Bạn đang đọc Tiêu Dao Du – Chương 7: Tây Vực Bạch Đà Sơn
Hai người vào trong quán một lúc, lời bàn tàn lại tiếp tục sôi nổi vang lên. Tiểu nhị đã nhanh chóng dọn thức ăn lên, Lý Vân hai mắt tỏa sáng, cắm cúi ăn hùn hụt. Liễu Hàn Yên thấy vậy hơi hơi mỉm cười, thầm nhủ : ” Tên ngốc này ăn như vậy làm như sợ mình ăn hết không bằng ! ” Trong lòng nàng cũng hơi ấm áp, mấy ngày nay cùng đi chung với Lý Vân, nàng nhận ra nam nhân này tuy rằng bề ngoài hơi ngu ngốc, nhưng tâm hồn thuần phác, thật thà.
Hắn luôn xem nàng như thân tỷ tỷ vậy, lúc nào cũng quan tâm tới nàng cả.
Liễu Hàn Yên trên chốn giang hồ độc hành bao nhiêu năm, nay bỗng dưng có người nam tử quan tâm thân thiết tới mình như thế, trong nội tâm bất tri bất giác liền xuất hiện một tình cảm lạ lùng, vừa ngọt ngào, vừa say đắm. Lý Vân ngẩng đầu lên, thấy nàng mỉm cười nhìn mình, vẻ mặt liền đỏ lên, xấu hổ nói :
– Liễu tỷ ! Hắc, xin lỗi, tại đệ đói quá nên không kìm lòng được ! Tỷ tỷ mau mau dùng cơm đi thôi !
Liễu Hàn Yên mỉm cười, cầm lấy bát đũa bắt đầu dùng cơm. Lý Vân gắp cho nàng vài miếng thịt bò, hai người mỉm cười nhìn nhau, bất tri bất giác cả hai đều cảm thấy không thể thiếu đối phương.
Bầu trời đêm lung linh những vì sao lấp lánh, giá mát nhè nhẹ thổi qua khung cửa sổ, tạo nên cảm giác mát mẻ, sảng khoái. Đám khách nhân trong tửu quán bàn tán xôn xao, đủ các loại chuyện mua bán trong ngày. Bên ngoài, tiếng ngựa hí vang lên, lát sau liền có tám cô gái mặc áo trái, kiểu dáng của người Tây Vực bước vào quán. Tám người chia làm hai nhóm, ngồi vào hai bàn cạnh bên bàn của Liễu Hàn Yên.
Trong tửu quán, một hán tử mập mạp, vẻ mặt ửng hồng, hơi thở đầy mùi rượu, hắn nhìn đồng bạn ngồi kế bên nói
– Lão thất, sao tự nhiên lại phung phí tiền bạc mua cây phá đao đó về chi vậy ? Huynh đệ nếu muốn, thì cứ nói lão ca một câu. Lão ca sẽ tặng cho đệ một cây kim cương đao, làm từ huyền thiết, đảm bảo lão đệ người nhìn là thích ngay.
Lão thất bên cạnh, đôi mắt say rượu lèm nhèm cười nói
– Lão ca, huynh ở trung nguyên nên không biết những chuyện miền Tây Bắc chúng tôi. Cây phá đao này lai lịch không phải nhỏ đâu.
– Ồ ! Vẻ mặt hán tử lộ vẻ không tin, nghi vấn nói : ” Lão đệ nói thử xem ! “
– Lão ca có nghe qua ” Đại mac cuồng đao – Mạc Tây Phong ” chưa ?
Hán tử nghe thế liền nhíu mày, lầm bầm nói : ” Mạc Tây Phong- hắn không phải đã chết rồi sao ? “
– ” Đúng là hắn đã chết rồi, bất quá cây phá đao này chính là binh khí sỡ hữu của hắn năm đó. Mạc Tây Phong một người một ngựa, một cây phá đao, tung hoàng suốt năm trăm dặm vùng Tây Bắc. Cho dù là người Liêu hay người Hán cũng đều sợ hãi. Bất quá, vì hắn gây thù chuốc oán với các cao thủ võ lâm trung nguyên, nên bị người đuổi giết … Ài ! ” Nói tới đây, người nọ liền thở dài một hơi.
– ” Vậy hóa ra cây đao này lại có danh khí lớn như vậy, bất quá nó cũng chỉ là một cây phá đao mà thôi, lão đệ mua nó về trưng diện trong nhà chăng ? ” Hán tử vẫn khó hiểu, nhìn đồng bạn hỏi .
