu hoàng tộc! phiền phức..!!” Vân Tiếu Khuynh lẫm bẫm, tuy nói rất nhỏ nhưng với kẻ có nội công thâm hậu như Hàn Kỳ, một chữ cũng không bỏ xót, đáy mắt một thoáng kinh ngạc nhìn về nữ tử trước mặt
Vân Tiếu Khuynh trời sinh lãnh đạm, vô tâm, cho nên đối với bất cứ mọi chuyện dù là lớn hay nhỏ cũng rất bình tĩnh giải quyết mọi việc, nhưng mà tình cảnh lúc này của nàng quả thật khiến cho Vân Tiếu Khuynh rất buồn bực
Tại sao không là một nhà bình thường, hoặc là quan lại tầm tầm cũng được, sao nhất thiết phải là đế vương gia a, lắm quy tắc lại còn dễ mất đầu. Nàng tuy không sợ chết nhưng lại sợ đau, lỡ có đắt tội với ai đó trong hoàng tộc có khi lại bị chịu cực hình…. Ai! Nói chung là nàng không thích cái vị trí này chút nào, hi vọng vị tam tiểu thư kia nhanh chóng quay về thân xác của mình đi, nàng cũng đỡ suy nghĩ nhiều mấy vấn đề vớ vẫn này
“ Ngươi quyền lực có bao nhiêu?” Vân Tiếu Khuynh lại đặt câu hỏi. Mặc dù đang đói bụng nhưng mà nàng nhất thiết phải hỏi cho kĩ, dù gì cổ đại không như hiện đại, mạng người như là cỏ rác a.
“ Quyền lực?” Hàn Kỳ nghi hoặc nhìn nàng, nàng lại nhìn hắn đợi câu trả lời, hai người bốn mắt nhìn nhau, lập lòe tia chớp…+_+
“ Đúng vậy, giả sử như gặp phải hoàng đế, ta có nhất thiết phải quỳ không, lại như gặp các lão bà của hoàng đế thì có nhất thiết phải hành động lễ phép không? Lại tỷ như nếu như ta có đắt tội ai, ngươi có thể giúp ta được bao nhiêu???” Vân Tiếu Khuynh liên tục đặt câu hỏi. Hàn Kỳ nghe vậy, dở khóc dở cười, tiểu nữ nhân này là đang suy nghĩ vấn vơ gì vậy trời, nghĩ thì nghĩ vậy thôi cũng không nói thành tiếng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ‘mong chờ’ nhìn mình, Hàn Kỳ cũng không nhẫn tâm cự tuyệt, bèn nói : “ ta không cần hành lễ với hoàng huynh, cho nên ngươi cũng không nhất thiết. Uh! Các vị nương nương thì nếu ngươi không thích ứng phó thì cũng đừng đi quản. Trừ phi ngươi làm những chuyện trời đất khó dung tha, thì không có ai có thể đụng đến ngươi dù chỉ là một sợi tóc” . Hắn có tư bản bảo vệ nàng an toàn, nữ nhân của hắn hắn không bảo vệ thì ai bảo vệ? ách! Nữ nhân… của hắn..? từ này… uh! Hắn thích
“ Chuyện trời đất khó dung?” Vân Tiếu Khuynh giương mi : “ giết người, cướp của, hay là cướp sắc….”
Hàn Kỳ đầu đầy hắc tuyến, cái đầu nhỏ của nữ nhân này rốt cuộc chứa những gì vậy a, thật là…., y thở dài lên tiếng : “ trừ phi ngươi hồng hạnh ra tường, còn lại dù ngươi có làm chuyện gì ta cũng sẽ đảm bảo ngươi an toàn”
“ Hồng hạnh ra tường?” Vân Tiếu Khuynh nhìn Hàn Kỳ một lát sau, trầm ngâm một lát sau, tưởng chừng Hàn Kỳ đầu óc muốn bung lên, mới nghiêng đầu nhìn hắn : “ hồng hạnh ra tường? trừ phi có nam nhân đẹp hơn ngươi, ta còn có thể suy nghĩ ” . Nàng thích ngắm mỹ nhân, bất kể nam hay nữ, nam nhân này là mỹ nam đẹp nhất trong nhiều năm qua nàng từng nhìn thấy, nếu như còn nam nhân nào khác đẹp hơn hắn, nàng không cam đoan có thể nhìn người kia vài lần hay không. Dù sao cái đẹp là điều mà nàng hướng đến.
“ Ý nàng nói là nếu có nam nhân tuấn mỹ hơn ta, nàng sẽ thích hắn??” bốc khói, bốc khói rồi, đầu của hắn thật sự có khói bay lả tả xung quanh rồi. Nữ nhân đáng giận, thật đáng giận. Mà còn đáng giận hơn nữa chính là lới nói nhẹ nhàng bâng quơ của nàng có thể khiến hắn dễ dàng tức giận.
