Bạn đang đọc Tiêu Dao Du – Chương 14: Tỷ võ chiêu thân
Trên đường đi không có gì để nói, một hôm Lý Vân cùng cha con nhà họ Mộc tới Trung đô Bắc Kinh. Đây là kinh thành nước đại Kim, là nơi danh tháng phồn hoa đứng đầu thiên hạ lúc bấy giờ, cho dù cựu kinh Biện Lương hay tân đô Lâm An nhà Tống cũng không bằng.
Xe ngựa cọt kẹt lăng bánh tới phía Tây thành, Lý Vân bước xuống xe, nhìn thấy trước măt một tấm biển hiệu : ” Cao Thăng Khách Điếm ” . Khách điếm gồm hai lầu, bề ngoài khá lụp xụp, nằm cuối góc phố. Mộc đại thúc cùng Mộc Niệm Từ bước xuống xe, nói với Lý Vân :
– Chúng ta nghỉ tạm ở đây vậy !
Lý Vân gật đầu, ba người đem hành lý bước vào trong khách điếm. Mộc đại thúc kêu chưởng quầy đặt hai phòng gần nhau, hai người Mộc đại thúc ở một phòng, còn Lý Vân ở phòng còn lai. Mấy ngày nay đi đường, tuy rằng thân thể Lý Vân đã hồi phục khá tốt, nhưng vẫn bị xây xẩm mặt mày, chàng bèn cáo từ Mộc đại thúc đi nghỉ sớm.
Sáng hôm sau, Lý Vân với tinh thần sảng khoái bước xuống dưới lầu, thấy hai người Mộc đại thúc cùng Mộc Niệm Từ đang tay xách nách mang. Mộc đại thúc một tay cầm một lá cờ màu vàng, trên mặt lá cờ có vài chữ phồn thể, một tay cầm hai cây đoản kích, lưng đeo một thanh thương sắt, bước ra khỏi khách điếm . Mộc Niệm Từ đi theo sau ông. Lý Vân bèn chạy theo, nói : ” Mộc đại thúc cùng Mộc tiểu thư đi đâu thế ? “
Mộc đại thúc vỗ vai chàng, nói : ” Tỷ võ ! Đương nhiên là kiếm chồng cho Từ nhi rồi ! ” Nói xong bèn cười vài tiếng. Mộc Niệm Từ ở bên cạnh, sắc mặt không khỏi ửng đó, liếc mắt nhìn trộm Lý Vân một cái rồi cúi đầu xuống. Lý Vân cũng không biết, vò đầu thầm nói : ” Tỷ võ sao ! Mà sao lại kiếm chồng nữa nhỉ ?! “
Mộc Niệm Từ càng thêm ngượng , cúi đầu bước nhanh tới phía trước, ba người nhanh chóng đã đi tới đầu con phố. Qua khoảng thời gian một chén trà, thì cũng đi tới một khoảng đất trống khá rộng rãi. Mộc đại thúc cắm cây cờ vàng xuống đất, vỗ tay nói to :
– Tại hạ họ Mộc tên Dịch, người Sơn Đông, đi ngang quý địa, một là không cầu danh, hai là không vì lợi chỉ vì tiểu nữ đã đến tuổi cập kê vẫn chưa có người mai mối. Nó từng có một lời thề là không mong chồng giàu sang, chỉ cần là hảo hán võ nghệ siêu quần, vì vậy lớn mật tỷ võ chiêu thân. Phàm những người từ ba mươi tuổi trở xuống, hiện chưa có vợ, có thể thắng được tiểu nữ một quyền nửa cước thì tại hạ sẽ lập tức gả tiểu nữ cho y. Hai cha con tại hạ đi từ Nam lên Bắc, trải qua bảy lộ, chỉ vì các bậc hào kiệt thành danh đều đã có vợ, mà các bậc thiếu niên anh hùng lại không chịu hạ cố, nên thủy chung vẫn chưa tìm được lương duyên.
Lý Vân đứng bên cạnh Mộc Niệm Từ, hỏi nhỏ : ” Mộc tiểu thư muốn lấy chồng thiệt sao ? Lỡ như một tên xấu xí nào đó đánh thắng cô thì biết làm sao bây giờ ? “
Mộc Niệm Từ khẽ lắc đầu, nói : ” Lý huynh đừng lo, những người đó tự nhận bản thân là võ lâm nhân sĩ, sẽ không nhún tay vào chén cơm manh áo của những người mãi võ kiếm tiền đâu ! Đây chẳng qua là chiêu bài mà thôi ! ” Nói xong bèn mỉm cười, nhìn nhìn Lý Vân .
Lý Vân ” Ồ ” lên một tiếng, sau đó quay sang nhìn khoảng đất trống. Mảnh đất trống vào lúc này cũng có vài ba người đứng lại, nghe Mộc đại thúc giới thiệu. Có một người thanh niên , dáng người vạm vỡ quay đầu nhìn sang phía Lý Vân, ánh mắt không dấu nỗi vẻ dâm tiện. Hắn nhanh chân bước ra, nói to :
– Ngươi nói nếu ta đánh thắng tiểu cô nương kia thì có thể cưới nàng chăng ?
