Bạn đang đọc Tiêu Dao Du – Chương 5: Lý Vân
Không lẽ phải chết nơi đây sao ?! Bạch phát nam tử trong lòng trầm xuống, tựa hồ bị thống. Hắn trong lúc cứu người huynh đệ, ai ngờ bị thiên lôi đánh trúng, vốn tưởng bản thân đã tan xác rồi chứ. Nhưng ai ngờ xảo diệu thế nào lại xuyên không vào thế giới này. Hắn không phải ai khác, chính là Lý Vân !
Lý Vân lần đâu tiên xuyên không, phải nói là số xui tận mạng. Hố đen mang theo thân thể của hắn trực tiếp tiến nhập thiên đình. Vốn dĩ hắn còn vui mừng bản thân mình xuyên không tới thiên giới, chắc hẳn sẽ được kỳ ngộ gặp được Tôn Ngộ Không, hay Thái Bạch Kim Tinh gì gì đó. Lý Vân còn đang mơ mộng hão huyền, thì thấy bốn phía thiên quân vạn mã vậy chặt lại. Trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một vị tướng, sắc mặt uy nghiêm, tay cầm lôi chùy, nhìn hắn quát :
– Yêu quái to gan ! Dám xông vào thiên đình, còn không mau bó tay chịu trói !
Lý Vân bấy giờ vui sướng, bởi lẻ hắn được tận mắt chứng kiến thiên binh thiên tướng trong truyền thuyết. Hắn còn đang định chạy tới hỏi thăm, làm quen một phen, ai ngờ nghe thấy đối phương quát lên, tựa hồ chửi mình thì phải. Lý Vân tức thời ngờ mặt ra, cũng chả hiểu vì sao cả. Nhưng thấy binh sĩ bắt đầu dùng trường thương đâm tới mình, hắn cũng không suy nghĩ nhiều nữa, thuận thế thi triển khinh công, bỏ chạy.
Ai ngờ thiên binh truy sát không thôi, nhất là Lôi thần, vốn hắn cai quản nội vi thiên đình. Hôm nay từ đâu xuất hiện một tên ngoại nhân, hắn không bị phạt mới là lạ. Lôi thần tức khí, dẫn theo năm vạn thiên binh, truy bắt Lý Vân.
Lý Vân chạy trốn cực kỳ chật vật, hết đông rồi lại tây. Vốn dĩ thực lực của hắn so với một tên thiên tướng cũng chỉ ngang nhau mà thôi, vậy mà bị năm vạn đai quân truy sát, còn có Lôi Thần nữa chứ ! Lý Vân may mắn khinh công bản thân thuộc hàng cao thủ, nên chạy thoát được vài lần. Bất quá Lôi Thần là ai ? Hắn chỉ cần ngự không phi hành là Lý Vân có chạy đằng trời cũng không thoát. Mắt thấy bốn phía bị năm vạn quân bao vậy, Lý Vân cũng hào tình vạn trượng, nghịch chuyển thần công. Dùng sức lực bản thân phá toái hư không, tiến nhập nhân gian.
Ai ngờ Lôi thần cũng không bỏ qua cho hắn, liền huy động pháp lực, tạo thành thiên kiếp nhằm tru sát Lý Vân. Lý Vân hiện giờ công lực không còn bốn thành, nên cũng vô pháp chống đỡ đạo thiên lôi cuối cùng này. Lý Vân khẽ cắn môi, thầm quyết tâm dùng tới bí tịch gia tộc của mình. Hắn khẽ cắn vào đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi. Thầm nói : ” Thiên Ma Giải Thể ! Đành trông cậy vào ngươi thôi ! “
Chỉ trong phút chốc, khí tức Lý Vân liền thay đổi, xung quanh không khí cuồn bạo xoay tròn quanh người hắn, một luồng hung sát, tràn ngập máu tanh bao phủ, cực kỳ khủng bố. Lý Vân phút chốc biến đổi, gương mắt giận dữ, nhìn chằm chằm lôi long, song quyền nắm chắt toét cả máu.
” A ! A ! A ! … ” Lý Vân toàn thân chân khí, vận chuyển cực nhanh, song quyền nắm chặt, oanh tạc tới trước mặt lôi long
” Ầm Ầm Ầm ! ” Lôi Long cuồn bạo nổ tung, oanh tạc trong lòng Vũ Lăng Sơn. Lý Vân bị sóng kình bạo chấn, đánh văng vào vách núi. Hai tay buôn thỏng, nhìn không còn chút sức lực nào cả ! Lý Vân uể oải đứng dậy, nhưng hai tay bị đánh gần như không còn cảm giác gì cả, cũng đành bất lực. Lôi Long tuy rằng bị cản phá thành công, nhưng uy lực cuồng bạo cũng không giảm, từng luồn lôi điện tiếp tục oanh tạc lên người Lý Vân, tựa hồ muốn đánh tan xác hắn ra.
La Sát Cô phi thân tới gần, thấy tình trạng Lý Vân như thế, liền quýnh cả lên. Nhuyễn kiếm trong tay vung ra, huyễn hoa thành một tấm lưới kiếm khí, chống đỡ từng đạo lôi điện. Nhìn sang phía Lý Vân quát lớn : ” Còn không mau đi ! “
Lý Vân cười thảm, lắc đầu nói : ” Cảm ơn ! Nhưng ta không đi được ! “
La Sát Cô nghi hoặc nhìn hắn, sau đó thấy song thủ người này buông thỏng, cũng biết rằng hắn bị thương không nhẹ. Nàng tuy rằng muốn cứu người, nhưng biết sức lực bản thân vô phương chống đỡ lôi điện được lâu. Nhuyễn kiếm trong tay huyễn hóa thành vô số kiếm khí đan xen, ” Vân Võng Linh Cung ” hóa thành tấm lưới vững chắc, không một tia lôi điện nào lọt tới.