Đồng bạn liền quay đầu nhìn xung một vòng, sau đó nhẹ giọng thì thầm bên tai hán tử : ” Nghe đồn trong phá đao này cất giấu đao phổ. Lão đệ cũng không rõ thực hư ra sao, đành thử may mắn bản thân một phen vậy ! “
Hán tử hiểu được, liền giơ ngón tay cái tỏ vẻ tán thưởng người đồng bạn. Sau đó, hai người liền cuối xuống dùng bữa, không nói tới chuyện này nữa. Tám cô gái áo trắng ngồi cách đó không xa, mỗi người đều có võ công kha khá, liền nghe thấy hết cuộc nói chuyện khi nãy. Tám người tuy rằng không biết Đai Mạc cuồng đao là ai nhưng sau khi nghe thấy có bí kiếp tuyệt học liền nổi lên lòng hiếu kỳ, một người tò mò nói :
– Không biết thanh phá đao đó hình dạng ra sao ?
– Hì hì, thất muội đã nói là phá đao thì chắc chắn là một cây đao cùn rồi … Bất quá nghe bọn hắn nói Mạc Tây Phong gì gì đó, một cây phá đao tung hoàng mấy trăm dặm Tây Bắc, thì lão chủ công có từng nói đến
– Tam tỷ nói đúng. Một nữ tử khác lên tiếng phụ họa.
– Đại tỷ à, chúng ta có hay không cướp cây phá đao đó về cho thiếu chủ nhỉ ?
– Phải đó đại tỷ à, nếu chúng ta dâng lên thiếu chủ, nói không chừng người vui vẻ mà thưởng cho tỷ muội chúng ta thì sao. Nữ tử đứng hàng thứ năm vẻ mặt chờ mong nói.
– Đại tỷ à, muội biết tỷ không nỡ xuống tay, hay là để muội qua thương lượng xem, bọn họ có chịu bán lại không nha ! Nữ tử hàng thứ bảy lanh lợi cất tiếng.
Vị đại tỷ cũng không có biện pháp nào kiềm chế mấy người này lại được, đành gật đầu đồng ý. Nữ tử nọ vui vẻ đứng dậy, bước qua bàn hai hán tử đó. Hai hán tử thấy có một cô nương xinh đẹp đi về phía mình, trong mặt thoáng lộ vẽ nghi hoặc. Nữ tử này mặc trang phục Tây Vực, toàn thân bạch y, dáng người xinh đẹp. Nàng bước tới trước bàn hai người nam tử, cất giọng lanh lảnh nói :
– Hai vị đại ca, thứ lỗi cho tiểu nữ lỗ mãng. Lúc nãy có nghe hai vị nói tới thanh phá đao gì gì đó. Tỷ muội chúng tôi hiếu kỳ, muốn mua lại. Không biết hai vị có bằng lòng bán đi hay không ?
Nam tử nọ sắc mặt liền ngưng trọng, khoát tay từ chối nói :
– Tiểu cô nương, thứ lỗi cho tại hạ không thể phụng bồi được. Vật này vốn là tại hạ bỏ tiền mua được, yêu thích không rời tay, nên tuyệt đối không bán đâu.
– Phải đó, cô nương nếu như muốn mua binh khí, tại hạ đây có nhiều chủng loại. Nào là xích tiên, nhạn linh đao, song nhận, bội kiếm, … cô nương nếu như muốn mua, thì có thể xem ! Hán tử nọ cười cười nói.
Nữ tử nghe vậy liền xám xịt, tựa hồ muốn mắng hai tên ngu, không biết chúng ta là ai sao ? Bất quá nàng bản tính thiện lương, thấy vậy cũng không biết nói gì, đành lủi thủi quay về chỗ cũ. Bảy nữ tử thấy vậy liền biết đối phương từ chối, vị tam tỷ nọ ánh mắt lóe lên tia ngoan độc, nói : ” Hai người bọn họ quả thật chán sống. Thất muội đi thương lượng chi cho phí công, cứ mạnh mẽ cướp lấy là xong chứ gì ! “
Đại tỷ khẽ gật đầu, quay sang nhìn thấy hai nam tử nọ nhanh chóng kêu tiểu nhị tính tiền, rồi đi khuất. Tám người thấy vậy liền đứng lên, đuổi theo sau. Bên này Liễu Hàn Yên cũng để ý thấy rõ, nàng cũng không muốn quan tâm vào chuyện này, nên cắm cúi ăn xong bữa cơm, sau đó hai người tính tiền đi ra tửu quán, hướng về phía nhà trọ đi tới.
