Tiếu Diện Vương Gia, Lãnh Đạm Vương Phi

Chương 1: HÔN LỄ


Bạn đang đọc Tiếu Diện Vương Gia, Lãnh Đạm Vương Phi – Chương 1: HÔN LỄ


Trời tờ mờ sớm, hơi lãnh còn vấn vương đâu đây, những giọt sương long lanh còn đọng trên từng cành cây kẻ lá, ấy vậy mà một góc của kinh thành đã ồn ào náo nhiệt, tiếng kèn, tiếng pháo chúc mừng inh ỏi, náo rộn cả lên mà nguyên nhân chính là hôm nay chính là ngày thất vương gia thành thân
Nói đến thất vương gia thì tốn không biết bao nhiêu giấy mực mới nói hết về y. Người này cùng với đương kim thánh thượng đồng phụ đồng mẫu, lại là đương triều thân vương, quyền khuynh hướng dã, có thể nói là dưới một người trên vạn người. Hơn thế nữa nghe đồn thất vương gia dung mạo tuấn mỹ bức người, một nam nhân ưu tú, có tài có phú, có quyền có năng lực như y nói đúng ra chính là đức lang quân vô cùng như ý của mọi thiếu nữ, nhưng nguyên nhân vì cớ gì hơn hai mươi tuổi vị thất vương gia này mới thành thân
Nghe đồn, thất vương gia mặc dù là thân vương, ân sủng không ngừng tăng, lại nắm trong tay binh quyền triều đình nhưng tính tình lại vô cùng quái đản. Đó là khuôn mặt lúc nào cũng hỉ hoan vui mừng nhưng lại thích sát người. Nghĩ mà xem, một kẻ dùng khuôn mặt tươi cười mà giết người thì có bao nhiêu kinh khủng? vui cũng cười, buồn cũng cười, sinh khí cũng cười, tức giận cũng cười…. nói chung tính cách vô cùng khủng bố, ngay cả đương kim thánh thượng cũng không sao tiếp xúc quá gần với vị ‘khủng bố’ vương gia này. Chưa từng có ai, có gì có thể khiến cho cảm xúc của y thay đổi
Cho nên dù thất vương gia có bao nhiêu ưu tú, cũng không có ai dám đến cửa cầu hôn, bởi lẽ chẳng ai muốn nữ nhi của mình vô duyên vô cớ chết một cách đáng thương đâu
Hai mươi ba tuổi, hoàng tộc con cháu ai nấy cũng điều làm phụ thân, duy chỉ có thất vương gia vẫn độc lai độc vãng, thái hậu rất là lo lắng về việc này cho nên ra sức khuyên nhủ hoàng thượng ban hôn cho thất vương gia, cuối cùng nữ tử được sự ưu ái mà ban hôn cho vị vương gia đáng thương của chúng ta chính là tam tiểu thư Vân Tiểu Khuynh của Vân thượng thư
Chính vì lí do đó, mà có buổi hôn lễ diễn ra như ngày hôm nay….
“ Vương gia, vương gia…. Tân nương đến rồi…” vị quản gia vô cùng trung thành của vương phủ hối hả chạy vào thông báo với thất vương gia. Cách cửa khẽ mở, từ trong căn phòng hoa lệ, nam nhân hỉ phục như máu bước ra, đi theo sau còn có hai hắc y nam tử, mặt mày lãnh mỹ, ẩn hiện quỷ mị sát khí
“ Sở thúc, cần gì phải hối hả như vậy?” hỉ phục nam tử cười cười, nhún nhún vai. Nếu không phải hoàng huynh ‘đau khổ khóc lóc’ cầu xin thì hắn cũng không thành thân a. Nghĩ mà xem, đang sống tự do một cách tự tại như vậy, lại đi lấy một nữ nhân về nhà quản mình, thật khó chịu mà

