Bạn đang đọc Tiêu Dao Du – Chương 8: Quách Tĩnh
Tám nữ tử áo trắng quả nhiên không làm khó dễ hai nam tử nọ, sau khi đón nhận phá đao liền cất bước rời đi. Bỏ lại Lý Vân vẻ mặt vui vẻ đứng đó, nhìn theo tám bóng hình dần dần chìm vào màn sương. Trong lòng Lý Vân lúc này rất vui, bởi lẽ hắn vừa làm một việc mà bản thân xem rằng rất hữu ích.
Liễu Hàn Yên bước chầm chậm tới phia sau hắn, cũng thở dài một hơi. Tính cách của nàng không thích quản chuyện thiên hạ, những chuyện tình như thế này nàng cũng đành nhắm mắt đi qua. Lý Vân mang vẻ mặt vui vẻ, xoay người lại nói :
– Liễu tỷ, chúng ta về thôi !
Liễu Hàn Yên gật đầu, hai người sóng vai nhau đi về phòng trọ.
Sáng hôm sau, phía dưới quán trọ tụ tập số đông nhân mã, người nào cũng vẻ mặt hung ác, lưng đeo bối đao, mở miệng văng tục khắp nơi. Khoảng hơn hai mười người bước vào quán trọ, một tên chột một mắt, hầm hừ nói với ông chủ :
– Lão già, mau dọn cho huynh đệ chúng ta hai mươi phòng thượng hạng. Nhanh !
Ông chủ nhanh chóng sai tiểu nhị dọn dẹp phòng ốc, bên dưới, hai mươi mấy tráng hán cười cười nói nói với nhau. Một người dáng vẻ nhỏ nhắn, gương mặt mang theo nụ cười nịnh hỏi nam tử chột mắt :
– Lão đại,không biết nhị đương gia cùng tứ tiểu đương gia đã tới chưa, hay chúng ta đợi bọn họ ở đây nên chăng ?
Hán tử chột mắt quắt con ngươi còn lại nhìn hắn, lắc đầu nói : ” Không cần, bọn ta cứ nhanh chân đi tới Yến Kinh Triệu vương phủ, mấy người bọn họ chắc cũng tới ngay thôi ! “
Nam tử nhỏ con gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý, sau đó quay lại quát bảo bọn tiểu đệ nhanh chóng nghỉ ngơi. Phía trên lầu, hai người Lý Liễu cũng vừa đi ra, thu dọn hành lý xuống dưới trả phòng. Liễu Hàn Yên liếc mắt nhìn đám người nọ, trong con mắt lóe lên vẻ ngoan độc. Lý Liễu hai người dắt ngựa, hướng về Trấn gia khẩu mà đi.
Đi một đoạn, Liễu Hàn Yên kiềm cương ngựa lại, chầm chậm bước về phía trước. Ánh mắt nàng nhìn thoáng qua Lý Vân, mang theo một bầu tâm sự khó tả. Lý Vân thấy thế, liền hỏi :
– Liễu tỷ, có chuyện gì sao ?
– Ừ ! Lát nữa tới trấn thành, chúng ta chia tay đi. Ta còn có việc phải làm, nên không thể cùng huynh xuôi nam được !
– Liễu tỷ bỏ đi sao ? Lý Vân tựa hồ có chút choáng váng, ngơ ngác nhìn nàng nói. Chàng chỉ biết ngoài Liễu tỷ ra, bản thân không quen biết ai nữa cả. Nếu như Liễu tỷ đi rồi, chàng cũng không biết mình sẽ đi về đâu cả ! Bất tri bất giác trong lòng chàng dâng lên một sự đau khổ không lời, ánh mắt không nỡ nhìn Liễu Hàn Yên.
Liễu Hàn Yên quay mặt sang chỗ khác, che giấu hai dòng lệ lăn dài trên má, giọng điệu nhỏ nhẹ nhưng cương quyết nói :
– Chúng ta chỉ tạm chia tay thôi, ta hoàn thành xong công việc sẽ xuống Giang Nam tìm huynh !
– Lý Vân cười khổ nói ” Liễu tỷ đừng lừa gạt ta, Giang Nam đất rộng người đông, một mình tỷ biết đâu mà tim tiểu đệ bây giờ ? “
Hai vai Liễu Hàn Yên hơi nhích động, muốn nói lời gì nhưng lại không thốt nên lời, nàng quay đầu lại, ánh mắt chứa chan nhu tình nhìn Lý Vân. Lý Vân ngờ ngợ hiểu ra chuyện gì đó, nói :
– Liễu tỷ muốn đi đâu sao không cho đệ đi cùng, hai người cùng làm thì dễ hơn một người mà !
