Bạn đang đọc Tiêu Dao Du – Chương 15: Phong ba nổi lên
Lý Vân cũng thầm kinh ngạc, thầm nhũ cao thủ võ lâm giao chiến quả thực thanh thế kinh người. Mộc đại thúc thu cờ, chuẩn bị bước ra ngoài, liền thấy nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên, mấy mươi tên đầy tớ khỏe mạnh hộ tống một thiếu niên công tứ phi ngựa tới. Vị công tử ấy thấy ngọn cờ Tỷ võ chiêu thân, đưa mắt nhìn qua cô gái cười khẽ một tiếng, xuống ngựa bước vào đám đông, nhìn Mộc Niệm Từ nói:
– Tỷ võ chiêu thân có lẽ là vị cô nương này phải không?
Mộc Niệm Từ quay đầu đi không đáp.
Mộc đại thúc bước lên ôm quyền nói:
– Tại hạ họ Mộc, công tử có gì dạy bảo?
Công tử kia nói:
– Quy củ tỷ võ chiêu thân là thế nào?
Mộc Dịch nói qua một lượt. Công tử kia nói:
– Vậy thì ta cũng thử xem.
Lý Vân thấy y mặc quần áo lụa là, thầm nghĩ : “Chả biết công phu của hắn ra sao, chỉ sợ không quá hai chiêu liền té nhào dưới đất không chừng ! ” Lý Vân ác ý thầm nghĩ.
Mộc đại thúc thấy công tử kia tướng mạo anh tuấn, mi thanh mục tú, toàn thân quần áo lụa là quý báu, thầm nói : ” Người này không phải con nhà giàu có thì cũng là con quan lớn ! Ta tốt nhất không nên đụng tới y ! Kẻo lại bị y làm khó dễ ! “
Sau đó Mộc đại thúc bèn ôm quyền cười nói:
– Công tử nói đùa rồi.
Công tử nọ nói:
– Sao ngươi biết?
Mộc Dịch nói:
– Cha con tiểu nhân là người giang hồ thảo mãng, làm sao dám sánh với công tử? Mà nói đi thì cũng phải nói lại, đây không phải là trò chơi tầm thường, mà có quan hệ tới việc chung thân đại sự của tiểu nữ, xin công tử thứ lỗi cho.
Công tử kia nhìn Mộc Niệm Từ một cái, nói:
– Các ngươi tỷ võ thiêu thân đã bao lâu rồi?
Mộc đại thúc đáp:
– Trải qua bảy lộ, đã hơn nửa năm rồi.
Công tử kia ngạc nhiên nói:
– Chẳng lẽ không có ai đánh thắng được cô ta sao? Chuyện này thì ta không tin.
Mộc Dịch cười khẽ một tiếng, nói:
– Nghĩ lại chắc những người võ nghệ cao cường nếu không phải đã có vợ thì lại không thèm động thủ với tiểu nữ.
Công tử kia kêu lên:
– Lại đây, lại đây, lại đây! Ta thử xem sao.
Rồi từ từ bước vào bãi đất. Lý Vân thầm nhíu mày, thầm nghĩ : ” Người này không lẽ muốn gây khó dễ cho cha con Mộc đại thúc sao ? ” Lý Vân muốn đứng ra khuyên giải một phen, thì liền thấy công tử nọ bước vào khoảng đất, cười nói :
– Đây chỉ là trau dồi võ nghệ, điểm tới là dừng, ngươi cứ yên tâm, ta quyết không làm cô nương của ngươi đau là được rồi.
Nói xong rồi quay sang nhìn Mộc Niệm Từ, cười cười nói :
– Cô nương, chỉ chạm nhẹ vào ta một quyền cũng kể như ngươi thắng, có được không?
Mộc Niệm Từ trong lòng cũng thầm chán ghét tên công tử bột này, lạnh giọng nói :
– Ra chiêu tỷ thí, thắng bại tất rõ !
Mộc đại thúc thấy công tử nọ đã muốn tỷ thí, thầm nhũ : ” Công tử con nhà giàu, ăn no mặc ấm thì làm sao biết võ công, lần này phải cho y nếm mùi đau khổ, biết khó mà lui mới được ! ” Nghĩ vậy nên Mộc đại thúc cũng không khuyên can nữa, bước về đứng dưới lá cờ, sóng vai đứng cùng Lý Vân !
Mộc Niệm Từ song thủ để trước ngực, nói :
– Công tử, mời !
Công tử nọ mỉm cười, thân mình lướt nhẹ tới, tay áo phải vung ra phất lên mặt Mộc Niệm Từ. Mộc Niệm Từ khẽ khụy gối, thân mình phóng tới như trước, chưởng trái phất lên, vỗ lên ngực đối phương. Công tử nọ biên chiên mau lẹ, thân hình khẽ xoay chuyển một góc, ống tay trái lại vung ra, chắn đứng đường tiến của cô gái. Kình phong mạnh mẽ từ tay áo truyền tới, thổi bay làn tóc mây của nàng.
