Bạn đang đọc Tiêu Dao Du – Chương 4: Cửu Thiên Lôi Kiếp
Bóng người thanh niên từ từ rơi xuống, tay phải của người đó hơi giật giật một chút, rồi nằm bất động . La Sát Cô cũng không quan tâm, tiếp tục rảo bước ra ngoài.
” Ầm ! ” Một tia sét khổng lề từ trên cao đánh xuống, chỉ trong một sát na đã bổ đôi gốc cổ thụ mà lúc nãy La Sát Cô đứng. La Sát Cô giật mình hoảng hốt, bước nhanh như chạy, nàng cũng không tin vào mắt mình nữa.
– Ha ha, thiên địa cũng muốn giết ta sao ?!
Một thanh âm tràn đầy ngạo khí, thấu tận trời xanh. Một bóng người với mái tọc bạch kim tung bay trong gió. Hắn ngửa mặt lên trời, chỉ tay nói : ” Lôi Thần ! Có giỏi thì xuống đây đấu tiếp ba trăm hiệp. Ta cũng không sợ ngươi đâu ! Ha Ha “
Bầu trời vốn trong xanh, chỉ trong phút chốc mây đen kéo đến dầy đặc. Cảnh vật xung quanh liền tối sầm lại, không đủ nhìn rõ năm ngón tay. La Sát Cô lúc này hoảng hốt, quay đầu nhìn bóng người thanh niên đó. Hẳn cũng không phải ai khác, chính là người nằm trong khối băng thạch lúc nãy. Nguyên bản nàng cứ nghĩ người này đã chết rồi, nên cũng không chú ý lắm. Ai ngờ trong lúc vô tình, vung kiếm phá nát băng thạch làm cho người nọ tỉnh lại.
Bầu trời tối sầm, lôi điện lập lòe loạn vũ trên cao, tựa hồ như muốn phá nát những gì chống đối nó. Bạch phát thanh niên cười khằng khặc một tiếng, ánh mắt trong suốt tựa nước hồ thu, không chút gợn sóng, liếc nhìn về phía La Sát Cô một cái. La Sát Cô thấy thế hoảng sợ lùi lại hai bước, chỉ thấy người thanh niên ấy mỉm cười hòa nhã, gật đầu với mình một cái. Tựa như nói lời cảm ơn vậy.
Sau đó, bạch phát thanh niên quay đầu nhìn về phía trời cao, song thủ vung lên, kết thành một thủ ấn kỳ dị, vạch lên những đường quỹ tích trong không gian. Chỉ trong một lát sau, từ bốn phương tám hướng xuất hiện tầng tầng lớp lớp hơi nước, hướng về phía người nọ, tạo thành một bức màng trong suốt, bao bọc hắn lại.
” Ầm ! Ầm ! Ầm ! ” Ba đạo thiên lôi phá không oanh kích xuống xung quanh người nọ, phá hủy một mảnh lớn cổ thụ. Từ trên trời cao, mây đen ngưng tụ lại, huyễn hóa thành một khuôn mặt người cực kỳ khổng lồ, nét mặt uy nghiêm, nhìn chằm chằm vào bạch phát thanh niên
– Ha Ha, Lôi Thần ngươi cũng không làm con rùa rút cổ chứ ! Ngươi tưởng mấy đạo sấm sét này hù được ta sao ! Bạch Phát thanh niên cười cuồn ngạo, song thủ xoáy động càng lúc càng nhanh, miệng khẽ quát ” Vạn Kiếm Triều Tông “
Chỉ thấy màn hơi nước bao phủ xung quanh phút chốc vỡ tan, hóa thành vô vàn thanh tiểu kiếm, phá không bắn thẳng về gương mặt khổng lồ nọ.
– Hừ ! Một thanh âm uy nghiêm từ thiên không vọng lại, phá nát vạn kiếm .
– Cửu Thiên Lôi Kiếm ! Diệt Ma Kiếp ! Thanh âm vang vọng khắp bốn phía, trên trời cao, mây đen ngưng tụ cực nhanh, sấm sét loạn vũ, từ từ huyễn hóa thành bốn đạo lôi điện khổng lồ, hướng thẳng tới bạch phát thanh niên.
– Mẹ nó ! Lão tử mới xuyên không tới thế giới này, lại được ưu ái tặng cho cái thiên kiếp ! Hừ, ta không nhận thì quả là không đúng đó ! Ha Ha
Bạch phát thanh niên cười cuống ngạo, song thủ vung lên, vạn vạn tiểu kiếm bắt đầu ngưng kết lại một chỗ, hình thành một thanh băng kiếm khổng lồ, hướng thiên không chỉ tới.