– Ài, đây vốn là chuyện cá nhân ta, ta không muốn huynh xen vào ! Liễu Hàn Yên bất đắc dĩ nói ra. Sau đó lưu luyến nhìn Lý Vân , mỉm cười nói : ” Huynh bảo trọng, hẹn gặp nhau tại Túy Tiên lâu phủ Gia Hưng ! “
Nói xong, Liễu Hàn Yên tay giật mạnh cương ngựa, bạch mã phóng thẳng về phía tây nam, thoáng chốc cả người lẫn ngựa chỉ còn một điểm nhỏ. Lý Vân ngơ ngác nhìn theo, tuy rằng âm thầm lo lắng nhưng cũng không biết phải làm sao, chỉ đành mở miệng khẽ nói ” Liễu tỷ ! Bảo trọng ! Ta chờ tỷ tỷ trở về ! “
Lý Vân buồn bã, dẫn ngựa chầm chậm đi về phía nam, tiến tới Trương gia khẩu.
” Hí ! Hí ! Hí ! ” Tiếng vó ngựa dừng lại , một thanh niên nam tử, dáng người cao to, nét mặt cương trực, thật thà nhìn Lý Vân cười đôn hậu, nói : ” Xin lỗi huynh đài, tại hạ không cố ý ! “
Lý Vân khó hiểu nhìn người này, hỏi : ” Có việc gì mà phải xin lỗi tại hạ ? “
Thanh niên nam tử ngượng ngùng nói : ” Là do huynh đệ lần đầu tiên tới Trung thổ, nhìn thấy cảnh vật xinh đẹp nên không kìm lòng được, phóng ngựa phi nhanh. Chỉ tí xíu nữa là ngộ thương huynh đệ ! “
Lý Vân ồ lên một tiếng, cũng không chấp nhất gì cả, khoát tay nói : ” Không sao cả ! Tại hạ cũng lần đầu tới Trung Thổ, hay là hai ta kết bạn đồng hành ? Được chứ ? “
Thanh niên nam tử vui vẻ cười cười, gật đầu nói : ” Hay lắm ! Tại hạ Quách Tĩnh xin hôn tôn tính của huynh đệ là chi ? “
Lý Vân mỉm cười, nhìn thanh niên chất phác trước mặt trong lòng chàng cũng sinh ra một phần vui vẻ, rốt cuộc nỗi buồn chia ly với Liễu Hàn Yên cũng nguôi ngoai được phân nửa, chàng liền nói ” Hóa ra là Quách huynh ! Tại hạ là Lý Vân “
Quách Tĩnh cười cười, nhảy lên con tiểu hồng mã, đưa tay chỉ về phương nam, vui vẻ nói : ” Lý huynh, chúng ta mau mau đi thôi, nhanh nào ! ” Nói xong liền quất ngựa, con tiểu hồng mà hí vang, cước bộ nhanh chóng phóng tới phía trước ! Lý Vân cười khẽ, cũng nhảy người lên lưng con bạch mã, nhanh chóng đuổi theo.
Hai chàng thanh niên trên suốt chặng đường, không ngừng cười cười nói nói, trầm trồ những danh lam thắng cảnh, cuối cùng tới giữa trưa tới gần sông Hắc Thủy, hai người liền dừng lại gần một quán cơm ven đường. Quách Tĩnh cười cười nói :
– Lý huynh, tiểu đệ còn có sáu vị sư phụ theo sau , không bằng hai ta ngồi chờ ở đây đi !
Lý Vân gật đầu đồng ý, ánh mắt không khỏi nhìn sang con tiểu hồng mã, nghi ngờ nói : ” Quách huynh, tại hạ thấy con hồng mã này khác với những con ngựa ở đây ! “
Quách Tĩnh gật đầu, nói : ” Vốn dĩ nó là một con ngựa ở Mông Cổ mà ! ” Quách Tĩnh thấy Lý Vân cũng yêu thích con ngựa, nên thành thật đáp. Quách Tĩnh xuống ngựa, dùng tay vuốt vuốt bờm con tiểu hồng mã, thấy vai nó ướt đẫm mồ hôi liền trong lòng cảm thấy đau xót. Quách Tĩnh đưa tay vào trong bọc, lấy một tấm khăn sạch lau cho nó, thầm thì to nhỏ với con ngựa.