Mộc Niệm Từ ra chiêu không trúng, thấy đối phương lại tiếp tục tấn công tới mình, cũng thầm than người thanh niên này không đơn giản. Nàng lấy chân phải làm trụ, thân mình xoay vòng, chưởng trái quét ngang, chém thẳng vào cổ đối phương. Công tử nọ thân hình cũng khinh linh, một chân khẽ giậm xuống đất, thân hình như tên rời cung nhanh chóng lướt tới phía trước. Cổ tay phải bẻ ngoặt lại đằng sau, một chưởng cản phá một chưởng của Mộc Niệm Từ.
Hai chưởng giao phong, cô gái liền nhảy lùi lại hai bước, công tử nọ cũng bước loạng choạng một bước rồi xoay người lại, trên gương mặt mang theo vẻ kinh ngạc nhìn Mộc Niệm Từ, miệng nói :
– Hay lắm !
Nói xong hai ống tay áo liền phất lên, kình phong cuồn cuộn đánh tới Mộc Niệm Từ. Mộc Niệm Từ liền bước ngang né tránh, chân phải lùi về nữa bước, cước trái tung ra, đá mạnh vào eo hông đối phương. Công tử nọ đưa ống tay áo phất nhẹ một cái, thân hình liền lao tới trước, khóe miệng khẽ mỉm cười .
Mộc Niệm Từ thầm hoảng, nhưng cước bộ vẫn ổn định, nhanh chóng thu chân lùi lại. Hai người đấu tới lúc mau lẹ, chỉ thấy công tử đi khắp bãi đất, cẩm bào trên người rực rỡ óng ánh, cô gái tiến lui né tránh, áo quần màu đỏ phơ phất như một đám mây hồng.
Lý Vân cũng thầm ngạc nhiên, không ngờ võ công tên công tử nọ lại cao như vậy. Bỗng nhiên, chàng vô tình thấy một thân ảnh đứng lẫn trong đám người đứng quan chiến ! Người nọ dáng người cao lớn, trên người mặc một bộ quần áo Mông Cổ, vẻ mặt hiền lành chất phác đang chăm chú nhìn vào trong quãng đất trống.
Lý Vân liền vui vẻ, người nọ không phải ai khác, chính là huynh đệ mà chàng mới quen : Quách Tĩnh !
Lý Vân khoát khoát tay, ra hiệu với Quách Tĩnh, miệng vừa mới mở miệng gọi tên chàng. Thì mọi người xung quanh nhất thời vỗ tay. Chỉ thấy trong sân, Mộc Niệm Từ nắm một mảnh tay áo, nói :
– Công tử, mời về cho !
Nàng nói xong, liền xoay người bước về Mộc đại thúc. Mộc đại thúc mỉm cười, nhìn nàng nói :
– Chúng ta đi thôi !
Công tử nọ đứng đó, nét mặt sa sầm, quát lớn :
– Còn chưa phân thắng bại mà !
Nói xong, liền đưa tay giật đứt hai ống tay áo, lộ ra hai cánh tay săn chắc. Hai chân đạp nhẹ xuống đất, thân mình vọt tới trước, chưởng trái quét ngang, kình phong quật thằng vào mặt Mộc Niệm Từ. Mộc Niệm Từ loạng choạng lùi lại, song chưởng vung ra cản phá đơn chưởng của công tử nọ. Ba chưởng giao nhau, vang lên một tiếng nổ lớn. Mộc Niệm Từ loạng choạng lùi lại năm bước, khóe miệng ri rỉ máu, hai tay nàng buôn thõng xuống, run rẩy liên hồi.
Công tử nọ thấy nhất chưởng đắc thủ liền cười to một tiếng, song chưởng tiếp tục vung ra, đánh tới Mộc Niệm Từ. Chưởng phong sắc bén, chớp mặt đánh tới trước mặt nàng. Mộc đại thúc thấy vậy biến sắc, tay phải rút Hổ Đầu Thương, nhanh chóng lao tới.
Nhưng còn có một người còn nhanh hơn ông, chỉ thấy một bóng áo lam vụt qua, che chắn trước mặt Mộc Niệm Từ, huy động song chưởng, đỡ lấy một đòn này của công tử nọ !
Bốn chưởng giao nhau ! ” Bình ! ” Một âm thanh cực lớn vang lên, bóng người áo xanh lùi lại hai bước, song quyền nắm chặt, ánh mặt nghiêm nghị nhìn công tử nọ. Người này không phải ai khác , chính là Lý Vân !
Lý Vân nhìn thấy công tử nọ bị mình đánh lụi lại ba bước mới ổn định được thân mình, liền khẽ mỉm cười nói :
– Công tử ! Thắng thua đã rõ, vì cớ gì lại còn không chịu nương tay !