– Thiên Ma Hàng Lâm !
Bạch Phát Thanh Niên quát to, băng kiếm khổng lồ được hắn cầm chặt bằng hai tay, thân mình đằng không bay lên, băng kiếm vung ra, vô số kiếm khí tỏa ra tứ phương, chém vào tứ đại lôi điện đang bổ xuống
” Ầm ! Ầm ! Ầm ! Ầm ! ” Băng Kiếm phá nát bốn đạo lôi điện, sóng điện bắn tung tóe ra bên ngoài, cực kỳ cuồng bạo.
Hắc ! Hắc . Ta xem Thiên Kiếp bất quá chỉ là trò trẻ con mà thôi ! Tới đây nào.
Bạch Phát nam tử cuồng ngạo, song thủ cầm băng kiếm chỉ thẳng lên trời, quát lớn. Sau lưng hắn, một hắc ảnh ười trượng, cũng chỉ tay lên trời cao, gầm rú từng hồi ma khiếu.
Các loài dã thú lúc này đã chạy mất, phía dưới, La Sát Cô run rẩy nấp đằng xa xa, nhìn thân ảnh nam tử đăng lăng không đứng trên bầu trời. Trong lòng tràn đầy vẻ lo sợ.
Bầu trời đen lại tiếp tục vần vũ, kiếp vân đen đặc, ngưng tụ lại lần nữa, huyễn hóa thành bốn đạo lôi điện khổng lồ. Bốn đạo lôi điện này khắc hẳn lúc nãy, uy lực to lớn hơn, màu sắc cũng chuyển sang màu xám ! Bốn đạo lôi điện phá toái hư không, đánh mạnh lên thân người Bạch Phát thanh niên, tựa hồ muốn đem hắn đánh tan thành bột phấn mới hả giận vậy.
Bạch Phát thanh niên gương mặt trầm xuống, cũng không còn mang nét mặt khinh thị như hồi nãy. Song thủ nắm chặt băng kiếm, toàn thân công lực vận chuyển cực nhanh, quán thị mười thành nội lực bản thân vào thân băng kiếm. Băng kiếm trong phút chốc liền sáng ngời, ẩn ước những hoa văn cổ xưa. Trên thân kiếm còn nhìn thấy rõ hai chữ ” Thiên Kiếm ! “
Bạch Phát thanh niên vung kiếm, nhắm thẳng vào bốn đạo kiếp lôi đang lao đến. Phía sau, hắc ảnh cũng huyễn hóa thành một nắm tay khổng lồ, đấm thẳng vào đó.
” Ầm ! ” Va chạm cực mạnh, bốn đạo kiếp lôi phá nát hắc quyền, đánh lên băng kiếm. Bạch Phát nam tử khẽ cắn răng, một ra một ngụm tiên huyết lên thân kiếm, băng kiếm phút chốc liền tỏa ra quang mang yêu dị, kiếm khí trùng thiên, giao kích với bốn đạo kiếp lôi.
” Rắc ! ” Băng kiếm tựa hồ không thế chịu đựng nổi áp lực, xuất hiện một vết nứt dài trên thân kiếm, kéo dọc tới tận mũi kiếm. Bạch Phát nam tử sắc mặt trắng bệch ra, thầm hô xui xẻo. Vốn dĩ băng kiếm này được hắn huyễn hóa ra, uy lực chân chính so với thiên kiếm còn kém xa rất nhiều. Nên không thể chịu đựng nổi sức mạnh cuồng bạo của tứ đạo lôi điện. Chỉ trong phút chốc, băng kiếm băng toái, nút vụn.
Tứ đạo lôi điên phá nát băng kiếm liền ảm đạm đi hẳn, nhưng cũng không dừng lại mà tiếp tục đánh tới bạch phát thanh niên.
Bạch phát thanh niên thấy tình thế nguy cấp, liền lui lại vài trượng, quay đầu nhìn La Sát Cô một cái, nói. ” Mượn kiếm ! “
La Sát Cô giật mình, nhưng cũng không nói nhiều, vung nhuyễn kiếm ném tới băng phát thanh niên.
Bach phát thanh niên gật đầu cảm tạ, sau đó nắm lấy nhuyễn kiếm, song thủ vung ra, vô tận kiếm khí tạo thành một bức tường chắn trước mặt, cản phá tứ đạo thiên lôi. Tả thủ nắm chặt nhuyễn kiếm, thanh niên dồn phát nội lực của mình vào đó. Thân nhuyễn kiếm run động, kêu lên ong ong, tựa như phấn khích vậy.