“ Vương gia….” Trung niên quản gia thở dài, làm sao mà không vội cho được, nữ chủ nhân tương lai của vương phủ a.
“ Ai ..! thôi đi…” hỉ phục nam tử đạm cười, xoay người bước về phía trước cổng, dù gì sớm hay muộn cũng phải lấy vương phi thôi. Người nào cũng vậy, nghe nói vị tân vương phi này tính tình ôn nhu thiện lương, am hiểu ý người chắc cũng không khiến cho người ta chán ghét
Tiếng ồn ào náo nhiệt bên tai khiến cho nàng khẽ nhíu mày, có chuyện gì mà ồn ào quá vậy?
Hàng mi dài cong cong như cánh quạt nhỏ khẽ lung lay, hàng mi thanh tú một thoáng nhăn lại, một lát sau đôi con ngươi khẽ mở, nhàn nhạt sương mù, đôi con ngươi mênh mông thâm trầm mang một chút gì đó u uẩn man mác khiến cho người ta dễ dàng sa vào cái bẫy mênh mông đó, đó là một đôi con ngươi vô cùng xinh đẹp
Vân Tiếu Khuynh đôi con ngươi một thoáng gợn sóng, chuyện gì đang xảy ra? Nàng nhớ hôm qua bỗng dưng hứng thú muốn đi leo núi, sau đó…. Sau đó…. Bão tuyết xảy ra, tuyết trắng xóa phủ đầy cả thiên địa, và rồi… tất cả chìm trong bóng tối. Như vậy tại sao giờ khắc này nàng lại ngồi ở đây?
Căn phòng hoa lệ, hỉ phục rực lửa, đầu đội mũ phượng….
Nàng…. Thành thân?
Lại thành thân với phong cách hêt sức cổ đại này?
Vân Tiếu Khuynh buồn bực thở dài, chết tiệt! sao xuyên đến nơi nào không xuyên mà lại chui vào thân xác của tân nương tử vậy? vậy còn linh hồn thật sự của thân xác này chui vào ngõ nào rồi?

Thôi đi! Ký tắc an chi, nàng không có dư lực để nghĩ nhiều như vậy, được đến đâu hay đến đó, cùng lắm thì chết lần nữa, nói không chừng có thể quay về hiện đại không chừng
Đang trong lúc suy tính hết sức vớ vẩn thì bên ngoài tiếng náo nhiệt dần dần lan đến, hình như là.. nháo động phòng? Nhưng bên ngoài hình như có ai nói gì đó mà một lát sau, tiếng ồn dần dần lặng đi, Vân Tiếu Khuynh nhàn nhạt nhăn mi, nàng không thích ôn ào, cũng may bọn họ thức thời đúng lúc. Cánh cửa lại lần nữa mở ra, một người từ từ tiến vào phòng
Là tân lang? lão công của tân nương tử đi? Chắc bây giờ đến lúc nhấc khăn voan? Vân Tiếu Khuynh nghĩ nghĩ, uh! Dù gì nàng đã chiếm thân xác của lão bà người ta, thôi thì cứ hoàn thành nghi thức coi như tạ một phần tội với tân lang đi, đằng nào cũng đã lỡ rồi
Sao còn chưa nhấc khăn voan a, nam nhân này không phải là đang thẹn thùng đó chứ? Nghe nói người cổ đại rất hàm xúc dễ ngượng ngùng?!
Được rồi, ta nhẫn.. ta nhẫn….! Vân Tiếu Khuynh nghiến răng nghiến lợi, nam nhân chết tiệt kia đứng đó cả tiếng đồng hồ, ngươi không mệt, bổn cô nương cũng mệt rồi, không chờ nữa. Đang định tự túc là hạnh phúc nhấc khăn lên thì nam nhân kia cuối cùng cũng hành động, nhấc lên khăn voan
Khuôn mặt nhỏ nhắn trái xoan, làn da tuyệt đẹp như mỹ ngọc, mi mục thanh tú, anh hồng môi anh đào, nữ tử chừng mười bảy mười tám, dung mạo khuynh thành khuynh quốc, tuyệt sắc chi tư. Hàn Kỳ một thoáng tán thưởng
Trước mặt nàng, nam tử tuổi chừng đôi mươi, mày kiếm mắt sáng, bạc thần tà mị, một thân hỉ phục rực rỡ chói mắt càng khiến cho y tăng thêm một phần yêu nghiệt, quả như thiên hạ đồn đãi, thất vương gia hàn kỳ dung bạo tuấn mỹ dị thường. Vân Tiếu Khuynh nhìn y một lát, gật gật đầu sau đó đứng dậy. Nam nhân này không sai, gương mặt quả thật rất đẹp, coi như tạm thời sống chung với hắn cũng không đến nỗi buồn chán, con người luôn thiên về cái đẹp, không phải sao?
Hàn Kỳ hết sức nghi hoặc nhìn nữ tử trước mặt, thái độ lãnh đạm, nhàn nhạt, nhìn hắn như nhìn người dưng qua đường, nàng chính là trong truyền thuyết thiện lương ôn nhu am hiểu ý người… tam tiểu thư của Vân thượng thư?