– Hừ ! Công tử nọ hừ lạnh một tiếng, nói : ” Liên quan gì tới ngươi ! Bỗn công tử nói chưa thắng thì chưa thắng, vậy đó ! “
Lý Vân lắc đầu, nói : ” Công tử cãi chày cãi cối, ngươi rõ ràng bị Mộc tiểu thư đánh trúng một chiêu, theo như giao ước tức ngươi đã thua ! Vậy còn không mau rời đi, hà cớ gì lại cường ngạnh áp bức cô gái nhà người ta như vậy ? “
Công tử nọ hừ lạnh, nói : ” Khá lắm tiểu tử ! Ngươi muốn đứng ra sao ! Tiếp chiêu ! ” Nói xong liền huy động song chưởng, đánh tới Lý Vân. Lý Vân thấy người này ngang ngược vô lý như vậy, cũng không muốn phí lời với y nữa. Song chưởng công tử biến ảo, hóa thành vô số chưởng ánh chớp mắt liền đánh tới trước mặt Lý Vân.
Chân mày Lý Vân khẽ nhíu, tuy rằng chàng không rõ vì sao bản thân mình có võ công, cũng như những lúc nguy hiểm liền khó thể dễ dàng thoát khỏi nguy hiểm. Mấy ngày nay chàng cũng thình giáo võ công với Mộc đại thúc, liền phát hiện bản thân mình đối với võ học có thiên phú mạnh mẽ. Chiêu thức chỉ nhìn qua một lần là nhớ không sai một chút. Lý Vân nhìn thấy chưởng của y muốn đánh tới mình, thân mình liền nhanh chóng khụy xuống, chân phải đạp lên chân trái, nhất thời bản thân liền đằng không bay lên một trưởng, tránh thoát song quyền công tử nọ.
Trên không trung, Lý Vân song cước nhất thời phát xuất, liên tục hơn mười hai cước đánh tới trước ngực công tử áo gấm . Khoái cước xuất ra rất nhanh, mười hai cước cơ hồ cùng nhau đá tới. Công tử nọ nhất thời biến chiêu, ánh mắt trở nên tàn độc. Song thủ vung lên, mười ngón tay co lại, trảo thế hiểm ác mang theo một luồng hàn ý lạnh người. Chỉ thấy song trảo huy vũ, hóa thành vô số trảo ảnh, cản phá mười hai cước pháp của Lý Vân.
Trảo cước giao nhau, Lý Vân chỉ cảm thấy lòng bàn chân tê dại, một luồng khí âm hàn chạy dọc theo lòng bàn chân đi lên, làm cho chàng không khỏi thống khổ ! Lý Vân khẽ quát một tiếng, thân người xoay ngang nửa vòng, chân phải liền quét thành một vòng cung, đá chéo xuống đỉnh đầu công tử nọ.
Công tử nọ cả kinh, cũng không dám luyến chiến nữa, liền cấp tốc lùi lại. Một cước của Lý Vân đá lên mặt đất, mặt đất nhất thời bị chấn tan, vô số đất đá xào xạc bắn tung tóe ra bên ngoài. Lý Vân đứng đó, tựa như một vị chiến thần bất khả chiến bại ! Mọi người xung quanh thấy võ công y cao cường, nhất thời vỗ tay hoan hô !
Công tử nọ nhìn nhìn Lý Vân, trầm giọng nói : ” Hảo công phu ! ” Nói xong liền phi người tới trước, song trảo như gió phá không chộp tới hai vai y. Lý Vân hừ lạnh một tiếng, thân mình né sang bên trái, tránh ngọn trảo phong của y. Nhưng bất ngờ thay, song trảo như có mắt liền chuyển hướng sang bên trái, chụp vào bả vai Lý Vân.
Lý Vân khẽ nhíu mày, tay phải vung ra, một chiêu cầm nã thủ bắt gọn uyển mạch của công tử kia. Trảo phong vì thế liền dừng lại, cách người Lý Vân đúng một tấc, không thể tiến thêm được nữa. Lý Vân liền nói :
–
Chiêu này tên gọi là gì ?
Công tử nọ cả kinh, chỉ thấy hai tay của mình bị đối phương nắm chặt, không còn chút sức lực vậy, liền mạnh mồn nói :
– Mắc mớ gì phải nói với ngươi !
Phía sau đám người hầu, có bốn thân ảnh đi ra, một người cao gầy, râu tóc bạc trắng, vẻ mặt hồng hào như con nít mở giọng quát :
– Mau thả tiểu vương gia!
Đám người hầu rút đao bạt thương, gương mặt mang theo nét căm thù, nhìn chằm chằm Lý Vân. Lý Vân thấy thế cũng nhíu mày lại, thầm than : ” Chọc nhầm ổ kiến lửa rồi !!! “