” Coi như hôm nay ngươi may mắn, ta sẽ đem thiên kiếp truyền vào thân kiếm này. Có thể ngươi sẽ thành một thanh thần binh ! ” Bạch phát thanh niên cười mỉm, tay vung nhuyễn kiếm vào bên trong bốn đạo lôi điện, kinh mạch trong thân thể phút chốc biến ảo, tạo thành lực hút, hút lấy lôi điện xung quanh.
” Ầm ! Ầm ! Ầm ! ” Lôi điện cuồng bạo, đánh lên thân nhuyễn kiếm, nhưng đa phần là chui hẳn vào bên trong thân kiếm hết. Chỉ thấy nhuyễn kiếm run động, phút chốc liền phát ra tiếng ngân chói lọi. Thân kiếm phát ra hào quanh vạn trượng, huyền hóa thành một thanh kiếm bạch sắc khổng lồ. ẩn ẩn từng luồn lôi điện chạy dọc bên trong nó.
La Sát Cô đứng xem từ xa cũng kinh hãi, nàng tuy rằng không hiểu người này đang làm gì, nhưng khi thấy nhuyễn kiếm của bản thân biến hóa như vậy, liền lộ vẻ vui mừng.
Nhuyễn Kiếm hấp thu vài phần lôi điện thì đạt tới trạng thái bảo hòa, bạch phát thanh niên mỉm cười, vung nhuyển kiếm chấn tan tứ đạo lôi điện. Bầu trời liền sáng hơn một chút, kiếp vân tuy rằng chưa tan hết, nhưng cũng không còn lại bao nhiêu cả. Bạch phát thanh niên mỉm cười, nhìn kiếp vân. Hắn biết, còn một đạo thiên kiếp cuối cùng !
Nhất đạo thiên lôi phá không oanh kích, không một dấu hiệu báo trước. Rất nhanh liền tới gần trước mặt bạch phát thanh niên. Hắn hơi giật mình, thầm nghĩ không may. Bởi lẽ đạo thiên lôi này so về uy lực hay tốc độ đều hơn hẳn tám đạo trước kia, Căn bản không cho bạch phát nam tử này một chút thời gian nghĩ ngơi. Lôi điện cuồng bạo, hóa thành một lôi long, gầm lên từng tràn long khiếu, tựa hồ muốn cắn nát bạch phát nam tử ra vậy.
Bạch phát nam tử cũng không suy nghĩ gì, vung nhuyễn kiếm trong tay, vô tân kiếm khí sắc bén giao phong với lôi điện. Nhuyễn kiếm huyễn hóa thành một thanh bạch sắc ngân kiếm, trực diện giao phong cùng lôi long, Từng đạo âm thanh va chạm vang lên, lôi long và nhuyễn kiếm tựa hồ bất phân thắng bại.
Lại nói vốn dĩ nhuyển kiếm sau khi hấp thu xong vài phần thiên lôi, thì thuộc tính liền tăng trưởng vượt bậc. Nó bây giờ so với những thanh thần binh trong thiên hạ không thua kém là bao. Nhưng vì lôi điện khá cuồn bạo, cần được phát tác ra, nên nhuyễn kiếm bây giờ uy lực có thể sánh ngang bằng lôi kiếp. Bất quá chỉ sau một khoản thời gian, nhuyển kiếm ảm đạm hẳn, không còn đủ sức chống lại lôi long uy mãnh từ lôi kiếp tạo thành.
Bạch phát nam tử thấy vậy, liền lui nhanh về sau, biết rõ nếu bản thân còn tiếp tục chống đỡ thì nhuyễn kiếm nhanh chóng bị lôi điện đánh tan. Bạch phát thanh niên ném nhanh nhuyễn kiếm về phía La Sát Cô, song chưởng vung ra, chấn nát núi đá phía sau, lùi sâu vào trong lòng Vũ Lăng Sơn.
Lôi kiếp cùng với bạch phát nam tử giống như kẻ thù truyền kiếp của nhau vậy, tiếp tục bám chặt lấy bạch phát thanh niên,
La Sát Cô sững sờ nhìn nhuyễn kiếm cắm phập trên mặt đất, thân kiếm vẫn còn run động, ẩn ước có thể thấy lôi điện chạy dọc trong thân kiếm. Nàng liếc nhìn về phía bạch phát nam tử, cắn chặt răng, thầm hạ quyết tâm. Nàng tiến lên, nắm lấy nhuyễn kiếm, phi thần về phía Vũ Lăng Sơn.