Mộc đại thúc mỉm cười nói : ” Đúng vậy ! “
– Hảo ! Thanh niện nọ cười to, nói tiếp : ” Tại hạ Trương Tam , xin được chỉ giáo “
Mộc đại thúc nhìn sang Mộc Niệm Từ, khẽ gật đầu một cái. Mộc Niệm Từ bước lên, chắp tay nói : ” Huynh đài, thỉnh hạ thủ lưu tình ! ” Nói xong liền vung chưởng đánh tới, chường thế mềm mại, tựa hồ không có lực vậy !
Trương Tam nhẹ nhàng bước sang trái một bước, quyền phải vòng một vòng, đánh bật chưởng thế, chân phải khẻ khụy xuống một cái, thân mình búng lên một thước, chân trái vung ra, đá tới eo Mộc Niệm Từ.
Mộc Niệm Từ khẽ lật cổ tay, bàn tay trái liền bắt trúng cổ chân người nọ, nhưng lực đạo không đủ nên liền đẩy nhẹ một cái. Thanh niên liền mất đà, nhưng hắn biến chiêu nhanh chóng, chân phải liền giậm mạnh một cái, cả người liền xoay tròn trên không trung, song cước đá mạnh vào ngực Mộc Niệm Từ.
Mộc Niệm Từ nhanh chóng lùi lại, mắt thấy song cước rất nhanh sẽ tới, song thủ đan chéo trước ngực. Song cước người nọ muốn đá tới, chỉ thấy Mộc Niệm Từ hai tay vung ra, hóa quyền thành chưởng, tả chưởng đẩy mạnh một cái, thân hình liền dùng một góc độ khó tin, dịch chuyển sang phải một bước, chưởng phải liền mạnh mẽ vỗ xuống đầu gấu y.
Thanh niên cả kinh, nhưng chân phải hắn liền trúng một chưởng của Mộc Niệm Từ, cả thân mình liền mất đà, khụy gối xuống đất. Trong lòng người thanh niên liền nổi lên tính hiếu thắng, nhanh chóng đứng dậy, huy quyền sấn tới Mộc Niệm Từ. Chớp mắt liền thấy trong sân hai người kẻ đánh người thủ. Mọi người xung quanh liền túm tụm lại đứng xem càng đông .
Lý Vân đứng ở gần Mộc đại thúc, thầm nói : ” Thanh niên nọ tuy rằng có sức mạnh, nhưng võ nghệ không ổn ! “
Mộc đại thúc cũng gật đầu, nhưng không bình luận gì thêm.
Đấu thêm vài chiêu, Môc Niệm Từ cố ý để lộ sơ hở, thượng bàn trống trải, đại hán kia cả mừng, song quyền ra chiêu Song giao xuất động vù vù đánh thẳng vào ngực đối phương. Mộc Niệm Từ thân hình hơi nghiêng qua đã lập tức tránh khỏi, tay trái quét ngang, bình một tiếng đánh trúng lưng đại hán. Đại hán kia thu chân không kịp, ngã chúi đầu về phía trước, mặt mũi dính đầy bụi cát, lồm cồm bò dậy, thẹn thùng xấu hổ lủi vào đám đông. Mọi người đứng xem nhao nhao khen ngợi ầm ĩ.
Mộc Niệm Từ vuốt vuốt lại mái tóc, quay về đứng bên cạnh Lý Vân. Lá cờ vàng bay tung bay trong gió, bên dưới cắm một thanh Hổ ĐầuThương cùng hai cây đoản kích. Lý Vân nhìn Mộc Niệm Từ, nói : ” Chúc mừng Mộc tiểu thư ! “
Mộc Niệm Từ gật đầu mỉm cười một cái. Ánh mắt nhìn lên bầu trời một cái, thấy mây xám đã gần nhiều, gió lạnh từ từ nổi lên, bèn nói : ” Xem ra hôm nay phải về sớm, trời sắp đổ tuyết rồi ! “
Mộc đại thúc lúc này cũng bước ra, nói vài lời khách sáo. Người xung quanh tụ tập xem rất đông, có nhiều người chỉ trỏ bàn tán Mộc Niệm Từ, nhưng không ai dám bước lên tham chiến cả. Môc đại thúc thấy vậy không khỏi thở dài, quay người bước tới lấy lá cờ lên, nói : ” Trời cũng sắp có tuyết lớn, hôm nay tới đây thôi vậy … ! :
Nói xong đưa tay tính cuộn lá cờ lại, liền thấy từ bên trong đám người có hai kẻ nhảy ra, miệng cười cười nói nói. Một người là hòa thượng béo mập, trên tay cầm một ngọn trường tiên. Kẻ kia ăn mặc như đạo sĩ, thân hình cao gầy, sau lưng đeo một thanh đơn đao. Lão đạo chỉ vào mặt hòa thượng béo nói : ” Hòa thượng ngươi vẫn còn muốn tranh với ta sao ! Hôm nay đạo gia ta phải cưới thê tử ! “
Hòa thượng béo cười khùng khục, nói : ” Lão đạo ngươi già hết xí quách rồi, tốt nhất nên nhường cho hòa thượng ! Hòa thượng hôm nay được vợ đẹp thế này, hoàn tục cũng xứng đáng ! “
Hai người tiếp tục cãi qua cãi lại, Mộc Niệm Từ liền tức giận, sấn tay muốn ra động thủ. Mộc đại thúc nhanh chóng kéo tay nàng lại, lắc đầu một cái. Lý Vân cạnh đó cũng cảm thấy tức cười, không rõ hòa thượng đạo sĩ muốn phá rối hay làm gì nữa ?! Bỗng nhiên hai người liền rút đao, bạt tiên, cuốn tới động thủ. Hòa thượng béo đánh vù ra một quyền hùng mạnh, đạo sĩ nọ nghiêng đầu né tránh, thuận tay bạt đao, chém tới hòa thượng béo.