Con ngựa Lý Vân cưỡi vốn dĩ chỉ là một loài ngựa thông thường, lúc trước Liễu Hàn Yên mua cho chàng để có phương tiện di chuyển mà thôi. Tuy rằng không thể sáng bằng tiểu hồng mã, nhưng bạch mã cũng bền sức không kém, suốt chặng đường vẫn theo sát hồng mã, không có chút nào tỏ vẻ đuối sức cả. Lý Vẫn cũng thương yêu sờ sờ bờm ngựa vài cái.
Bỗng dưng, Quách Tĩnh hớt hơ hớt hảy gọi Lý Vân : ” Lý huynh, con hồng mã của đệ làm sao vậy ? ” Y đưa tấm khăn đẫm máu tới. Lý Vân khẽ cau mày, chàng cũng là lần đầu tiên thấy việc lạ như thế. Bất quá nhìn thấy sắc mặt Quách Tĩnh lộ vẻ bất an, nên cũng tận tình khuyên hắn :
– Quách huynh đừng sốt ruột, ta nhìn thấy con ngựa vẫn hoàn toàn khỏe mạnh, cũng không bị thương chỗ nào cả. Chắc không sao cả đâu !
Nói xong, Lý Vân đưa tay sờ sờ bờ vai con ngựa vài lần, sau đó đưa tay ra, chỉ thấy trong tay thấm một chất lỏng màu đỏ, hơi âm ấm. Chàng đoán chừng đây không phải là vết máu, mà chỉ là mồ hôi tiết ra mà thôi.
Tuy rằng Quách Tĩnh nghe thấy Lý Vân khuyên như thế, nhưng trong lòng không khỏi tự trách bản thân mình. Tại mình ham vui, không tiếc sức ngựa phi nhanh đến như vậy, bây giờ con ngựa quý bị thương, chàng hoảng sợ con ngựa kiệt sức chết đi. Vì vậy lo lắng không thôi, mặt mày xám xịt ôm cổ con ngựa âu yếm không buông.
Lý Vân cười khổ, cảm thấy người huynh đệ mới quen của mình tính tình thật thà như vậy, cũng đành không biết làm sao cả. Lý Vân tiến lên, nói:
– Quách huynh này, con ngựa không có việc gì rồi ! Chúng ta vào trong quán cơm ngồi tạm vậy !
Quách Tĩnh thấy hồng mã không việc gì, nên cũng gật đầu đồng ý. Hai người bước tới quán cơm, bỗng nhiên thấy trước mặt có bốn cô gái áo trắng, mỗi người đều ngồi trên lưng một con lạc đà, tiếng lục lạc trong trẻo vui tai vang lên. Bốn con lạc đà rất nhanh đã phi tới gần hai người Lý Quách
Quách Tĩnh lần đầu tiên thấy người ăn mặc kỳ quái như vậy, liền rướn cổ lên nhìn xem. Bốn người xoay lưng nhảy xuống đất, thân pháp cực kỳ mau lẹ. Bốn người toàn thân mặc bạch y, trên cổ quấn một cái khăn lông hồ quý báu, bất giác Quách Tĩnh nhìn sững người !
Lý Vân thấy y như vậy, liền nhớ tới mình lúc trước cũng thế, chàng nghe Liễu tỷ nói con gái Tây Vực tính nết khác hẳn với trung nguyên nữ tử, nhất là việc nhìn chằm chằm vào người ta là một chuyện cố kỵ nhất. Lý Vân thấy Quách Tĩnh như vậy, liền hảo ý nhắc nhở, đưa tay vỗ vỗ bả vai y, ánh mắt nhìn về phía quán cơm, ý nói : ” Đi thôi ! “
Quách Tĩnh khẽ giật mình, quay đầu nhìn lại Lý Vân, chàng biết mình lúc này quá thất thố, nên gương mặt bất giác có chút ngượng ngùng. Hai người bước nhanh về phía tửu quán.
Hai người đi ngang qua vị trí bốn người, một người áo trắng nhìn thấy Quách Tĩnh mặt ửng hồng, cúi đầu xuống đất , nàng liền cười cười nói với ba người con lại :
– Xem tên ngốc kia kìa, hắn sợ tỷ muội ta ăn thịt hắn không bằn !!!
Ba người con lại cũng cười hi hi, quay sang bàn luận thì thầm với nhau, ánh mắt chốc chốc lại chuyển về phía Quách Tĩnh. Quách Tĩnh ngượng ngùng kéo Lý Vân vào trong quán cơm, hai người ngồi xuống bảo tiểu nhị đem vài cân rượu thịt ra.