Vân Tiếu Khuynh hết sức tự nhiên đứng dậy, sau đó tự nhiên ngồi xuống bàn trang điểm, lôi hết đống trang sức đồ sộ ra khỏi mái tóc của mình, người cổ đại đúng là phiền, tóc không những dài nặng đầu mà còn thích cắm những vật dư thừa vào trong tóc, khiến cho cổ của nàng muốn gãy. Sau khi lôi hết không còn chút đồ dư thừa nào, Vân Tiếu Khuynh cởi luôn hỉ phục lộng lẫy xa hoa vứt ở một bên, chỉ còn lại lớp y phục màu trắng nhẹ nhàng, lại dùng khăn ấm tẩm nước lau mặt sạch sẽ, nàng ghét mùi son phấn. Hành động vô cùng lưu loát và hết sức tự nhiên
Nhìn lại bản thân mình, một thân quần áo mặc dù hơi bịt kín một chút nhưng lại nhẹ nhàng thanh thoát, gương mặt sạch sẽ không dính chút phấn son, một đầu ô phát dài dến thắt lưng xỏa nhẹ nhàng, thật thoải mái, gật gật đầu. Uh! Vậy mới là ok thôi.
Ngẩng đầu nhìn hỉ phục nam tử nhìn mình đăm chiêu suy nghĩ, Vân Tiếu Khuynh nhíu nhíu mày, có cần nói cho hắn biết mình không phải là ‘lão bà’ của hắn không, tự dưng chiếm thân xác người ta rồi khiến hắn mất quyền lợi ôm lão bà, tính ra nàng cũng cảm thấy thật có lỗi. Nhưng mà nàng cũng không cố ý a. Có chuyện gì thì mai nói vậy, dù gì hôm nay nàng đã mệt chết rồi, dường như linh hồn cùng thể xác chưa dung hợp hoàn toàn cho nên nàng cảm thấy làm việc gì cũng như cố hết sức
“ Cái kia… uh…! Ngươi..” mà hắn gọi là gì nhỉ? Vân Tiếu Khuynh buồn bực.
‘ Cuối cùng thì cũng để ý đến hắn sao?’ Hàn Kỳ nhìn Vân Tiếu Khuynh, như đợi nàng nói cho hết lời
“ Thôi đi, ta mệt rồi….” Vân Tiếu Khuynh lên tiếng, leo lên giường, trùm chăn lại, nhìn Hàn Kỳ một lát, lại nói : “ tối ngủ đừng dành chăn với ta, ta sợ lạnh, còn chuyện gì.. thì mai nói” . Nói xong, xê người vào một chút, nhắm mắt lại, nàng thực sự… rất mệt nha.
Lần đầu tiên Hàn Kỳ cảm thấy thế nào là uất ức đến nỗi không nói thành lời. Nguyên một đám quạ đen không biết từ đâu đến bay xung quanh đầu của hắn. Hàn Kỳ cảm thấy dở khóc dở cười, hắn… là ‘tiếu diện ma vương’, nàng không sợ sao? hay là chỉ giả vờ? nhưng mà hơi thở đều đều cho thấy nàng đã sớm vào giấc ngủ, không lẽ mệt đến thế sao? nữ tử này đúng là kì lạ thật
Hầu hết nữ nhân nhìn thấy gương mặt của hắn, đa số đều kinh ngạc hoặc thẹn thùng cúi đầu, còn nàng chỉ liếc sơ như nhìn ‘hàng hóa’ rồi nhàn nhạt gật đầu, trước mặt hắn hành động rất tự nhiên, không một tia e ngại, quá mức tự tại không giống như là tiểu thư khuê cát, càng không giống như thái độ hào phóng của giang hồ hiệp nữ. Nàng đích thật là tam tiểu thư của Vân thượng thư??
Lại còn nói không được dành chăn nữa chứ? Nữ nhân này không biết mình là đang chung phòng với một nam nhân sao? lại là trượng phu của nàng? Mà đêm động phòng hoa chúc của bọn họ….?????
A … hoàng huynh a! huynh kiếm đâu ra mà đưa cho đệ nữ tử kì lạ này chứ?? Hàn Kỳ cười giễu