Bên ngoài, gió nhè nhẹ thổi qua kẽ lá, sương đêm phủ xuống làm con đường trở nên mờ ảo, lung linh. Hai người Lý Liễu thuê hai phòng kế bên nhau, vốn dĩ Lý Vân muốn cùng Liễu Hàn Yên ở chung một phòng, nhưng chàng bị nàng cự tuyệt, nhất quyết phải ở hai phòng riêng biệt. Lý Vân cũng lấy làm kỳ quái, nhưng chàng biết có hỏi thì Liễu tỷ cũng không trả lời, nên đành vâng lời nghe theo.
Lúc này Lý Vân đứng trước lan can, gió lạnh ban đêm thổi vào người, làm cho thần trí chàng trở nên sảng khoái. Mấy ngày nay chàng cố gắng nhớ lại trước kia mình là ai, nhưng cũng không thể nào nhớ rõ được. Chàng chỉ biết mình tên Lý Vân, còn vì sao bản thân mình trước kia làm gì, những chuyện trước kia là gì, chàng không còn nhớ chút nào cả.
Lý Vân là người sảng khoái, cũng không để tâm lắm những chuyện đó nữa. Chàng liền bắt đầu sống lạc quan, vui vẻ với Liễu tỷ. Liễu Hàn Yên thấy chàng trở nên si ngốc, nên cũng bất nhẫn. Vì vâỵ nàng dạy chàng cách đả tọa, điều tức, cũng như tâm pháp nội cung bản môn cho chàng. Bất quá khả năng tiếp thu của Lý Vân quả thực rất chậm, hầu như không có thiên phú võ học gì cả. Liễu Hàn Yên bỏ ra gần bốn ngày mới có thể giúp chàng hiểu rõ nội công tâm pháp cơ bản của bản môn, cũng như điều tức phục hồi chân khí.
Lý Vân nghe Liễu tỷ nói một ngày phải bỏ ít nhất một canh giờ hành công, nếu như không muốn võ công thối lui. Chàng mỗi đêm cũng đều dành một canh giờ hành công, liền cảm thấy tinh thần sảng khoái,sức lực hồi phục gần như hoàn hảo, mỏi mệt ban ngày đi đường dường như mất đi vậy. Rõ ràng hiệu quả mang đến khiến cho Lý Vân cảm thấy phấn chấn lên.
Đêm nay sau khi hành công một canh giờ, Lý Vân cảm thấy bản thân không buồn ngủ, liền bước ra ngoài lan can, ngắm nhìn trời đêm. Bỗng nhiên, từ phía tây truyền lại âm thanh hỗn loạn, giống như tiếng sắt thép va chạm vào nhau, xen lẫn tiếng người la lên hốt hoảng. Lý Vân hiếu kỳ, đi xuống lấu cất bước chạy nhanh về phía tây.
Trước mặt chàng, tám nữ tử mặc bạch y đang vây hai người nam tử vào trong, kiếm quang loang loáng giao thủ với hai người nọ. Hai người nam tử nọ, một kẻ vũ lộng đơn đao, một người dùng quyền, giao thủ ngang ngửa với tám nữ tử nọ.
Vị đại tỷ hoành kiếm trước ngực, trầm giọng nói : ” Nhị vị, Bạch Đà sơn trang chúng tôi cũng không muốn gây thù chuốc oán. Chỉ cần nhị vị chịu bán lại phá đao cho chúng tôi, chúng tôi bảo đảm không gây khó dể cho hai người ! “
Nam tử cầm đơn đao cười to, lạnh lùng nói : ” Tám nữ tặc các ngươi đã muốn cướp đồ thì cứ lên đi, lão gia thử xem bản lĩnh đám tiểu mao tặc có hơn gì không ?! Ha ha ! ” Nói xong, đơn đao liền biến hóa thành vô vàn đao ảnh, tấn công hai người nữ tử gần đó. Hai người nó thoáng luống cuống lùi lại, một người xoay eo, tay trái vung ra, Vô Ảnh Thoa phóng vụt về phía đôi mắt hán tử.
Hán tử thoáng lộ vẻ kỳ dị, đơn đao cấp tốc chém ngang, chặn đứt ám khí của ả ta. Trong lòng cũng hơi kinh sợ thủ pháp ám khí của đối phương. Sáu người còn lại thấy hai tỷ muội lâm nguy, liền tức giận phi thân tới vây công đánh nam tử nọ.