Lý Vân thấy vậy, nói lớn : ” Cô rời đi mau, đừng liên hệ vào chuyện này ! ” La Sát Cô thấy hắn nói thế, cũng biết sức mình không đủ, phóng người lùi lại về sau. Trên bầu trời, bỗng nhiên huyễn hóa thành một khuôn mặt to lớn của Lôi Thần, ánh mắt uy nghiêm nhìn chằm chằm vào Lý Vân
– Yêu nghiệt ! Chết đi !
Nói xong, liền từ trên hư không nứt toạc ra, một đạo tử lôi yêu dị đánh thẳng xuống Lý Vân. Tử Lôi chấn tan đỉnh Vũ Lăng Sơn, uy thế khủng khiếp kinh người, đánh thẳng lên người Lý Vân.
Lý Vân uất hận, hắc lôi đã uy lực kinh người như thế. Đằng này là Tử Lôi, chính là Lôi Thần lực chứ không phải chơi. Lý Vân biết rằng bản thân vô pháp chống cự. Hắn lần đầu tới thế giới này, cũng không rõ vô duyên vì sao bị truy sát, để rồi vô duyên bị giết chết. Hắn hận, nhìn thấy Tử Lôi sắp sửa đánh xuống, Lý Vân quát to
” Loạn Hồn Quyết ! ” Tuy rằng hai tay bị phế, nhưng hắn tuyệt đối không muốn chết. Loạn Hồn Quyết chính là một loại bí tịch thời thượng cổ, thiêu cháy lực lượng linh hồn, nhằm đề tăng công lục bản thân lên mười lần, Tuy nhiên vì phải thiêu đốt linh hồn cơ thể, nên chắc chắn sẽ tai biến cực kỳ, nhẹ thì mất trí còn nặng thì bản thân nổ tan xác mà chết. Kể cả linh hồn cũng không còn tồn tại. Lý Vân bất đắc dĩ đành phải vận dụng công phu này.
La Sát Cô lùi lại phía sau, thấy một đạo tử lôi từ trên trời đánh xuống liền biến sắc, trong lòng nàng thầm nhủ : ” Người này chết chắc rồi ! “
” Ầm ! Ầm ! Ầm ! ” Đạo tử lôi đánh thẳng lên người Lý Vân, oanh kích cực mạnh làm cho bản thân hắn bị đánh chìm hẳn vào trong vách núi. Trước ngực huyết nhục mơ hồ thấy cả xương trắng. Gương mặt trắng bệch ra, tử lôi sau khi oanh tạc Lý Vân xong, liền hóa thành từng luồn khói nhẹ, tan biến mất. Để lại vách núi một người toàn thân đầy máu, sống chết không rõ.
Kiếp vân tan đi, trả lại bầu trời trong xanh thuở nào. La Sát Cô nhẹ nhàng bước tới gần Lý Vân. Nàng nhìn thấy thảm trạng của hắn, thở dài một hơi, thầm nhủ : ” Người này quá mức nghịch thiên, dùng sức lục bản thân cản phá cửu thiên lôi kiếp. Nhưng, nhân định không thể thắng thiên. Cuối cùng phải chết dưới một kích của tử lôi nọ ! Bất quá lấy võ công của hắn như vậy, cũng đáng làm cho người người kính phục. ! “
La Sát Cô tuy rằng làm việc ác vô số, nhưng hễ là người luyện võ thì ai ai cũng tôn trọng võ giả, nhất là những võ giả đạt tới cảnh giới tối cao như Lý Vân vậy. Nên nàng cũng thành tâm quỳ xuống, bái lạy Lý Vân. Sau đó khiêng di thể của hắn tới một mảnh đất bằng phẳng, thu thập đàng hoàng sạch sẽ. Trên người Lý Vân lúc này không có một mảnh vải, nên nàng liền cởi áo khoác ngoài của mình, đắp lên người hắn, coi như giúp đỡ hắn có một nơi an nghỉ sạch sẽ.
Bỗng nhiên, thân thể Lý Vân hơi hơi động đậy, La Sát Cô giật mình, đưa tay lên bắt mạch. Mạch tuy rằng không có, giống như một xác chết vậy, nhưng nàng sợ mình bắt sai, liền nằm sát xuống người Lý Vân, úp tai lắng nghe nhịp tim đập.
” Thịch ! ” Một tiếng nhè nhẹ, giống như tơ vậy, cực kỳ mỏng manh vang lên. Nàng vui mừng quá đổi, biết rằng người này còn có thể cứu. Liền nhanh chóng thò tay vào trong ngực, lấy ra một bình ngọc, đổ ra năm viên thuốc màu đen ra lòng bàn tay. Một tay nâng Lý Vân dậy, một tay đút từng viên vào miệng hắn.Nhưng Lý Vân còn đang hôn mê, nên không thể nuốt xuống được, bất đắc dĩ La Sát Cô đành phải dùng đầu lưỡi của mình, để cho Lý Vân nuốt xuống hẳn.
Sau đó, nàng nâng Lý Vân ngồi xếp bằng, xong chưởng áp vào Bách Hải huyệt, truyền chân khí vào cơ thể hắn. Hai người ngồi vận công gần hai canh giờ, lúc này trên gương mặt La Sát Cô toát ra mồ hôi đầm đìa, hai má ửng hồng, cực kỳ mỹ lệ. Nàng thu công, đỡ Lý Vân nằm xuống, đưa tay bắt mạch tượng lại cho hắn. Cảm thấy mạch bắt đầu ổn định lại thì thở phảo một hơi, ngồi nhắm mắt định thần một chút. Bên ngoài, bầu trời đã tối đen.