“ Lãnh….” Người trên giường nhíu mi rên rỉ, ôm chặt lấy chăn, như là chưa đủ ấm áp nên cứ hướng về nơi có nguồn nhiệt lượng lớn hơn nữa. Hàn Kỳ đang mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, bỗng dưng nghe tiếng rên khẽ, một thoáng giật mình, chưa kịp định thần lại thì đã thấy một khối thân thể dán sát lại gần mình
Cứng đơ! Đây là tình trạng lúc này của Hàn Kỳ, cả người y căng cứng không dám cử động một động dù là nhỏ nhất. Chưa từng có ai, chưa từng có người nào gần y như lúc này, hầu như cả người nữ tử nằm trọn trong lòng của y. Mùi hương thanh lãnh thoang thoảng như là lãnh hương đào hoa cứ vương vấn nơi chóp mũi, da thịt mềm mại nhưng lại lạnh như băng như một khối mỹ ngọc, không hiểu vì cớ gì chán ghét cảm xúc khi tiếp xúc quá gần đối với người khác như y thì giờ khắc này đây y lại không thấy có chút phản cảm nào, lại nhàn nhạt… thích một chút
Như một ma chướng, như một cái bẫy, một mê hoặc chết người… vô thức y đưa tay ôm lấy nữ tử bên cạnh mình vào lòng. Đây là một cái bẫy, một cái bẫy…. lí trí của y lớn tiếng cảnh báo nhưng giờ khắc này vô dụng, tất cả chỉ là mê hoặc, là mê hoặc…. rồi không biết từ lúc nào, y chìm vào giấc ngủ không hay
Một đêm vô mộng…..
Vài ánh nến len lõi nghịch ngợm chiếu qua khe cửa, ánh sáng nhàn nhạt nhưng cũng đủ khiến cho người trên giường khẽ nhíu mày. Hàng mi dài khẽ nhấp nháy rồi mở ra, như là chưa kịp thích ứng với ánh sáng, khẽ nhắm lại lần nữa rồi mở hẳn
Mặt đối mặt, mắt đối mắt, mũi đối mũi, miệng kề sát miệt, cả người của nàng hầu như ghé sát vào nam tử trên giường, tư thế của hai người giờ khắc này đây hết sức… khụ! Ái muội
Vân Tiếu Khuynh nhìn kỹ nam tử trước mặt, tối qua nàng mệt mỏi cho nên không dư hơi để chú ý đến hắn, giờ khắc này trời sáng, lại gần như vậy, dĩ nhiên là thời cơ cũng như cơ hội hết sức thích hợp để mà đánh giá ‘lão công’ của mình
Làn da thật tốt, không thua gì nữ tử, à không có đôi khi là hơn cả nữ nhân đấy chứ, trắng nõn không chút tỳ vết, lỗ chân lông cũng không thấy. Nam nhân cần gì da tốt như vậy a. Chân mày đậm vừa phải, điển hình ày kiếm, khiến cho gương mặt của hắn hình thành nên loại khí phách không giận tự uy. Mắt vì đang ngủ cho nên nhắm nghiền, không rõ, nhưng hàng mi tốt lắm xem, dài mà còn cong cong, đẹp tuyệt trần. Sóng mũi cao thẳng tắp khiến cho ngũ quan càng thêm rõ nét, bạc môi tà mị, khi cười nhìn rất giống như đang câu dẫn người khác. Uh! Nói tóm lại nam nhân này chính là điển hình yêu nghiệt, thông sát nam nữ
Thật ra thì Hàn Kỳ từ lúc Vân Tiếu Khuynh tỉnh thì hắn cũng tỉnh rồi, nhưng mà lại giả vờ ngủ để xem tiểu nữ nhân kia khi thức dậy thấy tình cảnh ‘ái muội’ của hai người bọn họ thì có cảm giác như thế nào, nhưng mà rất tiếc, chẳng có cảnh la hét hay thẹn thùng như trong tưởng tượng của hắn cả, mà hắn cảm thấy nữ nhân rất là chăm chú nhìn gương mặt hắn, cẩn thận đánh giá như là đang xem xét một món hàng rất có giá trị vậy. Chính vì vậy mà cái cảm giác quái dị tập kích lên mọi cơ quan thần kinh của hắn, không thể giả vờ được nữa, cho nên hắn mở mắt, tỉnh ngủ
Đôi con ngươi một mảnh thâm trầm, mênh mang không biết nó sâu bao nhiêu, cũng không biết nó rộng như thế nào, đôi con ngươi một thoáng lơ đãng nhưng mang theo khí chất sát phạt quyết đoán. Ấy là đôi mắt của bậc vương giả. Vân Tiếu Khuynh âm thầm tán thưởng, nam nhân như vậy, trên thế gian này ít ai có được khí chất đó


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.