Bạn đang đọc Tiêu Dao Bá Vương: Chương 7
Lúc đầu hắn bị đánh bay thì có chút sửng sốt. Có nhầm không thế. Đều là người, đều luyện võ, hắn còn lớn hơn nàng hai tuổi, sao nội lực của nàng tinh thâm đến thế, một chưởng đánh hắn bay lên ngọn cây?
Nhưng hắn ôm cây trúc, thấy nàng hốt hoảng bỏ chạy, hắn lại không nhịn được mà vui vẻ cười lớn.
Nếu nàng không còn giữ được vẻ đạm mạc trước mặt hắn thì hắn đã thành công đánh thẳng vào lòng nàng
– Tiếu Mộng
Hắn nhanh nhẹn bay xuống, nhanh chóng đuổi theo nàng.
Trữ Tiếu Mộng trốn vào Phượng Nghi cung, hoảng hốt chạythẳng, đến khi đạp phải một thi thể thì mới dần tỉnh táo lại.
Nàng nhìn bát ngọc vỡ tan, sàn nhà lõm xuống và điểm tâm rơi đầy đất thì mới nhớ khi nãy mình nhìn thấu quỷ kế của Lí Hữu Hợp, ngược lại còn ra tay lại, tiện tay ném sạch những điểm tâm có độc
Nhưng kì lạ. Lí Hữu Hợp tin chắc rằng nàng sẽ chết mà không ra tay xử lý những đồ ăn có độc thừa lại này sao? Cứ để thi thể và đồ ăn có độc này lại Phượng Nghi cung?
Lí Hữu Hợp không phải kẻ ngu dốt, làm việc tất có mục đích, hắn vì sao lại làm càn như thế?
Nhìn cung điện hỗn độn, tâm tình bối rối của nàng bình tĩnh lại, óc hơi lóe sáng nhưng nàng nhất thời còn chưa nắm bắt được.
– Tiếu Mộng.
Tề Tranh đuổi theo phía sau.
Trữ Tiếu Mộng ngẩng đầu nhìn hắn, thản nhiên như làn khói mỏng, băng đọng, không còn sự hoảng loạn, mơ hồ khi nãy.
Hắn không khỏi bực bội, nàng khôi phục sự tự chủ quá nhanh?
Nữ nhân quá thông minh quả nhiên không dễ theo đuổi nhưng hắn thích khiêu chiến, ánh mắt chăm chú nhìn nàng ánh lên ngọn lửa bừng bừng.
– Tiếu Mộng, ta… ơ?
Lúc này hắn mới phát hiện sự bất thường
– Xảy ra chuyện gì?
Hắn ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể trên mặt đất, là bị người đánh nát tâm mạch mà đống hỗn độn này…
– Đừng chạm lung tung, có độc
Tề Tranh đúng lúc thu tay về, nhìn những thứ độc vật đó:
– Những điểm tâm này hẳn là bữa trưa của nàng đúng không? Bị hạ độc sao? Thái giám kia…
Những ý nghĩ xoay chuyển trong đầu, đáp án hiện rõ:
– Lí Hữu Hợp phái người mưu hại nàng?
Nàng hừ nhẹ một tiếng, đang muốn mỉa mai hắn mấy câu. Nếu không phải mưu đồ của hắn thì sao nàng rơi phải cảnh phiển toái này? Nhưng lời vừa đến miệng, nàng liền cảm thấy phát lạnh, nhìn lại, chỉ cảm thấy từ người hắn phát ra sát khí đáng sợ, như muốn đảo loạn trời đất.
Nàng vội nuốt những lời đã nói vào, suy nghĩ của nàng chỉ còn lại nam nhân vì an nguy của nàng mà tức giận như thế
– Lí Hữu Hợp!
Tuy rằng là hắn bức Lí Hữu Hợp làm phản nhưng hắn không thể tượng tượng được đường đường là tể tướng một nước lại âm ngoan đến mức độ này. Không dám ra mặt ứng chiến mà chỉ dám dùng mưu kế tiểu nhân, ám hại Trữ Tiếu Mộng. Hắn hận không thể phanh thây Lí Hữu Hợp.
– Không tru di cửu tộc ngươi, trẫm thề không làm người. Hắn xoay người định rời đi.
– Khoan đã. Nàng đột nhiên mở miệng.