Bên này, bốn nữ tử áo trắng cũng ngồi xuống bàn, vừa cười vừa nói bàn tán xôn xao về đủ chuyện trời trăng mây gió, tiếng cười hì hì vang lên, loáng thoáng có một câu nói :
– Tứ tỷ, tỷ xem tên đầu bạc kia hình như gặp ở đâu rồi thì phải ?
Vị Thất muội ánh mắt tinh ranh thoáng chốc nhìn thấy Lý Vân.
-Ừ ! Hình như là tên ngốc mấy hôm trước ngăn cản chúng ta ! Nói xong liền cười khúc khích, ánh mắt thoáng chốc đảo qua hai người Lý Quách, không ngừng đánh giá cả hai.
Trong lòng Quách Tĩnh cảm thấy nóng nảy, chốc chốc lại nhìn ra cửa quán, thầm nghĩ : ” Sáu vị sư phụ sao còn chưa tới ? ” Y cũng không biết tiểu hồng mã có chuyện gì không, đang không biết làm thế nào thì thấy bên ngoài, tam sự phụ Hàn Bảo Câu cưỡi con Truy Phong Hoàng phóng tới. Quách Tĩnh liền vui vẻ, quay sang nói với Lý Vân :
” Lý huynh, sư phụ của ta tới rồi ! ” Nói xong nhanh chân chạy ra, mừng rõ đón sáu người bước vào trong quán. Lý Vân ngẩn đầu lên, nhìn thấy sáu quái nhân, tướng mạo kì dị. Đi đầu là một tay cầm cây thiết trượng, dáng người cao gầy, hai mắt trống rỗng. Năm người phía sau ai cũng tướng mạo kỳ dị, người thì mang theo đòn gánh củi, người thì mập lùn, còn người khắc ăn mặc như thư sinh. Duy nhất có một nữ tử trung niên, khuôn mặt xinh xắn, tay cầm một thanh trường kiếm, ánh mắt sắt bén nhìn về phía Lý Vân .
Lý Vân đứng dậy, chắp tay cung kính nói : ” Tiểu sinh kính chào các vị anh hùng đại hiệp ! ” Lý Vân cũng không biết nên dùng lời gì để xưng hô, nhưng ngày thường thấy các bậc nho sĩ mở miệng là tiểu sinh, đại nhân, tiền bối, anh hùng. … Riết rồi chàng cũng mò đại, nói đại ra mà thôi.
Sáu người ngồi vào bàn, ai cũng mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn Lý Vân. Quách Tĩnh bèn đứng ra giới thiệu
– Lý huynh, đây là sáu vị sư phụ của ta, giang hồ gọi là Giang Nam Thất Hiệp.
Sau đó quay sang sáu người cười nói : ” Còn đây là Lý huynh, một bằng hữu TĨnh nhi mới quen ! “
Lý Vân cười cười, chắp tay nói : ” Vinh hạnh gặp qua Giang Nam Thất Hiệp ! “
Quách Tĩnh lần lượt giới thiệu từng người với Lý Vân, lão giả mù hai mắt là đại sư phụ của y, biệt danh ” Phi Thiên Biển Bức ” Kha Trấn Ác. Nhị sư phụ là diệu thủ thư sinh Chu Thông. Tam sư phụ là Mã vương thần Hàn Bảo Câu. Tứ sư phụ Nam Hi Nhân, lục sư phụ Toàn Kim Phát. Còn vị phụ nhân cầm kiếm nọ là thất sư phụ Hàn Tiểu Oanh.
Song phương giới thiệu với nhau xong, Lý Vân cũng thầm giật mình, không ngờ đây chính là Giang Nam lục quái. Liễu Hàn Yên cũng từng kể cho y nghe vài câu chuyện võ lâm, nhất là Giang Nam Thất Quái giết chết đồng thi Trần Huyền Phong. Tuy rằng bảy người võ công không phải là hạng inh, nhưng danh vọng lại rất lớn, cả vùng Giang Nam không ai lại không biết cả.
Lúc này Quách Tĩnh đang thắc mắc, hỏi chuyện về con tiểu hồng mã với Hàn Bảo Câu. Chỉ nghe Hàn Bảo Câu cười to nói : ” Tĩnh nhi, đây là một con Hãn huyết bảo câu ngàn năm khó kiếm đấy. “
Lý Vân cũng không biết hãn huyết bảo mã là gì, bèn chăm chú lắng nghe Hàn Bảo Câu giảng giải chuyện xưa.