Chiến trận phút chốc liền biến hóa, đao kiếm va chạm tóe lên những đốm hoa lửa, mặt đất xung quang bị đao phong cùng kiếm phí cắt thành nát vụn. Hai nam tử bị vậy bên trong liền từ từ yếu sức, lúc bấy giờ chỉ có thủ vô công. Xem ra chỉ trong chốc lát sẽ bị tám nàng đả bại ngay. Lý Vân tuy rằng không biết bọn họ vì nguyên do gì, nhưng nhìn thấy hai nam tử nọ bị rơi vào thế hạ phong, phút chốc quần áo liền bị vài ba vết thương trí mạng. Máu đỏ thấm hồng cả trang phục. Chàng trong lòng không khỏi bất nhẫn, muốn đi ra nói vài câu khuyên giải.
Bỗng dưng, một bàn tay nắm lấy vai chàng, một giọng nói mềm mại truyền vào tai chàng : ” Huynh khoan xuất hiện, hai người bọn họ chưa chết được ngay đâu ! “
– Liễu tỷ ! Lý Vân vui vẻ nhìn nàng, nói : ” Liễu tỷ cứu họ đi, hai người bọn họ sắp chống đỡ không xong rồi ! “
Liễu Hàn Yên ánh mắt băng lãnh quét về phía hỗn chiến, trầm thấp nói : ” Không ! Tốt nhất nên rời khỏi nơi đây ! “
– Tại sao ? Tám nữ lang nọ quả thật hung tàn, càn quấy quá mức. Tỷ không thể trơ mắt nhìn người khác bị hại được ! Lý Vân vẻ mặt kiên quyết nói.
Liễu Hàn Yên nhìn hắn, cũng không nói lời nào. Một lát sau liền trầm giọng đáp : ” Tám người nọ là Tây Vực Bạch Đà sơn trang ! Trang chủ Bạch Đà Sơn là Âu Dương Phong. Là một trong Ngũ Bá Trung Nguyên. Thế lực Bạch Đà sơn ở Tây vực rất lớn, chúng ta không thể chọc vào họ được ! “
– Ài, nhưng hai người bọn họ sắp không xong rồi ! Tỷ không cứu vậy đệ cứu. Lý Vân kiến quyết nói, sau đó chạy tới đám người, nói to
– Này ! Dừng tay ! Dừng tay ! Mọi người dừng tay lại đi !
Tám nữ tử dừng tay, thu lại trường kiếm, nhìn nam tử mới tới, vị tam tỷ lạnh lùng nói : ” Ngươi muốn gì ? “
– Chào mấy vị tỷ tỷ, tiểu đệ thấy hai vị huynh đệ này bị thương không nhẹ, coi như tám vị tỷ tỷ thương tình tha cho họ đi. Oan gia nên giải không nên kết mà ! Lý Vân cười cười nói.
– Tiểu tử thúi, ngươi còn lắm mồm thì đừng trách lão nương cắt lưỡi ! Vị tam tỷ lạnh lẽo nói. Sau đó quay sang nhìn hai nam tử kia : ” Hai người các ngươi không biết tốt xấu, lão nương chỉ muốn mượn tạm phá đao xem một chút mà thôi ! Cớ gì sống chết cũng không đưa ra ! Hừ “
Lý Vân kỳ quái nhìn hai người nam tử nọ, khó hiểu nói : ” Hai vị huynh đài, nếu vị đại tỷ này muốn mượn đao gì gì đó xem qua một chút, thì cũng đâu có sao ! Cớ chi phải đấu với nhau nữa sống nửa chết vậy ? “
Nam tử cầm đơn đao thủ thế trước ngực, quay sang nhìn nam tử đồng bạn của mình hỏi : ” Ngươi tính sao ?! “
– Ài, lão đệ đã làm liên lụy lão ca ngươi ! Thôi thì ta không có duyên với phá đao, liền đem tặng ấy vị đây ! Bất quá ta xin mấy vị tha cho hai huynh đệ chúng ta con đường sống, được không ?
Vị đại tỷ thấy vậy, cười nói : ” Chúng tôi cũng vạn bất đắc dĩ mà thôi, xin nhị vị bỏ qua. “
Lý Vân liền cười nói : ” Tám vị tỷ tỷ, hai vị huynh đê đã nói vậy, mong tám người bỏ qua. Có được hay không ? “
Vị đại tỷ nọ gật đầu, nói ” Dĩ nhiên, chúng ta cũng không muốn làm như thế mà ! “
Nam tử nọ thầm mắng trong lòng ” Đã ăn cướp còn la làng ! ” Bất qua hắn cũng là người thức thời, nên oán hận thì oán hận, vẫn đem thanh phá đao đưa cho tám nữ tử nọ. Sau đó, hai huynh đệ nhanh chóng rời đi.