Hắn quay đầu lại, nhìn nàng, lửa giận vẫn còn nhưng ánh mắt nhìn nàng lại dịu dàng như nước.
Hai cảm xúc hoàn toàn bất đồng lại có thể đồng thời cùng tồn tại trên một người. Sự đối lập đó nhưng lại vô cùng hài hòa, thật khó tin…
Trữ Tiếu Mộng cảm giác trái tim mới bình tĩnh lại lại bắt đầu gợn sóng.
– Ngươi… làm việc có chừng mực, đừng quá kích động
Cổ họng nàng như có gì đó chặn lại, nói năng lắp bắp
Hắn nghi hoặc:
– Tiếu Mộng, nàng sao thế?
Nàng trừng mắt phượng nhưng mặt bất giác đỏ bừng, ngay cả tai ngọc cũng ửng hồng.
– Nói linh tinh. Ta đang khỏe mạnh thế này, sao là sao?
Vô duyên vô cớ nổi cáu gì thế? Hắn hoảng lên, một suy nghĩ dâng lên trong lòng, hay là…
Hắn cẩn thận nhìn khuôn mặt ửng hồng của nàng, đôi mắt như có sương mù bao phủ. Có phải đã động lòng xuân?
Hay là thật sự bị hắn làm cho nàng hỗn loạn?
Hắn nhất thời vừa mừng vừa sợ, không nhịn được quay lại định ôm nàng. Đột nhiên, Trữ Tiếu Mộng lắc mình, sử dụng khinh công Tiêu dao du tuyệt thế bay lượn trong Phượng Nghi cung.
Tề Tranh ngây người một lúc lâu.
– Lại để chạy thoát…
Giờ khắc này, hắn ý thức được sai lầm của mình
Theo đuổi nữ tử như Trữ Tiếu Mộng thì không nên quá cưỡng ép. Bời vì nếu nàng muốn chạy, cho dù hắn dùng cả tứ chi cũng không đuổi kịp nàng.
– Đáng giận!
Hắn gầm nhẹ một tiếng nhưng không nỡ nổi giận với nàng, lửa giận bừng bừng chỉ đành đổ lên người Lí Hữu Hợp và Chu Bằng
– Hai lão thất phu, dám đùa giỡn với trẫm. Chờ mà xem.
Hắn tìm người trút giận nên không biết Trữ Tiếu Mộng vẫn chưa chạy xa. Nàng tránh trên cột dài ở Phượng Nghi cung, nhìn hắn nổi giận đùng đùng bỏ đi
Không hiểu vì sao tim đập nhanh hơn? Vì sao không dám gặp hắn?
Nàng thật sự động lòng với hắn sao?
Không thể nào… Bọn họ biết nhau cũng đã 6,7 năm, luôn luôn bên nhau như thế. Muốn nảy sinh tình cảm thì đã sớm xảy ra, sao phải đợi đến hôm nay?
Nhưng trong lòng lại vô cùng hỗn loạn, không phải động tình thì là cái gì?
Suy nghĩ hồi lâu, nàng không hiểu rõ tâm tư của mình không khỏi đổ cơn tức lên đầu Tề Tranh. Rõ ràng nàng đã rời khỏi sự tranh đấu trong triều, quay về núi ở ẩn, hắn lại kéo nàng vào chốn hồng trần, khiến nàng buồn bã thế này.
– Đều là ngươi sai
Nàng dùng sức xuống tay, ngón tay xuyên thủng cột dài, để lại đó mười vết ngón tay
Trước đó, sư huynh nàng Bộ Kinh Vân là võ lâm đệ nhất, thiên hạ vô địch nhưng sau lần bị tập kích ở Vân Mộng Sơn nên bị hôn mê hơn một năm. Nghỉ ngơi rồi người dần dần khỏe lại nhưng võ công không còn được như trước.
Ngược lại nàng khổ luyện nhiều năm, ngày đêm không nghỉ, ngôi vị đệ nhất cao thủ nàng không ngồi thì không ai dám ngồi.
Nhưng khi nãy lúc kinh hoảng, một chưởng đánh Tề Tranh bay lên trời mà hắn chẳng bị thương, là hắn quá lợi hại hay nàng không dùng sức?
Cũng có thể là cả hai
Nàng ngơ ngác nhìn tay mình, ngay cả lúc vô tình nàng cũng sẽ hạ thủ lưu tình với hắn…
Nàng làm sao vậy?