Hòa thượng béo xoay người né tránh, song quyền mạnh mẽ đánh tới eo lưng người nọ. Đạo sĩ nọ hoành đao ngang người, chân phải lùi lại nửa bước, thân hình liền mạnh mẽ vọt tới trước, đao thế mạnh mẽ bạo phát, thân đao mang theo cương khí hóa thành một hình vòng cung bổ vào đầu hòa thương béo.
Hòa thượng béo cả kinh, tay phải rút ngọn trường tiên, vụt một cái trường tiên cuốn lấy cả đao lẫn cánh tay đạo sĩ, đao thế có phần giảm bớt nhưng vẫn tiến không lùi. Hòa thượng béo ngã người xuống đất, tay phải chống xuống thân mình liền lăn qua một bên. Trường tiên thuận thế quất vào bắp chân đạo sĩ. Đạo sĩ nọ công phu hai chân linh hoạt, thoăn thoắt bước nhấp nhô, liền tránh khỏi trường tiên.
Hòa Thượng béo thấy đạo sĩ công phu không tồi, trường tiên trong tay càng vũ lộng mạnh mẽ, như hóa thành một thanh trường thương vậy, đập mạnh vào eo lưng đạo sĩ. Đạo sĩ chân phải đạp lên chân trái, thân mình liền đằng không bay lên, tay phải cầm trường đao nhất thời bắn vọt tới hòa thường béo .
Mọi người chung quanh liền ngạc nhiên, thốt lên : ” Thiên Ngoại Phi Thiên ! Đúng là Thiên Ngoại Phi Thiên ! “
Mộc đại thúc khẽ biến sắc, nói to : ” Hai vị, mau dừng tay, nơi đây là kinh thành không nên động thủ ! “
Hai người đâu ai thèm đếm xỉa tới lời y, vẫn điên cuồng lao vào nhau đánh tới không chết không thôi. Một chiêu Thiên Ngoại Phi Thiên của đạo sĩ uy lực tuyệt luân, đao thế mang theo kình phong rít gào, đâm tới hòa thượng béo. Hòa thượng béo thầm hoảng sợ, trường tiên trong tay khẽ co giật một cái, cả thân trường tiên nhất thời biến thành cương cứng, hóa thành một thanh trường côn.
Tay trái hòa thường cầm trường côn, chân đạp theo một bộ pháp kỳ lạ, trường côn nhất thời phá không đâm tới, đầu côn biến hóa đâm liên tục ra mười hai côn, côn nào cũng mang theo tiếng xé gió mà tới. Mười hai côn liên tục đánh ra, đầu côn mũi đao giao phong, phát ra thanh âm vang rền như sấm động. Mặt đất xung quanh bị cường lực làm cho chấn động, vô số vết nứt liền xuât hiện.
Mười hai côn xuất ra, tựa như cuồn long náo hải, trường đao trắng ngần, phá không mà tới. Đao côn tương chiến, thiên địa biến sắc.
” Phựt ! “
” Rắc ! “
Trường đao nhất thời gãy đôi, trường côn cũng bị chấn nát, hóa thành vô số mảnh nhỏ. Đạo sĩ chật vật đáp người xuống đất, ánh mắt khó tin nhìn sang hòa thượng béo. Hòa thượng béo tay câm chuôi trường tiên, khẽ niệm lên một câu phật hiệu, rồi xoay người rời đi !
Hòa thượng béo rời đi một lúc, đạo sĩ cũng bước ra bên ngoài, hai người phút chốc đã mất dạng.
Mộc đại thúc thầm nói : ” Thiếu Lâm Phục Ma côn pháp quả nhiên danh bất hư truyền ! “