“ Thích??” Vân Tiếu Khuynh lại nghĩ một lát, lắc lắc đầu, nàng sẽ không dễ dàng thích một người như vậy. Thấy Vân Tiếu Khuynh lắc đầu, sắc mặt của Hàn Kỳ hơi hòa hoãn đôi chút
“ Hàn Kỳ….” Vân Tiếu Khuynh gọi hắn
“ Ân…” Hàn Kỳ gật đầu, không sai! Thanh âm của nàng tốt lắm nghe, hắn thích cái cảm giác nàng gọi tên hắn, nhưng mà ‘Hàn Kỳ’, cảm thấy thật xa lạ, bèn lên tiếng : “ gọi ta là Kỳ!” Vân Tiếu Khuynh nhíu nhíu mày, lại nói : “ vương gia! Ta đói”. Nàng hết sức rồi, ăn uống trước nói sau
“ Người đâu…” Hàn Kỳ lên tiếng, thanh âm trầm thấp khàn khàn, âm điệu không lãnh cũng không ôn nhuận, vô hình lại mang theo cảm giác áp bách uy nghiêm
“ Vương gia” Bên ngoài hai gã nô tỳ lên tiếng đáp trả
“ Vào hầu hạ vương phi….” Hàn Kỳ phân phó. Hai gã nô tỳ cung kính đáp “ là” sau đó đẩy cửa bước vào, trên tay cầm theo chậu nước ấm.
“ Vương gia, vương phi…” hai gã nô tỳ cung kính hành lễ, sau đó động tác lưu loát hầu hạ Vân Tiếu Khuynh rửa mặt, thay xiêm y, Vân Tiếu Khuynh cũng an nhàn để cho hai người đó hầu hạ, nàng là người thích hưởng thụ, cho nên việc gì không cần làm nàng cũng lười quản, hơn thế nữa quần áo cổ đại tầng tầng lớp lớp nàng cũng không biết cách vận nha.
Bên cạnh Hàn Kỳ tự túc thay đồ, hắn vốn không thích người khác đụng chạm vào mình, nhất là nữ nhân cho nên những việc như quần áo, rửa mặt, hắn điều tự mình đảm đương. Nữ nhân duy nhất tiếp xúc thân mật với Hàn Kỳ duy độc chỉ có Vân Tiếu Khuynh mà thôi
Thất vương gia xưa nay tính tình quái đản vô cùng, mặc dù đối ai cũng tươi cười như hoa nhưng tính cách hỉ nộ vô thường, lại không thích ngồi cùng bàn hay dùng chung đồ ăn với ai, độc lai độc vãng, cho nên yến tiệc trong cung, mười trận thì hiếm lắm một trận y mới có mặt, vậy mới nói tính tình của y khiến cho người ta không khỏi nơm nớp lo sợ vì ai biết được, lỡ có đắc tội với y mà không biết thì thảm vô cùng a. Nhưng mà hôm nay điều quái lại chính là vương gia cùng với vương phi dùng chung đồ ăn sáng, xem ra vương gia đối với vương phi có chút đặc biệt à nhà, chính vì lẽ đó mà địa vị của Vân Tiếu Khuynh bỗng chốc bay lên cao trong vương phủ, mà nguyên nhân lại hết sức lãng xẹt >_Nhìn bàn đồ ăn tùm lum món ăn, Vân Tiếu Khuynh cảm thấy buồn bực, chỉ có hai người mà lượng thức ăn đến mười người đúng là lãng phí. Nàng thích hưởng thụ nhưng cũng không đồng nghĩa với việc hoang phí, Vân Tiếu Khuynh nhíu nhíu mày, miệng mân lên. Hàn Kỳ để ý, mỗi khi Vân Tiếu Khuynh không thích thì sẽ nhíu mày, mân môi.
“ Sao vậy, không hợp ý của nàng sao?” y lên tiếng dò hỏi, thanh âm nhỏ nhẹ nhưng lại khiến ấy gã sai vặt gần đó không rét mà run
“ Lãng phí…” Vân Tiếu Khuynh nói : “ từ nay về sau mỗi bữa sáng chỉ cần làm ba đến bốn đạo đồ ăn thì được”
“ Ách!” Hàn Kỳ ngẩng ra, cười cười, sau đó nhìn sang bên cạnh đầu bếp vương phủ : “ nghe vương phi nói gì sao?” thanh âm thường thường, không ra hỉ giận nhưng cũng khiến cho đầu bếp đổ mồ hôi hột, vội vàng gật đầu, cung kính đáp “ là”
Hết chương 2